Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 47: Mang vết nhơ cả đời


...

trướctiếp

Phòng ngủ.

Đặt Lê Diệp ở cạnh giường, Doãn Chính Đạc quay đầu ra đóng cửa.

Phòng ngủ của đàn ông đơn giản mà lại thực dụng, có điều, hai màu đen trắng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Trở lại giường, Doãn Chính Đạc lấy ra một chiếc hộp nhung ở tít bên trong ngăn kéo. Mở ra, lấy một thứ gì đó trong suốt, quay đầu nhìn cô gái với ánh mắt ngây dại kia. Anh giơ tay, ném chiếc nhẫn kim cương vào tay cô.

Thứ lạnh lẽo chạm vào tay, Lê Diệp run rẩy, cúi đầu, viên kim cương sáng đến chói mắt.

“Đeo vào…sáng mai đi làm thủ tục.”

Lê Diệp nắm chặt tay. Thủ tục anh nói là gì, cô biết, nhưng cô không hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm nay đều khiến cô rối loạn.

Thấy cô dùng ánh mắt mơ hồ nhìn mình chằm chằm, anh cúi người, tóm lấy cằm cô, ghé sát vào khuôn mặt gầy yếu, nói từng chữ một, “Nếu đã là vết nhơ không rửa sạch được, vậy thì cùng nhau mang cả đời đi.”

Lê Diệp nghiêng đầu nhìn anh, định thông qua những biểu hiện nhỏ nhất của anh để biết là anh đang nói đùa hay nói thật.

Có điều, thần thái của anh quá ổn định, khiến cô không tìm ra được manh mối gì.

Anh đứng thẳng dậy, quay đầu rời đi, Lê Diệp liền thì thầm hỏi, “Không có cách khác sao?…Nếu anh muốn trả thù, chỉ có cách này ư?”

Anh đứng sững lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, “Ít ra tôi vẫn chưa nghĩ được cách tốt hơn…”

Nhìn thấy anh cầm quần áo vào phòng tắm, Lê Diệp gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng xa lạ.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.

Bàn tay bất chợt chạm vào chiếc nhẫn kim cương, lòng bàn tay hơi đau, cô cúi đầu nhìn dấu vết trên tay, bất chợt mê man…

Không phải anh hận cô ư, vì sao lại muốn kết hôn với cô?

Nhưng chỉ nghĩ đến là lại tuyệt vọng…Giết cô cũng được, cướp đi tất cả của cô cũng được, nhưng không có cách nào bì được với cách này. Khi biết được tin phải kết hôn với anh, cô đã sợ hãi, đã bị giày vò, còn kinh khủng hơn cả trong quá khứ.

Tấm rèm dày che hết ánh sáng bên ngoài, phòng kín không một kẽ hở. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một chỗ, có lẽ cũng sắp được giải thoát rồi. Lấy anh, phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, cô có thể đoán trước.

***

Phòng tắm.

Cởi bỏ băng vải, máu từ trong vết thương ứa ra.

Doãn Chính Đạc nhìn, cố tránh làm rách đường khâu, uể oải dùng cồn lau qua.

Vứt bỏ miếng bông đỏ au, anh gập cánh tay lại, thử cử động, vẫn ổn, chưa bị tàn phế.

Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông có đôi phần tang thương trong gương, sờ chỗ râu mới mọc dưới cằm, anh lấy da cạo xử lý qua loa.

Ánh đèn trong phòng tắm sáng rực, người đàn ông trong gương lạnh lùng, đưa mắt nhìn cánh cửa kính mờ. Căn phòng này tuy rằng yên lặng, nhưng không phải chỉ có mình anh.

Đấy mắt chợt vụt lên chút thần thái lạ thường, anh cong môi, hào quang tỏa ra đến chói mắt.

***

Sau khi Doãn Chính Đạc quẳng lại một quả bom hạng nặng, cả nhà họ Doãn cùng vượt qua một đêm không ngủ.

Trần Oanh đi đi lại lại, nhìn ông cụ đang ngồi ngay ngắn, “Bố, A Đạc kính trọng bố nhất, bố nhất định không được đồng ý với nó, sao nó có thể cưới con bé kia được! Cho dù nó cả đời không lấy vợ thì con cũng chấp nhận được, còn nó mà làm như thế thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất! Con bé kia xuất thân không tốt, nhân phẩm lại kém, bây giờ còn tàn tật nữa!”

Doãn Kính Lam cũng lắc đầu, “A Đạc điên rồi hay sao? Nó làm như vậy, con thật sự không thể hiểu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp