Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 212: Phiên ngoại 1: Đại sứ từ thiện


...

trướctiếp

Bởi vì có hai người Leonard và Lạc Vân Thanh cho nên khu biệt thự Lạc Nhật trải qua mấy năm phát triển dần dần trở thành khu biệt thự chỉ kém mỗi khu biệt thự Danh Lưu Uyển, hơn nữa đa số hộ gia đình bên trong là nhân vật trẻ tuổi dọn ra từ khu biệt thự Danh Lưu Uyển để độc lập sinh sống. Cho nên hệ thống bảo an của khu biệt thự Lạc Nhật lại lần nữa thăng cấp cũng là điều đương nhiên, dù sao hơn phân nửa tiểu bối của xã hội thượng lưu Liên bang đều ở đây, nếu xảy ra chuyện gì, ai tới chịu trách nhiệm?

Nhưng công tác bảo an đối với bên ngoài của biệt thự Lạc Nhật rất tốt, còn công tác bảo an đối với bên trong biệt thự thì không tốt lắm, ở nơi này đều là người trẻ tuổi khí thịnh, ý kiến không hợp liền xuất hiện xô xát là chuyện bình thường, nghiêm trọng hơn một chút là đánh nhau thì cũng là chuyện thường ngày, đặc biệt là bên này còn không có các phụ huynh, cho nên chỉ cần giấu được phụ huynh, vậy đánh nhau không cần nói tới tự tại, một chút gánh nặng tâm lý cũng còn không có. Dù sao nghiêm trọng đến đâu cũng không sợ, đến bệnh viện nằm đau một hai ngày, qua một thời gian ngắn ta lại trở thành hảo hán!

Có điều giấy thì không gói được lửa, một hai lần đánh nhau có lẽ người khác còn không phát hiện, nhưng hiện tại ở khu biệt thự Lạc Nhật này, đánh nhau đã trở thành "phong tục"" thì còn giấu nổi sao?

Vì thế ngay từ đầu phát hiện chuyện này các phụ huynh mặt ngoài thì cười hì hì nói ta hiểu đám người trẻ tuổi mấy đứa, chắc chắn sẽ không nói cho ba mẹ mấy đứa, kết quả vừa ra khỏi cổng biệt thự, trực tiếp nhắn tin tới diễn đàn của các phụ huynh có con cháu ở biệt thự Lạc Nhật, trực tiếp khiến nhóm phụ huynh tức giận nổ tung!

Cùng ngày liền nhịn không được đem nhãi con nhà mình gọi về nhà giáo dục!

Chính là việc như vậy làm sao giáo dục tốt được, mấy đứa nhỏ bị gọi về mặt ngoài nói "Vâng, vâng, vâng, con sẽ sửa", kết quả không được mấy ngày trở lại biệt thự Lạc Nhật nên làm gì thì làm nấy, đừng nói sửa lại, không làm trầm trọng thêm đã tốt lắm rồi!

Dù sao giả bộ nhiều ngày như vậy, trong lòng đám con cháu bọn họ đã nghẹn một cỗ khí rồi, thấy ngươi không vừa mắt một giây liền bùng nổ cho ngươi xem.

Cuối cùng các phụ huynh rơi vào đường cùng chỉ có thể đau đầu tìm Warren và  Alice thương lượng, xem xem có thể để thần tượng của bọn nhỏ—— Leonard và Lạc Vân Thanh ra ngựa để hao mòn tinh lực dư thừa của đám nhóc nghịch ngợm này không.

Sau đó Lạc Vân Thanh không nói hai lời đem người kéo đến cô nhi viện để làm từ thiện!

............

Nhìn một đám nhóc con mở to đôi mắt to tò mò nhìn mình, Triệu Minh cảm thấy tâm rất mệt.

Rõ ràng hắn cũng không có đánh nhau ẩu đả cho nên vì sao hắn lại phải tới nơi này làm từ thiện??

Hắn thật sự không thích trẻ con nha!

Chỉ là đã đi tới đây rồi có không thích thì cũng chỉ có thể nghẹn.

Vì thế Triệu Minh mang theo một khuôn mặt thối thối dưới sự uy hiếp không tiếng động của Leonard kéo lên một nụ cười cứng đờ, kết quả phi thường chuẩn xác khiến đám nhóc con xung quanh sợ tới mức oa oa khóc lớn.

Nghe được tiếng khóc, mọi người vô ngữ nhìn về phía Triệu Minh, không hiểu vì sao một tiểu tử bình thường lại thích hù dọa trẻ con ~!

Triệu Minh: "......" Khoan đã, tôi không phải, tôi không có! Tôi không phải cố ý! Chỉ là bọn chúng nhát gan!

Nhưng mặc kệ Triệu Minh có giải thích thế nào đi nữa cũng không có ai tin hắn, ngược lại cảm thấy hắn không phải là nam tử hán, dám làm không dám nhận!

Triệu Minh: _(:з" ∠)_ tâm thật mệt!

Tâm mệt Triệu Minh nhìn đám trẻ con trước mặt càng thêm bực bội!

Nghĩ thầm hắn còn chưa kịp làm gì đã đem người dọa khóc, nếu lại làm cái gì thì sao?

Nghĩ tới đây, Triệu Minh uể oải cả người, lững thà lững thững đi tới hành lang, tùy tiện tìm một vị trí liền ngồi xuống, chăm chăm nhìn tiểu đồng bọn đang chơi đùa với đám nhóc con trong sân.

Chống cằm, chán muốn chết hắn không ngừng múa may cọng cỏ đuôi chó trên tay, nhìn vẻ mặt muốn tới gần lại không dám của đám nhóc con bên cạnh, Triệu Minh tỏ vẻ thực vừa lòng!

Hắn cũng không phải là đám người Thẩm Văn kia, cư nhiên còn có thể chơi đùa với đám nhóc con! Chỉ có người ấu trĩ mới có thể chơi với người ấu trĩ, cho nên nói nghé con như vậy còn đánh đấm cái rắm? Liên lụy một nhân sĩ vô tội đứng nhìn như hắn, thực sự có cái tinh lực dư thừa kia  đúng giờ tới cô nhi viện làm từ thiện không được sao?

Nghĩ đến đây Triệu Minh vẻ mặt u oán nhìn về phía đám bạn xấu của mình, không nghĩ tới bọn họ cũng đang nhìn hắn.

Đám thanh niên kia ngay từ đầu cũng không tình nguyện hiện tại tốp năm tốp ba tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hi hi ha ha chơi đùa với các em nhỏ, sau đó một bên bới cát một bên còn chỉ chỉ trỏ vào hắn.

Mạnh mẽ kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, Triệu Minh làm bộ không quan tâm, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía kia đã bán đứng hắn.

Cuối cùng Triệu Minh thấy Thẩm Văn bọn họ chỉ vào mình cười ha ha, ngồi không yên, đứng dậy muốn rời đi.

Kết quả chưa đi được mấy bước liền cảm thấy có gì đó đi theo mình.

Cúi đầu, hắn phát hiện một bé gái tầm bốn năm tuổi, mặc một cái váy cũ nhưng sạch sẽ, ôm con thú bông hồng nhạt đã cũ nát đang ngượng ngùng nhìn hắn, tay nhỏ sạch sẽ còn đang nắm mấy viên kẹo đủ mọi màu sắc, bởi vì tay quá nhỏ nên kẹo còn lộ ra hơn nửa.

Thấy Triệu Minh nhìn về phía mình, bé gái rõ ràng sợ hãi, nhẹ nhàng lùi về sau một bước, sau đó mới sợ hãi ngẩng đầu hơi hơi nhìn hắn một cái, mím môi vươn bàn tay nhỏ đang nắm chặt, mở ra.

"Ca ca, cho anh kẹo ăn."

Triệu Minh ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nhóc một cái rồi nói đùa: "Thật sự cho anh ăn à? Không hối hận?"

Bé gái gật đầu, sau đó Triệu Minh bỗng nhiên toát ra một ý đồ xấu xa, vươn tay lấy hết toàn bộ kẹo trong tay nhóc đi.

Chỉ là muốn mời hắn ăn một cái kẹo, không nghĩ tới tất cả kẹo của mình đều bị lấy đi, bé gái lúc đó có chút muốn khóc.

Nhưng thấy bộ dáng cao hứng của Triệu Minh, cuối cùng bé gái cũng nhịn lại không khóc, hốc mắt hồng hồng sợ hãi cười với hắn.

Triệu Minh đương nhiên sẽ không khiến bé gái quá ủy khuất, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, chột dạ muốn đem kẹo trả lại cho người ta.

Nhưng không nghĩ tới bé gái thực nghiêm túc đem kẹo mà Triệu Minh đặt lại vào tay nhóc đưa lại cho hắn, sau đó nhìn về phía hắn lộ ra một nụ cười xán lạn, nói một câu ""Ca ca anh thật là đẹp"" liền chạy.

Triệu Minh ngẩn người, nắm chặt kẹo trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cỗ tư vị không nói nên lời.

Loại tư vị khó nói này khiến hắn buổi chiều chủ động tiếp xúc với bọn nhỏ ở cô nhi viện, đặc biệt là bé gái cho hắn kẹo kia.

Trẻ con luôn thích chơi đùa với người lớn, ngay từ đầu còn không có mấy đứa tiếp cận Triệu Minh, nhưng sau đó dần dần càng lúc càng có nhiều đứa nhỏ đi tới trước mặt Triệu Minh, Triệu Minh cũng từ mới vừa bắt đầu mới lạ sau đó chậm rãi trở nên nhiệt tình, cuối cùng  thậm chí hắn còn chạy đi mua một thùng kẹo mang về cho bọn nhỏ.

Đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy Triệu Minh đang phát kẹo, mẹ viện trưởng nhịn không được lộ ra tươi cười vui mừng.

"Tiểu Lạc tiên sinh, Leonard tiên sinh, thật là thật cám ơn hai vị."Mẹ viện trưởng xoay người đi tới trước mặt Leonard và Lạc Vân Thanh nói lời cảm tạ, thậm chí chân thành thực lòng hướng về phía bọn họ cúi đầu một cái.

Hai người nghiêng người sang, không dám nhận mẹ viện trưởng khom lưng, hơn nữa liên tục nói: "Viện trưởng khách khí, đây đều là chúng cháu nên làm."

Ở trong mắt Lạc Vân Thanh hành vi của bọn họ chỉ đơn giản là ra tiền, mẹ viện trưởng của cô nhi viện mới chân chính là người thiện lương.

Bà vì cái cô nhi viện này, vì mấy đứa nhỏ này mà dâng hiến vài chục năm thanh xuân, thậm chí còn coi bọn nhỏ như là con đẻ của mình, cũng dùng hết sức lực để bồi dưỡng bọn nhỏ.

"Không, điều này sao có thể là các cháu phải làm! Ta biết hai cháu đều là đứa trẻ tốt, tuổi không lớn nhưng cống hiến đối với sự nghiệp từ thiện lại không nhỏ, cái khác ta không nói, chỉ với nhà cô nhi viện này, nếu không có hai đứa cháu giúp đỡ, bọn nhỏ ở đây cũng sẽ không có cuộc sống tốt như vậy." Mẹ viện  trưởng từ ái nhìn hai người, mỗi một câu nói ra đều mang theo một tia cảm kích.

"Viện trưởng ngài thật sự là quá đề cao chúng cháu."

Lạc Vân Thanh và Leonard ngượng ngùng nhận những lời này, nhưng nhìn bộ dáng như "hổ rình mồi" của mẹ viện trưởng vẫn là căng da đầu mà tiếp nhận.

Sau đó dáng vẻ bất đắc dĩ kia khiến viện trưởng nhịn không được cười ra tiếng!

Nào có ai tiếp thu khen ngợi lại có vẻ bất đắc dĩ như thế này, người không biết còn tưởng rằng bà vừa rồi là đang phê bình giáo dục ấy chứ!

"Hai đứa cháu đấy, chính là quá khiêm tốn! Nếu không đại sứ từ thiện lần trước nhất định là hai đứa các cháu, dù sao các cháu cũng làm không ít từ thiện." Nói tới đây ngữ khí của mẹ viện trưởng phi thường tiếc nuối.

Nhưng rất nhanh nàng lại trở nên cao hứng, bởi vì: " Việc lúc trước chúng ta liền mặc kệ, nhưng khoảng thời gian vừa rồi ta và các bằng hữu đề nghị hi vọng cho hai đứa trở thành đại sứ từ thiện của chúng ta năm nay, các cháu cảm thấy thế nào? Dù sao mấy năm nay sự nghiệp từ thiện của các cháu cũng không kém phía chính phủ, làm đại sứ từ thiện là dư dả....hơn nữa các cháu có nhiều người hâm mộ, nếu các cháu làm đại sứ từ thiện vậy về sau sẽ càng có nhiều người chú ý tới sự nghiệp từ thiện."

Khi nói những lời cuối cùng này mặt mẹ viện trưởng đỏ bừng, bởi vì bà biết mục đích này không đơn thuần.

Tuy ngay từ đầu bà chỉ ôm tâm tính chân thành muốn Lạc Vân Thanh và Leonard có tên tuổi của đại sứ từ thiện, nhưng sau đó có nhiều người biết đến hơn, bọn họ càng nhìn trúng hai người có thể mang tới hiệu quả và lợi ích cho sự nghiệp từ thiện.

Vốn dĩ hai người không muốn đồng ý, nghe được một câu cuối cùng của mẹ viện trưởng liền do dự.

Do dự hồi lâu, tới khi rời đi Lạc Vân Thanh và Leonard còn chưa quyết định có nên tiếp nhận gánh nặng này hay không, nhưng khi Triệu Minh tỏ vẻ với Lạc Vân Thanh về sau hắn muốn định kỳ quyên tiền cho cô nhi viện hơn nữa sẽ định kỳ tới cô nhi viện làm từ thiện, cuối cùng hai người cũng đáp ứng liên hệ với đoàn đội từ thiện chính thức.

Dù sao từ việc của Triệu Minh có thể thấy được: Kỳ thực mọi người cũng không thiếu một trái tim từ thiện, khuyết thiếu chỉ là cơ hội hiểu biết về chuyện này mà thôi.

............

Quá trình câu thông với đoàn đội từ thiện chính thức rất thông thuận, chưa tới hai ngày bên kia lập tức xác nhận hai người sắp trở thành đại sứ từ thiện mới, nhưng vì tiệc từ thiện còn phải hơn một tháng nữa mới có thể tổ chức, cho nên phải chờ tới lúc ấy mới có thể chính thức cho bọn họ danh hiệu này.

Nhưng tin tức này từ lúc được xác nhận lập tức được bọn họ tiết lộ cho giới truyền thông, vì thế toàn thế giới đều đã biết.

Đúng như mọi người nghĩ, vì hai người sắp trở thành đại sứ từ thiện, cho nên có càng nhiều người trẻ tuổi theo dõi bọn họ cũng chú ý tới một khối từ thiện này, vì thế năm nay tiền quyên góp từ thiện đều nhiều hơn không ít, mà số tiền mà Lạc Vân Thanh và Leonard mấy năm nay đi quyên góp cũng bị người bới ra.

Nhìn con số mấy chục tỉ tiền quyên góp ghi trên ký lục, biểu tình của mọi người là như thế này  Σ(⊙▽⊙ "a

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, bọn họ lại càng thêm kính nể hai người bọn họ.

Mà sau khi biết hai người chú ý tới sự nghiệp từ thiện như vậy, fan của Lạc Vân Thanh và Leonard tự nhiên cũng xuất động.

Fan hai người không ra tay thì thôi chứ vừa ra tay liền kinh người!

Fan hai nhà ăn mặc cần kiệm, ngắn ngủi trong một tháng liền quyên góp được gần 300 triệu, trong lúc mọi người đang mục trừng khẩu ngốc, liên hợp với mấy hội trưởng phía sau, phó hội trưởng kiêu ngạo đem bút cự khoản này quyên cho đông đảo cô nhi viện ở tinh cầu xa xôi. Để chúng cải thiện sinh hoạt, hoàn cảnh học tập của cô nhi viện, để tăng thêm cảm giác hạnh phúc cho bọn nhỏ.

Cũng bởi vì sự kiện này, Lạc Vân Thanh và Leonard trở thành người đầu tiên được phía chính phủ công nhận là "minh tinh" khơi nguồn cảm hứng cho dân chúng, hơn nữa hướng người tới cái thiện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp