Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 29-2: Đề nghị (2)


1 năm

trướctiếp

Còn chuyện Hoắc Minh Cẩm có trung thành với hắn hay
không... Hoàng đế cũng không quan tâm, đợi đến khi loại trừ được Thẩm Giới Khê, ngày chết của Hoắc Minh Cẩm cũng đã tới.

Thật sự hắn cũng không cho rằng Hoắc Minh Cẩm có lòng phản nghịch, Hoắc Minh Cẩm là một người Hoắc gia chân chính, chỉ trung với hoàng quyền, có thể hy sinh vì nước, đến chết cũng không từ

Ngay cả khi trong lòng Hoắc Minh Cẩm hiểu rõ lúc trước
người ra lệnh diệt trừ Hoắc gia quân là hắn, cũng sẽ không sinh ra tâm tư làm phản.

Về chuyện này, Hoàng đế rất tự tin.

Ngoài Thiên Bộ Lang, đám quan viên vừa rút xong thẻ đang lục tục ra về.

Một người trẻ tuổi mặc quan bào vòng qua hành lang, tới
gần một bóng người dáng cao vai rộng, trên mặt thì tràn
ngập sợ hãi nhưng miệng lại từ tốn nói: "Tướng quân, rút thẻ xong rồi, ta được phân tới Hồ Quảng, phủ Võ Xương nhậm chức đồng tri."

Người kia phóng mắt nhìn xa xăm, nói: "Chú ý động tĩnh của Thẩm gia và Triệu gia."

Người trẻ tuổi vâng một tiếng, "Tướng quân, ngài cũng phải cẩn thận, Hoàng thượng định lợi dụng ngài áp chế Thẩm các lão."

Người nọ gỡ bội đao bên hông xuống, ngón tay lướt qua
vỏ đao, nói: "Không sao, đôi bên cùng có lợi."

Hoàng đế tự cho rằng cố ý tỏ ra nhún nhường là có thể
đánh lừa chàng bán mạng cho hắn, lại quên rằng chàng là người tập võ. Mỗi lần chàng vào điện tiếp kiến, Hoàng đế dù không yêu cầu chàng để đao ở ngoài nhưng phía sau bình phong và rèm che lại có sát thủ mai phục.

Chàng không còn là thiếu gia Hoắc gia ngày trước nữa. Chàng đã cố ý im lặng từ chối vài lần, Hoàng đế hẳn là đã mất đi sự cảnh giác.

Chàng đeo lại đao vào hông, "Làm gì cũng phải cẩn thận, không được hành động thiếu suy nghĩ."

Người trẻ tuổi khẽ vâng một tiếng rồi chạy đi. Hòa vào
trong đám người, thở phào một hơi, quay sang nói với
đồng liêu: "Lúc nãy ta vừa đụng phải Hoắc chỉ huy sứ, đáng sợ chết đi được."

Đám đồng liêu cười ha ha, "Ai bảo huynh đi cũng không
nhìn đường, tự làm tự chịu! Lần sau nhìn thấy ngài ấy thì nhớ chạy nhanh lên."

Người trẻ tuổi xoa xoa gáy, cười trừ.

***

Thời tiết giờ nóng ẩm, hơn nữa còn có vẻ càng ngày càng nóng.

Ngày nóng ăn cái gì cũng không ngon miệng, Phó Vân Anh dậy sớm đọc sách, nhà bếp đưa lên cháo trắng và mì
trộn. Biết mấy ngày nắng nóng khiến nàng uể oải, họ còn chuẩn bị mơ ngâm, nàng lắc đầu, chỉ uống được một bát cháo nhỏ.

Hoa táo đã tàn, giờ nhìn kỹ có thể thấy trên tán lá có những quả táo tròn tròn bé như hạt gạo. Chim hót líu lo,
mùa hè chim sẻ đều béo mập trông như mấy cục bông bụ
bẫm lẫn vào cành lá, nhảy chuyền cành ríu rít không ngừng, không biết sợ người chút nào.

Nha hoàn Phương Tuế bê một chiếc bình sứ thanh hoa vào sân, mím môi cười với Phó Vân Anh, mở nắp bình,
một làn hương rượu nhàn nhạt tỏa ra "Tiểu thư, rượu nếp ủ tới độ rồi."

Phó Vân Anh khép sách lại, đi tới dưới mái hiên, nhận chiếc thìa sứ, múc một thìa rượu trắng sữa, chua chua ngọt ngọt thơm lừng xua tan cả cái nóng. Mấy con chim sẻ cũng đập cánh bay ra khỏi tán cây sà xuống, Phương Tuế vội vàng đậy bình lại, cười mắng, "Mấy con chim sẻ lắt nhắt này chỉ được cái khôn miệng!"

Phó Vân Anh mỉm cười, "Nấu hai phần, một phần cho thêm trứng gà là được rồi."

Ăn hai chén cháo trứng gà rượu nếp, nàng cảm thấy dễ chịu phần nào.

Hàn thị nhìn nàng ngồi cho từng thìa rượu nếp nhỏ vào
miệng nhấm nháp đã thấy ê hết cả răng, "Đại Nha, không chua à?"

"Mẹ, mẹ nếm thử một thìa xem." Phó Vân Anh đưa chén sứ về phía bà, "Ngọt lắm, không chua tí nào, món này ăn giải nhiệt."

Hàn thị lắc đầu, cười xoa đầu nàng, "Khẩu vị chẳng giống cha con chút nào..."

Lúc này, ma ma đột nhiên đi vào, cắt ngang cuộc trò
chuyện của hai mẹ con: "Thái thái, tiểu thư, cửu thiếu gia bên kia có chuyện rồi."

Phó Vân Anh nhíu mày, "Có chuyện gì?"

Ma ma trả lời, "Cửu thiếu gia bị bệnh, tứ thái thái đã sai
người đi mời thầy thuốc." Bà ta ngập ngừng. "Thái thái,
người mau qua bên kia xem thế nào, lát nữa lão thái thái cũng qua đấy."

Hàn thị đặt chiếc khăn lưới đang làm dở trên tay xuống,
chỉnh sửa lại vạt áo, kéo Phó Vân Anh dậy, "Đi nào, mẹ con mình tới chỗ Khải ca nhi."

Phó tam thúc và Phó tam thẩm mấy hôm trước về nhà
ngoại "trốn Đoan ngọ" nay đã trở lại nhưng Tiểu Ngô thị
vẫn chưa trở về, nghe nói mẹ Tiểu Ngô thị bị bệnh, bà ta
phải ở lại nhà mẹ đẻ chăm sóc mẹ, tạm thời sẽ không về phố Đông Đại. Phó Vân Thái và Phó Vân Khải ăn một
trận đánh nhưng tuổi còn nhỏ, vết thương cũng mau lành.

Vài ngày sau, Phó Vân Thái đã tung tăng nhảy nhót, Phó
Vân Khải cũng bình phục kha khá nhưng hắn lại xấu hổ
không muốn gặp ai, trốn trong nhà dưỡng thương, ngay cả tộc học cũng không đi, chỉ theo học Tôn tiên sinh.

Tiểu Ngô thị không ở nhà, Hàn thị thi thoảng sẽ qua đó thăm hắn, mang cho hắn chút đồ điểm tâm. Đáng tiếc hai người không hợp, nói chuyện một lúc là lại chẳng còn gì để nói với nhau.

Phó Vân Anh ngại không muốn đi, trời nóng đến mức đầu nàng cũng ong lên rồi, "Mẹ, mẹ đi đi, lát nữa con còn qua chỗ nhị ca, bây giờ đi thì muộn mất."

Hàn thị rất ít khi bắt nàng làm gì, mọi chuyện hai mẹ con
đều bàn bạc với nhau. Thấy nàng không muốn đi, Hàn thị
cũng không ép, cúi người chỉnh lại ngọc bội đeo trên eo
nàng, "Nắng nóng như thế này, sao con không nghỉ mấy
ngày đi? Mẹ thấy ngay cả Thái ca nhi và Khải ca nhi cũng không học hành vất vả bằng con."

"Bên chỗ nhị ca mát mẻ hơn ạ." Phó Vân Anh đứng dậy
kiểm tra lại chiếc túi đựng giấy bút bằng vải thô, cho mấy cuốn sách vừa đọc vào đó, đưa cho Phương Tuế cầm
giúp, rồi đi với Hàn thị ra ngoài sân.

Tới hành lang dài, hai mẹ con mỗi người đi một hướng.

Phó Vân Anh đi ra phía nội viện, tới bờ tường lại nghe
thấy tiếng ngâm thơ khe khẽ từ bên vườn vọng lại: "Nam Châu nhục thử túy như tửu, kỷ ẩn thục miên khai bắc dũ. Nhật ngọ độc giá vô dư thanh, sơn đồng các trúc gõ trà cữu." [4]

[4] Bài thơ "Hạ trú ngu tác" của Liễu Tông Nguyên. Đại ý là sức nóng mùa hè ở nam Châu (Vĩnh Châu, Hồ Nam)
khiến người ta buồn ngủ (như say rượu) nên nhà thơ mở cửa sổ hướng bắc, tựa vào bàn ngủ quên, khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, đất trời tĩnh lặng, chỉ còn tiếng cậu bé miền núi gõ cối trà trong rừng trúc vọng lại.

Mình tìm thấy một bản dịch trên mạng của dịch giả Quỳnh Chi (2/8/2009):

"Trưa hè
Say đừ nắng gió miền nam
Mở toang cửa
Tựa bên bàn... ngủ quên
Tỉnh ra
Trưa vắng im lìm
Vẳng qua bụi trúc, trẻ bên giã trà."

Ma ma thì thầm: "Là Tô biểu thiếu gia."

Phó tứ lão gia năn nỉ Tô Đồng ở lại đây dưỡng thương, tất cả chi phí đều do ông chi trả, Tô Đồng mấy lần muốn về đều bị Phó tứ lão gia và Lư thị ngăn cản.

Chu gia bồi thường Tô gia hai mươi lượng bạc và một trăm mẫu đất, Tô Đồng cũng từ chối nhưng cuối cùng Phó tam lão gia quyết định, đất này sẽ đứng tên Tô nương tử, người trong tộc không ai phản đối.

Vì quyết định này, bên này Phó gia có người thèm muốn,
bên kia Chu gia lại không phục. Nhưng Phó Vân Chương lại thuyết phục được các gia tộc tham gia đua thuyền rằng ngày hôm đó là Trịnh gia, Lý gia, Dương gia, Tề gia, Quách gia, mấy gia tộc cùng nhau tới đòi Chu gia bồi thường. Như thế Chu gia không phải chỉ phải bồi
thường cho Tô Đồng mà còn phải bồi thường cho các gia
tộc kia. Chu gia bị các gia tộc khác hùa nhau chèn ép, chỉ có thể chấp nhận bồi thường.

Phó Vân Chương ép Chu gia bồi thường xong không hề tơ hào một xu, toàn bộ do mấy nhà Trịnh gia, Lý gia chia chác hết cả.

Hiện giờ người Chu gia hận nhất không phải người đã bắt bọn họ phải chi tiền, Phó Vân Chương, mà là những kẻ tát nước theo mưa như Trịnh gia, Lý gia. Ngược lại, mấy nhà đó lại đang vui như tết, tự nhiên có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, khen Phó Vân Chương không dứt miệng.

Từ đầu đến cuối, Phó Vân Chương chỉ đòi lại công bằng
cho Tô Đồng, lại không cần bất cứ lợi lộc gì, tưởng như
làm không công cho người ta nhưng sự thật là khi chẳng ai để ý, y đã dần làm lu mờ vị trí tộc trưởng của Phó tam lão gia.

Lần trước, bởi vì việc dựng đền thờ trinh tiết, Phó Vân
Chương đã tranh cãi nảy lửa với Phó tam lão gia nhưng
sau đó hắn vẫn tôn kính Phó tam lão gia như cũ. Ai mà
ngờ y trả đòn nhanh như vậy, lợi dụng việc của Tô Đồng để lấn lướt Phó tam lão gia. Trong một đêm, gió đã đổi chiều.

Phó tứ lão gia lén nói cho Phó Vân Anh hiện giờ chuyện làm ăn của Phó gia đều do Phó Vân Chương quyết định.

Không biết người Chu gia và Tô Đồng thấy sự thay đổi này của Phó gia sẽ thấy thế nào, làm to chuyện là bọn họ
nhưng người được lợi cuối cùng lại là Phó Vân Chương.

Phó Tam lão gia, dù thế nào đi nữa, cũng chính là ân nhân của Tô Đồng cơ mà.

Phương Tuế bung dù tránh nắng cho Phó Vân Anh. Phó Vân Anh nhận lấy cán dù, vòng qua vườn hoa, chân bỗng sững lại. Hoa tường vi đã nở rộ khắp giàn, từng đóa hoa tươi tắn tràn đầy nhựa sống. Lúc này, đại tỷ Phó Nguyệt đang đứng dưới giàn hoa, kiễng chân với tới một đóa ở tít trên cao, mặt đỏ bừng nhìn những bông hoa đang nở rộ, không biết là do nóng hay do phấn khích...

"Sao tỷ lại ở đây hái hoa một mình thế này?" Phó Vân Anh hỏi khẽ.

Nụ cười trên mặt Phó Nguyệt biến mất, chân mày nhíu lại, khuôn mặt nhăn nhó như sắp khóc, ấp a ấp úng: "Ở đây... hoa nở rất đẹp..."

"Thời tiết nóng thế này, tỷ tỷ về sớm một chút." Phó Vân Anh quay đầu lại nói với ma ma. "Đưa Nguyệt tỷ nhi về phòng."

Ma ma vâng dạ rồi đi đến phía sau Phó Nguyệt, giúp
nàng hái một chùm hoa. Phó Nguyệt lo lắng liếc nhìn Phó Vân Anh một cái, tay nắm chặt ống tay áo, mím môi chạy mất.

Phó Vân Anh đứng dưới giàn hoa tường vi một chốc, phía tường bên kia tiếng thiếu niên đọc sách vẫn truyền tới lanh lảnh.

Chuyện Tô Đồng và Phó Dung hủy bỏ hôn ước vẫn
chưa được công bố, nàng chỉ nghe Phó Vân Chương nói. Thiếp canh được hai nhà trả lại cho nhau nhưng Tô Đồng vừa bị thương Phó gia đã từ hôn, nếu truyền ra sợ không
hay, có thể bị người đời châm chọc. Tô nương tử đã đồng ý với Trần lão thái thái chờ tới Tết mới để lộ ra tin này.

Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu.

***

Một con lừa dừng lại trước của đại phòng Phó gia, tiểu
đồng dắt lừa bước lên bậc thềm, đệ lên một tấm danh thiếp.

Gã sai vặt không biết chữ nhưng thấy danh thiếp này được thếp vàng nên không dám để người chờ lâu, vội
chạy vào thông báo cho quản gia biết.

Quản gia nhìn thấy tên trên danh thiếp, kích động tới mức đánh đổ cả trà ra ngoài, "Mau đi mời nhị thiếu gia!"

Gã sai vặt thấy thế lại càng vội vã, chạy như bay tới thư
phòng, "Nhị thiếu gia, Triệu sư gia tới!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp