Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 93: Phiên ngoại một


...

trướctiếp

Sau khi concert kết thúc, Từ Lạc Dương thay bộ quần áo biểu diễn đã ướt đẫm, lại vội vàng tẩy trang, rồi ngồi trong phòng hóa trang bắt đầu ăn khuya.

Hát và nhảy hơn hai tiếng, Từ Lạc Dương đều sắp đói đến ngất xỉu, cậu tự ăn hai miếng lớn, sau khi xác định món ăn ở trong bát Thích Trường An đều ăn được, bèn tiện tay đút một thìa cho Thích Trường An.

Lúc này, Tiết Huỳnh từ bên ngoài vọt vào, giọng nói rất hưng phấn: “Anh Từ, máy chủ lại sập rồi!”

“…”

Bị khiếp sợ, hô hấp của Từ Lạc Dương đột ngột tắc nghẽn gây sặc, ho đến mức chảy cả nước mắt, nhưng vẫn không nỡ thả đũa trong tay xuống. Thích Trường An vặn nắp ly giữ nhiệt ra đưa tới, đút nước cho cậu uống, mi tâm hơi nhíu, có chút lo lắng.

Đỏ mắt uống hết nửa ly nước, trước tiên Từ Lạc Dương quay về phía Thích Trường An lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, sau đó nhìn về phía Tiết Huỳnh, khàn giọng hỏi: “Tình hình thế nào? Lại sập rồi?”

“Ừa ừa, lại sập rồi!” Tiết Huỳnh rất kích động, khoa tay múa chân: “Là cái người bạn học đại học trước kia em kể á, lúc concert vừa kết thúc, đã gửi wechat qua gào thét với em, nói rằng vì anh Từ lại gây chuyện, nên cổ lại bị bắt quay về tăng ca!”

Nói xong, cô lại chắp tay: “Chúc mừng anh Từ song sát thành công! Trở thành tuyển thủ cấp cao từ trước tới nay trong vòng nửa năm đã làm máy chủ bị sập hai lần liên tục!”

Sau khi uống nước xong khí thuận, Từ Lạc Dương cũng học theo cô làm động tác chắp tay: “Cùng vui cùng vui, tiếp tục cố gắng!”

Trịnh Đông ở bên cạnh nghe thấy, cúi đầu yên lặng tiếp tục uống cà phê đen của mình —— nhìn những chuyện này, chỉ cảm thấy đau ngực!

Ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc Dương, Tiết Huỳnh để laptop lên bàn, chỉ chỉ màn hình máy tính: “Đây là số liệu trước khi bị sập, lúc buổi concert vẫn chưa kết thúc, Cổ Thành cp đã được đẩy lên hotsearch. Có rất nhiều ảnh chụp kèm fanacc ở hiện trường, cũng có không ít fancam, phụ đề được làm rất nhanh.”

Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An cùng xem số liệu trên màn hình, phát hiện trước lúc máy chủ bị sập, top 1 và top 2 hotsearch lần lượt là #Từ_Lạc_Dương_tỏ_tình_ở_concert, #Thích_Trường_An_cầu_hôn, tiếp theo là #Điều_ước_sinh_nhật_của_Thích_Trường_An và #Trường_An_Lạc_Dương.

“Đây là ảnh HQ và video HD ở hiện trường do hậu viện hội chính thức của anh post, chỉ riêng dưới cái weibo này, đã có gần một triệu bình luận, và hơn sáu mươi vạn lượt share. Em có làm một bài phân tích đơn giản, phát hiện ở trong bình luận, tần suất xuất hiện cao nhất chính là chữ ‘a’.”

Gật đầu, Từ Lạc Dương nhìn “A a a” đầy khu bình luận, cảm giác bản thân mình sắp không biết cái chữ này nữa rồi.

Cuối cùng Tiết Huỳnh tổng kết: “Trước mắt xem ra, độ tiếp thu của fan hai nhà rất tốt.” Nói đến đây, cô đếm trên đầu ngón tay: “Tháng 4 tháng 5 tháng 6, từ lúc anh bắt đầu công bố poster tuyên truyền cũng đã ba tháng rồi, nếu như em là fan only, em cũng đành cam chịu!”

Lúc này, số liệu giám sát trên màn hình bỗng nhiên tăng vọt, toàn bộ đều biến thành đỏ, Từ Lạc Dương cảm giác mắt mình đều sắp bị mù luôn rồi: “Đây là sao vậy?”

Giọng Tiết Huỳnh rất bình tĩnh: “Không sao, chắc là máy chủ lại ngoan cường đứng lên rồi!”

Từ Lạc Dương lấy điện thoại của mình, thấy điện thoại đang sạc pin, cậu bèn dứt khoát dùng điện thoại của Thích Trường An trèo lên weibo. Quả nhiên, dưới weibo của cậu và Thích Trường An, bình luận lại bắt đầu tăng vọt.

“—— A a a a đang ở trên tàu điện ngầm! Concert kết thúc! Giờ người trên toa tàu hoàn toàn không bình tĩnh nổi! Tụi tui vẫn luôn nghĩ rằng bản thân mình ăn cẩu lương! Không ngờ hóa ra là bánh kẹo cưới!!! A a a!”

“—— A a a a tui xem mà khóc luôn rồi! Từ lúc Từ Lạc Dương bắt đầu nói cậu ấy thích con số bảy, tui đã khóc đến không dừng được, khóc một mạch cho đến lúc kết thúc concert luôn! Thật ra chẳng đau lòng chút nào, chỉ cảm thấy rất tốt thôi, #xin_ngày_mai_hãy_kết_hôn!”

“—— Máy chủ bị treo đã sống lại rồi hả? Cẩu lương cực lớn tấn công dữ dội! Cẩu lương nhãn hiệu Cổ Thành, bạn nên có! Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý! Nhưng vẫn bị hù đến điên rồi! Tỏ tình ở concert! Trước mặt bảy vạn người! Là do sức chịu đựng của tui quá thấp hay do cấp độ của Từ Lạc Dương và Thích Trường An quá cao! Toàn bộ group fan  cùng nhau bạo khóc! Xin Cổ Thành cp nhất định phải hạnh phúc! Vĩnh viễn không bao giờ rời fandom!”

“—— Xem fancam không biết bao nhiêu lần, vừa xem vừa khóc, cp của tui cầu hôn kìa! Cầu hôn rồi! Donate mua bánh kẹo cưới cho bọn họ thôi, tui bỏ chín đồng chín!”

“—— A a a a a hu hu hu hu, tui yêu bọn họ, đẩy Cổ Thành cả đời! Tui đi xem fancam thêm lần nữa đây! Áu!”

“—— Đừng cản tui! Tui phải bắt đầu vẽ rồi! Cảnh tượng tỏ tình đẹp quá đi! Cổ Thành thật sự rất đẹp đôi! Tui sẽ vẽ cả đêm! Mấy người đợi tui!”

Thế là nửa giờ sau khi máy chủ khôi phục, #Donate_mua_bánh_kẹo_cưới# trực tiếp được đẩy lên top 5 hotsearch, toàn bộ trong bảng xếp hạng, trong top 10 thì những đề tài liên quan đã chiếm hết tám vị trí.

Trịnh Đông nhìn trên bảng hotsearch, phía sau mấy chủ đề đều mang theo chữ ‘bạo’, xoa xoa mi tâm, anh đã nhìn thấy cảnh tượng mình bị hói đầu.

Về đến nhà đã là rạng sáng, khoảnh khắc cửa đóng lại, Từ Lạc Dương đã bị Thích Trường An ôm lấy eo, trực tiếp đặt trên tường bên cạnh cửa. Ngay sau đó, nụ hôn cấp thiết đã rơi xuống.

Cảm nhận được vạt áo mình bị vén lên, bàn tay hơi mát mẻ của đối phương từ sau eo sờ qua, Từ Lạc Dương lập tức hơi đứng không vững, cảm giác ngưa ngứa theo mỗi đầu dây thần kinh nhanh chóng lan tràn, lập tức nổi lên phản ứng.

Hai tay cậu vòng lấy cổ Thích Trường An, môi răng mở rồi lại đóng, đầu lưỡi chạm vào nhau, hơi thở rất nhanh đã quấn quýt chung một chỗ.

Trong đầu khó khăn lắm mới lấy lại được một chút trấn tĩnh, Từ Lạc Dương ậm ờ nói: “Đừng ở đây…” Cậu vô cùng gian nan mà mở miệng, giọng nói rất kiên định: “Em muốn đi tắm!”

Thích Trường An buông miệng cậu ra: “Được, cùng nhau.”

??

Lúc bị đặt trên vách tường trong buồng tắm, Từ Lạc Dương chỉ muốn nói, chuyện này hoàn toàn chẳng giống suy nghĩ của tui chút nào!

Bọc áo ngủ đi ra, hai chân Từ Lạc Dương nhũn ra hoàn toàn không đứng nổi, trực tiếp xụi lơ trên ghế, Thích Trường An thì giúp cậu sấy tóc.

Dựa vào lưng ghế, toàn thân cậu mỏi nhừ, bộ dạng uể oải, tay chẳng muốn nhấc lên chút nào. Lúc thấy cổ áo ngủ bị kéo ra, có một nụ hôn nhẹ rơi trên vai mình, Từ Lạc Dương cũng lười chẳng muốn động. Cậu kéo dài giọng gọi: “Anh Trường An.”

“Hửm?”

Nghe thấy tiếng đáp lại này, Từ Lạc Dương cong khóe miệng lên, nhỏ giọng nói: “Vẫn có một chút không chân thật.”

Không nghe thấy câu trả lời, Từ Lạc Dương đang cảm thấy hơi kỳ lạ, thì chợt cảm nhận được thắt lưng áo ngủ buộc lỏng lẻo trên eo mình bị cởi ra, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, đã xảy ra chuyện lớn!

Giọng hơi luống cuống, Từ Lạc Dương lắp ba lắp bắp bày tỏ: “Hai lần vừa nãy em đã ăn rất no rồi, thật sự ăn không nổi nữa…”

Nhưng rất rõ ràng, kháng nghị không có hiệu lực, Thích Trường An nghiêm túc đút bữa khuya cho cậu, một miếng nối tiếp một miếng, chẳng dừng lại chút nào. Tầm mắt Từ Lạc Dương hơi mơ hồ, cậu cố gắng giơ tay lên, sờ sờ đường lông mày của Thích Trường An, giọng rất nhẹ: “Anh Trường An.”

“Anh đây.” Động tác đút ăn của Thích Trường An chậm lại, anh nghiêng đầu qua, hôn lên lòng bàn tay cậu: “Náo Náo?”

Trong lòng chợt có cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào tràn ra, Từ Lạc Dương hơi di chuyển, giơ cánh tay lên, vòng lấy lưng Thích Trường An, cằm chống trên vai, môi tiến tới bên tai đối phương: “Em yêu anh, rất yêu anh, mỗi một giây đều yêu anh nhiều hơn so với giây trước đó.”

Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ yêu một người, yêu đến mức chẳng biết dùng ngôn ngữ để diễn đạt phần tình cảm này như thế nào.

Tình sâu ngữ cạn.

Âm cuối chưa tiêu tan chuyển thành run rẩy, lực đút ăn bữa khuya của Thích Trường An có chút nặng, Từ Lạc Dương thốt ra: “Thật sự ăn không nổi nữa…”

Sắp khóc rồi!

Cậu theo bản năng cắn vai Thích Trường An, nước mắt bên khóe mắt lập tức tràn ra ngoài.

Giọng Thích Trường An dịu dàng đến cực hạn: “Náo Náo, gọi anh thêm một tiếng nữa đi.”

Giọng Từ Lạc Dương mang theo giọng mũi bị bắt nạt tàn nhẫn, nghe lời lại gọi một tiếng: “Anh Trường… Trường An.”

“Ừm,” Thích Trường An nhẹ hôn vệt nước mắt trên đuôi mắt cậu: “Náo Náo, anh cũng yêu em.”

Ngày hôm sau, Từ Lạc Dương nằm liệt trên giường trọn một buổi sáng, trên mạng toàn là tin tức của cậu và Thích Trường An, cậu tạm thời buông tha đam mê lướt weibo, mà lựa chọn ngẩn người.

Lúc nhận được điện thoại của Trịnh Đông, Từ Lạc Dương uể oải nói: “Chào anh, em đã là một khối bánh rán rồi, xin hỏi có chuyện gì không?”

Trịnh Đông im lặng mấy giây, mới nói: “Ngày kia bay tới Elmos, Stu sắp tổ chức biểu diễn thời trang ở thánh đường tại Elmos, chưa quên chứ?”

“À ——” Từ Lạc Dương lập tức vùi mặt vào trong gối, ấp úng trả lời: “Chưa quên.” Mới lạ!

Cậu lại trở mình: “Anh Trịnh, xin được dẫn theo người nhà!”

“Lý do?”

“Em đẹp trai!”

“Yêu cầu được phê chuẩn, lý do không thành lập.”

“…”

Ăn xong cơm trưa, Từ Lạc Dương vẫn ủ rũ. Tối qua Thích Trường An đút cho cậu ba bữa khuya, trước khi đi ngủ cậu đã quyết định thay đổi triệt để, lần nữa làm người, kiên quyết chống lại lực hấp dẫn, không ngờ sáng sớm lại không nhịn được, thế là mãi cho tới bây giờ, chẳng vực dậy nổi chút tinh thần.

Vốn còn định lôi kéo Thích Trường An cùng ngủ một giấc vào buổi trưa, không ngờ Diệp Thiểm Thiểm lại gọi điện tới, rất nhanh đã xáo trộn kế hoạch của cậu.

“Chơi mạt chược?” Từ Lạc Dương ngáp được một nửa đã bị kẹt, nhét một quả cà chua bi vào trong miệng, lại duỗi tay chọt chọt mu bàn tay Thích Trường An. Ừm ừm với cái điện thoại mấy tiếng, cậu cầm điện thoại để hơi xa một chút, nhỏ giọng hỏi Thích Trường An: “Trường An, Thiểm Thiểm hỏi có muốn cùng đánh mạt chược không, em, anh, Thiểm Thiểm, và Cung Việt nữa, vừa vặn đủ một bàn!”

Từ Lạc Dương rõ ràng rất muốn đi, thế là Thích Trường An gật đầu: “Được.”

Một lần nữa kề sát vào điện thoại, Từ Lạc Dương trả lời: “Trường An nói được,” cậu cười cong cả mắt: “Hãy đợi xem tui đánh mấy người chẳng còn chút manh giáp.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Bỗng nhiên căng thẳng! Có phải tui… hơi phiêu không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp