Tiểu Ôn Nhu

Chương 24: Canh một


...

trướctiếp

“Anh không muốn làm anh trai em.”

Sáng hôm sau Hoắc Yên dậy sớm rửa mặt, gần giờ xuất phát, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào của nữ sinh.

Lâm Sơ Ngữ thích nhất xem náo nhiệt, dẫn đầu chạy ra ban công nhìn xuống dưới, ngạc nhiên nói: “Phó Thời Hàn đến này!”

Hoắc Yên vội vàng đeo cặp sách lên, thay dày thể thao rồi chạy biến ra ngoài, không để anh phải đợi lâu.

Lâm Sơ Ngữ ở phía sau la hét: “Hóa ra sáng sớm cậu rửa  mặt thay quần áo là để hẹn hò với giai nhân.”

“Là ra ngoài làm chính sự với anh ấy.”

“Không cần giải thích không cần giải thích.” Lâm Sơ Ngữ vứt cho cô một ánh mắt “tớ hiểu mà”.

Hoắc Yên ngừng một chút, biết cô bạn hiểu nhầm cái gì, nhưng cô cũng không giải thích, vội vàng xuống lầu.

Trước nay Phó Thời Hàn không thích chờ đợi, sự kiên nhẫn của anh rất quý giá, thời gian càng quý giá hơn.

Ra khỏi cửa ký túc xá, Hoắc Yên nhìn thấy Phó Thời Hàn ở phía xa xa.

Anh mặc một một bộ quần áo thể thao màu đen đứng dưới bóng cây ngô đồng, dáng người thon dài thẳng tắp, tay tùy tiện nhét trong túi quần, mấy sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, chạm đến lông mày.

Từ xa xa trông thấy người nào đó vụng về chạy tới, khuôn mặt vốn dĩ đang hờ hững lạnh lùng liền mang theo một chút ý cười lười biếng, tự nhiên nhiễm chút phong tình.

Hoắc Yên chạy tới trước mặt Phó Thời Hàn thở hổn hển. Anh lập tức giơ tay ổn định cơ thể giúp cô, hơi trách cứ: “Gấp cái gì.”

Hoắc Yên vẫn thở hổn hển, nói: “Sợ muộn giờ của anh.”

“Nhất định phải khách sáo với anh thế à?”

“Ừm?”

Hoắc Yên không hiểu.

Sắc mắt Phó Thời Hàn hơi tối lại, mắt hơi cụp xuống liếc nhìn cô, thấy cặp mắt ngây thơ của cô viết đầy hoang mang.

“Không biết là em không hiểu thật, hay giả vờ không hiểu.”

Lần đầu tiên Phó Thời Hàn cảm giác được thế nào là khó giải quyết và bất lực, mà trước kia, mọi việc anh đều giải quyết ổn thỏa, trên thế giới này không có vấn đề gì anh không thể giải quyết.

Phó Thời Hàn đành phải giải thích với cô, nghiêm túc nói: “Đối với em, anh luôn có thời gian.”

Cô vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất trong lòng anh.

Hoắc Yên hiểu rồi, thế là dùng giọng ngọt ngào nói với anh: “Cảm ơn Hàn ca.”

Trong lòng Phó Thời Hàn giống như được lông vũ quét qua, ngứa ngứa mà không thể gãi.

Hoắc Yên đeo cặp sách trên lưng, vượt qua anh đi phía trước.

“Đợi chút.”

Sau lưng truyền đến tiếng con trai, cô dừng lại, thấy anh bước ba bước tới trước mặt mình.

Thiếu niên khụy một gối xuống, thắt lại dây giày thể thao cho cô.

Các đốt ngón tay thon dài cầm dây giày bị tuột, chỉ vài động tác, một cái nơ con bướm liền xuất hiện.

Đôi mắt Hoắc Yên mở to, anh vừa mới ngồi ngồi xuống thắt dây giàu cho cô!

Khó tin.

Giờ phút này các nữ sinh ở trước ký túc xá đang hét chói tai, anh… anh vẫn là Phó Thời Hàn không coi ai ra gì, cao ngạo lạnh lùng đó sao, anh vậy mà ngồi xổm xuống buộc dây giày cho con gái!

“Chết tiệt, chỉ có mình tôi cảm thấy con mẹ nó  sự cưng chiều của anh ấy sao!”

“Cái đệt, chẳng lẽ không ai ghen tỵ à?”

“Tui chết tâm rồi, sân thượng còn chỗ trống không?”

Hiện tại Hoắc Yên chỉ cảm thấy trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa nhỏ đang không ngừng lan tràn trong mạch máu của cô. Cô không nhịn được sờ sờ mặt mình, hai má nổi lên một tầng đỏ ửng.

Hoắc Yên chỉ ngốc nghếch hai giây, sau đó lập tức đuổi theo.

Trên đường đi, mặt cô nóng bừng, lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi, càng nghĩ càng đỏ mặt.

Phó Thời Hàn hỏi: “Bình thường líu lo như chim, hôm nay sao thế, một câu cũng không nói.”

“Không có gì.” Hoắc Yên ấp úng nói: “Cái đó… anh là anh trai em phải không?”

Khóe miệng Phó Thời Hàn hơi cong lên, thả chậm bước chân, tiện tay sờ sờ vành tai mềm mại của cô: “Em nói đi?”

Hoắc Yên bị anh sờ hơi ngứa, theo bản năng run rẩy, đuôi mắt Phó Thời Hàn cong lên, giống như rất thích phản ứng của cô vậy.

“Nếu như anh có em gái ruột, anh còn đối xử tốt với em như vậy không?” Hoắc Yên lại hỏi: “Có phải coi em là em gái không?”

Cô nhớ rõ khi còn bé Phó Thời Hàn từng nói, muốn có một cô em gái, thế nhưng lại không có, cô giống như em gái anh, anh sẽ yêu thương cô thật nhiều. Nên nếu bị người xấu bắt nạt phải nhớ nói cho anh biết.

“Không phải, anh không muốn làm anh trai em.”

Không ngờ lần này Phó Thời Hàn cự tuyệt thẳng thắn như vậy, không một chút do dự.

Hoắc Yên ngẩn người, nhìn đôi mắt bình tĩnh của anh, thì thào: “Không muốn làm anh trai em…”

Ánh mắt tổn thương và tủi thân của Hoắc Yên khiến Phó Thời Hàn có chút không nỡ, biết mình kích động, anh lắc đầu bất đắc dĩ, giọng nói hòa hoãn lại: “Ai muốn làm anh trai của cái người ngốc nghếch như em, kéo thấp chỉ số thông minh của nhà anh xuống.”

Mặc dù là chê cô, Hoắc Yên lại cố gắng nín cười, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Phó Thời Hàn theo thói quen nắm cổ tay cô khi còn bé, dẫn cô đi về phía trước. Động tác thân mật này khiến Hoắc Yên bùng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Năm chữ “Tiệm cầm đồ Nhuận Phong”, xuất hiện ở trước mắt.

Hai người bước vào, Hoắc Yên lấy một tờ giấy cam kết từ trong cặp sách ra đưa cho nhân viên, sau khi xác nhận, nhân viên đeo bao tay trắng vào, mang đồng hồ Rolex tới.

Thân đồng hồ bằng kim loại nhìn qua rất sang trọng và cứng cáp. Kiểu dáng hơi cũ, nhìn qua có chút lâu đời.

Hoắc Yên thấy đồng hồ, tâm trạng khẩn trương cuối cùng cũng thả lỏng, cẩn thận từng chút ôm hộp đồng hồ vào trong ngực.

Phó Thời Hàn đã làm xong thủ tục còn lại và thanh toán xong phí cầm đồ.

Vừa rồi trong lúc vô tình anh liếc qua, trên mặt đồng hồ hơi có tỳ vết, giá trị của cái đồng hồ ít nhất mười vạn trở lên, lại chỉ cầm cố hai vạn, chỉ sợ cũng bởi vì nguyên nhân này.

Anh lắc đầu, may mà cũng chỉ có hai vạn, nếu như nhiều hơn, chỉ sợ trong lòng Hoắc Yên càng thêm nặng nề.

Hoắc Yên ôm hộp đồng  hồ ra khỏi tiệm, quay đầu trịnh trọng nói với Phó Thời Hàn: “Cảm ơn anh, em nhất định sẽ trả lại tiền.”

Phó Thời Hàn cười nhợt nhạt, nói: “Được, đợi em.”

Hoắc Yên có vẻ không yên lòng, ngồi tại cầu thang của tiệm cầm đồ cẩn thận kiểm tra lại đồng hồ, xác nhận đúng là đồng hồ của bà nội, mới nhẹ nhàng thở phào.

Phó Thời Hàn cúi đầu nhìn cô, khóe môi cô hơi nở nụ cười, đôi mắt như vầng trăng khuyết.

Chẳng biết tại sao, anh rất thích nhìn cô cười, đuôi mắt cong lên một đường ngốc nghếch, vừa ngây thơ vừa chân thành.

Phó Thời Hàn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Yên, nhận lấy đồng hồ trong tay cô nhìn kỹ: “Một chiếc đồng hồ cũ, đáng giá để em vui vẻ vậy sao?”

“Đây là  món đồ bà nội yêu thích nhất, năm đó ông nội đi Triều Tiên mang theo cái đồng hồ này bình yên trở về, trên mặt đồng hồ có vết xước nhẹ, anh biết rất khó tạo ra vết xước trên loại vật liệu cứng như này mà, bà nội mê tín, luôn cảm thấy cái đồng hồ này đã ngăn cản nguy hiểm giúp ông nội.”

“Sau khi ông nội qua đời, trạng thái tinh thần bà có chút không tỉnh táo, thường xuyên nói chuyện với cái đồng hồ này, những lời lải nhải đều xuất phá từ trái tim, là nói cho ông nội em.”

Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Hoắc Yên  nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên mặt đồng hồ, ánh nắng chiếu lên người cô, khiến cả khuôn mặt được dát lên một tầng sáng ôn hòa.

Giống  như sự dịu dàng của cô là bẩm sinh, không ồn ào, vẫn luôn yên lặng trưởng thành 19 năm.

Phó Thời Hàn lặng lẳng nhìn cô, rất lâu sau, anh cười nói: “Nếu nói cái đồng hồ này đã ngăn cản nguy hiểm giúp ông nội Hoắc, mà năm đó cũng chính ông, đã từ trong mưa bom bão đạn, cõng ông nội anh từ đồn quân địch trở về. Cho nên ông nội anh luôn nói, hai nhà đều có con trai, không có duyên kết thành thông gia, chi bằng kết duyên cho cháu trai cháu gái.”

Hoắc Yên gật đầu: “Ông nội và ông nội Phó đều thân như anh em, khi còn bé ông nội Phó thường đến nhà em chơi, đánh cờ ở ban công với ông nội em.”

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ông nội Phó, tiếng cười sảng khoái, giống như lão ngoan đồng, thích chọc ghẹo với Hoắc Yên, kết bím tóc cô thành sừng dê, mỗi lần đều khiến Hoắc Yên nước mắt rưng rưng.

Ông nội bắt nạt cô, cháu trai cũng bắt nạt cô, khi đó luôn cảm thấy, nhà họ Phó không có ai tốt.

Hoắc Yên lẩm bẩm nói: “Lâu rồi không gặp ông nội Phó.”

Phó Thời Hàn nói: “Cuối tuần chúng ta có thể đến viện dưỡng lão Nam Sơn thăm ông, nếu em đồng ý.”

“Được.” Hoắc Yên gật đầu liên tục, cười nói: “Chỉ cần ông đừng nghịch bím tóc của em.”

“Em chỉ nhớ ông chỉ nghịch bím tóc của em thôi à, còn nhớ gì nữa?”

Hoắc Yên cau mày: “Ông còn thích nhìn em khóc, em càng khóc lợi hại ông càng cười vui vẻ.”

“Vậy có nhớ ông nói gì không?”

“Ông nói nhiều vậy em nhớ sao được.”

Phó Thời Hàn nhìn Hoắc Yên, con ngươi đen như mực, anh vỗ nhẹ sau gáy cô, đứng dậy bỏ đi: “Tự mình nhớ lại xem.”

Hoắc Yên che gáy mình, nghĩ đến nát óc, cũng không nhớ ra ông nội Phó nói chuyện gì quan trọng.

Câu nói kia chỉ là chuyện phiếm trong giờ cơm, khi đó còn có ba mẹ và người nhà họ Hoắc.

Hoắc Tư Noãn như thục  nữ ngồi bên cạnh ông nội mình rót trà, nghiễm nhiên là dáng vẻ cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói lời dễ nghe lấy lòng hai người già.

Mà ông nội Phó lại không nhìn Hoắc Tư Noãn, chỉ lấy tay bẹo má cô nhóc ngốc ngếch Hoắc Yên, khiến cô khóc rấm rức, một bụng tủi thân.

Khi đó ông nội Phó nói —

“Tôi thích nha đầu ngốc này, muốn con bé trở thành cháu dâu nhà tôi, ầm ĩ cũng tốt, thằng cháu nội kia của tôi cả ngày đeo cái bản mặt giống thầy giáo già mà thấy ghét.”

Câu nói kia, cả nhà đều nghe thấy, nhưng đều nghĩ đây là câu nói đùa, không coi là thật.

Duy chỉ có một mình Phó Thời Hàn, nghe vào tai liền khắc ở trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp