Biểu tình U Vô Mệnh bình tĩnh, hơi hơi khép hai mắt lại, đem Tang Viễn Viễn ôm vào trong lòng ngực, bảo hộ nàng thật vững vàng.
Đôi cánh xanh đen sáng rực cũng khép về phía trước bao trọn nàng bên trong, cằm hắn chống lên đỉnh đầu nàng, tư thế che chở tuyệt đối.
Luồng Mộc linh uẩn cuồng bạo chấn động, đùng đùng đem tu vi Tang Viễn Viễn
tấn lên hai giai một lúc, đạt tứ trọng thiên Linh Minh cảnh, thật sự có
thể nói là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Bích sắc linh huyền( là cái cây màu đen đen sinh ra linh uẩn đó) trong đầu
nàng đã phân ra thành bốn cây, tâm niệm vừa động một cái liền thấy quanh mình nơi nơi chốn chốn đều có hoa mặt bự ngo ngoe rục rịch.
Tang Viễn Viễn: "......" Tốt thật sự!
Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu đều thuộc hỏa, dưới sự đánh sâu vô cùng khủng
bố của cơn lốc linh uẩn, cả hai không áp chế được linh uẩn trong cơ thể, bị Mộc linh uẩn kích phát bậc lửa, trên người nổ lên mấy ngọn minh
diễm. Trong lòng hai người nửa mừng nửa ô, nhìn về phía U Vô Mệnh với
ánh mắt cực kỳ phức tạp.
"Trên Linh Diệu cảnh...... Là cảnh giới gì?"
Mỗi người đều mờ mịt đặt câu hỏi.
Không biết qua bao lâu, gió lốc linh uẩn rốt cuộc ổn định lại.
Đôi cánh ánh sáng xanh đen chậm rãi biến mất, U Vô Mệnh cúi mặt thấp
xuống, môi như chuồn chuồn lướt nước chạm chạm vào giữa trán Tang Viễn
Viễn.
Hắn nhìn Tang Bất
Cận cùng Vân Hứa Chu đang trợn mắt há hốc mồm, khóe môi gợi lên: "Chưa
thấy người khác thân thiết lần nào sao?"
Tang Bất Cận nhíu mày: "Động tĩnh quá lớn, sợ đã kinh động người của Hoàng Phủ Tuấn."
U Vô Mệnh buông lỏng Tang Viễn Viễn ra, đi đến bên cửa sổ đẩy màn xe thì
thấy linh uẩn cuồng loạn đã quấy lên phong vân ở nơi hoang dã, mây giữa
không trung bị xé rách thành từng cuộn lốc xoáy, vì thiếu hụt một lượng
lớn Mộc linh uẩn làm cho ngũ hành không cân bằng, ánh sáng chiếu rọi
phía trên đám mây tản ra cực quang sáng ngời, từng hào quang nhiều màu
rừng rực toả xuống.
Cánh đồng hoang toàn cỏ dại hoang vu đã biến thành cảng tượng địa cực trong truyền thuyết.
Cơn chấn động trong mắt Tang Viễn Viễn dần dần bình ổn.
Cỏ dại đầy đất theo gió nhẹ rung động, nàng nghiêng tai lắng nghe một lát, nói: "Phía tây có người tới. Khoảng hai ngàn kỵ binh. Cách chúng ta ba
trăm dặm. Phía Đông mười dặm, người của Thiên Đô cũng hướng về nơi này
tới."
Lúc trước ở Vân
Châu, nơi đó trời giá rét không có một ngọn cỏ. Tuy rằng nàng liên tục
tấn giai, nhưng năng lực lợi dụng cây cối nghe ngóng động tĩnh nơi xa
lại vô pháp thi triển. Hôm nay thiên thời địa lợi, vừa lúc lại vừa tấn
giai, nàng có thể tự tin nắm chắc từng động tĩnh nhỏ cách đó ba bốn trăm dặm.
"Đi mau!" Tang Bất Cận xoay người bay lên xe, chuẩn bị đánh xe rời đi.
Sắc mặt U Vô Mệnh bình tĩnh, một tay cầm hộp gỗ lên, một tay kia nắm tay Tang Viễn Viễn xuống xe.
"Các ngươi đi Đông Hải đi." Hắn lấy một mảnh lụa bọc hộp gỗ thành cái tay nải, đeo ở sau người.
Động tĩnh lớn như vậy, những chiếc xe xuất hiện gần đây khẳng định sẽ bị
kiểm tra nghiêm ngặt. U Vô Mệnh rất hiểu bản thân mình, lấy tính tình
này của hắn, bị người hoạnh hoẹ hai ba câu khẳng định sẽ rút đao giết
người.
Một khi nháo lên,
không nói việc đi hồ Đông Hải hồ điều tra chuyện huyết trai, ngay cả
việc tặng lễ vậy cho Hoàng Phủ Tuấn cũng không thể được.
Giờ phút này, lựa chọn tốt nhất là chia binh ra làm hai đường, để Tang Bất
Cận cùng Vân Hứa Chu lái xe tới hấp dẫn sự chú ý của quân lực Đông Châu, giúp U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn lặng lẽ trốn đi —— tuy rằng chỉ cần
mỗi U Vô Mệnh rời đi là tốt nhất, nhưng ai cũng biết người này không có
khả năng thả Tang Viễn Viễn rời đi.
Tang Bất Cận bình tĩnh nhìn U Vô Mệnh, liếc mắt một cái, trịnh trọng nói: "Chăm sóc tốt tiểu muội."
"Bảo trọng!" Vân Hứa Chu chậm rãi gật đầu.
Tình thế khẩn cấp, cũng không kịp nói nhiều lời cáo biệt.
Tang Bất Cận nhắm mắt, đánh xe về hướng Nam.
Trên cánh đồng hoang vu chỉ còn lại có U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn.
Hắn nắm chặt tay nàng, nhìn nhìn khắp nơi.
"Chúng ta có mười lăm phút, kẻ địch liền sẽ tới." Tang Viễn Viễn hỏi, "Chúng
ta không đi sao? Chẳng lẽ chàng có thể giết sạch bọn họ?"
U Vô Mệnh thực không khách khí liếc mắt nhìn nàng một cái: "Tiểu Tang
Quả, hoá ra ở trong mắt nàng, ta thật sự là người không gì làm không
được sao?"
Nàng nhấp môi nín cười, thực nghiêm túc mà hướng hắn gật gật đầu.
U Vô Mệnh suýt nữa liền đem cánh xoè ra.
Tròng mắt xoay chuyển, tầm mắt hắn dính lại trên một bụi cỏ tươi tốt nõn nà.
Hắn trở tay xuất đao, dứt khoát lưu loát nhấc lên một khối đất đầy cỏ, đào
ra một cái hố như quan tài, linh uẩn trong tay lập loè, đem bùn đất ở
vách hố cùng đáy hố áp thật chặt, ngưng tụ thành chất liệu như nửa gỗ
nửa đất.
Hắn ôm lấy nàng, nhảy vào trong hầm đó mà nằm, vươn tay bắt được cái tảng đất còn mang
theo mảng cỏ khi nãy mới đào lên như nắp quan tài, đóng lại.
Tang Viễn Viễn nằm trong ' quan tài ', cảm giác có chút một lời khó nói hết.
"Chàng chắc chắn như vậy sẽ không bị phát hiện?"
"Nếu bị phát hiện, coi như bọn họ xui xẻo vậy." U Vô Mệnh nghiêng người ôm
lấy nàng, trên mặt tràn đầy ý cười xấu xa, trong tay ngắt một cây cỏ
lông xù xù thảo cột, quét tới quét lui trên mặt nàng.
Trên vách hố có linh uẩn lập loè, màu xanh lá nhàn nhạt màu toả ánh sáng
mông lung chiếu vào trên mặt U Vô Mệnh. Giờ khắc này, một kỳ tích là vậy mà hắn không giống la sát trong địa ngục.
"Ngày đó, khi ta bắt tuyết con thỏ chờ nàng trở về, ta đã lệnh cho người đánh hạ đô thành Ký Châu, lĩnh quân chính là thế thân của ta. Hiện giờ tin
tức còn phong tỏa." Thanh âm hắn thực bình tĩnh, "Đến lúc đó đem tin tức Ký Đô sớm bị U Vô Mệnh bắt lấy thả ra, đó là động cơ thứ nhất cho
Khương Nhạn Cơ."
Tang
Viễn Viễn sửng sốt một lát, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho nên, lúc
chàng phát hiện người trong kiệu là Hoàng Phủ Độ chứ không phải Hoàng
Phủ Tuấn, đã bắt đầu lên kế hoạch cho sự tình phía sau?"
U Vô Mệnh đắc ý cười cười.
Hắn tiếp tục nói: "Khương Nhạn Cơ bị thương, đó là động cơ thứ hai."
Thương do người gỗ gây ra.
Tang Viễn Viễn thở dài: "Nếu là từ Ký Đô xua quân nam hạ, xác thật có thể
tạo thành uy hiếp lớn với Thiên Đô. Khương Nhạn Cơ người còn bị thương,
loạn trong giặc ngoài. Lúc này, nếu là......"
U Vô Mệnh nhẹ nhàng cười cười: "Nếu là Hoàng Phủ Độ ngay lúc này lộ chút ý tứ thay thế."
Tang Viễn Viễn nói tiếp: "Như vậy Khương Nhạn Cơ dưới sự tức giận cùng kinh
hãi, khó tránh sẽ lập kế một cục đá hạ ba con chim, giết chết Hoàng Phủ
Độ giá họa cho chàng, dẫn tới Hoàng Phủ Tuấn cùng chàng trai cò đánh
nhau. Cho nên hiện giờ việc chúng ta phải làm, một là dùng phương thức
thích hợp nhất để đưa lên lễ vật, hai là thay Hoàng Phủ Độ chế tạo một
chút dã tâm."
"Tiểu Tang
Quả," U Vô Mệnh nói, "Nếu nàng là địch nhân của ta, chắc chắn sẽ xếp
hạng đầu tiên trong danh sách những người ta phải giết."
Nàng ngẩng mặt lên, hướng về phía hắn cười.
U Vô Mệnh lại một lần nữa cảm thấy choáng váng đầu. Hắn cảm thấy có lẽ do không khí không đủ dùng, vì thế ở đầu ngón tay ngưng ra linh uẩn, cắt
thêm vài lỗ thông gió nhỏ.
Hai ngàn thú kỵ chạy tới.
Người nằm dưới lớp rễ cỏ càng nghe động tĩnh phía trên thật rõ ràng.
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, ném ra một đóa hoa mặt bự, nó bện mấy dây
linh uẩn lại như cọng cỏ nhỏ, theo lỗ thông gió ra ngoài dò xét.
Chỉ thấy quân Đông Châu của Hoàng Phủ Tuấn quả thật là thực không bình
thường, giáp sắt lẫm lẫm, động tác đều nhịp. Ngay cả trên người Vân Gian thú cũng mặc áo giáp tinh xảo do hắc thiết đúc thành, thật sự là tài
nguyên phong phú, tài đại khí thô.
Lại xem binh khí của bọn họ, không cần ra sức đã có hào quang linh uẩn
tương ứng mơ hồ lập loè, mỗi một món đều là thần binh lợi khí thượng
thừa.
Đối đầu với một đội quân như vậy, cho dù là quân U Châu tinh nhuệ nhất cũng nhất định ăn thiệt thòi lớn.
Thua ở trang bị!
Đông Châu vốn tài nguyên phong phú, Hoàng Phủ thị một tay che trời, chung
quanh châu quốc sớm đã trở thành căn cứ hậu cần, qua một thời gian dài,
càng lúc càng trở nên phong phú hơn, tất nhiên là gom về từ những quốc
gia gặp nạn khác của Tây Cảnh.
Ngay lúc Tang Viễn Viễn âm thầm suy nghĩ cũng là lúc Khương Cẩn Chân ở phía Đông cũng đi tới chỗ.
Tướng lãnh ngự thú của Hoàng Phủ quân tiến lên, cung kính hành lễ với đặc sứ
đại nhân, sau đó liền cùng ba gã tiếp dẫn sứ giả đồng loạt xem xét bốn
phía.
"Không có bất luận
dâu vết đánh nhau nào." Một tiếp dẫn sứ trung niên người gầy yếu phất
phất tay, "Có thể là kiệt tác của linh uẩn trong thiên địa đây."
Tướng lãnh Hoàng Phủ quân yên lặng gật đầu: "Cuối cùng cũng chỉ muốn xác nhận một phen mới yên tâm được."
Tang Viễn Viễn chỉ huy một sợi linh uẩn mỏng, chậm rãi bò về hướng xe ngựa l nạm vàng khảm ngọc đẹp đẽ quý giá kia.
"Còn cái viên ngọc châu lần trước không?" Nàng kề sát bên lỗ tai U Vô Mệnh, thì thầm.
Hắn nhẹ nhàng chớp mi, khóe môi hiện lên một tia cười xấu xa.
Vừa thấy ánh mắt này của hắn, nàng liền biết hắn suy nghĩ chuyện không đứng đắn —— lúc trước khi hai người lần đầu tiên hôn nhau, hắn lấy ra một
đống ngọc châu nắm trong lòng bàn tay nàng, rồi cùng nàng mười ngón tay
đan vào nhau, vừa nghiền hạt châu, vừa trân trân tráo tráo mà hôn nàng,
còn chê nàng không có kỹ thuật.
Hắn lấy ngọc châu ra, đặt trong lòng bàn tay nàng, môi mỏng cũng tiến đến sát bên, cùng nàng hô hấp đan xen.
Âm thanh trầm thấp: "Muốn bao nhiêu?"
Rõ ràng là một câu cực bình thường thế nhưng qua miệng hắn nói ra, muốn có bao nhiêu không đứng đắn thì có bấy nhiêu không đứng đắn.
"Một đôi." Tang Viễn Viễn nghiêm trang.
U Vô Mệnh thoạt nhìn có chút thất vọng, vê ra hai quả ngọc châu, đưa đến lòng bàn tay nàng.
Tang Viễn Viễn đem một viên trong đó cuốn sợi linh uẩn mỏng chung quanh, sau đó đưa ra ngoài qua lỗ thông gió, lặng trong bụi cỏ từ từ lăn đi, hướng về phía xe ngựa của Khương Cẩn Chân.
Khương Cẩn Chân đối với sự kiện linh uẩn bùng nổ căn bản không có chút hứng
thú, hắn ôm lấy hai nữ tử xinh đẹp xiêm y không chỉnh tề kia, bên trái
đút cho nữ tử mặc áo the đỏ một viên mứt, bên phải ngậm một ngụm rượu
ngon do nữ tử mặc áo the tím dâng lên, tự tại đến không còn chỗ nào chê.
Viên ngọc châu theo cỏ leo lên giá xe ngựa tinh xảo hoa mỹ, mau chóng bò vào thùng xe.
Giữa tơ lụa màn the tứ tán tung bay, sợi linh uẩn mong manh toả ra ánh sáng
nhạt tinh tế không chút nào thu hút, một viên ngọc châu lại càng tầm
thường vô cùng.
Ngọc châu lặng lẽ leo lên tới đỉnh xe rồi.
Linh uẩn chợt loé lên, bỏ ngọc châu xuống, làm nó hướng về phía dưới rơi tự do.
Khi ngọc châu rơi xuống bên cạnh Khương Cẩn Chân, Tang Viễn Viễn đem một
viên ngọc châu đối ứng với viên đó bóp nát, đưa tới bên môi, thì thầm
một hơi như hơi thở tình nhân.
"Đêm trăng Tây Hà, có trai yêu chuyên ăn nam tử, chàng có dám tới không?"
Ngọc châu lướt qua vành tai Khương Cẩn Chân, vỡ thành bột phấn.
Khương Cẩn Chân bỗng nhiên rùng mình một cái, giơ tay vỗ vỗ vành tai, nhưng sờ được một tay trống trơn.
Giọng nữ cuốn hút chết người kia lại như thẳng tắp chui vào đáy lòng, làm hắn như có dòng điện từ gót chân chạy lên tới đỉnh đầu, cảm thấy hồn phách
bay khỏi cơ thể, giống như trúng tà thuật.
Sau khi rùng mình lần thứ năm, đôi mắt Khương Cẩn Chân càng ngày càng sáng, hắn đột nhiên nhéo vạt trước của nữ tử mặc áo the tím bên phải, thở hổn hển hỏi: "Tây Hà, ở nơi nào!"
Nữ tử áo tím nghe hắn hỏi liền bị dọa muốn nhảy dựng, đang muốn trả lời
bỗng nhiên thấy nữ tử áo đỏ bên trái liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho nàng
ta, liều mạng lắc đầu thật khẽ.
Tròng mắt nữ tử áo tím chuyển động, đã hiểu.
Hơn trăm dặm về phía Đông, đó là một nơi đô thành vô cùng xa hoa lãng mạn, Tây Phủ.
Toàn bộ Đông Châu được khống chế cực nghiêm, chỉ có thành Tây Phủ này chính
là chỗ duy nhất để hưởng lạc, hoa thơm cỏ lạ. Nhưng ở nửa năm trước,
Đăng Thượng Thuyền nổi danh nhất Tây Phủ bỗng xuất hiện một cô nương
mới, tự xưng là nữ trai tiên. Người này thân thể thướt tha, nhan sắc
diễm lệ, kỹ xảo rất câu hồn, thật sự là vật báu có một không ai khắp
thiên địa.
Không biết đã có bao nhiêu con cháu gia đình phong lưu khuynh tẫn gia tài chỉ vì một đêm ôn tồn.
Nam nhân yêu nàng, phong nàng là tiên, nữ nhân hận nàng, nói nàng là yêu.
Trong lòng nữ tử áo tím giật mình một cái, sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh.
Nếu hôm nay đặc sứ thấy con trai yêu tinh kia, làm gì còn có chuyện của
tỷ muội các nàng?
"Là nô
gia hầu hạ không được tốt sao? Đại nhân vì sao phải hỏi đến cái nơi dơ
bẩn kia?" Nữ tử áo tím như không có xương sống dán vào trên người Khương Cẩn Chân, bàn tay mềm chậm rãi hướng về một chỗ không thể cho ai biết
trên cơ thể.
Nhưng tiếc
là giờ phút này Khương Cẩn Chân đã bị giọng nữ mờ mịt mị người kia câu
dẫn hồn phách, đối với nàng ta căn bản nhấc không nổi một chút hứng thú.
Hắn tiện tay đem nữ tử áo tím đẩy đến một bên, hướng về phía ngoài xe hô một tiếng: "Khương Thập Tam!"
Một thân vệ khom người tiến vào thùng xe.
"Đi hỏi thăm cho ta, Tây Hà có cái gì gọi là trai yêu tinh chuyên ăn nam nhân không!"
Lời vừa nói ra, hai nữ tử bên cạnh hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên
hận ý. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ không biết Khương Cẩn Chân là đâu nghe tới tin này.
Nữ tử
áo đỏ phản ứng cực nhanh, nhanh chóng câu lấy cánh tay Khương Cẩn Chân,
nũng nịu nói: "Đại nhân, hỏi nô gia không phải được rồi sao, nô gia biết nha!"
Liền đem sự tình của nữ trai tiên kia nói một lần.
Khương Cẩn Chân suýt chút liền kích động đến hôn mê, lập tức ra lệnh, bảo đội ngũ tăng tốc lên đường, thẳng tiến Tây Hà.
Bên ngoài. ba gã tiếp dẫn sứ đang cùng tướng lãnh Hoàng Phủ quân xem xét
vết bánh xe của Tang Bất Cận, nghe nói Khương Cẩn Chân la hét muốn đi
Tây Hà, tướng lãnh không khỏi nhíu mày, rất không vui.
Tiếp dẫn sứ tuổi trung niên trong lòng thở dài, giải thích cho Khương Cẩn
Chân : "Đặc sứ có nhiệm vụ tuyệt mật trong người, không phải là tham hoa háo sắc."
Tướng lãnh Hoàng Phủ quân lễ phép cười cười, chắp tay cáo từ, dẫn người đuổi theo tung tích Tang Bất Cận.
Tóm lại phải điều tra kỹ mới có thể yên tâm.
Tang Viễn Viễn nằm dưới mặt đất nghe, nhịn không được lồng ngực rung động,
úp mặt vào trong lòng ngực U Vô Mệnh cười đến run rẩy.
"Đặc sứ có nhiệm vụ tuyệt mật......" Nàng thì thầm nói, "Thật là trời giúp chúng ta."
Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy U Vô Mệnh banh khóe môi, đôi mắt đen như mực
không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có sóng ngầm quay
cuồng.
Hắn vươn hai ngón tay, nắm cằm nàng.
Tang Viễn Viễn lúc này mới cảm giác được hơi thở U Vô Mệnh giống như đã lạnh một hồi lâu.
Hắn đang tức giận cái gì?
"Bọn họ rời khỏi rồi." Nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, "Chúng ta có thể ra......"
Miệng bị hắn lấp kín.
Hắn đã lâu không hôn nàng đến mức như vậy, hàm răng đập vỡ môi nàng, hắn
hung hăng chống lại vết thương trên miệng nàng, đem nàng ấn trên vách
hố, khi dễ một hồi.
Không hề có tâm ý gì, chính là cố ý làm nàng đau.
Sau một lúc lâu, hắn thở phì phò, cách nàng ta chừng hai tấc, cười dữ tợn nói: "Nơi này không tồi, không ai quấy rầy."
Tang Viễn Viễn giật mình không nhẹ: "Chúng ta mau chóng chạy đến Tây Hà chứ, chuẩn bị đối phó Khương Cẩn Chân."
U Vô Mệnh lạnh lùng nở nụ cười: "Đối phó một mình Khương Cẩn Chân còn cần nàng tự mình ra trận sao. Như thế nào, trước thì dùng thanh âm như vậy
dụ dỗ hắn, sau đó thì sao, nàng còn muốn làm cái gì?"
Bộ ngực hắn phập phồng kịch liệt, nhìn ra là tức giận không nhẹ.
Tang Viễn Viễn ngơ ngác nhìn hắn một hồi: "Đừng nói chàng lại ghen?"
Nàng minh bạch, mới vừa rồi lúc nàng dụ dỗ Khương Cẩn Chân, lấy ra trăm phần trăm kỹ thuật diễn, đem câu nói ngắn ngủn nói như oanh đề yến chuyển,
mị sắc lan tràn, đá văng luôn bình dấm chua U Vô Mệnh.
Ánh mắt U Vô Mệnh chợt lóe: "Không có. Là ta đang hỏi nàng."
"Ta có muốn làm cái gì đâu." Tang Viễn Viễn dùng trán cọ cọ cằm hắn, nói,
"Tây Hà thật sự có nữ trai yêu mà, câu hồn đoạt phách, nam nhân vừa thấy nàng ta liền đi không nổi, hận không thể vì nàng đi tìm chết luôn. U Vô Mệnh, người nên lo lắng là ta chứ, ta còn sợ chàng bị nàng ta câu hồn
đi!"
U Vô Mệnh ' xuy ' cười, tỏ vẻ khinh thường.
Chợt, tròng mắt hắn chậm rãi vừa chuyển: "Thực sự có người như vậy? Không phải nàng bịa ra?"
Tang Viễn Viễn phì cười: "Nghĩ cái gì vậy, vì đại kế của chàng bán đứng nhan sắc ta ? Đùa à? Chàng đáp ứng ta cũng không đáp ứng đâu!"
U Vô Mệnh sửng sốt trong chốc lát, cũng không biết mình nên cao hứng hay là không cao hứng.
Hắn hình như đã quên chính mình mới vừa rồi vì cái gì không cao hứng. Lúc
cùng nàng ở bên nhau, hắn luôn là bất tri bất giác bị nàng mang đi trật
đường ray, quên mất ý định ban đầu của mình.
Tang Viễn Viễn bắt lấy vạt áo hắn, dẩu môi đỏ, không buông tha hỏi hắn:
"Thấy nữ trai tiên đó chàng có thể bị câu hồn đi hay không đây?"
U Vô Mệnh lúc này đã hoàn toàn quên bén mất sự tình tại sao mình tức giận.
Hắn nhướng mày đầu, cười xấu xa nói: "Cái đó cũng không nhất định nha."
Hai người lại cười đùa một hồi.
Sau một lúc lâu, U Vô Mệnh hỏi: "Tiểu Tang Quả, chuyện kỹ nữ Đông Châu sao nàng biết được rõ ràng như vậy?"
Tang Viễn Viễn ăn ngay nói thật: "Đọc sách thấy."
Chẳng qua nàng nói ' sách ', cùng với cái 'sách' mà U Vô Mệnh hiểu thì không cùng một loại thôi.
Vị nữ trai tiên này, chính là nữ tử Vu tộc trong nguyên tác bị Hàn Thiếu
Lăng thu vào bên người kia, cho nên Tang Viễn Viễn mới có thể biết được
rõ ràng như vậy.
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh nói, "Nàng thật chỉ toàn đều xem mấy cái sách gì lung tung rối loạn."
"Học chút lung tung rối loạn thôi......" Nàng tiến đến bên tai hắn, thấp
giọng đọc từng chữ, "Ngày sau làm cho chàng thần hồn điên đảo nha."
U Vô Mệnh hít một hơi khí lạnh, trấn định xoay đầu đi.
Hắn vui sướng đẩy ra nắp đất phía trên, ôm lấy nàng lướt ra khỏi ' quan tài '.
"Không được nhìn cái nữ trai tiên kia nhiều nha!" Tang Viễn Viễn thừa thắng
xông lên củng cố thành quả, "Lỗ tai cũng phải bịt lại, không được nghe
nàng ta nói chuyện!"
U Vô Mệnh cười đến thân thể hoảng loạn, ôm lấy bả vai nàng, phía sau vai xoè ra đôi cánh ánh sáng, nhấc người lên lướt một cái lướt đi được hơn mười trượng, cấp tốc hướng về phía Tây Phủ, so với tốc độ này, xe ngựa đúng
là chỉ thấy chậm rì rì.
Tang Viễn Viễn thể nghiệm cảm giác bay một phen.
Nếu có thể nhảy nhảy từ độ cao ba tầng lầu thì thật là càng thêm huyền huyễn nha.
"Ta càng muốn xem, càng muốn nghe." Tiếng cười của U Vô Mệnh theo gió bay
ra rất xa, đắc ý cực kỳ, "Tiểu Tang Quả, hiện tại lấy lòng ta đã không
kịp rồi!"
Đến đêm, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đã chạy tới Tây Phủ.
Tòa thành này, xa xa nhìn liền biết không giống mấy chỗ khác.
Thành trì Đông Châu tất cả đều là dùng hắc thiết xây nên, Tây Phủ cũng không ngoại lệ.
Vì làm cho nơi tiêu tiền như nước này thoạt nhìn không quá lãnh ngạnh,
trên tường thành từng nơi từng chỗ đều treo đầy đèn lồng, xa xa nhìn
lại, cảm thấy tường thành dường như được nạm một vòng viền vàng, cửa
thành càng giống cái của động tráng lệ huy hoàng. Chợt nhìn thấy sẽ làm
người nghĩ lầm có phải đã vượt qua khổ hải, đến bên kia bờ cực lạc rồi
hay không.
Nơi này cũng hoàn toàn khác những nơi khác.
Vào thành phải có vàng.
U Vô Mệnh nắm tay Tang Viễn Viễn, theo đám đông tứ phương đi tới dưới cửa thành.
Cổng tò vò huyền đầy đèn lồng ngũ sắc. Bấc đèn là dùng dây leo linh đằng có
linh uẩn còn thêm cả trân châu vàng luyện chế ra tới, ánh sáng toả ra từ đèn lồng cực kỳ khác biệt với các loại đèn lồng tầm thường khác. Liếc
mắt một cái nhìn lại, nơi nơi chốn chốn đều là màu sặc sinh động sặc sỡ, tư sắc bình thường mà bị đèn màu linh uẩn này chiếu qua, nhất thời lại
sâu sắc rực rỡ hơn, đất bằng cũng cao hơn vài cấp bậc.
Vì thế người tiến vào trong thành, nam tuấn, nữ tiếu, mỗi người đều như thiên tiên.
Vừa tiến vào trong thành, càng là mở rộng tầm mắt.
Hai bên đường, bất kể phòng ốc hay là cây cối, đều dùng dải lụa sa dài bọc
lại, bị cái đèn màu huyễn hoặc kia chiếu tới, khắp nơi đều trở thành
tiên cảnh.
Có văn nhân mặc khách ra lệnh cho gã sai vặt kéo một miếng lụa mỏng trong suốt thật dài, khi cất bút đó là văn chương hoa lệ.
Trong lầu các kim ngọc, khắp nơi đều có thanh ca mạn vũ, không khí thơm nồng, giơ tay nắm chặt một cái phảng phất có thể cầm đầy tay không khí phồn
hoa chói lọi như ngọc châu.
Cảnh đêm ở Tây Phủ này, vô luận là đặt ở thời đại nào đều có một sức hút cực kỳ mãnh liệt.
Tang Viễn Viễn kinh ngạc cảm thán.
Nghiêng đầu vừa nhìn liền thấy U Vô Mệnh cũng xem thật chăm chú cẩn thận. Hắn
nhíu mi, ánh mắt chậm rãi lướt trên những rường cột chạm trổ phía trên
kia, trong miệng còn lẩm nhẩm nói gì đó.
Nàng ngưng thần nghe, liền nghe được hắn đang nói ——
"Bán cái thứ này cũng đủ mua ba con Vân Gian thú thượng đẳng. Kiểu cổ thụ
pha dầu trơn như thế này, tưới chút dầu hoả lên chắc đốt chừng được nửa
khắc là cùng."
Tang Viễn Viễn: "......"
Hai người bước vào chỗ đang náo nhiệt nhất, thực mau chóng liền thấy được Tây Hà trong truyền thuyết.
Đây là một con sông chảy sóng bạc nha.
Đèn dầu ở hai bên bờ sông thật sự là quá mức sáng lạn, chiếu vào giữa sông, dòng chảy chính chảy ra nước sông màu bạc. Giữa những quang lấp lánh đó có vô số thuyền hoa, thuyền hoa như thể dùng ngọc chạm ra, nước trong
vắt, phần đáy thuyền chìm dưới nước như ẩn như hiện, như phù ngọc trong
ánh vàng, nhưng vàng nạm trên thân ngọc.
Những người đứng trên thuyền hoa thì như thiên tiên hạ phàm, áo lụa tung bay, mơ hồ có thể nhìn thấy giai nhân ôm tỳ bà hoặc là đang ngồi đánh đàn.
Tới một chỗ như vậy, bước chân cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Có một công tử nhà giàu trẻ tuổi điên cuồng cầm lấy một tay vàng lá, vứt về phía bên trong Tây Hà.
"Chậc." U Vô Mệnh nhìn mặt sông, như suy tư cái gì.
"Tới rồi, tới rồi!" Đám đông bỗng nhiên kích động lên, "Nữ trai tiên tới rồi!"
Mấy tên con nhà giàu càng thêm điên cuồng hướng tới giữa sông ném vàng lá.
Một con thuyền hoa lớn xuôi dòng trôi xuống, mau chóng đã đến trước mặt.
Trên đầu con thuyền hoa kia, đoan đoan chính chính bày một con trai thật to.
Nước sông dưới sáng của vàng lấp la lấp lánh, con thuyền hoa trôi đi nhẹ
nhàng như lạc trong cõi bồng lai, chở một cái vỏ trai thong thả xuôi
dòng, trai còn chưa mở vỏ nhưng thịt trai tươi ngon bên trong đã làm
người mơ màng hết lần này đến lần khác.
"Tới rồi." Tang Viễn Viễn làm bộ che mắt U Vô Mệnh lại.
Hắn bắt được tay nàng, banh khóe môi, cố gắng nín ý cười, nín đến vô cùng vất vả.
Xe ngựa của Khương Cẩn Chân đã sớm ngừng ở một chỗ cao.
Người hướng tới giữa sông quăng lá vàng lá bạc điên cuồng nhất chính là hắn.
Thuyền hoa của nữ trai tiên l quả nhiên ngừng ở chỗ cách hắn gần nhất, l vỏ
trai hơi hơi vừa động, người đứng trên bờ sông đã cầm lòng không đậu
muốn ngừng cả hô hấp, một mảnh yên tĩnh.
Chờ đợi hồi lâu, một tiếng đàn lượn lờ vang lên, vỏ trai rốt cuộc chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy một thân trắng nuột.
Đèn màu trên bờ biển cũng không thể vấy màu nàng ta.
Thân thể mềm mại nhẹ nhàng vừa động, bờ biển thoáng chốc vang lên một loạt âm thanh hít khí.
Cuối cùng, cái thân thể trắng nuột kia cũng duỗi eo lười, ngồi dậy.
Chỉ nhìn mỗi cái thân thể đó một cách đơn thuần thôi đã đủ để cho nam nhân trằn trọc khó ngủ.
Người đứng cách thuyền hoa gần nhất đã điên cuồng, chỉ nghe từng tiếng '
thình thịch ', vàng rơi xuống làm nước văng khắp nơi, không ít công tử
trẻ tuổi thi nhau quăng vàng xuống sông như người ta quăng sủi cảo vô
nồi.
Chỉ thấy bên cạnh
con trai lớn đó, một nương tử mặc y phục rực rỡ chạm rãi đi ra tới, nàng ta chập hai bàn tay lại đưa đến bên môi, thanh âm du dương bay lên
phiêu dật toàn bộ Tây Hà.
"Thả —— chim —— rồi ——"
Đám người tức khắc sôi trào một trận.
Nếu chỉ bằng tài lực tranh đấu mà có thể đoạt nữ trai tiên vào tay, vậy
cuối cùng cũng chỉ là vật trong tay mấy tên nhà giàu. Mà một vị kĩ tử
nếu chỉ khoanh vào một nhóm người như thế, lực hấp dẫn cùng giá trị con
người của nàng ta chẳng chóng thì chầy cũng sẽ tụt xuống nhanh.
Vì thế ông chủ thuyền muốn có đa dạng khách xuất hiện, nên đã biến đổi
cách chọn ân khách, thu hút thêm càng nhiều người mơ ước. Việc thả chim
này là một trong những phương thức đó.
Thả một con chim kim tước nhỏ cực kỳ hiểu ý người, nếu kim tước ngừng trên
vai của vị khách phong lưu nào, người đó có thể trả "tượng trưng" một
đấu vàng để lấy được cơ hội cùng nữ trai tiên qua một đêm xuân sắc.
Con kim tước nhỏ kia mau chóng bị vứt ra tới.
Vô số tầm mắt nhìn trên người nó. Một số khách phong lưu thông minh vẩy
đầy vụn bánh ngọt mang mùi thơm hấp dẫn trên vai mình. chắc là đã sớm
mua được tin tức.
Nhưng
chỉ thấy con kim tước nhỏ kia bay quanh thuyền hoa mấy vòng, sau đó lại
là lướt qua đám người, thẳng tắp bay về phía U Vô Mệnh, đoan đoan chính
chính dừng trên đầu vai hắn, còn rũ cái mỏ nhỏ xuống, chải chải lông
chim ánh vàng rực rỡ.
U Vô Mệnh: "??"
Tang Viễn Viễn: "......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT