VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 191: Vào phòng tĩnh tâm


...

trướctiếp

Kull giải quyết xong kẻ nguy hiểm nhất, vẫn không giảm đi cảnh giác mà quay người lại nhìn chừng hai tên đồng bọn của hắn ta. Chúng bước chân lúc này đã ngừng lại, lộ vẻ chần chừ.

Nihr là tầng lớp dưới đáy của hội Zalt, nhưng suy cho cùng cũng là sát thủ của hội. Chúng hiểu rõ đánh giết và bị đánh giết có ý nghĩa gì, cũng không sợ chết, và luôn đặt nhiệm vụ của hội lên trên mạng sống của mình.

Tuy nhiên, tình huống hiện tại không giống. Tên tóc màu hạt dẻ đã chết rồi, chúng căn bản không cần phải liều mạng nữa. Huống hồ chi, không còn giữ khẩu súng, khả năng chiến thắng Kull chẳng khác gì là không thể nào.

Vậy nên sau một hồi do dự, hai tên đồng bọn của tên tóc hạt dẻ quyết định quay người chạy đi. Chúng thậm chí vội vàng tới mức bỏ luôn ở lại tên đồng bọn bị gục mất của mình.

Kull thở một hơi dài, cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Cậu vừa rồi cũng chỉ là liều mạng mà thôi.

Nhưng mà, đó chính là lựa chọn duy nhất. Nếu tên tóc màu hạt dẻ đã muốn ra tay sát hại Kull, vậy thì hắn ta cũng nên trải nghiệm thêm một lần chết đi sống lại là vừa. Cậu sau đó cũng không ngại đối đầu với hắn ta, thêm lần nữa đánh giết.

– Thật là vô dụng.

Một giọng nói chợt vang lên làm Kull giật mình, liền quay phắt người lại.

Là lão Tamad. Lão ta vậy mà tới bây giờ vẫn còn ở đây, không hề rời đi.

– Ông rốt cuộc định làm gì?

Kull cất tiếng hỏi, kiềm xuống trong lòng giận dữ, đưa ánh mắt dè chừng nhìn đối phương.

– Câu đó là ta hỏi mới đúng. – lão Tamad hơi nhăn mày bảo – Ngươi nghĩ kỹ về việc rời hội ư?

Kull lắc nhẹ đầu, nói:

– Ông hỏi câu này có ý nghĩa gì đâu chứ. Ông là muốn cản tôi sao?

Lão Tamad bật cười, từng tiếng giòn tan vẻ sảng khoái. Rồi lão ta đáp:

– Ta không thể không cản. Ngươi, là đang ép ta.

Kull khịt mũi xem thường, cũng chẳng thèm đôi co với đối phương. Cậu biết rõ tình hình hiện tại, mục tiêu quan trọng nhất vẫn là phải đánh giết được lão ta vào ngày mốt.

– Chuyện ba năm trước, tôi sẽ không bao giờ quên. Sẽ có một ngày tôi trả lại đầy đủ cho ông.

Kull trầm giọng bảo, định quay người đi, lại cảm thấy bầu không khí có chút bất thường, do dự mà đứng nhìn lão Tamad, hay đúng hơn là ở phía sau lão ta.

– Ta không mong ngươi hiểu. – lão Tamad nói – Ngươi có lẽ cũng không bao giờ hiểu được. Cơ hội mà ngươi nhìn thấy, từ đầu vốn đã là không tồn tại.

Kull không có chú ý tới lời lão Tamad, hơi nhăn mày nhìn lấy dáng người vừa xuất hiện sau lưng lão ta. Người này che kín mặt, quấn vải trên đầu làm mũ, khoác thêm nhiều lớp áo che lấy bản thân. Hơn tất cả, hắn ta rất mạnh, Kull có thể mơ hồ cảm giác được điều đó, và từng phần cơ thể giờ như sợ hãi kẻ kia, bất giác run lên từng đợt.

“Thần uy?” Kull thốt thầm. Thứ Thần uy mà cậu cảm nhận ngay lúc này hơn xa thứ mà lão Tamad hay cả ông Vangr từng gây ra cho cậu, dù không trực tiếp đè ép nhưng lại thây ghê rợn hơn nhiều. Cảm giác như thế, Kull chỉ từng trải nghiệm qua khi đối mặt cơn giận của phân hội trường mà thôi.

Lão Tamad trông bây giờ cũng không được dễ chịu lắm, vội vàng tránh sang một bên để người che mặt kia tiến về trước.

Kull nhìn tên che mặt chằm chằm. Hắn ta cũng nhìn lại cậu với ánh mắt lạnh lùng. Cứ thế hồi lâu, cũng không biết hắn ta nghĩ gì, đột nhiên quay người, đưa tay ra hiệu với lão Tamad rồi lao đi, chốc liền biến mất dạng.

– Hắn là ai?

Kull buột miệng hỏi.

– Người từ phía trên. – lão Tamad đáp, vẻ nghĩ ngợi một chút, nói tiếp – Ngươi không cần làm việc nữa. Từ bây giờ tới lúc thử thách khai trừ diễn ra, tự biết thân biết phận mà ở yên trong phòng tĩnh tâm đi.

Kull mở to mắt vẻ ngạc nhiên. Phòng tĩnh tâm, nghe thì hay nhưng về bản chất chỉ là một căn phòng biệt giam, còn bị người canh gác không cho rời đi.

– Tại sao? – Kull thắc mắc.

– Hỏi nhiều như vậy để làm gì? – lão Tamad gằn giọng – Trước bữa tối mà ngươi không có mặt ở đó… Hậu quả tự chịu.

Kull còn muốn hỏi thêm, nhưng lão Tamad đã nhanh chân lao người bỏ đi mất. Lão ta dù sao cũng là một sát thủ, còn là Thần cấp 5, tuổi tác có ảnh hưởng đôi chút nhưng so tốc độ vẫn không phải mức mà Kull có thể theo kịp.

– Không được, phải báo cho Turan.

Kull nói nhỏ, liền lách người trốn vào trong một góc, lôi ra viên đá truyền âm. Thế nhưng cậu còn chưa kịp kích hoạt viên đá thì một bóng người đã xuất hiện bên cạnh làm giật bắn mình, suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà rút dao ra đâm loạn nếu không phải chợt cảm thấy Thần uy quen thuộc đè lên mình.

Là tên che mặt vừa nãy.

“Hắn ta là đang làm gì?” Kull lẩm bẩm. Cậu thật sự không hiểu được tên che mặt cứ một mực im lặng, vừa mới chạy đi lại đột ngột xuất hiện ở đây.

– Cái đó-

Kull hô lên khi viên đá truyền âm trong tay bị giật lấy một cách dễ dàng, và ngay sau đó là một cái bóp tay làm viên đá vỡ thành từng mảnh vụn rơi trên đất.

Kinh ngạc, rất nhanh theo sau đó là tức giận, Kull liền xông tới định làm ra cho ra lẽ với đối phương thì Thần uy đè lên cậu chợt tăng cao, khiến cả người lập tức mềm oặt, mất đi sức lực mà ngã vật ra. Miệng mồm sùi bọt mép, cơ thể thì run lẩy bẩy không kiềm chế được, Kull hoàn toàn không thể làm nên trò trống gì.

Ý thức Kull mờ dần đi, rồi chẳng biết bao lâu trôi qua, cậu tỉnh lại trên nền đất lạnh tanh và hôi hám.

Kull nhận ra nơi này: là phòng tĩnh tâm. Đây không phải là lần đầu cậu bị ném vào đây, nhưng lần cuối cùng cũng đã rất lâu về trước rồi.

Kull ngồi dậy, xoa vội cái đầu chợt nhói lên của mình, bắt đầu nghĩ ngợi về cả đống chuyện vừa xảy ra.

Cơ bản là, Kull bị tên tóc màu hạt dẻ tìm gây phiền phức, cậu giết hắn ta, gặp lão Tamad, lại gặp tên che mặt, rồi bị tên che mặt đè Thần uy tới bất tỉnh, giờ thì ở đây.

– Viên đá truyền âm xong rồi…

Kull nói nhỏ, vẻ mặt thoáng hiện lên sự chán nản. Viên đá truyền âm là phương thức truyền tin duy nhất giữa cậu và Turan, không có nó, cậu sẽ không thể báo tin cho cậu ta được, cũng tức là cuộc gặp gỡ ngày mai sẽ khó mà diễn ra. Mà, giờ Kull còn chưa biết là mình có thể thoát được căn phòng này hay không nữa.

– Sao lại thế này chứ?

Kull thốt, cố nghĩ xem mình đã tính lầm hay làm sai cái gì. Chuyện xảy đến cho tới giờ, thật đúng với cái câu “họa vô đơn chí”.

– Kull, mày có trong đấy chứ?

Một tiếng gọi chợt vang lên. Kull nhận ra giọng nói này, là tên mập.

– Philuoh, là mày ư?

Kull đáp lại, vội vàng tiến đến sát vách phòng nơi phát ra tiếng gọi. Vách phòng kì thực không kín mà là có vài khe hở lớn nhỏ, quá đủ để âm thanh truyền đến và đi.

– Ừ, tao đây.

Nghe giọng Philuoh bây giờ, Kull không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc mừng rỡ, như thể là bắt được sợi dây cứu mạng khi đang dưới vực sâu vậy.

– Mày sao lại tới đây? – Kull hỏi.

– Còn không phải tại nghe tin mày đòi tham gia thử thách khai trừ sao? Chuyện lớn như vậy… Giờ thậm chí còn bị nhốt ở đây.

– Mày liều thật, bị phát hiện thì…

Kull không có nói hết câu. Cậu biết chỉ bấy nhiêu là đủ để đối phương hiểu được ý của mình rồi.

– Không cần lo. – Philuoh đáp – Tao giờ đã bị coi là không còn ở phân hội rồi. Ngược lại là mày, sao lại bị nhốt vào đây?

– Đừng nhắc tới chuyện đó…

Kull nói, ngừng lại một chút, hơi suy nghĩ rồi bảo:

– Mày giúp tao một chuyện, được không? Nhất định phải giúp đấy.

– Tất nhiên là tao giúp. – Philuoh vội nói – Tao còn dám đến đây rồi mà.

– Tao tin mày.

Kull bảo rồi lấy ra một cái thẻ gỗ nhỏ nhét qua khe hở trên vách tường, lại nói:

– Mày truyền vào đây ít ma năng, nguyên khí cũng được nhưng tốt nhất là ma năng. Rồi theo chỉ dẫn của nó tìm tới một người, báo cậu ta rằng tao gặp rắc rối, không tới được.

– Ngay bây giờ? – Philuoh hỏi.

– Không. Trưa mai cậu ta mới tới thành Nortre. Nếu được, trước lúc đó mày thu thập thêm ít thông tin về thử thách khai trừ của tao rồi báo cho cậu ta luôn.

Bên ngoài không có phản hồi lại ngay, dường như đang suy tính gì đó, hồi lâu thì bảo:

– Được. Cứ giao cho tao.

Kull sau đó không có giữ Philuoh lại mà giục cậu ta rời đi. Hành động của Philuoh là quá liều lĩnh, càng dây dưa sẽ càng tăng khả năng khiến cậu ta bị phát hiện, bị tóm lấy thì kết cục chắc chắn là vô cùng tồi tệ.

Mà có khi ngay bây giờ Philuoh đã bị người ta chú ý tới rồi.

Kull chợt nghĩ tới tên che mặt lúc chiều, trong lòng theo đó bắt đầu dâng lên cảm giác hoang mang.

Tên che mặt ấy, ý đồ khó dò, thoắt ẩn thoắt hiện, luôn tạo cho người khác cảm giác bị nhòm ngó; thêm lên việc hắn ta một mực không nói lời nào, thật khiến người ta không khỏi lo sợ.

– Chẳng lẽ một Nihr tham gia thử thách khai trừ lại gây sự chú ý lớn đến thế?

Kull lẩm bẩm, cảm thấy không được phù hợp lắm. Cậu ở trong hội Zalt cũng đã nhiều năm rồi, thấy được không ít lần thử thách khai trừ diễn ra, và rõ ràng là không hề nghe thấy có sự góp mặt nào mạnh mẽ như tên che mặt kia cả.

Nghĩ một hồi, Kull đoán hẳn là có liên quan tới chuyện phía trên đang tập trung nhân lực, và vì thế họ thấy rằng một kẻ muốn rời hội lúc này là cần trừng phạt mạnh tay, nhằm răn đe kẻ khác.

– Hẳn là vậy.

Kull nói nhỏ, trong lòng lại không thấy do dự chút nào mà càng thêm quyết đoán muốn rời khỏi hội Zalt. Không phải chỉ đơn thuần để đột phá Nihr, mà là nơi này từ lâu đã không còn là chốn để cậu một mực hướng về nữa rồi. Có cơ hội, là nên cố rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp