S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 19 - Chương 20: Hang của thỏ khôn


...

trướctiếp

Công Tôn chạy tới, mang đến một tin tức kinh người —— tất cả kẻ tập kích, đều là Người Di Truyền.

Nhất thời, Người Di Truyền vốn được định nghĩa là “loài quý hiếm”, trong nháy mắt bị “hạ giá”.

Nhưng khi mọi người đều đang khiếp sợ, có một người lại rất bình tĩnh —— Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy báo cáo Công Tôn đưa cho mình, xem qua, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu lúc này khí định thần nhàn, cảm giác như tất cả đều trong dự liệu.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, vừa định hỏi rõ một chút, Triển Chiêu lại vỗ vỗ anh, nói, “Không phải nên đến công ty máy móc kia sao? Lên đường thôi.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Trước khi ra cửa, Triển Chiêu cản lại Lạc Thiên và Tần Âu muốn đi theo, vẫy tay với hai người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiến tới.

Triển Chiêu thần thần bí bí thấp giọng rỉ tai họ vài câu.

Lạc Thiên và Tần Âu nhìn nhau, hình như có hơi mơ hồ.

Bạch Ngọc Đường xem tình huống bên này, Triển Chiêu cũng không nói nhiều, ý bảo hai người họ nắm chặt thời gian.

Lạc Thiên và Tần Âu cùng nhau bước nhanh ra cửa, hiển nhiên là Triển Chiêu có việc muốn hai người họ đi làm.

Không bàn tới hai vị đi chấp hành công tác bí mật gì đó nữa, Triệu Hổ, Mã Hán và Tiểu Bạch Trì theo chân Triển và Chiêu Bạch Ngọc Đường lái xe chạy tới công ty máy móc Lam Sơn.

Để dễ bàn luận vụ án, thiết bị thông tin trên mấy chiếc xe đều kết nối, Tương Bình cùng Công Tôn tọa trấn ở tổng bộ SCI cũng đeo tai nghe điện thoại, mở chế độ đối thoại với mọi người trong xe.

Bạch Ngọc Đường lái xe khỏi cục cảnh sát, trước tiên nói với Triển Chiêu, “Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”

Triển Chiêu hiểu rõ gật đầu, “Muốn hỏi cái gì?”

“Vấn đề Người Di Truyền và tập kích lần này.” Bạch Ngọc Đường cũng lười hỏi từng cái, đơn giản hỏi hết, để Triển Chiêu một lần nói luôn.

“Mọi người nghĩ, tập kích lần này mục đích là gì?” Triển Chiêu hỏi, “Giải cứu G sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Đây không giống hành động giải cứu, nếu đúng là thế, thì kẻ chỉ huy bày trận quá không đáng tin.”

Triển Chiêu gật đầu, những người khác thông qua thiết bị liên lạc cũng phát biểu ý kiến của mình.

Đi cùng xe với Mã Hán đang theo sau xe Bạch Ngọc Đường, Triệu Hổ hiển nhiên cũng không thể hiểu nổi hành động tập kích, “Muốn cứu người có nhiều cách mà, chưa từng thấy ai chơi trò phái hai nhóm người trực tiếp công kích cục cảnh sát. Phân nửa số cảnh sát đều có súng, hơn nữa bên trong tòa nhà kết cấu phức tạp, tổng bộ đặc công còn ở gần đó, điều động chỉ trong ba đến năm phút, vậy mà còn phái cả một cái trực thăng… Đóng phim hả bây.”

Mã Hân cũng thấy không hợp lẽ thường, “Còn không bằng tìm người giả trang thành nhân viên vệ sinh gì đó lẻn vào hạ độc giải quyết G thì khoa học hơn.”

“Tôi mới hỏi Eleven.” Mã Hán nói, “Hành động lần này đã bị lộ tin tức từ trước, nên nhóm sát thủ mới có thể sớm chuẩn bị sẵn sàng, điểm ấy cũng rất kỳ quái.”

“Hành động lớn như vậy mà đã sớm bị lộ?” Tương Bình lạch cạch bắt đầu gõ bàn phím, vừa lầm bầm, “Không lý nào… Mặc dù tin tức khác biệt, nhưng nhóm sát thủ có thể chuẩn bị sẵn sàng chờ chúng tới, thì phải bị lộ sớm tới cỡ nào chứ?”

Công Tôn đang cầm một chén trà cũng gật đầu, “Hơi bị dồn sức quá!”

“Đám người này không giống đến ám sát hay nghĩ cách cứu viện, ngược lại giống kiểu vác bao thuốc nổ đến đánh bom liều chết.” Triển Chiêu chậm rì rì nhả một câu.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nhíu mày, “Kiểu tự sát?”

“Cho nên là tập kích khủng bố?” Triệu Hổ cảm thấy không đáng tin, “Mưu đồ gì vậy?”

Tất cả mọi người chờ Triển Chiêu cho đáp án.

Triển Chiêu nghe xong phát biểu ý kiến, không nói tiếp, mà sửa đề tài, hỏi, “Mọi người nghĩ, giữa các Người Di Truyền, có gì khác nhau không?”

Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, Bạch Trì nói, “Khác nhau rất nhiều, cảm giác tốt xấu lẫn lộn.”

“Đúng vậy.” Triệu Hổ cũng gật đầu, “Mấy người A Mạc đã kinh rồi, Người Di Truyền cuối cùng chúng ta bắt được kia càng trâu bò! Cảm giác lợi hại hơn so với tất cả Người Di Truyền khác, mà đám Người Di Truyền đến tập kích vừa rồi lại rất bình thường, như kéo cả tập thể xuống hẳn một bậc, chẳng thần bí gì hết!”

Tất cả mọi người gật đầu.

Triển Chiêu mỉm cười, “Cùng là Người Di Truyền, có ưu tú, có bình thường, còn có không ưu tú, tình huống này, khiến tôi nhớ đến ‘Hiện tượng Gresham’.”

Triệu Hổ chớp mắt mấy cái, “Cái gì ham?”

Công Tôn cầm cái chén húp “soạt” một ngụm, “Hổ tử chú bình thường có đọc sách không đấy, hiện tượng Gresham rất phổ biến, chú có từng nghe lý thuyết ‘Tiền xấu đuổi tiền tốt’ chưa?”

“A…” Triệu Hổ gật đầu, “Cái này em biết, hồi lúc có nghe mấy chuyên gia phân tích kinh tế, mậu dịch các loại nói về nó.”

Mã Hán cũng không quá rõ, từ này là một hiện tượng kinh tế, liên quan gì đến tập kích khủng bố lần này?

“Nếu nói đến hiện tượng Gresham*, đơn giản là hai trường hợp. Nếu là tiền xu, lấy đồng vàng và đồng bạc làm ví dụ. Tình huống hai loại tiền đó đồng thời lưu thông là không thể. Mọi người sẽ trữ hay giấu đi đồng vàng có giá trị cao hơn, mà số lượng đồng bạc với giá trị sử dụng thấp hơn lại lưu thông. Dần dà, đồng vàng sẽ không còn là tiền nữa, đồng bạc sẽ thành loại tiền duy nhất. Đổi thành tiền giấy hiện đại thì càng dễ hiểu, trong túi tiền anh có hai tờ tiền, một tờ mới một tờ cũ, lúc cần tiêu, anh sẽ tiêu tờ cũ trước.”

*Hiện tượng Gresham hay định luật Gresham, mọi người xem thêm ở đây

Tất cả mọi người suy nghĩ lời của Triển Chiêu, hình như có cái gì sắp thành hình rồi.

“Nhưng theo thời đại phát triển, hình thức tiền tệ thay đổi, ngoại trừ tiền tệ cứng, còn sinh ra tiền tệ mềm*. Tiền tệ lưu thông ở thế giới giả thuyết lại vừa vặn tương phản với thế giới hiện thực**, càng có giá trị, càng được lưu thông, tạo thành một loại ‘phản hiện tượng Gresham’.”

*Tiền tệ cứng, còn gọi là tiền tệ mạnh, thường là đồng tiền của một quốc gia chính trị mạnh. Đồng tiền của một quốc gia như vậy được cho là ổn định trong một khoảng thời gian. Tiền tệ mềm thường là từ các quốc gia không quá ổn định (về chính trị và kinh tế) và cũng không thuộc loại “siêu cường”. Đầu tư và thương mại các loại tiền tệ như vậy là một đề xuất mang rủi ro cao.

**Tiền tệ ở thế giới giả thuyết: là tiền được lưu thông trên mạng, mang giá trị thật, ví dụ như Bitcoin.


Mọi người cau mày nhiều lần suy nghĩ ——có quan hệ gì tới vụ án chứ?

“Tôi trước đây có một lần, đi nhầm vào một diễn đàn offline của các nhà kinh tế học, ở trong đó nghe một loạt kiến thức về tiền xấu và tiền tốt. Bởi vì không phải chuyên môn, có rất nhiều thứ nghe không hiểu, nhưng có một lý luận, tôi nghe xong cảm thấy rất có lý.” Triển Chiêu không nhanh không chậm nói tiếp, “Có một nhà kinh tế học khái quát như thế này, tiền xấu đuổi tiền tốt, tương đương với ‘Xấu’ chiếm chủ đạo rồi đuổi đi ‘Tốt’ … Nhìn qua tuy là con đường không chính xác lắm, nhưng lại là một quá trình tương đối ôn hòa và phù hợp với quy luật. Tiền xấu đuổi tiền tốt, sẽ khiến cho tiền tốt mang giá trị càng cao, càng vững vàng hơn. Trái lại, nếu tiền tốt loại tiền xấu… Cái này thoạt nhìn là ‘Tốt’ đuổi ‘Xấu’, càng phù hợp với hiện tượng ‘đạo lý’, nhưng cũng cực kỳ tàn khốc máu tanh. Kết quả của tốt loại bỏ xấu, chính là không để cho xấu vững vàng hơn, mà sẽ làm xấu triệt để biến mất.”

Triển Chiêu nói đến đây, Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt lĩnh hội ý, liền hỏi, “Miêu nhi, ý của cậu là, Người Di Truyền chất lượng tốt đang ‘tiêu hủy’ Người Di Truyền thấp kém?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi nghĩ vậy.”

“Cho nên Người Di Truyền mới phân thành năm bảy loại sao?” Bạch Trì hỏi, “Những sát thủ được phái tới tập kích cục cảnh sát, kỳ thực mục đích vốn không phải G, mà là đến chịu chết?”

“Thảo nào mớ sát thủ hàng kem kia ai cũng y hệt đồ ngốc… Hóa ra đều là tự tử a!” Triệu Hổ nghĩ biện pháp này rất tổn hại bất quá cũng rất thực tế, “Nói trắng ra là giống như chưng cất rượu, một đợt chưng mấy trăm hũ, giữ lại mấy hũ tốt nhất thôi, còn lại đập bể hết thảy.”

“Giữ lại giống loài ưu tú tiêu hủy giống loài thấp kém, đây không phải là lý luận của phát xít sao?” Bạch Trì nhíu mày, ” Người Di Truyền thuộc Đảng Quốc xã?”

“Đúng là hơi tương tự, nhưng cũng có một chút khác biệt vi diệu, tính chất không giống nhau.” Triển Chiêu từ trước đến nay là một người chú trọng chi tiết, thấy cuộc thảo luận đã thâm nhập đến chỗ quan trọng, suy nghĩ của mọi người cũng đều theo kịp, liền nhấc chân, chậm rì rì tiếp tục nói, “Muốn hủy diệt một quần thể, nhất định phải có lý do, khái quát đơn giản, có thể là xuất phát từ chủ động, cũng có thể là bị vây vào thế bị động, thậm chí là bản năng nào đó.”

“Ừ.”

Tổ pháp y trong văn phòng SCI nghe lý luận đó, sinh ra không ít đồng cảm.

“Cũng giống nhưu chuột bạch trong phòng thí nghiệm, con mạnh sẽ cắn chết con yếu, cái này cũng xuất phát từ một loại bản năng nhỉ?” Mã Hân hỏi.

“Từ thực nghiệm cho thấy, một loại bệnh độc cắn nuốt một loại bệnh độc khác, là xuất phát từ chủ động!” Hạ Thiên nói tiếp, “Cái này thuộc về tiến hóa và phát triển.”

Hai người nói xong, Tương Bình hiếu kỳ hỏi, “Thế còn bị động là tình huống gì?”

“Ừm…” Ngay khi các thư sinh suy tính từ trên lý thuyết, Bạch Ngọc Đường nói một câu, “Không chịu khống chế hoặc là bị uy hiếp.”

Triển Chiêu nhẹ nhàng búng tay một cái, “Chính xác ~ ”

“Không chịu khống chế và bị uy hiếp có quan hệ nhân quả.” Triển Chiêu phân tích, “Từ trước đó đã nghe, từ phong cách hành sự của đám hàng kem, Người Di Truyền thấp kém và Người Di Truyền ưu tú là một khái niệm giống như tiền xấu tiền tốt. Mà ở đây tốt cùng xấu còn trái ngược so với hiện thực. Nếu nói Người Di Truyền ưu tú, thì đều bị tàn tật. Còn Người Di Truyền thấp kém, lại không bị tàn tật. Người Di Truyền tàn tật có tài năng đặc biệt, nhưng không có tính công kích. Người Di Truyền thấp kém, không có tài năng đặc biệt, lại vô cùng có tính công kích thậm chí không chịu khống chế… Bọn họ giống như là bậc hai và bậc ba…”

“Bậc một… Chính Người Di Truyền sau cùng kia sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Người kia đúng là lợi hại, vừa có tài năng đặc biệt, vừa có tính công kích, ở một mức độ nào đó cũng được xem như là không chịu khống chế… Hơn nữa A Mạc còn không nhìn thấy hắn!” Tương Bình vừa gõ bàn phím vừa lầm bầm tổng kết.

Triển Chiêu nghe xong câu “A Mạc không nhìn thấy hắn”, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, “Đây là một đặc tính chưa từng xuất hiện ở tất cả Người Di Truyền, chỉ mình hắn có!”

“Nhưng vấn đề là.” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Hắn muốn giết những Người Di Truyền ưu tú nhưng không có đủ sức uy hiếp.”

“Đúng vậy, thế giết mấy người bị coi là tàn thứ phẩm kia là ai?” Bạch Trì hỏi.

Triển Chiêu không nói, hình như là nghĩ tới cái gì đó, trầm mặc một hồi rồi hơi cười cười.

Tất cả mọi người chờ anh giải thích kỹ lưỡng hơn.

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ thở dài, “Kết quả của vạn vật tiến hóa tranh đoạt trái đất, nhân loại là người thống trị duy nhất.”

Tất cả mọi người không hiểu, không thể làm gì khác hơn là đợi Bạch Ngọc Đường “Phiên dịch”.

Bạch Ngọc Đường cũng trầm mặc một hồi, cuối cùng hỏi Triển Chiêu, “Ý của cậu là… Ngoại trừ Người Di Truyền cuối cùng, những người khác cũng có thể bị tiêu hủy?”

“Người cuối cùng không phải cũng sắp sửa bị tiêu hủy sao?” Triển Chiêu nhướn nhướn mày.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Còn có một Người Di Truyền khác hoàn mỹ hơn!”

Triển Chiêu cười, lên tiếng, nhả ra một âm tiết, “I.”

Công Tôn hiếu kỳ, “Lại là cái mớ lý luận G muốn thông qua I tìm N, mà N lại phải tìm được I của cậu đó hả?”

“I đại biểu cho Người Di Truyền hoàn mỹ nhất?” Mã Hán hỏi.

“Nếu như mọi người là I, mọi người sẽ làm thế nào?” Triển Chiêu hỏi ngược.

“Đào tẩu.” Bạch Trì trả lời.

“Đào tẩu thế nào?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Tất cả mọi người không nói, Công Tôn lại sột soạt nhấp một ngụm trà, lên tiếng, “Giết sạch toàn bộ tàn thứ phẩm, hắn có thể an toàn vĩnh viễn! Cho dù bị bắt, cũng không sao cả!”

Khóe miệng Triệu Hổ giật một cái, cảm thấy không nói nổi, “Thế này là tình huống vì muốn chế tạo vật chủng mạnh mẽ hiếm hoi mà diệt sạch mọi thứ hả?”

Mọi người cho ra kết luận xong đều cảm thấy tình thế không tốt lắm, mà Bạch Ngọc Đường đang lái xe chú ý tình hình giao thông bên ngoài, nói một câu, “Không ổn rồi.”

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Mã Hán cũng nói, “Thật nhiều xe cứu hỏa.”

Triệu Hổ nhìn phía xa xa, “Hình như là cháy lớn, nhìn khói bên kia kìa.”

Chỗ khúc quanh phía trước hai xe của SCI, phát hiện cảnh sát giao thông đã chỉ dẫn đi lối khác, dùng chướng ngại vật chặn đường đến công ty máy móc Lam Sơn.

Phía xa một mảnh khói đặc cuồn cuộn, hiển nhiên là xảy ra hoả hoạn, tất cả mọi người có dự cảm xấu.

Xoay kính xe xuống, Bạch Ngọc Đường móc thẻ chứng nhận ra hỏi cảnh sát giao thông, “Hoả hoạn ở đâu thế?”

Cảnh sát giao thông nói cho Bạch Ngọc Đường, mấy nhà công xưởng phía trước đột nhiên cháy, có thể là do vật dễ cháy gì đó gây ra, không thể phán đoán có phải là chất hóa học hay không, tình thế không rõ, nên sơ tán đoàn người cấm thông hành, đội phòng cháy chữa cháy đang cứu hoả.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày một cái, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thương lượng với người cảnh sát giao thông, “Để chúng tôi đi nói chuyện với đội phòng cháy chữa cháy một chút được không? Chúng tôi có chút thông tin biết đâu có thể giúp một tay.”

Cảnh sát giao thông gật đầu, chỉ đường đi cho nhóm Bạch Ngọc Đường.

Kỳ thực cũng không cần chỉ đường, xe cứu hỏa ở ngay phía trước.

Xe chạy về trước, điện thoại của Triển Chiêu vang lên, là Lạc Thiên gọi tới.

Triển Chiêu bắt máy, hỏi, “Đón được người chưa? Tốt, lập tức chạy đến sân bay.”

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, trong mắt đầy dò hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, ý bảo —— yên tâm chớ nóng, kiên nhẫn đợi đi.

Trong văn phòng SCI, Tương Bình trích ra video quay vùng gần khu công xưởng, Mã Hân cũng mở TV lên xem tin tức.

Tin nhanh quả nhiên đang truyền phát tình hình hỏa hoạn ở ngoại ô thành phố S.

Hạ Thiên tìm ra một ít video người qua đường quay trên mạng, “Hình như không phải phát nổ, lửa này có hơi kỳ lạ, vì sao lan tràn nhanh như vậy?”

“Hôm nay gió cũng không lớn.” Mã Hân nhìn hình ảnh đám cháy trong tin tức, lấy ra hình chụp nhà xưởng máy móc trước đó Tương Bình dùng vệ tinh chụp để đối chiếu, “Tiêu rồi! Toàn bộ nhà xưởng bị đốt trụi rồi, cháy sạch sẽ, ngay chính giữa, liên lụy mấy nhà xưởng xung quanh luôn, không biết có thương vong không.”

“Nhà xưởng máy móc không dễ đốt như vậy chứ?” Công Tôn nhíu mày, “Mấy chỗ quanh đó cũng không phải nhà máy hóa chất, lửa này cháy như thể được rót xăng ấy.”

“Nhất định là có người phóng hỏa, hủy thi diệt tích, sạch sẽ chẳng còn lại gì nữa rồi.” Tương Bình lắc đầu cảm thấy đáng tiếc.

Đang nói, điện thoại của Tương Bình vang lên, “Alo? Lạc Thiên hả… A, được.”

Tương Bình cúp điện thoại, hình như có chút không hiểu, bất quá vẫn gọi điện thoại cho Bao Chửng.

Công Tôn nghe Tương Bình nói với Bao Chửng, là xin ông phái người đến chỗ Nhạc Hải, khống chế bắt giữ người.

“Muốn bắt Nhạc Hải hả?” Công Tôn hỏi, “Triển Chiêu vừa rồi thần thần bí bí, là phái Lạc Thiên và Tần Âu đi trước bắt Nhạc Hải?”

“Cũng không phải, nhóm Lạc Thiên chạy ra sân bay rồi.” Tương Bình trả lời.

“Tiến sĩ Triển có dự kiến!” Mã Hân vỗ tay, “Nếu như Nhạc Hải thực sự chính là I, như vậy hỏa hoạn nhất định có liên quan đến hắn, đây là tiết tấu chim đốt tổ chuẩn bị cao bay xa chạy này.”

“Nhưng chúng ta vẫn có giám sát, Nhạc Hải ở nhà không hề rời đi.” Tương Bình gãi gãi đầu, “Hơn nữa Lạc Thiên và Tần Âu cũng không phải đi sân bay một mình, còn dẫn theo một người nữa.”

“Ai vậy?” Ba người tổ pháp y đồng thanh hỏi.

Tương Bình nói ra một cái tên mà mọi người nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, người Triển Chiêu phái Lạc Thiên và Tần Âu đưa đến sân bay, chính là nhân chứng ngay từ đầu bị mắc chứng khiếm khuyết kỳ quái —— Lưu Kim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp