Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 127: Tân cố hương


...

trướctiếp

Từ khi phân hội Vân Bảo trở thành phân hội đệ nhất tinh tế, vị trí xếp hạng này trong lần sát hạch tiếp theo cũng không có biến hóa, phân hội Vân Bảo vững vàng trên vị trí này.

Mà lúc sát hạch năm nay kết thúc, Tạ Loan nhận được một lời mời.

Lời mời tới từ Tắc Nạp Tinh, người gửi là Đỗ Khắc, đối phương mời Tạ Loan tới Tắc Nạp Tinh làm khách.

Cách lần trước tới Tắc Nạp Tinh đã là rất nhiều năm, Tạ Loan cầm bức thư biết tay của đối phương, suy nghĩ có chút xa xăm.

Tắc Nạp Tinh…

Tinh cầu này không biết hiện giờ có dáng vẻ gì?

Mấy năm trước trước khi rời đi, Tạ Loan cùng chủng tộc mục tạp trên tinh cầu này đã cùng nhau trồng rất nhiều cây con.

Cây đạt la có độ thích ứng với hoàn cảnh rất cao, lại lớn rất nhanh, đến hiện giờ có lẽ đã trưởng thành rồi đi.

Nói tới thì nhóm ấu tể mục tạp tới phân hội Vân Bảo cũng mấy năm rồi không về thăm cố hương, nhận được lời mời này, trong lòng Tạ Loan nhanh chóng có ý tưởng.

“Ni Khắc muốn về thăm cố hương lần nữa không?” Tạ Loan đi tới trước mặt ấu tể mục tạp đang dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn mình chằm chằm, đồng thời đưa tay xoa xoa cánh tay sắc bén của bé.

Hỏi xong, Tạ Loan hơi nghiêng đầu nhìn nhóm ấu tể mục tạp đã cao hơn mình, ôn nhu hỏi: “Các bảo bảo có muốn về thăm nhà không?”

Ấu tể nghe thấy Tạ Loan hỏi liền nhanh chóng phát ra âm thanh trầm thấp, Ni Khắc cúi thấp đầu, lúc thấp giọng phát ra tiếng kêu còn củng nhẹ ngực Tạ Loan một cái.

Cho dù không nhìn ra biểu tình nhưng Tạ Loan vẫn có thể cảm nhận được tình tự của ấu tể, rõ ràng biểu hiện của các bé đều rất cao hứng.

Tạ Loan nói chuyện này với mọi người trong phân hội, sau đó hai ngày thì đặt vé bay tới Tắc Nạp Tinh.

Bất đồng với tình huống thưa thớt chuyến bay trước kia, hiện giờ ở tất cả các công ty hàng không đều có chuyến bay tới Tắc Nạp Tinh, không có gì khác biệt với những tinh cầu khác.

Đỗ Khắc gửi tin nói sẽ tới cảng hàng không đón bọn họ, vì thế Tạ Loan đã từ bỏ ý tưởng dùng chiến hạm Cái Á bay qua đó.

Từ năm trước các nhà khoa học của chủng tộc khố đề nghiên cứu ra tinh hạm thương vụ kiểu mới, hiện giờ các công ty hàng không lớn đều dùng kiểu này, thời gian di chuyển giữa các tinh cầu có thể rút ngắn phân nửa.

Hiện giờ đi bằng tinh hạm thương vụ cũng không quá chậm, cũng không nhất thiết phải dùng tới Cái Á.

“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thời tiết bên ngoài, Tạ Loan đã dậy từ sớm liền đi ra ngoài, vẫy vẫy tay với nhóm ấu tể mục tạp đang ngoan ngoãn chờ mình ở đại sảnh.

Hôm qua Tạ Loan nói với nhóm ấu tể mục tạp, hôm nay chúng sẽ quay về Tắc Nạp Tinh, vì thế các bé cũng dậy thực sớm, trước lúc Tạ Loan tới phòng sinh hoạt thì các bé đã tự giác thức dậy.

“Mạt mạt.”

Được bảo mẫu khác ôm tới phòng khách, lúc Tạ Loan chuẩn bị đi ra cửa thì bé phát ra âm thanh, chiếc đuôi cá băng lam nhấc lên đập xuống một chút, nhẹ nhàng lắc lư.

Từ hôm qua Tạ Loan đã nói cho những ấu tể khác trong phân hội biết chuyện mình sắp ra ngoài, bất quá lúc chuẩn bị xuất phát thì vẫn có rất nhiều ấu tể vây quanh anh.

“Ư ô~”

Nhóm ấu tể nặc khắc tư xít tới gần chân Tạ Loan, dùng thân mình có chút tròn vo của mình đè lên giày anh, lúc bé ngẩng đầu nhìn lên thì hoàn toàn lộ ra chiếc sừng trên đầu.

Tạ Loan ngồi xổm xuống xoa chiếc đuôi cá băng lam của ấu tể nhân ngư, sau đó ôn tồn dỗ dành mấy bé ấu tể nặc khắc tư đang đè trên giày mình: “Bảo bảo, dậy nào.”

“Ta phải dẫn nhóm Ni Khắc về thăm nhà, chờ nhóm bảo bảo lớn hơn một chút, ta cũng sẽ dẫn các con quay về thăm tinh cầu của mình.” Tạ Loan bóp nhẹ chiếc sừng trên đầu một ấu tể nặc khắc tư, sau đó dùng ngón tay sờ sờ.

Tinh cầu mà Tạ Loan nói chính là A Đề Á Tinh, tinh cầu được trùng kiến này vẫn thuộc về chủng tộc nặc khắc tư, đó chính là cố hương, là quê nhà của nhóm ấu tể nặc khắc tư này.

Nhóm ấu tể phá xác ở phân hội Vân Bảo nên vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy tinh cầu của mình, chờ nhóm ấu tể lớn hơn một chút, anh nên dẫn chúng về thăm.

“Ư ô.”

Bị Tạ Loan bóp sừng, ấu tể nặc khắc tư thấp giọng kêu, lúc bị sờ thì híp lại con ngươi xanh nhạt tròn vo của mình.

Chờ Tạ Loan dỗ dành xong, nhóm ấu tể nặc khắc tư lông tơ tròn vo liền dời thân mình kỳ thực cũng không có bao nhiêu sức nặng khỏi giày Tạ Loan.

Cuối cùng Tạ Loan đưa tay tới, để nhóm ấu tể nặc khắc tư dùng đuôi quấn lấy ngón tay mình rồi mới xuất phát.

Trải qua vài năm phát triển, hiện giờ rời khỏi cổng phân hội không xa liền có một cảng hàng không, ngay cả xe huyền phù cũng không cần ngồi, trực tiếp đi bộ mười phút là tới.

Câu ‘chúng ta đi thôi’ của Tạ Loan khi nãy không chỉ nói với nhóm ấu tể mục tạp đang chờ mình ở đại sành mà còn nói với Ya Yi cùng anh đi tới phòng sinh hoạt.

Từ phân hội Vân Bảo rời đi chuyến này, Tạ Loan tổng cộng mang theo chín ấu tể mục tạp cùng một con nặc khắc tư trưởng thành đi trên đường, có thể nói là vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt của người đi đường cùng du khách chủ yếu tập trung trên người con nặc khắc tư đi bên cạnh Tạ Loan, tóc bạch kim mắt xanh nhạt, còn có chiếc đuôi bạc đặc trưng…

Đây chính là con nặc khắc tư trưởng thành duy nhất của tinh tế, đương nhiên sẽ làm mọi người chú ý.

Thế nhưng con nặc khắc tư là trung tâm sự chú ý này lại hoàn toàn không có chút biến hóa, tầm mắt vẫn đặt trên người thanh niên bên cạnh.

Tấm mắt của mọi người xung quanh đều là hữu hảo, Tạ Loan hiểu được điều này nên biểu tình cũng thực nhu hòa, hiện giờ lúc đi ra ngoài con nặc khắc tư này đã không cần phải che giấu thân phận nữa, có thể quang minh chính đại đi tới bất kỳ nơi nào mình muốn, không như trước kia vì tránh phiền toái mà phải luôn biến về hình thái ấu tể, còn phải mặc áo khoác trùm đầu.

Đi không bao lâu đã tới cảng hàng không, trước tiên Tạ Loan để nhóm ấu tể mục tạp tiến lên tinh hạm trước, mình cùng Ya Yi đi ở phía sau.

Đối với nhóm ấu tể mục tạp, đây là lần thứ hai chúng ngồi tinh hạm, Tạ Loan đi tới chỗ ngồi có thiết lập phòng hộ an toàn, sau khi chuẩn bị xong hết mới ôn hòa nói: “Bảo bảo, chốc nữa tinh hạm khởi hành các con không nên lộn xộn, ta ngồi ở ngay bên cạnh thôi.”

Trừ bỏ Ni Khắc, những ấu tể khác lúc ngồi tinh hạm chỉ là tiểu bảo bảo mới phá xác không lâu, khi ấy các bé được ngồi trong ổ chuyên dụng dành cho ấu tể, hiện giờ đã trưởng thành nên chuyển thành ghế ngồi bình thường.

Ngồi ở chỗ của mình, nghe Tạ Loan nói vậy các bé đều biểu hiện thực ngoan, đặc biệt là được Tạ Loan sờ sờ lên cánh tay sắc bén, cơ bản đều ngồi yên không nhúc nhích.

Hành trình đã được rút ngắn chỉ còn một ngày, sau khi đến Tắc Nạp Tinh, Tạ Loan liền nhìn thấy người tới đón.

“Bên này.” Vừa thấy thanh niên dẫn một nhóm ấu tể mục tạp từ tinh hạm bước xuống, Đỗ Khắc liền mỉm cười tươi rói.

Tạ Loan dẫn ấu tể đi tới, mới vừa tới gần, còn chưa kịp nói gì đã nghe Tạ Loan nói: “Mọi người rất cao hứng khi nghe anh sẽ tới, Tắc Nạp Tinh hiện giờ không còn giống như trước kia nữa, dọc theo đường đi nhất định sẽ làm anh ngạc nhiên.”

Đỗ Khắc không nói cụ thể là chuyện gì, anh muốn để thanh niên tận mắt nhìn thấy.

Còn ở trong cảng hàng không nên không thấy được hoàn cảnh bên ngoài, Tạ Loan nghĩ có lẽ lần này mình sẽ thấy một Tắc Nạp Tinh tràn đầy sắc xanh, thế nhưng khi chân chính rời khỏi cảng, Tạ Loan phát hiện sự phát triển của tinh cầu này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của mình.

Đập thẳng vào mắt là những mảnh xây cối xanh biếc dồi dào sức sống, tinh cầu này trong kí ức của Tạ Loan là một tinh cầu thực thiếu cây xanh nhưng dư thừa gió và cát, hiện giờ nhóm cây đạt la đều đã trưởng thành cao lớn, cỏ xanh cùng hoa tươi cũng được trồng đầy hai bên đường.

Không chỉ Tạ Loan, nhóm ấu tể mục tạp đi theo sau anh cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp.

“Quê nhà của Ni Khắc hiện giờ rất xinh đẹp.” Thấy ấu tể bên cạnh dùng con ngươi đỏ ngầu của mình nhìn đám cây cối cây lớn, Tạ Loan kiềm không được ôn hòa nói với bé.

Nghe thấy âm thanh Tạ Loan, ấu tể mục tạp tiếp tục nhìn đám cây xanh thêm vài giây rồi phát ra tiếng kêu trầm thấp, sau đó cúi đầu củng Tạ Loan.

“Mặc dù có vài khu đặc biệt vẫn chưa lục hóa hoàn toàn, bất quá mỗi khu vực trên Tắc Nạp Tinh hiện giờ cơ bản đều có cây xanh bao trùm, tình huống bão cát đã được cải thiện rất nhiều.” Ngồi trên xe huyền phù, lúc Tạ Loan cùng ấu tể mục tạp ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Đỗ Khắc chậm rãi nói về tình hình chung của Tắc Nạp Tinh gần đây.

Ngồi xe huyền phù không bao lâu, nhóm Tạ Loan tới mục tiêu, thế nhưng nơi này cũng thực khác biệt với trí nhớ, thay đổi lớn đến mức làm Tạ Loan không nhận ra.

“Từ một năm trước thôn xóm đã phát triển thành bộ dáng hiện giờ.” Đỗ Khắc mỉm cười nói.

Trước mắt kỳ thực không thể nói là thôn trấn mà chính là một thành phố phồn hoa, từ trên xe huyền phù bước xuống, Tạ Loan đã nhìn thấy rất nhiều du khách chủng tộc khác, dĩ nhiên còn có rất nhiều mục tạp thành niên.

“Rất tốt.” Tạ Loan chân thành nói.

Con mục tạp thành niên là thôn trưởng khi trước đã trở thành thị trưởng của thành phố mới xây dựng này, Tạ Loan được Đỗ Khắc đưa tới một trang viên, những thành viên mục tạp ở đây đều là những con Tạ Loan đã gặp trước kia, trong đó có cả gia trưởng của tám ấu tể mục tạp anh dẫn về.

“Bảo bảo, mau đi qua đi.” Tạ Loan nhón chân sờ đầu ấu tể mục tạp đứng gần mình nhất, mặc dù gia trưởng không biết làm sao biểu đạt yêu thương, thế nhưng Tạ Loan có thể nhận ra, nhóm gia trưởng mục tạp này kỳ thực cũng rất yêu ấu tể nhà mình.

Chờ tám ấu tể mục tạp đều chạy tới chỗ gia trưởng, Tạ Loan thấy các bé hành động giống như bình thường củng mình, cúi đầu củng nhẹ một cái lên người gia trưởng.

Mà Tạ Loan cũng giang tay với ấu tể mục tạp đang nhìn mình ở bên cạnh, ôn nhu gọi tên bé: “Ni Khắc.”

Ấu tể mục tạp này cũng có gia trưởng.

Bị thanh niên gọi tên, ấu tể mục tạp nhanh chóng cúi đầu củng ngực thanh niên, chờ củng xong, Tạ Loan liền kéo con nặc khắc tư đang đứng bên cạnh tới gần hơn một chút.

Biết quan hệ của đối phương cùng thanh niên, ấu tể mục tạp dùng con ngươi đó ngầu của mình nhìn Ya Yi vừa bị Tạ Loan kéo tới, sau đó cũng cúi đầu làm ra hành động tương tự vừa nãy.

Bất đồng với Tạ Loan có thể năng cơ hồ xếp cuối bảng chủng tộc trên tinh tế, lúc củng củng cho dù ấu tể mục tạp không khống chế lực đạo thì cũng không có khả năng đẩy ngã Ya Yi.

Bị ấu tể mục tạp cúi đầu củng một cái, phản ứng của con nặc khắc tư này tựa hồ hơi chậm vài giây, cuối cùng nó học theo Tạ Loan hơi giang tay một chút.

“Hiện giờ tất cả phân hội bảo dưỡng ấu tể trong tinh tế đều nguyện ý tiếp nhận ấu tể mục tạp, mấy năm nay Tắc Nạp Tinh cũng xây dựng vài phân hội, là người bên Tinh Minh phái tới.” Hiện giờ số lượng tuy không thể coi là quá nhiều, thế nhưng Đỗ Khắc tin tưởng vài năm tới sẽ tiếp tục tăng trưởng.

Chuyện phân hội bảo dưỡng ấu tể đồng ý tiếp nhận ấu tể mục tạp, Tạ Loan đã sớm biết, dù sao lúc tham gia sát hạch cấp bậc bảo mẫu, từ đề thi anh đã nhìn ra chút manh mối.

Bất quá chuyện Tinh Minh phái người tới Tắc Nạp Tinh thành lập phân hội bảo dưỡng ấu tể thì Tạ Loan không biết, lúc nghe Đỗ Khắc nói liền nhịn không được gật gù.

Tinh Minh là tổ chức gìn giữ hòa bình tinh tế, những năm nay ở nhiều phương diện quả thực đã làm rất tốt bổn phận, điểm này thực sự làm Tạ Loan kính nể.

“Tối nay, tối mai… hoặc là một tuần, hai người muốn ở lại bao lâu cũng được.” Đỗ Khắc thay mặt nhóm gia trưởng mục tạp biểu đạt ý nguyện của họ, sau đó còn bồi thêm một câu: “Tắc Nạp Tinh còn có rất nhiều nơi thay đổi, anh ở lại thêm vài ngày, tôi sẽ thể dẫn anh đi tham quan.”

Đối với sự phát triển của Tắc Nạp Tinh mấy năm nay, Đỗ Khắc không thể nghi ngờ là rất kiêu hãnh.

Lần đầu tiên Tạ Loan tới Tắc Nạp Tinh trợ giúp chủng tộc mục tạp, lúc tiễn Tạ Loan rời đi, Đỗ Khắc đã nghĩ, chờ một ngày nào đó Tắc Nạp Tinh chân chính trở thành một tinh cầu xanh biếc tràn đầy sức sống, anh sẽ mời thanh niên tới đây làm khách.

Hiện giờ ý nghĩ này đã được thực hiện.

Tắc Nạp Tinh đã biến thành một tinh cầu xanh biếc, hơn nữa trong tương lai sẽ càng xinh đẹp hơn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp