Thế Thân

Chương 13


...

trướctiếp

Đế Vương nhìn chằm chằm ánh mắt lấp liếm của ông, Liễu Khâm tức giận không nhìn lại, tiếp lời: "Nữ nhi của thần phạm phải sai lầm gì, bệ hạ có cần phải tức giận, đến nỗi sau ngày Đại hôn đã phế hậu vị của nó? Chẳng lẽ bệ hạ không thấy nên cho thần một sự giao đãi sao?"

"Láo xược!" Hiên Viên Kỳ phẫn nộ phản bác, đập bàn: " Trong mắt ngươi còn có sự tồn tại của trẫm không?"

"Thần biết sợ!"

"Nếu ngươi thật sự biết sợ, sao ngươi còn có thể làm thế?"

"Trong Thánh chỉ ngày đó chỉ nói, lấy nữ nhi của Tể tướng làm Hoàng hậu, Liễu Vận Ngưng cũng là nữ nhi của thần, vậy thì có gì không ổn?"

"Trên đời ai cũng biết Tể tướng chỉ có một thiên kim, Tể tướng lấy đâu ra nhiều nữ nhi như vậy?"

"Nữ nhi thứ hai của thần lúc còn nhỏ đã được một vị cao nhân thu làm đồ đệ, người đời đương nhiên không biết!"

"Được, được, được." Hiên Viên Kỳ bỗng dưng cười lạnh: " Trẫm nghĩ sao Tể tướng lại có thể lớn mật như thế, thì ra tất cả đã được chuẩn bị sẵn chờ trẫm tiến vào."

"Thần không dám!"

"Hừ!" Y hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống.

"Tuy sẽ chọc giận Thánh nhan*, nhưng vi thần không thể không nói—-" Liễu Khâm nói: "Thần khẩn cầu bệ hạ, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" (*Thánh nhan: đồng nghĩa với long nhan, tức là mặt vua)

"......" Y chỉ cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Liễu Khâm không để ý, tiếp tục nói: "Bệ hạ vừa mới đăng cơ không lâu, lòng dân còn chưa ổn, vả lại, địa vị của Hoàng hậu đối với dân chúng cũng không thấp, nếu phế đi hậu vị của Hoàng hậu, chỉ sợ khiến dân chúng bất mãn, đến lúc đó sợ sẽ ảnh hưởng đến nền móng của Kỳ triều."

"Vớ vẩn!" Đối diện với ý nghĩ quốc gia phải được ưu tiên của Liễu Khâm, Hiên Viên Kỳ chỉ lạnh lùng cắt ngang, nói: " Trẫm mà phải dựa vào phi tần của mình mới ổn định được việc thống trị Kỳ triều?"

"Bệ hạ—-"

"Ý trẫm đã quyết, Tể tướng không cần phải nói thêm nữa!"

"Thần tuân lệnh!"

"Lui xuống đi!" Y không kiên nhẫn phất phất tay.

"Vâng!" Cúi đầu phục lệnh, Liễu Khâm thối lui ra cửa, ánh mắt hờ hững nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, vẻ mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì trong lòng, hồi lâu mới rời đi.

Đợi cho bóng của Liễu Khâm biến mất sau cánh cửa, Hiên Viên Kỳ dừng động tác của tay lại, nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ mặ không chút thay đổi: "Lai Phúc!"

"Có nô tài!"

"Cả ngày hôm nay nàng đã làm những gì?"

"Hồi bệ hạ, ngoại trừ đến thỉnh an Thái hậu nương nương, sau đó không có làm chuyện gì đặc biệt."

"Thật vậy sao?" Y cười lạnh một tiếng: "Phải khẩn cấp chạy đi cáo trạng cho Thái hậu đến vậy ư?"

Lai Phúc trầm mặc không nói.

"Thái hậu có tỏ vẻ gì không?"

"Hồi bệ hạ, Thái hậu không tỏ vẻ gì cả."

"Hừ!" Y hừ lạnh: "Nếu nàng tìm Thái hậu để có được chỗ dựa vững chắc, thì thật đúng là ngu xuẩn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp