Vương Quốc Huyết Mạch

Quyển 2 - Chương 8: Giống loài trường sinh (2)


2 năm

trướctiếp

Đỏ.

Màu của máu.

Cậu lắc lắc đầu và cảm thấy chóng mặt.

‘Mình đang ở … đâu đây?’

Một cơn đau dữ dội ập đến từ phần ngực và bụng.

Cậu rên rỉ trong cơn hoảng loạn. Cậu cố gắng mở mắt ra thế nhưng bốn phía xung quanh vẫn chỉ là một màu đỏ của máu.

“Tập Nhân, kiên trì thêm một chút! Xe cứu thương sắp đến rồi!” Nhưng ngay lúc này, một giọng nói êm ái và vô cùng quen thuộc bỗng vang lên.

Cậu lấy lại được bình tĩnh trong nháy mắt.

Thế nhưng ngay sau đó, cơn đau ở ngực và cảm giác choáng váng ở đầu ngày càng dữ dội hơn.

“Ngô Tập Nhân!” Giọng nói kia trở nên hoảng hốt. “Cậu không thể chết ở đây được! Cậu … Đúng rồi, cậu còn chưa kịp thay đổi thế giới này mà! Cậu sao có thể chết ở chỗ này được! Cậu còn chưa thay đổi thế giới thì đừng hòng mà đòi sinh khỉ con với mình nhé!”

‘Thay đổi thế giới? Sinh khỉ con?’

Cậu tỉnh táo hơn một chút nên đã cố mở to mồm ra để hít một hơi thật sâu. Nó giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ở trong một tấm màng máu, cậu cố nén đau đớn và nở một nụ cười:

“Trung nhị (1) là bệnh … mau... đi … chữa … a ~”

Dường như giọng nói quen thuộc kia đã bật khóc vì vui mừng quá đỗi.

Cậu khẽ cười trong đau đớn. Cậu định gọi chủ nhân của giọng nói kia lại và trêu nàng một câu như mọi khi.

Thế nhưng, khi cậu cố mở miệng trong cơn mê thì lại phát hiện ra mình không thể gọi được tên của cô.

Trước mặt cậu vẫn là cái màng máu, chỉ có điều cả người cậu càng ngày càng nóng hơn.

*Bộp*

Thales rớt xuống một bụi cỏ.

Cậu thoát khỏi cơn mê man đến từ máu và mở hai mắt ra.

“Chết tiệt! Chuyện quái gì đã xảy ra thế này!” Bên cạnh cậu, người đàn ông tóc vàng có làn da nhợt nhạt tức giận mắng.

“Tại sao nó lại tiêu hao nhiều máu đến như vậy?” Giọng nói của hắn tràn ngập nghi ngờ và bất mãn.

Chỉ có Thales biết, trong lúc người đàn ông tóc vàng hoá thành máu loãng và mang cậu bay đi cực nhanh, Thales đã lại tìm về một mảnh ký ức nhỏ. Trong khoảnh khắc đó, dường như Người Xuyên Việt lại bị “mất kiểm soát” thêm một lần nữa.

‘Và dường như lần này, đồ vật bị dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu chính là một phần máu loãng mà người đàn ông tóc vàng biến thành?’

Thales cảm thấy bản thân như vừa mới xuống khỏi tàu lượn siêu tốc. Cậu quỳ rạp xuống mặt đất và ho khan.

‘Cũng may, say xe … Ặc. Lúc trước đi với Yodel cũng có cảm giác y như này.’

Cậu lắc đầu, nghĩ thầm, cố gắng xua tan màu máu đỏ tươi khiến người ta cảm thấy khó chịu kia ra khỏi đầu mình.

“Rõ ràng là sắp tới rồi … Là do vết thương chưa lành sao? Hay do mình chưa thuần thục Vũ Điệu Ảnh Máu? …” Người đàn ông tóc vàng, đẹp trai lẩm bẩm, rồi tóm lấy Thales một cách thô bạo.

‘Đã hoàng hôn rồi. Quả nhiên mặt trời đã xuống núi rồi sao?’

‘Hơi lành lạnh. Mình đang ở ngoài trời?’

Lúc này, Thales mới nhìn thấy nơi mà bọn họ đã rơi xuống. Đó là một bụi cỏ gần con đường mòn tối tăm dẫn tới một trang viên khổng lồ cùng với hoa viên rộng lớn của nó.

Một lá cờ bay phất phơ trên cánh cổng sắt nằm giữa con đường mòn và hoa viên. Thế nhưng, dường như chủ nhân của toà trang viên này không quan tâm đến nó lắm bởi vì từng cụm cỏ dại mọc tràn lan ra khắp nơi.

Nếu như toà trang viên này có độ tinh xảo cao hơn thì có lẽ nó đã có thể sánh ngang với sảnh Mindis.

‘Hình vẽ in trên mặt lá cờ kia …’ Thales nheo hai mắt lại. Cậu nhìn thấy một bông hoa kỳ quái có ba cánh với ba màu khác nhau: hồng, lam và xanh lục.

Thales nhận ra bông hoa này – đó chính là loài hoa mà bạn gái của Ngô Tập Nhân yêu thích nhất.

‘Đó là … hoa diên vĩ?’

‘Huy hiệu của một quý tộc?’

‘Phải chăng đây là một trong những “kẻ thù” mà Gilbert đã nhắc đến?’

‘Xui xẻo thật, thế nào mà mình lại rơi ngay vào ổ của kẻ thù.’

“Đi mau! Thằng nhóc loài đoản sinh này!” Người đàn ông đẹp trai, tóc vàng nóng nảy đẩy cậu tiến về phía trang viên.

Đầu óc của Thales điên cuồng vận chuyển để dò tìm tin tức.

‘Dường như thằng cha mặt trắng này không phải là loại quái vật điên loạn gì cả. Có lẽ có thể giao tiếp với hắn.’

‘Hơn nữa, trước khi bắt mình đi hắn còn nói:

“Vốn chỉ định tập thể dục thôi …”

Và: “Cũng may là mặt trời sắp lặn rồi …”

‘May mắn. Có vẻ như đây là một kẻ có lý trí.’

Thales vừa đi vừa suy ngẫm biện pháp đối phó. Mặc dù con dao găm JC vẫn còn cắm bên hông, nhưng hiển nhiên là cậu không thể trông đợi vào mấy cái ý nghĩ linh tinh như: ‘Rút con dao găm ra cứa cổ hắn’ được rồi.

‘Cũng không thể tự dưng cắt vào người để báo tin cho Yodel và Gilbert được. Như thế quá lộ liễu.’

‘Vậy chỉ còn cách thu thập thông tin tình báo trước vậy.’

“Hây! Hây!” Thales quay đầu lại, vùng ra khỏi tay người đàn ông tóc vàng với vẻ bất mãn. “Tôi nhìn thấy anh có phong thái và khí chất của một nhà quý tộc. Đáng nhẽ ra lời nói và việc làm cũng phải đi đôi với nó chứ? Chú ý đến cách cư xử của anh đi!”

Người đàn ông tóc vàng chợt dừng lại vì lời nói này của Thales.

“Cách cư xử? Phong thái?” Hắn ta mỉm cười, nhếch môi và cố ý lộ ra hai chiếc răng nanh dữ tợn: “Cần gì phải chú ý đến cách cư xử với một món ăn sắp chui vào bụng mình?”

Người đàn ông tóc vàng cố ý mài nhẹ chiếc răng nanh vào trong không khí.

‘Quả nhiên, rất giống với một loại sinh vật ở trong trí nhớ của mình.’

Thế nhưng Thales lại nghiêng người lên phía trước để quan sát hai chiếc răng nang, rồi cậu bĩu môi, nói với vẻ khinh thường: “Cái cách mà anh đối xử với đồ ăn của mình thật kinh khủng. Ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy anh chẳng phải là người sành ăn. Cảm xúc, tâm lý và thể trạng đều sẽ ảnh hưởng đến chất lượng đồ ăn. Anh cư xử với nó thô lỗ như vậy, nhỡ đâu ảnh hưởng đến hương vị của nguyên liệu thì phải làm sao bây giờ?”

Người đàn ông tóc vàng, đẹp trai sững người trong giây lát.

Khi hắn bắt đầu lộ vẻ dữ tợn trên khuôn mặt thì chợt ngừng lại và nói:

“Rất có can đảm, nhóc con loài đoản sinh.”

Ngay sau đó, hắn cười khinh bỉ:

“Nhưng nhóc không phải là món ăn đầu tiên có can đảm. Đừng hi vọng, nhóc không trốn được đâu.”

“Cho nên máu và thịt của tôi ăn rất ngon?” Một biểu cảm “Thì ra là thế” hiện lên trên khuôn mặt Thales. Sau đó, cậu bất ngờ nhấc chân lên và đi về hướng trang viên.

Người đàn ông kia vốn định tóm cậu và đi về trang viên thì đã thấy cậu tự mình đi trước rồi.

Đối với món ăn không hề có ý định chạy trốn (hắn khinh thường gọi là “con mồi”), người đàn ông tóc vàng cảm thấy khá bối rối. Hắn định giơ tay lên để gãi đầu nhưng mới giơ được một nửa thì cảm thấy làm như vậy trông hơi ngu. Vì thế nên hắn đã bỏ tay xuống và dùng một tốc độ mà mắt người bình thường có thể nhìn thấy được để đuổi kịp Thales.

“Không phải máu và thịt, chỉ có máu mà thôi … Có phải gần đây nhóc bị thương đúng không? Mùi máu tươi bay khắp nơi. Hít hà. Thơm quá đi. Chỉ muốn cắn một nhát.”

Hai người tiếp tục bước về phía trước.

“Vậy anh chuẩn bị ăn tôi như thế nào? Gặm sống hay là trực tiếp hút máu? Bắt đầu từ bộ phận nào? Có dùng gia vị không?”

“Chỉ có nhà Tuvalus mới thích gặm sống. Bọn họ rất thích cảnh con mồi hét lên. Chúng ta thì thường trực tiếp hút máu, bắt đầu từ cổ hoặc cổ tay. Về gia vị thì … Khoan đã, tại sao ta lại đi nói những thứ này với thằng nhóc loài đoản sinh này!”

Người đàn ông tóc vàng ngừng bước và nhìn Thales, một thằng nhóc có lời nói và hành động không giống một đứa trẻ bảy tuổi chút nào, với vẻ khả nghi.

“Tôi chắc chắn sẽ trở thành một món ăn rồi đúng không? Cư xử lễ phép với món ăn tự nguyện hi sinh chẳng phải là một đức tính tốt hay sao? Hơn nữa, biết đâu được máu của món ăn có trạng thái vui vẻ sẽ ngon hơn bình thường?”

“Nhóc … đúng là một món ăn kỳ lạ. Nhóc sẽ không nghĩ rằng làm như vậy thì ta sẽ tha cho nhóc đấy chứ?”

“Một món ăn tuyệt vời. Đương nhiên là khó tìm rồi. Tiếp, tiếp, tiếp, đừng có ngừng, chúng ta tiếp tục nào. Xin hỏi tên của ngài là gì?”

“Nhóc con. Nhóc hỏi cái này làm gì? Định báo thù?” Người đàn ông tóc vàng lại dừng lại. Hắn càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ và cảnh giác với đứa bé kỳ quái này.

“Với những kỹ năng này của anh? Tìm anh báo thù chắc chẳng dễ gì đâu. Với lại, dù gì thì tôi sắp bị anh đánh chén, nên ít nhất cũng phải cho tôi biết anh là ai chứ? Ê ê ê, anh không thấy gọi linh tinh sẽ khá là thô lỗ à? Ẹc, đừng nói anh là con riêng nên không có dòng họ gì đấy chứ? Ít nhất cũng phải có cái tên chứ?”

Dường như người đàn ông tóc vàng cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp vì câu cuối.

Và thế là hắn cất cao giọng, nói với vẻ kiêu ngạo và tự hào: “Tên của ta là Istrone van Leica Liszt Corleone. Ta đến từ gia tộc Corleone thuộc vương quốc Bóng Đêm. Thủ lĩnh của bảy trụ cột. Kỵ Sĩ Máu hạng nhất.”

“Tiếp, tiếp, tiếp nào. Vì sao anh lại gọi tôi là loài đoản sinh?”

“Tuổi thọ cao nhất của nhân loại còn chưa đến nổi 120. Không gọi là loài đoản sinh thì gọi là gì? Một thằng nhóc như cậu sống nhiều lắm thì thêm được 90 năm nữa chứ mấy?” Istrone tỏ vẻ khinh thường.

“Cho nên các anh là loài trường sinh? Tuổi thọ trung bình cao hơn rất nhiều so với chúng tôi?”

“Đương nhiên. Tuổi thọ của loài ma ca rồng là vô cùng vô tận. Cao hơn rất nhiều lần so với những gì mà loài đoản sinh hạ đẳng có thể tưởng tượng ra được.”

Thales lặng lẽ thu thập các tin tức vào trong đầu.

‘Istrone Corleone.’

‘Loài trường sinh, loài đoản sinh.’

‘Nhà Corleone. Vương quốc Bóng Đêm.’

‘Loài ma ca rồng siêu đẳng.’

‘Và, còn một điều quan trọng hơn là, dường như hắn chẳng quan tâm đến việc vì sao mình lại xuất hiện ở sảnh Mindis.’

‘Đây có thể là đường sống duy nhất … Ẹc, tý thì quên, thằng cha này còn định “Ăn” mình.’

Thales và Istrone bước vào trang viên. Người Xuyên Việt nheo hai mắt lại. Ở chỗ cửa ra vào, có hai người đàn ông hung dữ đeo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đi về phía hai người.

‘Bang Bình Máu? Tại sao chúng lại ở đây?’

“Nói, tại sao lại dừng ở đây? Tại sao không bay thẳng vào trong luôn?”

“Nếu không phải tại Vũ Điệu Ảnh Máu … *Khụ* *Khụ* …”

Chàng trai Istrone anh tuấn chợt nhớ ra con non loài đoản sinh đứng bên cạnh có thể hiểu được ý của mình. Vì thế, hắn ta khẽ hắng giọng rồi mới tiếp tục nói:

“Hừ … Nếu đây mà là địa bàn của chúng ta thì ta đã bay thẳng vào rồi. Nhưng ở đây chúng ta là khách, vì thế nên ta phải giữ phép lịch sự và tôn trọng với chủ nhà.”

‘Một người rất để ý đến phong độ của mình.’ Thales thầm nghĩ.

Hai thành viên Bang Bình Máu cuối cùng cũng đi tới trước mặt hai người. Họ nhìn một lớn một nhỏ với vẻ bất thiện:

“Ai …”

Nhưng, Istrone nhíu mày. Với vẻ mặt lạnh lùng, hắn cắt ngang họ với giọng khinh thường:

“Cút ngay. Mấy thằng loài đoản sinh này!”

Da mặt Thales giật giật, cậu quyết định thu hồi lại nhận định vừa rồi.

………

Vài phút trước.

Thất bại thảm hại từ chiến dịch “Cuộc chiến trong đêm” đã khiến một số thành viên cấp cao của Bang Bình Máu ngày đêm chạy về vương đô. Một ngày sau khi cuộc chiến kết thúc, người đứng đầu trong số tám Chiến Sĩ Dị Năng, “Rắn Độc Đỏ” Nikolay, bận tối tăm mặt mũi.

Hắn cần phải cáng đáng mọi việc ít nhất là cho đến khi ba Chiến Sĩ Dị Năng khác và Ma Năng Sư Máu, người đã ở ẩn rất lâu, quay trở về.

Đầu tiên là phải giải quyết hậu quả mà “Cuộc chiến trong đêm” để lại.

Sau khi vụ nổ lớn xảy ra, Ma Năng Sư Khí đã biến mất mà không để lại chút dấu vết nào. Hộ vệ riêng của hắn – kẻ điên dùng kiếm kia thì nằm vật ra cạnh Ralf với nửa phần thân trên gần như bị mổ phanh ra. Vì thế, Nikolay chỉ có thể đoán rằng Asda đã bị người xử lý. Cũng bởi vậy mà hắn cần phải xác nhận việc liệu ba đại sát thủ của Hội Huynh Đệ – đặc biệt là Thanh Kiếm Đen – có ở trong vương đô hay không, rồi mới dám yên tâm đi ra ngoài. (Trên thực tế, sau khi trốn về từ Phố Chợ Đỏ, Tinker vẫn luôn cảm thấy hắn quá nhạy cảm. Và, cho dù Thanh Kiếm Đen có ở vương đô đi chăng nữa thì hắn ta cũng sẽ chẳng thèm để ý tới Nikolay đâu.)

Tinker và Noumea là hai trong số ít Chí Cường Giả của Bang Bình Máu trốn về được (“M* kiếp, quả nhiên là chỉ có những kẻ nhu nhược mới có thể sống tới phút cuối cùng” – Nikolay). Ngoại trừ nỗi sợ và kinh hoàng thì bọn họ chẳng thể kể quá nhiều thứ gì khác về những việc xảy ra trong đêm đó. Vì thế, Nikolay đã từ bỏ ý định điều tra nguyên nhân dẫn đến thất bại của cuộc chiến. Còn mối thù của Ma Năng Sư Khí thì hắn đành phải đợi Ma Năng Sư Máu quay trở về rồi mới có thể đưa ra quyết định.

Sĩ khí của Bang Bình Máu đã bị giáng một đòn mạnh sau khi mất đi thị trường kinh doanh sinh lời rất cao ở Phố Chợ Đỏ mà họ đã chiếm giữ trong khoảng thời gian rất dài. Rất nhiều thành viên bình thường bắt đầu dao động. Những khách hàng của họ – bất kể là quý tộc, thương nhân hay những đối tác bí mật – đều khẳng định ở ngoài miệng rằng: “Tình hữu nghị sâu đậm với Bang Bình Máu sẽ không bao giờ thay đổi.”, thế nhưng bên trong thì lại cắt bớt số lượng giao dịch, rút tiền. Thậm chí một số người còn đơn phương chấm dứt hợp đồng. (“Mấy thằng chó chết này! … Bình tĩnh … Phải thật bình tĩnh … Nợ máu sẽ phải trả!” – Nikolay).

Ở những nơi khác trong vương đô, Bang Bình Máu ngày càng thất thế trước những kẻ mà họ hay gọi là “người hạ đẳng” – Hội Huynh Đệ. Cứ thử tượng tượng nếu như tin tức này lan ra khắp vương quốc mà xem, tất cả các cuộc chiến ở những chi nhánh khác cũng sẽ có kết quả y như vậy.

Không chỉ thế, người ủng hộ lớn nhất đứng phía sau Bang Bình Máu – gia tộc lấy hoa Diên Vĩ ba màu làm biểu tượng – gia tộc Covendier đã tỏ vẻ thờ ơ, xa cách sau khi biết thất bại thảm hại của họ. ‘Đã không có tiếp viện thì thôi, đằng này đến một đồng tiền an ủi cũng chẳng có.’ Và điều càng khiến Nikolay uất ức hơn là, hằng ngày bọn họ làm không biết bao nhiêu việc dơ bẩn thay cho gia tộc Covendier. Vậy mà, khi đến thời điểm quan trọng, cái tên Kỵ Sĩ Chung Kết Seychelles kia, thậm chí còn không cho hắn bước qua cánh cổng của dinh thự công tước dù chỉ nửa bước. Không những thế, giữa trưa hắn còn đưa ra một nhiệm vụ cho Nikolay, yêu cầu hắn “Điều tra vụ án mất cắp ở sảnh Mindis.”

‘Vụ án mất cắp? M* kiếp, có phần nào trong tôi giống lũ cảnh sát hay trinh thám à? Có thì để tôi cắt đi có được không?’

Nhắc đến cảnh sát, Nikolay càng tức giận hơn. ‘M* kiếp, cái thằng cha cảnh sát trưởng gọi là Lorbec hay Locker gì đấy kia, bình thường gặp nhau vẫn cười tủm tỉm, vậy mà vào thời khắc quan trọng của “cuộc chiến trong đêm” lại chẳng biết đường mà cử một vài người đến tiếp viện. Thế mà suốt ngày còn mở mồm ra kêu gọi “quan – dân hợp tác”. Còn nữa, …’ Nikolay cố nén sự khó chịu. ‘Mình yêu cầu có vài cái xác chết, thế mà thằng cha ấy còn ra sức từ chối? Điều buồn cười nhất là hắn còn cố tỏ ra vẻ chính nghĩa nữa chứ. Ông nhận đống tiền biếu của bọn tôi để đi giữ gìn chính nghĩa à? Sao không làm từ sớm đi? Tỏ vẻ chính nghĩa trước mặt Nikolay? M* kiếp, có phần nào trong tôi giống lũ người tốt à? Có thì để tôi cắt đi có được không? Nếu mà là ngày xưa thì đêm nay tôi đã lột sạch vợ ông ra và treo ở cửa thành phía Tây thay cho chuông cửa rồi.’

Chưa hết, bây giờ Nikolay còn phải đi giải quyết việc này. Chẳng hiểu sao ba con quỷ hút máu của gia tộc Covendier lại bị họ ném ra chi nhánh của Bang Bình Máu ở phía Đông thành (thực ra thì trang viên Vine cũng là tài sản của gia tộc Covendier). ‘Xong lại còn “Chiêu đãi cho tốt”? Cứ làm như chúng là mấy con chó nhỏ bị lạc đường ấy? Ngày nào lũ chúng nó cũng đòi lượng máu của mười người chứ có ít ỏi gì đâu? Thậm chí còn cả máu của cao thủ cấp Siêu Phàm trở lên nữa chứ! Tốt, để tôi đi tìm Thanh Kiếm Đen, gõ cho hắn một nhát rồi trói lại mang về cho các vị. Mình đã phải gửi một đống đứa mình không ưa đến đây rồi, thế mà chúng vẫn còn đòi thêm. Làm khổ mình phải đi khép nép cầu xin thằng cha cảnh sát trưởng kia vài cái xác chết! M* kiếp, có phần nào trong tôi giống người chăn nuôi động vật à? Có thì để tôi cắt đi có được không?’ Điều khiến Nikolay cảm thấy khó chịu nhất là, mấy con quỷ hút máu kia suốt ngày tỏ vẻ cao ngạo, vênh mặt, hất hàm, sai khiến người khác. Cứ như thể Nikolay mới là con chó nhỏ trong ánh mắt của chúng.

Với một tâm trạng không vui như vậy, Nikolay dẫn theo vài tuỳ tùng đi tới trang viên Vine vào ban đêm. Hắn phẩy phẩy tay thay cho lời chào với một số thành viên khác của Bang Bình Máu đang canh gác tại nơi này, những người cũng có biểu cảm y hệt hắn.

Khi Nikolay bước đến cầu thang bằng đá dẫn đến toà nhà chính của trang viên thì nghe thấy những âm thanh khóc lóc và kêu gào thảm thiết vọng lên từ phía bên dưới. Việc này khiến tâm trạng vốn đã không vui của hắn ngày càng tồi tệ hơn.

Nikolay cố không nghĩ tới những “món ăn máu” ở trong ngục tối (nhiều người trong số đó là cấp dưới và đồng nghiệp của hắn) để bước lên tầng hai với sắc mặt tái mét. Sau khi đẩy cánh cửa gỗ lớn của sảnh chính ra, hắn nhìn mấy người đứng trước mặt mình với vẻ không vui. Đúng ra mà nói thì phải là hai người và đồ ăn của bọn họ.

Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, trông cực kì xinh đẹp với làn da trắng nõn và mái tóc màu đỏ được buộc theo kiểu đuôi ngựa, đang mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa của quý tộc. Nó khiến cô ta nhìn hết sức hấp dẫn và gợi cảm. Người phụ nữ ấy đang âu yếm đẩy một người đàn ông có đôi mắt lờ đờ ra khỏi người mình.

Sau đó, cô ta thè lưỡi ra, liếm chút máu còn sót lại bên miệng và nở một nụ cười đầy quyến rũ với Nikolay. Và rồi, người phụ nữ xinh đẹp này đưa ngón trỏ lên cằm để lau vệt máu vừa mới chảy ra khỏi khoé miệng.

Dường như người đàn ông bị cô ta đẩy ra kia chỉ là một người dân bình thường bị bắt tới. Lúc này, hai mắt của anh ta lờ đờ, nước da thì trắng bệch. Anh ta ngã lăn ra đất và lên cơn co giật, hô hấp càng ngày càng yếu. Ai cũng có thể nhận ra là người đàn ông này sắp không qua khỏi.

Mà hiện tại, bên trong đại sảnh có tới bảy, tám cái xác có cùng một nguyên nhân chết: mất máu quá nhiều. Vệt máu vương vãi khắp nơi.

Máu tươi từ từ nhỏ xuống đất và mặt bàn, nhìn rất đáng sợ.

Đứng trước cánh cửa sổ lớn của đại sảnh là một ông già tóc bạc ăn mặc cũng không kém phần sang trọng. Ông ta chắp hai tay ra sau lưng, nhìn lên trời, tựa hồ như đang đợi trăng lên.

“Ai da aa.” Âm thanh dịu dàng truyền ra từ miệng của người phụ nữ xinh đẹp. Hai mắt nàng sáng lên. “Tới đưa thức ăn cho chúng ta à? Đủ hai mươi người không? Có Siêu Phàm không? Có trinh nữ không? Có trẻ con không?”

‘Mấy con quỷ hút máu chết tiệt này!’

‘Lại đi ra ngoài săn người sống rồi!’

“Tiểu thư Rolana! Ngài Chris! Tôi đang định nói cho hai người là …” Nikolay cố kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng lại và nói với hai con ma cà rồng rằng: “Hai mươi cái xác là số lượng lớn nhất mà chúng tôi có thể cung cấp trong chiều hôm nay. Lượng tồn trong kho máu của chúng tôi không nhiều đến như vậy!”

“A?” Rolana nở một nụ cười quyến rũ. Khoé miệng nàng hơi cong lên, còn đôi mắt thì bắn ra những ánh nhìn nguy hiểm: “Máu của những cái xác đó ăn được à? Yêu cầu của chúng ta là máu của người sống cơ mà?”

“Nếu không thì, nhìn Bang Bình Máu của các người đi tới đi lui, người ta không tài nào nhịn nổi a...” Rolana để lộ hai chiếc răng nanh dữ tợn của mình ra, rồi chuyển sang một tư thế đứng cực kì nóng bỏng. Nàng ta đặt một ngón trỏ lên chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. Dưới ánh sáng của ngọn đèn Bất Diệt, cùng với bối cảnh máu tanh ở nơi đây, tất cả tạo thành một bức tranh mang vẻ đẹp quyến rũ mà kinh khủng đến lạ thường!

“Mong ba vị khách quý đây có thể hiểu cho. Dù sao thì thành Vĩnh Tinh cũng là vương đô, còn năng lực của chúng tôi thì có hạn …” Nikolay cố nén cơn giận dữ, cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

“Ai da. Nhưng chẳng phải công tước Hoa diên vĩ trẻ tuổi, đáng yêu đã nói là: “Máu và người muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!” à? Nếu để hắn biết mấy con chó trung thành mà mình nuôi chiêu đãi khách khứa tới chơi như vậy, thì liệu hắn có còn ném xương xẩu cho nó ăn nữa hay không? Ha ha …”

‘Chó trung thành?’

‘Xương xẩu?’

‘M* kiếp!’

Sau khi nghe những lời chế giễu và châm biếm này của Rolana và liên tưởng đến thái độ của công tước Hoa diên vĩ sau thất bại thảm hại ở Phố Chợ Đỏ, cộng với tất cả sự bực bội mà Nikolay đã phải trải qua trong ngày, hắn cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực ở trong lòng mình.

“Con đi*m chết tiệt này! Không có người sống!”

Nikolay không thèm để ý tới mặt bàn vẫn còn dính đầy vệt máu mà vỗ mạnh một phát xuống đấy, rồi gầm lên:

“Đừng nghĩ là tao không biết! Lũ quỷ hút máu chúng mày chỉ cần hút máu người chết là cũng có thể sống được! Căn bản là chẳng cần phải hút máu của người sống! Bây giờ đã khác xa 500 năm trước rồi!”

“Tao đã phải liều chết đưa tới một đống người sống và xác chết như vậy, thậm chí còn có cả một Siêu Phàm nữa! Thế mà chúng mày vẫn còn kêu thiếu?”

“Thích thì ăn, không ăn thì cút! Tao cũng không phải là sợ chúng mày! Cùng lắm thì mỗi người một ngả! Chúng ta gọi người ra làm một trận!”

“Bọn tao là “Nợ máu tất sẽ trả” – Bang Bình Máu của vương quốc Star! Chứ không phải là “Thà chết vì bạn” – Covedier nhé!”

Cả đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng thở dốc đầy giận dữ của Rắn Độc Đỏ.

Đám tuỳ tùng đứng phía sau Nikolay bị hắn doạ tới mức lùi hẳn một bước về phía sau.

Ngay sau đó, biểu cảm của Rolana bỗng thay đổi. Sắc mặt cô ta dữ tợn, hai chiếc răng nanh được nhe ra. Giọng nói nũng nịu và quyến rũ khi nãy cũng trở nên điên cuồng và hoang dại:

“Loài đoản sinh hạ đẳng này! Tao nể mặt chủ nhân mày lắm nên mới tỏ vẻ khách khí như vậy!”

“Máu người chết? Nếu như ngày nào mày cũng có thể ăn thịt thối, uống nước thiu để sống, thế thì vì cái gì mày còn muốn ăn thịt tươi, uống rượu ngon?”

“Liều chết? Nếu tao không nhầm thì người Siêu Phàm sống dở chết dở ở trong nhà tù chính là kẻ thù của mày đi? Mày chỉ muốn chúng tao giải quyết nội vụ cho mày thôi đúng không?”

“Lại còn “Nợ máu tất sẽ trả” với nhà Corleone? Tao có thể giúp mày nếm “Nợ máu” ngay bây giờ.”

Ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt Nikolay ngày càng lớn hơn. Hắn cắn chặt răng, rồi đột ngột kéo chiếc áo khoác đỏ tươi của mình ra. Rolana, với vẻ mặt dữ tợn, thì kêu lên một tiếng rồi nhảy lên chiếc đèn treo ở trên đỉnh đầu. Cô ta giương nanh múa vuốt trông hệt như mấy con động vật loài mèo.

Khi mà tình hình đã trở nên vô cùng căng thẳng, thì ông già vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ từ nãy đến giờ cuối cùng cũng quay đầu lại.

“Rolana, chú ý đến hình tượng của mình.”

“Nikolay, không cần phải như thế. Chúng ta mà trở mặt thì người xấu hổ sẽ là công tước Zayen.”

Âm thanh của ông ta tuy rằng không lớn, thế nhưng nó truyền đến tai mỗi người một cách rõ ràng, rành mạch.

Chris Corleone, lão già tóc bạc, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Nikolay.

Trước khi hắn kịp phản ứng lại thì Chris đã vươn tay ra và vỗ vỗ vào bả vai của Rắn Độc Đỏ.

Cái vỗ ấy khiến cơn tức giận của Rắn Độc Đỏ bị nghẹn lại trong người.

Rolana nhảy xuống mắt đất, quay trở về hình tượng thiếu phụ đầy quyến rũ như khi nãy. Mặc dù cô ta khẽ nở một nụ cười, thế nhưng sự tàn nhẫn trong đôi mắt mê hoặc động lòng người ấy thì vẫn chưa giảm đi chút nào.

“Xin lỗi. Bọn họ còn trẻ, chưa biết kiềm chế bản thân.” Rất khó để hiểu được ánh mắt của Chris chứa đựng những điều gì. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta lộ ra vẻ u ám và tĩnh lặng.

‘Còn trẻ?’ Nikolay mắng thầm một câu ở trong lòng. ‘Mấy con quái vật đã vài trăm tuổi rồi mà vẫn còn không biết xấu hổ dám nói mình trẻ?’

Nhưng hắn vẫn nén cơn giận ở trong người xuống.

Hoàn cảnh này không có lợi cho hắn ta.

‘Mặc dù lão quái vật này nhìn có vẻ ốm yếu bệnh tật, thế nhưng cái vỗ vừa rồi … Năng lực của mình, chưa chắc đã đối phó được hắn.’

“Như thế này đi, các bạn đã phải vất vả mấy hôm nay rồi. Thế nên là chúng tôi sẽ tự giải quyết vấn đề về đồ ăn trong những ngày tiếp theo.”

Trong lúc nói, đôi mắt của Chris không hề nhúc nhích, y hệt như giọng điệu vô hồn của ông ta.

‘Tự giải quyết? Dựa theo tập tính của mấy con quỷ hút máu này, kiểu gì chúng cũng chạy ra ngoài săn người. Mà thế thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ gặp phải tai hoạ. Nhưng đây không phải là đúng ý muốn của mình hay sao?’

“Chúng ta đi!” Nikolay phẩy tay với vẻ khó chịu. “Rút tất cả người ở đây về.”

“Ơ? Không để người nào lại sao? Người ta còn định nhận lỗi nữa cơ mà ~” Rolana quyến rũ nằm xuống chiếc bàn ăn đẫm máu và nói với giọng nũng nịu.

“Không cần!” Nikolay quay đầu, giọng dữ tợn: “Kẻo tiểu thư Rolana lại “không nhịn được”!”

Tất cả thành viên Bang Bình Máu đi theo sau Nikolay cất bước xuống cầu thang. Không một ai cảm thấy nuối tiếc vì phải rời khỏi cái trang viên ghê tởm này.

Sau đó, trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng cười ma mị của Rolana và tiếng máu nhỏ tí tách.

Khi mà Nikolay đã đi được một lúc, Rolana nhảy từ trên bàn xuống. Giờ đây, khuôn mặt cô ta chỉ còn vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.

“Hắn có phát hiện ra cái gì không?”

Chris lắc đầu như một xác chết. Nhìn từ xa ông ta trông giống như một quân cờ màu trắng đang lắc lư.

“Tên này thì không. Nhưng chắc chắn gia tộc Covendier đã cảm thấy có điều gì kỳ quái đang xảy ra rồi. Rốt cuộc, với lượng máu lớn như vậy cũng đủ để nuôi sống một binh đoàn Kỵ Sĩ Máu rồi.”

Rolana cúi đầu: “Nhưng như thế vẫn còn thiếu rất nhiều. Vừa nãy còn lãng phí mất một cái để diễn kịch. Lát nữa tôi phải đi săn thêm.”

“Cũng may là chúng ta đã đuổi được lũ Bình Máu đi như đúng kế hoạch. Việc này sẽ cho chúng ta thêm một chút thời gian trước khi bị lộ.”

Đầu của Chris đột nhiên quay một trăm tám mươi độ về phía sau. Ông ta nhìn ra phía cửa sổ, khịt khịt mũi:

“Istrone đã trở lại. Lại còn mang theo một … ái chà … thơm quá … món ăn loại thượng hạng nữa chứ.”

Thân hình của ông ta lại xuất hiện ở cạnh cửa sổ.

Trăng đã lên.

………

Nikolay dẫn theo đám người Bang Bình Máu bước ra khỏi trang viên trong sự tức giận.

‘Mấy con quỷ hút máu chết tiệt này … Ơ? Cái thằng quỷ hút máu mặt trắng này đã quay về rồi. Chẳng phải buổi chiều hắn mới dẫn mấy đội lính đánh thuê đi tìm bảo vật hay sao?’

‘Bọn chúng cũng biết dùng chân để đi vào cửa chính cơ á?’

Nikolay còn tưởng rằng cách đi đường lũ ma cà rồng là biến thành một bãi máu loãng rồi *Vèo Vèo* như những gì mà hắn đã được thấy trước đây.

‘Thằng mặt trắng kia còn dẫn theo một đứa nhóc? M* kiếp, hắn cũng ra ngoài tìm thức ăn? Theo cách ăn mặc thì dường như đứa nhóc này là con cái quý tộc, nhưng tại sao trên người nó lại có nhiều vết thương như vậy … Không, thằng nhóc kia trông không giống là bị bắt cóc chút nào. Hai đứa nó bước đi như thể là cùng một hội vậy!’

‘Đúng rồi, mình còn phải hỏi về vụ mất trộm ở sảng Mindis!’

Trong lúc mà Nikolay còn đang mải suy nghĩ thì Istrone và Thales đã cùng bước vào trang viên.

Từ xa, Người Xuyên Việt đã nhìn thấy một đội quân Bang Bình Máu bước ra từ bên trong.

Nhớ lại cánh cờ có in hình hoa Diên Vĩ ba màu, Thales thầm nghĩ: ‘Không ổn rồi!’

Nhưng cậu cũng biết rằng, giờ phút này mình cần phải giữ được bình tĩnh thì mới có thể tìm được một con đường sống trong những nguy hiểm đang chờ ở phía trước.

Istrone vừa bước đi vừa nhìn thẳng về phía trước. Phảng phất như hắn chẳng thèm coi đám người của Bang Bình Máu ra cái gì.

Nikolay giơ tay lên, ra hiệu cho những người ở đằng sau đứng lại chờ Istrone.

Nhưng người đàn ông tóc vàng, đẹp trai kia chỉ khịt mũi, nghiêng mặt sang một bên, rồi cứ thế đi ngang qua Rắn Độc Đỏ mà chẳng thèm có ý định đáp lời.

Tuy nhiên, anh chàng ma cà rồng tóc vàng ngay lập tức phát hiện ra thằng nhóc cao còn chưa tới eo của mình vậy mà cũng ngẩng đầu, khịt mũi, nghiêng mặt sang một bên giống y hệt hắn. Sau đó, nó cứ thế mà bước qua Nikolay với cái mũi chĩa thẳng lên trời.

‘Đây là tình huống gì? Chó cậy gần nhà?’

Istrone quyết định khi trở về phải dạy dỗ lại thằng nhóc thích giả ngu này.

Chỉ có Thales mới biết được bản thân cậu đang phải kìm nén trái tim đang đập rộn ràng của mình để cố tỏ ra bình tĩnh.

Ngọn lửa giận lại một lần nữa bùng cháy lên trong người Nikolay.

“Ê! Thằng mặt trắng!” Rắn Độc Đỏ đứng chặn đường đi của Istrone lại.

“Mày đã làm xong chuyện mà ngài công tước giao cho chưa?” Nikolay nói với giọng khó chịu.

‘Ngài công tước?’

‘Hỏng rồi!’

Thales thầm nghĩ.

Istrone ngước mắt lên nhìn kẻ đã ngáng đường mình với vẻ khinh bỉ.

“Án mất trộm ở sảnh Mindis! Còn nhớ không? Mày còn dẫn theo bốn đội lính đánh thuê!” Cơn tức giận của Nikolay đạt đến đỉnh điểm khi hắn cảm nhận được ánh mắt của Istrone. Và thế là hắn hùng hổ đi tới trước mặt Istrone và nói to:

“Ít nhất cũng phải thu về được cái gì chứ? Thằng mặt trắng?”

‘Thằng mặt trắng?’

‘Loài đoản sinh đáng chết này!’ Sự tức giận trào dâng lên trong lòng Istrone. Vốn hắn định lừa hai mươi người lính đánh thuê kia đi ra ngoài, rồi săn giết từng người một để đem một lượng lớn máu có chất lượng tốt về trang viên.

Nhưng ai mà đoán được toàn bộ bọn họ sẽ bị người đàn ông quái dị đeo mặt nạ giết hết ở sảnh Mindis chứ?

‘Còn vụ án mất cắp ở sảnh Mindis sao? Thôi dù gì thì cũng do công tước hoa Diên Vĩ ba màu nhờ tìm hộ.’

‘Vẫn nên giải thích một chút.’

Istrone quay đầu sang phía Thales.

Không ai biết rằng giây phút này tâm trạng của Thales như rơi vào hầm băng!

‘Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?’

‘Bình tĩnh.’ Người Xuyên Việt tự nhắc nhở bản thân mình.

‘Mình phải nghĩ cách tự cứu bản thân.’

Istrone cúi đầu, nhìn Người Xuyên Việt. Hắn đang nghĩ xem nên nói với Nikolay như thế nào mà không bị thằng nhóc đáng chết loài đoản sinh này xem thường.

Nikolay cũng nhìn ngược lại với vẻ khó chịu. Sau đó, hắn đưa mắt theo hướng nhìn của Istrone và thấy đứa bé đang đứng bên cạnh hắn.

“Ê, nhóc con …” Istrone dường như không thèm để ý.

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Thales.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ muốn hít một hơi thật sâu.

‘Theo như lời của bệnh nhân mắc chứng trung nhị kia, mình chính là người đàn ông sẽ thay đổi thế giới cơ mà.’

‘Sao có thể chết ở đây được.’

Sau đó.

Sau đó, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy thằng nhóc khoảng bảy tám tuổi kia hô to một tiếng với vẻ mặt lạnh lùng:

“Vâng, thưa ngài!”

Istrone sửng sốt. ‘Từ khi nào mà thằng nhóc này lại nghe lời như vậy?’

Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì tình huống lại tiếp tục biến hoá.

Chỉ thấy Thales kiên quyết tiến lên phía trước, đứng chắn ở giữa Istrone và Nikolay y như một người hộ vệ trung thành.

Sau đó, dưới ánh trăng sáng ngời …

Mọi người đều nhìn thấy thằng nhóc có vẻ mặt muốn ăn đòn kia nhìn thẳng vào người cầm quyền tạm thời của Bang Bình Máu, kẻ mạnh nhất trong số tám Chiến Sĩ Dị Năng, “Rắn Độc Đỏ” Nikolay, và dùng giọng trẻ con của nó quát to lên với một vẻ tự cao, tự đại xen lẫn chút chán ghét:

“Cút ra xa một chút! Loài đoản sinh hạ đẳng!”

“Việc của ngài Istrone Corleone cao quý không cần một con chó hoang bẩn thỉu như mày chõ miệng vào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp