Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 30


...

trướctiếp

Edited by Hari.

Bạch Lang sau khi an ủi Hành Tương chân quân vài câu liền lấy cớ phải đi dọn gạch mà rời đi.

Hành Tương chân quân không hề cảm thấy có gì không đúng, chỉ cảm thấy hôm nay mới quen tiểu cô nương của Thái Thanh Tông này thập phần hợp tâm ý hắn.

Hắn thậm chí nghĩ, nếu là tiểu cô nương này ở Thái Thanh Tông không quá tốt, hắn lúc rời đi còn có thể viện trợ một phen.

Dù sao theo Hành Tương chân quân thấy, giống như Bạch Lang cảm thấy hắn một đạo nhân trung niên đi dọn gạch khó có thể giải thích. Hắn đồng dạng cũng cảm thấy Bạch Lang một tiểu cô nương làm mấy công việc đòi hỏi thể lực cũng có chút đáng thương.

Chỉ ngắn ngủn một buổi trưa, hắn cũng đã đem Bạch Lang trở thành một đệ tử ngoại môn có địa vị tương đối ngại ngùng ở Thái Thanh Tông, sư phụ chắc cũng chẳng thể nào là người lợi hại.

Lúc này nhìn về phía Bạch Lang đi xa, ánh mắt cũng có chút cảm khái.

Bạch Lang còn không biết suy nghĩ của Hành Tương chân quân, sau khi rời xa tầm mắt đối phương một lúc sau, nàng mới quay đầu, nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi thật đúng là hù chết người.

Đạo nhân trung niên kia thế nhưng là lại là Hành Tương chân quân của Lăng Kiếm Cung?

Bạch Lang lần đầu tiên cảm thấy có chút may mắn chính mình vừa rồi thời điểm nói chuyện không có tự báo gia môn, càng may mắn đối phương còn không biết nhà xí ở hậu sơn này là do nàng làm nổ.

Bằng không nàng lập tức liền xong đời rồi.

Bởi vì quá mức kinh hách, Bạch Lang thở ra một hơi dài, cũng không có sức lực làm việc, quyết định tạm kiếm tảng đá ngồi nghỉ ngơi, bình phục lại một chút nỗi lòng.

Kết quả nàng mới vừa ngồi xuống, hình như đè phải cái gì đó mềm mềm.

Di, đây là?

Bạch Lang sau khi phản ứng lại, duỗi tay sờ một cái, quay đầu lại liền thấy Cổn Cổn.

Hắn không biết từ khi nào từ dưới đất chui lên.

Chỗ Bạch Lang vừa mới ngồi xuống chính là đầu hắn.

Cổn Cổn xoa xoa lỗ tai xù lông, vừa mới từ dưới đất chui lên, chính hắn cũng chưa phản ứng lại đây là chuyện gì, chỉ cảm thấy lúc mình chui ra hình như bị gõ một nhát, nhưng là khi ngẩng đầu nhìn lại không thấy cái gì.

Hắn khó hiểu vươn tay sờ sờ, hình như thật sự cái gì cũng đều không có nha.

"Tiểu Bạch, ta vừa rồi hình như cảm nhận được trên đầu bị gõ một nhát, sao lạI không thấy nữa rồi?"

Vừa mới không cẩn thận ngồi vào đầu Cổn Cổn, Bạch Lang làm như không có việc gì.

"Vậy à, vậy có thể là ngươi ảo giác."

"Có thể là có thứ gì không cẩn thận bị thổi bay đập vào đầu ngươi đi."

"Vậy hả?"

Cổn Cổn bán tín bán nghi, thu hồi tay đang đặt trên lỗ tai gấu.

"Sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi không phải nên ở trong thủy lao sao?"

Bạch Lang kịp thời chuyển đề tài.

Cổn Cổn vừa bị nhắc nhở, cũng không rối rắm cảm giác vừa rồi là cái gì nữa, cao hứng nói: "Tiểu Bạch, ta thông qua khảo thí rồi."

"Ngày hôm qua vị thánh tăng kia phát đề thi cho ta ta đều làm xong toàn bộ, bọn họ nói ta đạt tiêu chuẩn."

Bạch Lang lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua thời điểm nàng cho nổ nhà xí, Cổn Cổn hình như là đang khảo thí.

Cũng may mắn không có lan đến gần hắn.

Bạch Lang nghĩ như vậy.

Liền nghe Cổn Cổn nói: "Vị sư huynh coi thi mà ngươi không biết tên kia, không biết chuyện gì xảy ra, sau khi bỗng nhiên nghe được "phanh" một tiếng, liền cho ta thông qua, sau đó vội vàng khóa lại thủy lao rồi chạy ra ngoài, thật là kỳ quái."

Từ từ, "phanh" một tiếng, chẳng lẽ là nàng...?

Bạch Lang biểu tình kỳ quái, Cổn Cổn vẫn còn không biết là Tiểu Bạch gián tiếp giúp hắn một phen.

Hắn nói xong, từ dưới đất bò lên, mới vỗ vỗ mông mập mạp.

"Tiểu Bạch, ta hôm nay tới tìm ngươi kỳ thật là có chuyện."

Bạch Lang vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Cổn Cổn.

Từ trong biểu tình cổ quái phục hồi lại tinh thần, lại có chút tò mò.

"Ngươi tìm ta có chuyện vậy?"

"Trước phải nói rõ, ta hiện tại nhưng không có sữa cho ngươi uống đâu."

Cổn Cổn lắc lắc đầu, từ túi tiền lấy ra một hạt châu nhỏ.

"Không phải sữa, là hạt châu."

"Ta nhặt được một hạt châu."

"Tiểu Bạch, ngươi giúp ta nhìn xem đây là cái gì? Nửa đêm cứ luôn cất tiếng sói tru, ồn đến ta đều ngủ không yên."

"Nó tru như thế nào?" Bạch Lang nguyên bản là không nhìn thấy Huyết Thanh Châu, lông tay Cổn Cổn thật sự là quá dài, ngăn trở ánh mắt nàng làm nàng cũng không biết đó là thứ gì, thẳng đến khi đồ vật màu đỏ loang loáng kia ánh vào mi mắt.

"Ọe"

"Nó cứ kêu như vậy."

Cổn Cổn học theo một lần.

"Trong đây là một con sói cái đi."

Bạch Lang đang xem xung quanh hạt châu, sửng sốt một chút.

Nàng đồng tử đầu tiên là co rụt lại, sau lại lập tức nhảy dựng lên lui về phía sau một bước.

"Ngươi đưa xa một chút, ngươi là từ nơi nào nhặt được?"

Hạt châu kia giờ phút này giống như là củ khoai lang nóng phỏng tay.

Cổn Cổn có chút nghi hoặc.

Không rõ Tiểu Bạch vì cái gì phản ứng lớn như vậy, nhưng vẫn ủy khuất nói: "Là nó từ khe của thủy lao lăn xuống, ta cũng không biết nó từ nơi nào tới."

"Hạt châu này kỳ kỳ quái quái, mỗi ngày chỉ biết nôn khan, không phải là mang thai chứ?"

Bạch Lang:......

Nôn khan?

Nàng mấy ngày nay lẻn vào sau núi dọn gạch chính là vì tìm Huyết Thanh Châu, kết quả tìm thật nhiều ngày cũng chưa tìm được, Bạch Lang đều cho rằng hạt châu này thật sự mất rồi, không nghĩ tới lại chui vào thủy lao bị Cổn Cổn nhặt được.

"Lúc ngươi nhặt được nó trông nó như thế nào?"

Bạch Lang vẻ mặt nghiêm túc.

Cổn Cổn sửng sốt một chút, không quá rõ ràng ý tứ của nàng.

"Thì, thì là một hạt châu màu đỏ a."

"Cùng hiện tại giống nhau."

Hạt châu đỏ như máu đặt trên da Cổn Cổn, thoạt nhìn...... còn coi như sạch sẽ?

Từ từ, Bạch Lang cẩn thận nghĩ lại, hình như thời gian nàng làm mất hạt châu là khi từ trong đường hầm bò ra, cho nên khi đó Huyết Thanh Châu là bị nổ bay đến thủy lao sao?

Chính là nó lại nôn khan là làm sao?

Bạch Lang biết nó có thể là bị nổ bay đến thủy lao.

Nhưng Phương Sinh lại không biết a.

Khi những âm thanh nổ vang cùng tiếng la hét ở một khắc cuối cùng truyền vào tai hắn, làm hắn vẫn luôn nghĩ mình đang ở trong bầu không khí không lời nào để nói, thậm chí còn bị thứ đáng sợ bao quanh.

Hắn càng nghĩ càng ghê tởm.

Trong tai toàn là tiếng kêu, mỗi ngày không ngừng nôn khan, cơ hồ muốn đem dạ dày đều nôn ra.

Cho nên khi Cổn Cổn nhặt được hạt châu, mới nghe được thanh âm "ọe ọe".

Bởi vì khi nổ Huyết Thanh Châu bị tổn thương, cho nên Cổn Cổn dù nhặt được hạt châu, lại hoàn toàn không biết tác dụng của nó là gì, chỉ bị bắt ép nghe tiếng nôn khan cả đêm.

Bạch Lang sau khi nghe được tiền căn hậu quả, biết hạt châu không bị bẩn mới bình tĩnh xuống, từ trong tay Cổn Cổn cầm lên.

"Tiểu Bạch, ngươi biết hạt châu này sao?"

Cổn Cổn thấy phản ứng của nàng có chút kỳ quái, không khỏi hỏi.

Bạch Lang kỳ thật rất muốn nói không biết, nhưng là nàng không cam lòng để cho Phương Sinh một người như vậy ở bên ngoài tiêu dao tự tại.

Bị liên tục hố hai lần, Bạch Lang trong lòng đã bốc cháy lên vô biên lửa giận.

Nàng hít một hơi thật sâu.

"Cổn Cổn, hạt châu này là ta lúc trước không cẩn thận làm mất, cảm ơn ngươi giúp ta tìm về."

"Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, sữa cho ngươi uống một năm ta bao rồi!"

Thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy?

Cổn cổn vốn là tới oán giận hạt châu này, không nghĩ tới cư nhiên đổi lại được một năm uống sữa miễn phí.

Hắn kinh hỉ mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, cả thân gấu vui sướng đều viết ở trên mặt.

"Tiểu Bạch, lần sau nếu có chuyện tốt như vậy thì cứ tìm ta!"

Bạch Lang nắm chặt hạt châu, giả cười lắc lắc đầu.

Không, sẽ không, nàng sau này sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như nổ nhà xí nữa.

Buổi tối hôm nay, nàng phải làm cho Huyết Thanh Châu trả giá đại giới!

......

Bởi vì tìm lại được Huyết Thanh Châu, Bạch Lang tinh thần căng thẳng cả một ngày rốt cuộc thả lỏng xuống.

Chứng cứ nàng làm nổ nhà xí đã vào tay nàng, Bạch Lang cũng không cần lại lo lắng bỗng nhiên bị người phát hiện.

Buổi chiều sau khi don gạch một lúc, sư huynh đổi ca đã tới, thậm chí còn ngàn tạ vạn tạ cảm kích Bạch Lang một trận, nói nàng thật là một người nhiệt tình, vốn dĩ không phải là phiên nàng phải làm, cũng lưu lại đây hỗ trợ, trở về còn nhất định phải bẩm báo chưởng môn khen ngợi nàng.

Đối với lời này, Bạch Lang chỉ là đúng lúc lộ ra mỉm cười.

Chỉ cần hắn không biết nhà xí là do nàng nổ là được.

"Không sao, đây đều là ta nên làm."

"Sư huynh ngươi bận việc đi, ta trở về nghỉ ngơi."

Tiểu Bạch Long ngoan ngoãn lừa gạt tín nhiệm của vị sư huynh vô tội, sau khi rời đi mới lộ ra mặt thật.

Từ sau núi đi ra, Bạch Lang siết chặt hạt châu hiện nay đang thần chí không rõ, trong lòng các loại kế hoạch đều nghĩ một lần, lúc sau liền về tới biệt uyển.

Đêm nay, chính là lúc nàng báo thù rửa hận, rửa mối nhục lúc xưa!

A, hạt châu rác rưởi, nếu đã lại rơi vào tay nàng, như vậy nàng liền nhất định phải làm cho hắn đẹp mặt!

Bạch Lang đi ở trên đường, ánh mắt nhìn Huyết Thanh Châu tràn ngập tinh phong huyết vũ.

Huyết Thanh Châu còn không biết chính mình sắp gặp ngược đãi cỡ nào tàn ác, thẳng đến khi Bạch Lang trở lại phòng, đóng cửa lại.

Hạt châu kia lúc trước chưa bị rót vào linh lực, cho nên hỏng mất một khoảng thời gian. Bạch Lang sau khi trở về liền dùng linh lực của mình chữa trị một chút.

Vì thế chờ đến khi Phương Sinh còn ởđầu bên kia nôn khan, bỗng nhiên liền nghe được một đạo thanh âm quen thuộc.

"Ta thật là tìm ngươi đã lâu!"

"Ọe." Từ từ, Phương Sinh lại phun ra một lần, mới phản ứng lại.

Đây là Long Nhật Thiên?

Là, là Long Nhật Thiên!

Phương Sinh hậu tri hậu giác bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cho nên, nếu thật là Long Nhật Thiên, như vậy hắn hiện tại đã được cứu ra?

Có người đem hắn từ X đào ra?

Phương Sinh trong lòng nghẹn một cỗ cao hứng, dưới kích động, vô pháp khống chế chính mình, lại nôn khan.

Hừ.

Phun đi phun đi.

Bạch Lang tuy rằng biết hắn không có bị bẩn đến, nhưng là nàng còn lâu mới nói cho hắn biết. Thân là một cái ma long, nàng chính là muốn xem đầu sỏ gây tội hại nàng khó chịu.

Còn không chỉ như vậy.

Khi Huyết Thanh Châu khôi phục linh lực, hồng quang sáng lên một chút, nàng cười lạnh đè lại hạt châu, sau đó từ túi Càn Khôn lấy ra một cây roi.

"Báo ứng của ngươi tới đây!"

Phương Sinh còn đang nôn mửa nghe thấy ngữ khí có chút không đúng.

Từ từ, này như thế nào không có hai mắt đẫm lệ gặp nhau sau khi sống sót qua tai nạn, ngược lại là trở mặt thành thù đây?

Hắn đỡ cột, phía sau lưng đột nhiên một trận lạnh cả người.

"Long, Long Nhật Thiên, ngươi muốn làm gì?"

Phương Sinh rốt cuộc luống cuống.

"Thời điểm ngươi gạt ta không nghĩ tới hôm nay đi?"

"Một lần nữa lại trở lại trong tay ta, liền chú định ta muốn đòi lại một cái công đạo."

Bạch Lang cười lạnh nói.

Ngay sau đó, Phương Sinh liền nghe thấy được một trận tiếng xé gió.

Tựa hồ là roi bị trói ở trên cổ tay.

Tựa hồ là vì tăng cường khả năng nghe nhìn của hắn, Long Nhật Thiên còn cố tình giả thích thêm.

"Đây là dây thừng, một chút nữa dây thừng này sẽ cột vào trên người ngươi, làm cho ngươi không thể giãy giụa."

"Nghe được thanh âm dầu sôi không?"

"Nó sẽ từ mép tóc của ngươi bắt đầu chảy xuống, làm ngươi biến thành một kẻ hói đầu."

"Còn có cái ghế này, sau khi đem ngươi bỏ vào, liền sẽ hình thành cảm giác một tam giác ngược."

"Sau đó, ta mới lấy roi bắt đầu quất ngươi."

"Ngươi sẽ giống con quay không ngừng xoay tròn, hoàn thành vận mệnh ngươi bị quất đánh!"

Phương Sinh chưa từng nói với bất luận kẻ nào hạt châu là một phần thân thể của hắn, tuy rằng chỉ là một phần ngàn, một phần vạn, nhưng là chỉ cần tử châu kia chịu thương tổn, hắn vẫn sẽ có cảm giác.

Nghe Long Nhật Thiên miêu tả, hắn thân thể căng thẳng, nhịn không được nói: "Ngươi đồ biến, thái!"

Bạch Lang lúc này chỉ cười lạnh một tiếng: "Từ giờ trở đi, ta sẽ che chắn thanh âm của ngươi, ngươi không cần vọng tưởng sẽ có người tới cứu ngươi."

Nàng nói được làm được, vừa dứt lời, Huyết Thanh Châu liền phát hiện chính mình không phát ra âm thanh được.

Phương Sinh:......

Bạch Lang cũng mặc kệ hắn rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi.

Nàng hôm nay nhất định phải cho đối phương một cái giáo huấn mới được.

Sau khi dùng linh lực định trụ hạt châu, Bạch Lang tay cầm roi da vung một nhát, trước thử góc độ một chút, sau đó mới nhíu mày dùng sức chuẩn bị đem hạt châu đặt vào ghế tam giác.

......

Cùng lúc đó, vị sư tôn vừa còn Hành Tương chân quân vừa dọn gạch vừa mắng vô sỉ kia tới.

Yến Phất Quang kỳ thật từ buổi sáng hôm nay khi Quý Tu nói chuyện liền cảm thấy chuyện này cùng tên tiểu đệ tử chuyên gây chuyện của mình kia có liên quan. Hắn vốn là muốn truyền âm gọi Bạch Lang lên Cô Sơn để dò hỏi, nhưng lại bị báo cho biết Tiểu Bạch Long này mấy ngày gần đây vẫn luôn ở hậu sơn dọn gạch.

Vừa nghĩ đến dọn gạch, Yến Phất Quang vốn không có mấy lòng thiện lương tâm bỗng dừng một chút.

Dưới do dự liền nghĩ tự mình đến xem qua.

Hắn thật muốn nhìn xem chuyện này đến tột cùng là như thế nào.

Ôm tâm tư này, Yến Phất Quang gõ gõ cửa.

Khi hắn tới vốn không có che giấu hơi thở, theo lý mà nói không cần gõ cửa Bạch Lang cũng có thể phát hiện. Nhưng là thẳng đến khi Yến Phất Quang đã gõ vài lần, bên trong lại vẫn không có động tĩnh.

"Tiểu Bạch?"

"Ngươi nếu không ra, vi sư......"

Hắn nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị lại gõ lần nữa, bỗng nhiên nghe thấy "phanh" một tiếng, tựa hồ có cái gì bị đụng ngã, động tĩnh thập phần lớn.

Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, lúc này cũng không hề do dự, dùng linh lực trực tiếp đẩy cửa ra.

Sau đó liền nhìn thấy...... Bạch Lang quần áo xộc xệch ngồi ở trên ghế tam giác.

Trên người còn mắc một cái dây thừng kỳ kỳ quái quái?

Bạch Lang vốn là tưởngtượng giống như khi còn nhỏ chơi con quay giáo huấn Huyết ThanhChâu. Kết quả lại không nghĩ rằng, khivungroi không cẩn thận dưới chân bị trợt, chính mình bị dây thừng mà mình chuẩn bị vướng ngã, đặtmông ngồi vào cái ghế tam giác kia.

Cái roi có linh tính kia lúc này liền trở nên thông minh, vừa rời tay liền linh hoạt đem tay Bạch Lang trói lại.

Bạch Lang ngẩng đầu lên nhìn Yến Phất Quang trước mặt:......

"Sư, sư tôn người nghe ta giải thích, sự tình không phải như người đang nhìn thấy như vậy!"

Nàng vừa dứt lời, trên đỉnh đầu dầu vốn là chuẩn bị làm cho Huyết Thanh Châu thành đầu trọc liền đổ xuống.

Vừa mới chuẩn bị giải thích, Bạch Lang khô cằn nói:

"—— Ta nói ta vốn chỉ là muốn chơi con quay người sẽ tin sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp