Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 45: Bộ mặt thật của Lý Hạo Dương


...

trướctiếp

“Tôi nói… chúng ta chia tay đi!”

Liễu Nhược Hà hít một hơi thật sâu, nói lại lần nữa.

Lý Hạo Dương đứng bật dậy khỏi ghế sofa, sững sờ vài giây, tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn tức giận nhìn Liễu Nhược Hà:

“Liễu Nhược Hà, ý cô là sao?”

“Chúng ta đã đính hôn rồi, giờ cô lại đòi chia tay với tôi? Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy, rốt cuộc Lý Hạo Dương tôi có điểm nào không tốt mà tại sao cô lại đối xử với tôi như thế!”

Từ cái hôm ở quán cafe lần trước hắn đã không nhịn nổi nữa rồi. Liễu Nhược Hà hẹn hò với hắn, cuối cùng lại bỏ đi cùng nhóm Trần Ngọc Đình, điều này đã khiến hắn rất khó chịu.

Không ngờ Liễu Nhược Hà hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn của hắn, hiện giờ hắn không còn đối xử hòa nhã với Liễu Nhược Hà nữa.

Liễu Nhược Hà biết mình đuối lý, cũng không tranh cãi với Lý Hạo Dương, cô nói lý:

“Xin lỗi, tôi biết có lẽ tôi đã làm tổn thương anh”.

“Nhưng… tôi thật sự không thích anh, nếu mẹ tôi không ép tôi thì khả năng tôi cũng chẳng đi hẹn hò với anh”.

“Chúng ta thật sự không hợp làm người yêu, tôi và anh vốn không có gì để nói, như vậy rất gượng gạo. Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn, chẳng lẽ làm bạn không tốt sao?”

Lý Hạo Dương thấy vậy, tức giận đến bật cười, nghiến răng chịu đựng nói:

“Bạn bè? Giờ cô lại bảo với tôi là làm bạn bè?”

“Ban đầu là cô chạy tới nói cô đã suy nghĩ thông suốt, nói muốn đính hôn với tôi, giờ cô hối hận rồi ư?”

"Liễu Nhược Hà, cô coi Lý Hạo Dương tôi là cái gì?”

Hắn hung hăng gào thét, lấy chân đá văng cốc và ấm trà trên bàn khiến chúng rơi xuống đất, rồi lập tức vỡ tan.

Liễu Nhược Hà sợ tái mét mặt trước hành động thô bạo của Lý Hạo Dương, cả người khẽ run, nước mắt rơi lã chã:

“Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn khiến Nhạc Huy tức giận mà thôi”.

“Tôi không nên bốc đồng như thế, không nên đồng ý đính hôn với anh chỉ để chọc tức anh ấy. Nhưng tôi thật sự không xứng với anh, anh hãy quên tôi đi, anh có thể có sự lựa chọn tốt hơn mà”.

Liễu Nhược Hà khóc run cả người, cô sợ hãi nhìn Lý Hạo Dương.

Hiện giờ Lý Hạo Dương giống như một con dã thú mất kiểm soát, lao tới vung tay tát lên mặt Liễu Nhược Hà khiến cô sợ hãi hét lên.

“Chết tiệt! Lòng vòng một hồi thì ra là cô muốn chọc tức chồng cũ hả?”

“Mẹ kiếp, cô coi tôi là cái gì, là đồ chơi à? Hay là công cụ? Hay là một tên hề có thể đùa giỡn trêu đùa bất cứ lúc nào?”

Lý Hạo Dương càng nói càng tức, túm lấy tóc của Liễu Nhược Hà rồi tát vào thêm cái nữa vào bên còn lại.

Cái tát này rất mạnh, trên khuôn mặt trẵng nõn của Liễu Nhược Hà đã hiện rõ năm ngón tay.

“A! Anh muốn làm gì?”

Liễu Nhược Hà khóc thét lên:

“Lý Hạo Dương, anh điên rồi à?”

“Anh mau buông tôi ra nếu không tôi báo cảnh sát đó!”

Mắt Lý Hạo Dương đỏ bừng, hung dữ uy hiếp:

“Cô báo cảnh sát thử coi, cô tưởng tôi không quen mấy nhân vật quyền thế sao. Một khi cô dám gọi, tôi sẽ khiến công ty duy nhất của nhà họ Liễu các người phải phá sản!”

“Liễu Nhược Hà, là cô có lỗi với Lý Hạo Dương tôi! Lý Hạo Dương tôi xuất sắc như này, tôi dẹp bỏ sĩ diện để nịnh bợ cô, làm cô vui, mẹ kiếp thế mà cô lại đối xử với tôi như thế? Ông đây mặc kệ, đã đính hôn rồi thì cô chính là vợ của tôi, cô chỉ có một lựa chọn đó là kết hôn với tôi!”

“Chết tiệt! Lớn từng tuổi này rồi, chưa bao giờ tôi bị người ta chơi xỏ như này!”

Hắn nói kháy, giờ hắn đã hoàn toàn bộc lộ ra vẻ mặt hung ác của mình.

Ngay lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng hét kinh hãi, trợ lý của Liễu Nhược Hà tới đưa tài liệu cho cô, kết quả khi tới cửa lại nhìn thấy cảnh này.

“Tiểu Linh, mau, mau báo cảnh sát!”

Liễu Nhược Hà như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng cầu cứu cô trợ lý.

“Dạ, vâng, em báo ngay đây!”

Cô trợ lý đã sợ đơ người, run rẩy rút điện thoại ra.

Cũng ngay lúc này, Lý Hạo Dương thả Liễu Nhược Hà ra và bước nhanh qua đó giật lấy điện thoại của cô trợ lý. Đập mạnh xuống đất, khiến điện thoại của cô ấy vỡ toang.

“Báo cảnh sát? Cô muốn chết à?”

Lý Hạo Dương kéo cô trợ lý lại, hung hăng vứt cô ấy lên sofa.

“Anh làm gì thế? Tên khốn này!”, cô trợ lý sợ đến nỗi mặt mày tái mét, la lên một tiếng rồi òa khóc: “Chị Nhược Hà, giờ chúng ta phải làm sao? Anh ta sẽ không giết chúng ta chứ?”

Cô trợ lý này tên là Thái Tiểu Linh, là trợ lý trước kia của Liễu Nhược Hà. Hiện giờ Liễu Ngược Hà vận hành lại công ty nên đương nhiên sẽ gọi trợ lý cũ về làm.

Nhưng Thái Tiểu Linh vừa mới ra trường được một năm, vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, đã rơi vào tình cảnh này bao giờ đâu, nên đương nhiên là bị dọa sợ rồi.

“Tiểu Linh đừng sợ, anh ta sẽ không giết chúng ta đâu, anh ta không dám đâu”, Liễu Nhược Hà vội vàng đi tới ôm Thái Tiểu Linh vào lòng và an ủi cô ấy.

“Lý Hạo Dương, anh điên rồi sao?”, Liễu Nhược Hà nhìn Lý Hạo Nhiên đang nổi điên lên, đồng thời cô cũng run lên vì sợ hãi. Cô đã đoán đủ mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng không ngờ Lý Hạo Dương lại như này.

Hay là vốn dĩ Lý Hạo Dương là như thế, chỉ vì theo đuổi cô nên hắn mới giả bộ nho nhã lịch sự.

“Tôi nhìn lầm anh rồi, anh đúng là kẻ đạo đức giả! Ngay cả phụ nữ mà anh cũng đánh, anh không phải đàn ông!”, Liễu Nhược Hà khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa, vô cùng bất lực.

Trong tầng này ngoài phòng làm việc của cô thì chỉ còn có một phòng hội nghị, hiện giờ không phải lúc họp nên đương nhiên trong phòng hội nghị không có người.

Cho nên chỉ có ba người họ trong tầng này, dù Lý Hạo Dương có đánh chết cô thì chắc cũng chẳng ai tới cứu.

“Liễu Nhược Hà, cô tưởng muốn chia tay là có thể chia tay chắc, cô nghĩ đơn giản quá rồi!”, Lý Hạo Dương lộ ra vẻ hung hãn, hắn cười khẩy và nói:

“Mẹ cô yêu tiền như thế, lẽ nào bà ta để cho cô chia tay với tôi sao? Người nhà họ Liễu các người để cô chia tay với tôi chắc? Cô chẳng qua chỉ là con rối trong nhà họ Liễu mà thôi, nói cho cô biết, mẹ cô và mẹ tôi đã bàn bạc ngày cưới của chúng ta rồi. Giờ tôi gọi một cuộc nói cô muốn chia tay, cô xem thử coi có bao người sẽ tới đây chỉ trích cô?”

Nói xong, hắn rút điện thoại ra rồi gọi một cuộc.

Liễu Nhược Hà thấy thế liền rơi vào tuyệt vọng.

Cô biết tiếp theo đây cô sẽ phải đối mặt với điều gì, cô sẽ bị tất cả mọi người bao vây tấn công và chỉ trích, cô sẽ lại trở thành mục tiêu công kích, bị ép kết hôn với Lý Hạo Dương.



Chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi phút, tất cả người nhà họ Liễu, bao gồm cả Liễu Hồng Thanh, Vu Tiểu Tuệ và Vương Thục Phân đều đến công ty của Liễu Nhược Hà.

Lần này Liễu Phong không tới, chắc do Liễu Phong không có địa vị gì ở trong nhà họ Liễu lẫn trong nhà ông ta, nên Vu Tiểu Tuệ không thông báo cho ông ta.

Giờ phút này Lý Hạo Dương không còn giả bộ nho nhã lịch sự ở trước mặt người nhà họ Liễu nữa. Người nhà họ Liễu chỉ mong Lý Hạo Dương hắn trở thành con rể của họ, coi hắn như bảo vật quý hiếm. Nếu đã là lỗi của Liễu Nhược Hà thì hắn cũng chẳng cần khách sáo nữa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Liễu Hồng Thanh cau mày hỏi.

Lý Hạo Dương giơ tay chỉ vào Liễu Nhược Hà, lạnh lùng nói:

“Ông Liễu, cô Vu, hai người hỏi cô ta đi”.

“Cô ta nói cô ấy đính hôn với tôi chỉ vì muốn chọc tức chồng cũ thôi, hai người nói coi, Lý Hạo Dương tôi có nên tát cho cô ta một bạt tai không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, tức giận nhìn Liễu Nhược Hà.

“Tiểu Linh, cô ra ngoài trước đi, canh ở cửa thang máy, không cho ai tới phòng làm việc”.

Liễu Hồng Thanh vẻ mặt lạnh lùng, nói với Thái Tiểu Linh.

Thái Tiểu Linh chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nào dám làm trái lệnh của ông cụ, đành phải ra ngoài.

Hiện giờ trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Liễu Nhược Hà.

“Nhược Hà, những điều Hạo Dương nói có thật không?”, Liễu Hồng Thanh hỏi với giọng lạnh băng.

Giờ đây Liễu Nhược Hà đã sợ đến ngây người, mặt đờ ra, máy móc gật đầu.

“Bốp!”

Một tiếng tát lanh lảnh bỗng vang lên trong phòng làm việc.

Vu Tiểu Tuệ lao lên tát mạnh vào mặt cô, bà ta chửi dữ dội:

“Con nhóc chết tiệt, mày khiến tao mất mặt rồi!”

“Mày bảo cả nhà chúng ta phải đối diện với Hạo Dương, đối mặt với mẹ của Hạo Dương như nào đây?”

“Hạo Dương có điểm nào không xứng với mày mà mày còn muốn chọc tức Nhạc Huy, Nhạc Huy có liên quan tới mày sao? Có phải mày muốn tao tức chết mày mới vui không hả?”

Lúc này Vương Thục Phân và Lý Hạo Dương đứng cạnh nhau, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Liễu Nhược Hà.

Bà ta nghĩ Liễu Nhược Hà này đúng là không biết điều, cứ thích gây chuyện.

Lý Hạo Dương cũng cười khinh bỉ, hắn biết người nhà họ Liễu mà tới chắc chắn sẽ có kết cục như này, chắc chắn muốn ép Liễu Nhược Hà ở bên hắn.

Vu Tiểu Tuệ tát xong, Liễu Nhược Hà không chút phản ứng, cô chỉ ngồi im ở đó.

Vừa rồi cô đã bị ăn hai cái tát rồi, bị tát thêm cái nữa thì có làm sao? Ngay cả cuộc đời của cô cũng không thể làm chủ, cô còn có gì có thể làm chủ nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp