Phó Vân Anh gọi Phương Tuế tới, bảo Phương Tuế xòe tay ra.
"Không sao đâu, nô tỳ không có việc gì, đau cũng chỉ đau hôm đầu thôi."
Phương Tuế xòe tay cho nàng xem rồi thu về, cười nói.
Phó Vân Anh bị bệnh mấy ngày mà cũng không ai biết, thế có nghĩa là người hầu kẻ hạ chăm sóc nàng không chu đáo. Phó tứ lão gia tìm Tôn tiên sinh mượn thước, ma ma và nha hoàn trong phòng nàng đều bị phạt. Quản gia bắt họ xòe tay ra để đánh vào lòng bàn tay, đại nha hoàn Phương Tuế và Trương ma ma bị phạt nặng nhất, thêm nửa tháng tiền tiêu vặt.
Phó tứ lão gia cảm thấy người hầu bên người Phó Vân Anh chưa đủ cẩn thận, không chỉ phạt họ mà còn đưa thêm hai nha hoàn, hai bà tử nữa tới.
Phương Tuế, Chu Viêm, Thu Chân, Bắc Lục, thế là bốn nha hoàn.
Do mấy nha hoàn đều ngủ chung một phòng nên vẫn đủ phòng.
Nhưng để công bằng, bên Phó Nguyệt, Phó Quế cũng có thêm người hầu hạ, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng không bị bỏ qua, trong viện tự nhiên có thêm bảy tám người, tự nhiên thành ra chật chội.
Phó tứ lão gia đang cân nhắc chuyện mua luôn nhà hàng xóm, sát nhập vào làm một hoặc là chuyển nhà tới phố Tây Đại. Đại Ngô thị đương nhiên không cần nghĩ ngợi gì, kiên quyết phản đối chuyện chuyển nhà.
Vậy chắc hẳn sẽ không chuyển nhà, nhưng mà trong nhà quả thật hơi chật chội rồi. Bao giờ Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cưới vợ, hẳn chẳng thể để họ sống chật chội như thế được, đáng tiếc hàng xóm cũng là người Phó gia, họ không có ý định bán nhà.
Phó Nguyệt và Phó Quế bước vào phòng, nha hoàn phía sau mỗi người mang một hộp điểm tâm, đặt xuống bàn gỗ liễu, mở ra, ở trong là đủ loại quà vặt và bánh trái: bánh in, bánh ngũ phúc, bánh phúc quất, bánh trứng muối, bánh đường vừng đen, bánh đậu xanh, hạt dẻ, hạnh nhân, quả phỉ, củ ấu tươi.
Phó Vân Anh mời hai chị họ ngồi xuống, giục Hàn thị sang bên kia, Đại Ngô thị và Lư thị còn để ý, không thể cứ mặc kệ Phó Vân Khải như thế được.
Hàn thị tươi cười với hai cháu gái, cầm theo kim chỉ, đi về hướng sân của Phó Vân Khải.
Phương Tuế và Chu Viêm rót nước ô mai cho các tiểu thư. Mùa hè mọi người vốn đã ăn không ngon miệng nên không dám dùng quá nhiều trà.
Phó Quế ngồi trên ghế bóc đậu phộng, đầu tiên là tách vỏ rồi bỏ phần vỏ lụa màu hồng, bóc được nguyên một đĩa rồi đẩy về phía Phó Vân Anh. Nàng được Đại Ngô thị nuôi lớn, thường xuyên phải chăm sóc người lớn tuổi nên cũng đã quen làm mấy việc như thế này, "Anh tỷ nhi, muội khỏi bệnh rồi sẽ đi phủ Võ Xương phải không?"
Phó Vân Anh nhấm nháp đậu phộng, trả lời: "Ngày kia muội khỏi hành."
Nàng đã bình phục, Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương sai người dưới chuẩn bị thuyền bè, định sáng sớm ngày kia sẽ xuất phát. Phó tứ lão gia đi bàn chuyện làm ăn, Phó Vân Chương nhờ người từ phía nam tìm giúp mấy thợ thủ công tay nghề cao chuyên về ươm tơ, giờ người đã đến phủ Võ Xương, tổng cộng bốn người, Phó Vân Chương chia cho Phó tứ lão gia một người. Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết bởi nói về chuyện ươm tơ, thợ thủ công ở Giang Nam vẫn là nhất.
"Tỷ cũng muốn đi phủ Võ Xương chơi một lần." Phó Quế mặt đầy chờ mong, "Lần trước tới đó tỷ vẫn còn nhỏ xíu, mẹ tỷ bế tỷ, nhất quyết không cho xuống đất tự đi, xong chỉ được đi dạo bên bờ sông một lát rồi về, chẳng ngắm nghía được cái gì hết."
Nàng lắc cánh tay Phó Nguyệt, "Tỷ có muốn đi không?"
Phó Nguyệt đang tập trung ăn trái cây nên cũng không để ý, "Thế nào cũng được, đi hay không cũng thế."
Phó Vân Anh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Nếu tứ tỷ tỷ thật sự muốn đi thì hỏi tứ thúc và tứ thẩm một lần xem sao. Muội không đi cùng tứ thúc, cùng đến phủ Võ Xương nhưng xuống thuyền thì lại tách ra."
Không biết rốt cuộc Phó Vân Chương muốn đưa nàng đi đâu, cứ giấu giấu giếm giếm, giả vờ bí ẩn, nhất định không chịu nói. Phó tứ lão gia chắc chắn là biết, Phó Vân Chương xin ý kiến ông trước rồi mới nói cho nàng, nhưng mà ông cũng không chịu nói.
Phó Quế nghe thế liền hiểu ra nhị thiếu gia và Phó Vân Anh không đi cùng với tứ thúc.
"Nguyệt tỷ nhi, tỷ hỏi tứ thúc xem." Nàng giật bánh in trong tay Phó Nguyệt, "Cửa hàng son phấn và đồ trang sức ở phủ Võ Xương lớn hơn trong huyện chúng ta nhiều, cái gì cũng có, phấn hoa quế phu nhân nhà tri huyện thoa cũng mua ở phủ Võ Xương đó."
Phó Nguyệt gần đây đang học tô son điểm phấn nên nghe xong cũng hơi dao động.
"Được, chút nữa tỷ bảo cha đưa chúng ta đi phủ Võ Xương chơi."
Phó Quế cười trêu, "Nếu tứ thúc không chịu, tỷ nhớ làm nũng đó, đừng ngại ngùng."
Phó Nguyệt cũng mỉm cười.
***
Đến tối, Hàn thị trở về phòng, thở dài thườn thượt.
"Sao thế mẹ?" Phó Vân Anh cầm kéo nhỏ cắt bấc đèn, hỏi bà.
"Mẩn đỏ trên mặt Khải ca nhi cuối cùng cũng lặn, không hiểu sao trên cánh tay và trên người lại nổi mẩn, bực hết cả mình." Hàn thị rửa tay, ngồi lên sập với Phó Vân Anh, thắc mắc, ''Bà mẹ kia của nó sao đến giờ còn chưa về không biết?"
Sau khi bị Phó Vân Anh đe dọa một lần, Phó Vân Khải đã biết cung kính với Hàn thị hơn, không dám vô lễ nữa, ít nhất bề ngoài thì như thế. Hàn thị là người tùy tiện, cũng không muốn lấy lòng Phó Vân Khải, vẫn cho là Tiểu Ngô thị mới là mẹ hắn. Bà đã có Đại Nha, không muốn tranh con tranh cái với người khác làm gì.
Từ hôm Đoan Ngọ về thăm nhà, Tiểu Ngô thị vẫn chưa trở lại, Đại Ngô thị, Phó tứ lão gia và Lư thị cũng chưa đề cập đến chuyện sai người về Ngô gia đón bà ta...
Phó Vân Anh dường như cảm thấy cái gì, giơ tay vén lại tóc mai, tiếp tục cúi đầu làm khăn lưới.
Ngày hôm sau nàng dậy sớm, nghe thấy loáng thoáng ngoài cửa sổ có tiếng tí tách, nàng đi tới bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài, hóa ra trời đang mưa.
Mưa hắt vào cây táo, chảy xuống theo những phiến lá xanh non.
Nàng vừa khỏi bệnh, ma ma lấy ra một cái áo màu hồng viền đỏ nhắc nhở nàng phải mặc thêm áo.
Mưa càng lúc càng lớn, mưa nện trên mái ngói lộp bộp. Một lúc sau, trong viện bắt đầu xuất hiện những vũng nước đục ngầu, ngoài hành lang cũng bị nước mưa hắt vào.
Đi từ viện của Đại Ngô thị trở về, ma ma lại xuống nhà bếp nấu một bát canh gừng, ép Phó Vân Anh uống cho bằng được.
Vị cay của canh gừng đọng lại mãi trong miệng, Phó Vân Anh uống xong súc miệng mấy lần vẫn không hết vị canh gừng.
Nàng ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhớ tới đá Linh Bích ở Lâm Lang Sơn Phòng. Một ngày mưa như thế này, thật thích hợp để pha trà phẩm trà, ngồi bên hành lang yên lặng nghe mưa rơi trên đá.
Đọc được vài đoạn, có người ở ngoài gõ mạnh vào khung cửa, "Ngũ tiểu thư... Cửu thiếu gia không chịu uống thuốc..."
Nha hoàn ấp úng, sợ Phó Vân Anh không chịu đi liền quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn: "Xin tiểu thư qua thăm cửu thiếu gia."
Hàn thị giờ đang đánh bài với Đại Ngô thị bên kia.
Phó Vân Anh đặt sách xuống, đi tới bên giá áo, thay một đôi giày không thấm nước, Phương Tuế đã bung dù chờ nàng bên ngoài.
Nha hoàn nọ vẫn đang ngẩn người bỗng mắt sáng lên, bò dậy, chạy vội về báo tin.
Phó Vân Anh đội mưa xuyên qua đình viện, tới hành lang đã thấy nha hoàn trong viện của Phó Vân Khải ra đón, dẫn nàng đi vào.
Trong phòng cửa sổ đóng chặt, không khí hơi bí bức.
Phó Vân Khải nằm trên giường, mặt tái nhợt. Trên bàn nhỏ cạnh giường là mấy món ăn vẫn còn bốc khói nhè nhẹ, chắc hẳn là mới được đưa đến.
Nha hoàn khẽ nói với Phó Vân Anh, Phó Vân Khải không chịu ăn cơm, cũng không chịu uống thuốc.
"Lúc mẹ ta sang đây, huynh ấy cũng như thế này à?" Phó Vân Anh hỏi bà tử.
Bà tử khẽ trả lời: "Lúc thái thái ở bên này, thiếu gia vẫn chịu uống thuốc, chỉ có điều ăn không được nhiều."
Khóe miệng Phó Vân Anh hơi cong lên.
Phó Vân Khải căn bản cũng không phải bệnh nặng gì cho cam, cố ý bày ra cái bộ dạng như chết đến nơi này đơn giản là vì Tiểu Ngô thị mãi không trở về, hắn giận dỗi.
Hàn thị nào phải người tinh tế, sao hiểu được tâm sự của hắn? Sang bên này là hùng hùng hổ hổ cầm chén thuốc đút cho hắn, hắn như lâm đại địch, tuy cũng muốn làm mình làm mẩy nhưng thấy Hàn thị như thế cũng không biết làm gì, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho các bà tử ra ngoài, đứng ở mép giường, cách tầm khoảng một cách tay, lấy cây gãi ngứa cào cào cánh tay Phó Vân Khải, "Cửu ca gọi muội sang đây có việc gì sao?"
Phó Vân Khải không động đậy.
Phó Vân Anh đặt cây gãi ngứa qua một bên, "Huynh không lên tiếng thì muội về đây."
Nàng xoay người đi luôn.
"Ngươi thiên vị!" Phía sau vang lên một tiếng thét tủi thân, Phó Vân Khải vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ đột nhiên bật dậy, "Ta biết, ngươi thích nhị ca của đại phòng, ngươi tốt với huynh ấy, ngươi không thích ta..."
Hắn thút thít, "Ta mới là anh trai ngươi, ngươi không thích ta, thích anh trai người khác... Ta bị bệnh nhiều ngày như thế, Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi đều sang thăm ta, chỉ có ngươi, ngươi không sang một lần nào! Không sang một lần nào!"
Mỗi lần nói chữ "một lần" là hắn lại nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Phó Vân Anh không biết có nên cười hay không, chậm rãi quay người lại, "Yên nào, đừng khóc."
Phó Vân Khải khịt khịt mũi, ngang ngạnh, "Ta cứ khóc đấy! Ta cứ khóc! Ta là anh trai ngươi, ngươi phải thích ta chứ! Ngươi thiên vị, ngươi không thích ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem!"
Hắn nói khóc là khóc luôn, nước mắt trào ra, tiếng nói cũng run rẩy.
Phó Vân Anh mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm hắn một lúc, đưa ra một kết luận: Người này bị bệnh. Bệnh nặng. Có thể bệnh nên đầu óc cũng không bình thường rồi.
@Hale205: Kiếp trước hay kiếp này Vân Anh cũng đều rơi vào gia đình tốt cả. Kiếp trước Vân Anh chưa bao giờ cố gắng sống một cuộc đời khác với người khác như kiếp này. Giả dụ nàng cố gắng, chắc gì Ngụy Tuyển Liêm đã không giống như tứ thúc ở kiếp này đâu? Ít ra lúc quyết định để nàng lấy Thôi Nam Hiên thì Ngụy Tuyển Liêm đã hỏi ý kiến nàng còn gì. Nhưng thôi, càng đọc sẽ càng thấy cái gia đình ở kiếp này nó dễ thương lắm. Ví dụ như chương này...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT