Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 15: Tập kích bất ngờ


...

trướctiếp

Chỉ mới quá nửa đêm bốn năm tiếng, bầu trời đã từ từ trở nên xanh ngắt sáng ngời.

Đây là một giang nhà xưởng để không, có màu xám đậm gỉ sét. Nóc nhà rất cao, tất cả thiết bị chất đống ở bốn góc tường, ở giữa là một khoảng đất trống rộng lớn. Cho dù có tới năm Hứa Mộ Triều giương cánh bay lượn điên cuồng cũng vẫn dư dả không gian.

http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Cô mặc một bộ quân trang màu đen đứng trên đống máy móc, ngực khẽ phập phồng, cặp mắt xanh thẳm đầy cảnh giác.

Minh Hoằng ở trần để lộ nửa thân trên trắng nõn cường tráng, trên người chỉ mặc quần lính màu xanh, khuôn mặt tuấn tú giống như một bức tranh thủy mặc, hiện lên vẻ tức giận nhàn nhạt.

Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng âm thầm kêu khổ, đầu tiên cô lấy cớ chỗ không đủ rộng rãi, không cách nào biểu diễn thực lực của mình, Minh Hoằng liền sai mấy tên người máy dọn ra một chỗ như vậy, cũng đã được gần nửa ngày rồi.

Sau đó cô nói đói bụng, mè nheo đòi ăn lương khô, Minh Hoằng ráng nhịn đứng qua một bên chờ.

Đến xế chiều, thật sự bắt đầu tỷ thí, cô vừa nghĩ cách kéo dài thời gian, lại không muốn Minh Hoằng nắm rõ được toàn bộ thực lực của mình cho nên không ngừng bay tới bay lui. Mặc dù thân thủ Minh Hoằng nhanh như điện, nhưng dù sao cũng không có cánh, có mấy lần suýt bắt được cô, nhưng đều bị cô mạo hiểm né được.

Cho nên quần tới quần lui đến bây giờ, Minh Hoằng còn chưa chạm vào được một cọng lông của cô.

“Nếu không hôm nay đến đây thôi nhé?” Hứa Mộ Triều cười đặc biệt thân thiện, “Tôi mệt rồi, ngài có muốn đi về mô phỏng chức năng cánh của tôi trước không?”

Sắc mặt Minh Hoằng không tốt lắm: “Hứa, dường như cô không muốn bộc lộ thực lực thực sự của mình.Cô đã nói mong rằng trong chiến đấu tôi có thể mô phỏng theo chức năng của cô, tôi đồng ý. Nhưng cô không để cho tôi lại gần quan sát thì nghiên cứu thế nào được?”

“. . . . . . Minh tướng quân suy nghĩ nhiều rồi.” Trên mặt Hứa Mộ Triều lộ vẻ áy náy, “Tôi tưởng rằng biểu diễn kỹ xảo bay lượn như vậy là được. Thành thật xin lỗi! Nhưng hôm nay lâu như vậy tôi cũng thấy mệt mỏi, không đạt đến trạng thái tốt nhất được, không bằng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục?”

Minh Hoằng khẽ lắc đầu.

Ngay lập tức, bóng người màu xanh cao lớn giống như một viên đạn, từ mặt đất nhảy lên, xông về phía Hứa Mộ Triều một lần nữa!

Còn đánh nữa? Hứa Mộ Triều đã vô cùng thuần thục đối với việc tránh né công kích của hắn, nghiêng đầu giương cánh bay lên! Vậy mà trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Minh Hoằng truyền đến: “Tấn công!”

Cô đột nhiên cảm thấy không ổn!

Hai chân mắt cá chân căng thẳng, đang muốn giương cánh bay cao, Hứa Mộ Triều bỗng bị một vật không quấn lấy, toàn thân căng chặt đau muốn chết! Không thể nào! Minh Hoằng có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh đến vậy? Cô liền cúi đầu nhìn——

Không phải Minh Hoằng!

Một cỗ máy hình vuông màu gỉ sắt, thò cánh tay máy màu đen ra, vững vàng bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn của cô. Cô vốn nghĩ đó chỉ là một cỗ máy đứng yên, thì ra là không phải máy móc đơn thuần mà là người máy! Lệnh tấn công vừa rồi của Minh Hoằng, chính là để ra lệnh cho cỗ máy này!

Sau đó, không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm thấy, bóng người màu xanh như gió lốc trong nháy mắt đã tới sau lưng cô!

Sau lưng! Sau lưng cô là đôi cánh! Hắn có thể bẻ gãy cánh của cô không?

Cô hoảng sợ xoay người, dốc hết sức lực ngàn cân vào nắm đấm, xoay về phía trước nghênh đón ——

Một đấm vội vàng mặc dù có lực, nhưng không hề uy hiếp, không ngoài dự liệu đánh hụt vào không khí, nhưng mà ——

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của Minh Hoằng lại sát gần trong gang tấc, thiếu chút nữa thì dán lên cô. Nhưng bộ ngực của cô, chợt truyền đến cảm giác đau nhức, cô cúi đầu nhìn. Bàn tay Minh Hoằng, hoàn toàn bắt lấy một bầu ngực mềm mại của cô.

Khi ra đòn này, Minh Hoằng vốn định bắt lấy đôi cánh của cô, vậy mà cô đột nhiên xoay người nên mới trúng ngay giữa bộ ngực.

Nhận thấy cảm giác trong tay không đúng, Minh Hoằng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt cổ quái mà khổ sở của cô. Hắn hơi ngẩn ra, nhưng vẫn không buông tay, vẫn nắm lấy bầu ngực của cô như cũ.

“Ngài!” Dừng ở động tác lúng túng như vậy, khiến khuôn mặt Hứa Mộ Triều nóng lên, tức giận nói, “Buông ra!”

Lần đầu tiên Minh Hoằng thấy vẻ mặt của cô như thế, giống như không chỉ là tức giận. Trên gương mặt trắng nõn, giống như phủ lên tầng tầng đỏ ửng ướt át, cặp mắt ma mị màu lam bớt đi mấy phần lạnh lẽo ngỗ ngược, lại thêm mấy phần hốt hoảng. Cả hai cái tai thú trắng trắng mềm mại kia, dường như cũng hết sức nhạy cảm khẽ dựng lên.

Trong đầu Minh Hoằng đột nhiên nghĩ tới một từ đã từng đọc trong sách vở, hắn cũng không hiểu hết nghĩa, dùng để hình dung tâm tình của con người, đó là từ “thẹn thùng”.

“Cặp vú, mọc ở ngực hoặc bụng giống cái động vật có vú, dùng để cho thú nhỏ bú sữa.” Hắn thành thật hỏi, “Hứa, bộ phận này của cô có kỹ năng công kích hay kỹ xảo đặc biệt gì không?”

Đồng thời, hắn rất hăng hái dùng bàn tay lạnh lẽo, từ từ vuốt ve bầu ngực tròn trịa của cô. Giống như đây là một thứ vũ khí, một bộ phận riêng biệt của động vật.

Trải qua đợt đặc huấn của Thẩm Mặc Sơ, năng lực chống đỡ với người khác phái của Hứa Mộ Triều đã cao hơn trước rất nhiều. Nhưng bị hắn đối xử như vậy, vẫn làm toàn thân cô khẽ run rẩy. Trong ánh mắt của hắn hoàn toàn không có dục vọng, lại làm cho người ta càng thêm ngượng ngùng không chịu nổi, cô gằn từng chữ: “Không, có, gì, đặc biệt, đâu! Buông ra!”

Vậy mà Minh Hoằng lại làm như không nghe thấy, còn đưa một cái tay khác ra, bắt lấy bầu ngực còn lại. Ánh mắt chăm chú, như đang nghiên cứu cực kỳ nghiêm túc.

Hứa Mộ Triều ngây dại —— hắn muốn làm gì đây?

Hai tay hắn vuốt ve cùng lúc, làm cô muốn khóc cũng không khóc được, cực kỳ lúng túng —— không phải đang tỷ thí sao? Sao vị Tướng quân người máy này lại cảm thấy hứng thú với bộ phận trên thân thể cô!

Cô rốt cuộc cũng không nhin nổi giơ tay lên, tát một cái thật mạnh, trúng ngay mặt của hắn! Hắn cũng không trốn tránh, gò má anh tuấn như ngọc trong nháy mắt hằn lên dấu tay màu đỏ. Lúc này hắn ta mới dời tầm mắt khỏi bộ ngực của cô, khẽ nhíu mày.

“Tướng quân. . . . . .” Cô nghiến răng nghiến lợi, “Xin ngài đừng vũ nhục tôi! Đây là bộ phận riêng tư, không thể tùy tiện đụng vào!”

Đôi mắt hắn trong trẻo lẳng lặng chăm chú nhìn cô, không nói gì thêm, đột ngột buông tay ra. Cùng lúc đó, hai cánh tay máy đang khóa chặt hai chân cô cũng nhanh như chớp rút về. Hắn xoay người nhảy xuống đất, trực tiếp rời khỏi nhà xưởng.

“Hôm nay đến đây thôi.” Hắn bước đi, chỉ để lại bóng lưng nhanh nhẹn, dứt khoát

Hứa Mộ Triều đứng yên tại chỗ, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt ngực, vẫn còn rất đau!

Khi Hứa Mộ Triều mang khuôn mặt đỏ bừng còng lưng ôm ngực trở về phòng, cả đám bán thú cả kinh thất sắc, ngay cả A Lệ cũng trở nên khẩn trương. Nhưng cô khổ mà không thể nói ra, chỉ có thể liên tục an ủi mọi người rằng mình không có việc gì; sau đó đuổi cả A Lệ ra khỏi phòng, từ từ xoa bóp để giảm bớt đau đớn.

Cùng lúc đó, Minh Hoằng ở trần, trầm mặc đứng ở phía trước cửa sổ đại sảnh chỉ huy, ánh sáng màu hồng tím càng thể hiện dáng người rắn rỏi của hắn. Con ngươi đỏ trong suốt, ánh mắt cực kỳ sáng ngời.

Minh Huy đứng cách đó không xa, nhìn sắc mặt tướng quân, hơi nghi ngờ: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Minh Hoằng quay đầu nhìn về phía cô: “Huy, trên người cô có cặp vú của phái nữ loài người, bộ phận đó, cô cảm thấy có cần thiết tồn tại không?”

Minh Huy ngẩn ra, đáp: “Tôi không chắc nữa.”

Minh Hoằng nhíu mày.

Minh Huy đưa hai tay sờ sờ bộ ngực của mình, nói: “Bộ phận này làm tăng sức nặng cơ thể, nhưng lại không hề có lực công kích, cũng có chút ảnh hưởng đến tốc độ; nhưng nếu có bộ phận này, hình như mặc quần áo sẽ đẹp mắt hơn. . . . . .”

Cô suy nghĩ một chút, còn nói: “Không biết bộ phận này của Hứa Mộ Triều có phải do trời sinh hay không? Còn đẹp mắt hơn tôi nữa! Mặc đồng phục chiến đấu màu đen, phình ra một đống lớn, tôi phát hiện những tên bán thú kia, bao gồm cả A Lệ, cũng thường chăm chú nhìn vào đó! Tướng quân, ngài hỏi cái này để làm gì?”

Minh Hoằng dường như lại thất thần vì những lời nói của Minh Huy, không đáp lời. Cô liền hỏi thêm lần nữa: “Tướng quân, ngài lại thất thần rồi!”

Ánh mắt của hắn lúc này mới chậm rãi tập trung trên người cô, nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Ngực của cô ta đúng là tương đối bắt mắt.” Minh Huy liền bĩu môi.

Hắn lẩm bẩm: “Thật là kỳ quái.”

Minh Huy không hiểu, lại nghe Minh Hoằng tò mò nói: “Mấy ngày sau, tôi sẽ cải tạo cô ấy thành người máy có cơ thể sống hoàn mỹ nhất. Bộ phận vô dụng như cặp vú, về lý nên xóa bỏ. Nhưng bây giờ tự dựng tôi lại cảm thấy giữ lại cũng không tồi?”

Minh Huy lắc đầu, tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

Minh Hoằng suy nghĩ một lát: “Có lẽ giống như lời cô nói, giữ lại cũng khá đẹp.” Dừng một chút lại bổ sung, “Hơn nữa cảm giác khi đụng vào cũng không tệ.”

Chờ đến khi cảm giác khó chịu biến mất, Hứa Mộ Triều mới cho A Lệ vào trong phòng. Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, liền chờ Minh Huy tới.

Ban ngày, nhờ nỗ lực của A Lệ, Minh Huy đã đồng ý buổi tối sẽ dẫn bọn họ đi đến đường ven biển tham quan một chút —— cũng chính là nơi rất gần với thang máy thông lên mặt đất. Đây là cơ hội hiếm có để bọn họ quan sát cảnh vệ tại trạm gác.

Không biết có phải là ảo giác của Hứa Mộ Triều hay không, Minh Huy vừa vào nhà, liền liếc nhìn bộ ngực của cô mấy lần. Làm cô có cảm giác thật quái dị.

“A Lệ, mọi người không nên vọng tưởng chạy trốn đâu đấy!” Minh Huy nghênh ngang nói.

A Lệ dịu dàng trả lời: ” Sao chúng tôi lại muốn chạy trốn? Cô biết rõ tôi rất muốn trở thành người máy hùng mạnh mà.”

Minh Huy nghe vậy thì rất vui, bước lên kéo tay A Lệ đi ra ngoài. Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt trầm tĩnh lạnh như băng của A Lệ, cùng lúm đồng tiền tươi như hoa của Minh Huy, lại cảm thấy bàn tay đan nhau của hai người có vẻ thật châm chọc.

Mới vừa bước ra cửa, toàn thân Hứa Mộ Triều cứng đờ ——

Ngoài cửa ánh đèn màu trắng nhu hòa trong trẻo, người đàn ông cao lớn tuấn tú, đang tựa vào vách tường. Nhìn thấy bọn họ, hắn từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc thẳng tắp khóa chặt Hứa Mộ Triều. Màu xanh của quân trang càng làm nổi bật khuôn mặt yên tĩnh mà dịu dàng của hắn. Nếu không phải có đôi mắt đỏ rực như máu kia, trông hắn thật giống một quân nhân thanh nhã anh tuấn.

Minh Huy nhìn thấy hắn tựa hồ cũng giật mình:”Tướng quân, có chuyện gì sao?”

Minh Hoằng rời tầm mắt khỏi người Hứa Mộ Triều, nhàn nhạt nhìn về phía Minh Huy: “Đi ra ngoài?”

Minh Huy vội nói: “Chỉ đi một chút thôi, sẽ không vượt qua đường giới hạn.”

Hắn nhìn về hướng Hứa Mộ Triều: “Cô cũng đi?”

Thần sắc Hứa Mộ Triều vẫn bình tĩnh như thường: “Đúng vậy Tướng quân, Minh Huy nói quang cảnh quanh đây vô cùng tráng lệ, tài nguyên phong phú. Tôi rất muốn tận mắt tham quan một chút.”

Hắn gật gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi đi cùng cô.”

Hứa Mộ Triều ngẩn người, nhất thời lo sợ trong lòng—— tại sao đột nhiên hắn lại muốn đi cùng? Là muốn giám thị sao? Hay là muốn tìm cơ hội công kích cô? Hay là hắn đã không còn tin tưởng vào những lời dối trá cô nói?

Minh Huy le lưỡi, lớn tiếng nói: “Tướng quân, vậy chúng tôi đi trước nhé!” Rồi kéo tay A Lệ định chạy đi. Hứa Mộ Triều căn bản không yên tâm để A Lệ ở một mình với cô ta, lập tức hô: “Hắc Kiệt!”

Một Bán Thú trầm lặng cường tráng lập tức từ căn phòng kế bên chạy đến, gật đầu với Hứa Mộ Triều một cái, bước nhanh đuổi theo Minh Huy và A Lệ.

Minh Hoằng chẳng nói gì, chỉ nhìn Hứa Mộ Triều, mỉm cười ôn hòa: “Đi thôi.”

Trong màn đêm, một vùng biển rộng đen như mực, hơi nước xộc vào mũi. Là một khoảng trống dịu dàng mà yên tĩnh giữa đất trời. Ánh sáng đèn pha từ trạm gác, ánh lên khiến bờ cát càng trắng phau, trong rừng nham thạch quanh co đầy khoáng vật, dòng nước chảy màu xanh cọ rửa trên tầng nham thạch thật dày.

Minh Hoằng lẳng lặng đứng ở trên tảng đá, chắp tay nhìn Hứa Mộ Triều. Mà Hứa Mộ Triêu chân trần giẫm trên bờ cát trắng như ngọc, làm bộ như không thấy tầm mắt sau lưng mình.

Nơi này còn cách vị trí thang lên xuống rất xa, có Minh Hoằng ở đây, cô cũng không thấy những cảnh vệ khác xuất hiện. Muốn thừa dịp tối nay thăm dò tìm đường chạy trốn, coi như công cốc. Chỉ có thể hi vọng A Lệ và Hắc Kiệt có thể phát hiện ra gì đó.

Cô tập trung tinh thần đề phòng, nhưng dường như Minh Hoằng cũng không định ra tay với cô, yên lặng suốt quãng đường. Chỉ là hai người càng ngày càng đi xa chỗ chỉ huy.

“Nơi này thật đẹp.” Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn Minh Hoằng, chân thành nói, ” nước trên mặt đất bị bức xạ hạt nhân rất nghiêm trọng, không có màu sắc xinh đẹp như vậy. Chỉ bằng cảnh đẹp này, đã đủ khiến tôi muốn ở lại chỗ này.”

Ánh mắt Minh Hoằng từ đôi chân trần còn trắng hơn tuyết của cô, dời lên khuôn mặt: “Hả? Cô quyết định ở lại rồi sao?”

Hứa Mộ Triều lắc đầu, giọng nói vẫn ngạo mạn tự tin như cũ: “Không, anh đủ hùng mạnh, mới là điều kiện duy nhất để tôi ở lại.”

Minh Hoằng bật cười, chậm rãi nói: “Hai ngày —— tôi cam kết với cô nhiều nhất là hai ngày, cô sẽ cam tâm tình nguyện tạm biệt thân thể động vật, trở thành người máy hoàn mỹ nhất. Điều kiện tiên quyết là phải tuân theo phương thức của tôi .”

Trái tim Hứa Mộ Triều chìm xuống —— sao hắn lại nói chắc chắn như thế? Mình đã trì hoãn nhiều lần, có phải hắn đã nghĩ ra cách đối phó với mình hay không? Hoặc là từ trước đến nay, hắn vẫn đang giấu giếm thực lực thật? Rốt cuộc, hắn sẽ làm như thế nào?

Vậy mà khi cô nhìn hắn, vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhất: “Tôi, vô cùng mong đợi!”

Hắn hài lòng gật đầu, ánh mắt ấm áp nhìn cô. Cô xoay người, nhảy lên trên tảng đá, đứng sóng vai cùng Minh Hoằng.

“Hứa.” Giọng nói của hắn ôn hòa trầm thấp, lại mang theo sự cao ngạo của người ban ơn, “Tôi quyết định khi cải tạo sẽ giữ lại bộ ngực loài người xinh đẹp của cô.”

Nói xong, hắn nhìn về hướng Hứa Mộ Triều, tựa hồ đang đợi phản ứng của cô.

Hứa Mộ Triều rốt cuộc không nhịn được chửi rủa trong lòng, ngoài mặt lại vui vẻ nói: “Tướng quân, đó là vinh hạnh của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp