[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 48: Rút vảy lấy máu


2 năm

trướctiếp

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: AKKI. Được copy tại == TRU MTRUYEN.OR G ==

Cho dù hôm trước uống say chếch choáng, nhưng ngày hôm sau Snape vẫn là Xà vương hùng hổ như cũ đi đến đâu là người ta né đến đó, điều duy nhất bất thường chính là Snape hôm nay đột nhiên cảm thấy rất không hài lòng với mớ đá quý của Ravenclaw, cụ thể chính là hôm nay Snape trừ bỏ tìm phiền toái cho Gryffindor còn tìm phiền toái với Ravenclaw... Hoặc là nói tìm phiền toái cho ai đó.

"Ravenclaw trừ hai điểm, bởi vì sử dụng vật phẩm đầu cơ trục lợi." Một bên nói một bên lấy đi bút lông tự viết và bút lông ghi âm của Ron.

"..." Đây là Ron đang múa bút thành văn.

"Ravenclaw trừ hai điểm, bởi vì cố ý huỷ hoại dược liệu."

"..." Đây là Ron không cẩn thận cắt hơi nhiều mắt thiềm thừ một chút.

"Ravenclaw trừ hai điểm, bởi vì không làm giống sách giáo khoa."

"..." Đây là Ron dựa theo sách giáo khoa nói khuấy hai vòng rưỡi chiều từ trái sang phải mà mình lại khuấy vòng đầu tiên từ phải sang trái.

"Ravenclaw trừ ba điểm, bởi vì bài tập không đạt tiêu chuẩn, cùng với cấm túc chín giờ đêm nay."

"..." Đây là Ron không cẩn thận cho hơi nhiều một loại dược liệu vừa định bổ sinh thêm đã bị Snape giải quyết luôn cái vạc.

Sau khi tiết độc dược kết thúc, Ron bữa tối cũng không ăn, đứng ở đại sảnh đường chờ Harry, khi vừa thấy cái đầu rối kia liền vung tay kéo y vào một nơi khá hẻo lánh

"Uy uy! Ron, cậu làm sao vậy?" Harry hơi chột dạ nhìn người tới là Ron chẳng hề có ý tốt.

"Sao lại thế này?! Snape như thế nào lại cùng Sirius đầu óc điên loạn giống nhau vẫn luôn nhằm vào tôi!?" Harry dở khóc dở cười nghe từ ngữ hình dung của Ron: "Hắc! Sirius theo như Muggle chỉ là một con cẩu!"

"Tớ không quan tâm! Snape rốt cuộc là bị cái gì."

"Khụ, cậu biết đấy, Snape là một bậc thầy độc dược, thầy ấy rất quan tâm đến độc dược của mình." Harry có chút xấu hổ.

"Cậu... Làm cái gì?" Ron khoanh tay nhìn Harry đang chột dạ.

"Khụ khụ, ký ức của Snape đã khôi phục, hơn nữa cậu biết đó, thầy ấy là bậc thầy độc dược, nên không thiếu chút chân dược nào."

"..." Ron nghe hiểu ngụ ý của Harry chớp mắt như nhìn thấy tận thế đến rồi "Cậu khai nhiều hay ít?"

".... Tất cả" Harry chột dạ cuối đầu.

"Harry Potter! Nếu ta hôm nay không toàn thây trở về ký túc xá, ta nhất định sẽ biến thành u linh đi theo nguyền rủa mi!" Ron đã hoàn toàn minh bạch lý do Snape cấm túc mình bi thống lớn tiếng rít gào, sau đó giống như ăn bữa cơm cuối cùng trước khi lên pháp trường mà nhào vào đại sảnh đường.

"Ha hả, yên tâm đi Ron, cậu nhất định có thể trở về, chỉ là tớ không cam đoan cậu có thể hoàn hảo không tổn hao gì." Xoa xoa tóc và lỗ tai của mình "Cũng không thể có mình tớ chịu tội."

- - Hầm --

Tại cửa văn phòng độc dược, Draco như là sắp nhìn thấy Ma vương, do dự đứng trước cửa.

"Malfoy?" Đến khi Draco lấy được dũng khí, thanh âm kinh ngạc của Ron truyền đến từ đằng sau.

"Weasley..." Tại một khắc Draco nhìn thấy lông đỏ liền thông suốt rõ ràng cảm thấy nguyên nhân chủ nhiệm nhằm vào mình không tốt lành chút nào.

"Xem biểu cảm của cậu, Harry cũng không nói cho cậu sao?" Trong lòng Ron âm thầm vui sướng khi người gặp hoạ: Không phải chỉ có mình mình bị Harry hố.

"Nói cho tớ cái gì?" Ngàn vạn lần đừng là thứ cậu nghĩ.

"Chính là cái cậu nghĩ đó nha ~ giáo sư Snape đã biết hết rồi nha ~ Harry đem tất cả mọi thứ có thể nói, hay không thể nói đều khai hết rồi nha ~" Thanh âm vui sướng như sợ Draco không biết mình đang rất vui khi người khác gặp hoạ.

"Weasley, đừng đắc ý. Chủ nhiệm chắc chắn sẽ nể mặt mũi cha tớ mà tha cho tớ một con đường sống, còn cậu..." Mang theo loại ánh mắt chiêm ngưỡng thi thể mà nhìn Ron.

"Ha hả, không phải chỉ là rút miếng vảy hút miếng máu thôi sao, có thể thấy được cái đầu trọc phản quan của cậu, cá nhân tớ cho rằng rất đáng giá." Không có ý tốt nhìn đỉnh đầu Draco "Tóc nhân ngư không có giá trị sử dụng nha ~"

"Hai người bọn mi đứng trước cửa văn phòng của ta rất vui phải không? Cần ta cung cấp thức uống không?" Cửa văn phòng không biết mở ra từ khi nào, Snape mang theo hơi thở từ địa ngục nhìn Draco và Ron đứng trước cửa.

"Xin lỗi, giáo sư." Thành khẩn khom lưng xin lỗi, Ron thề rằng cậu chưa bao giờ thật lòng xin lỗi một Slytherin nào như hôm nay, hy vọng Snape có thể vì thái độ thành khẩn của cậu mà xem xét tha cho cái mạng nhỏ này của mình.

Tiến vào văn phòng liền nhìn thấy cái bàn bình thường dùng để xử lý độc dược chất đầy dao bạc nhỏ, kéo, bình thuỷ tinh, mỗi loại hai phần.

"Xem ra bọn mi biết hôm nay đến đây làm gì, như vậy là ta làm hay bọn mi tự giải quyết." Snape khoanh tay đứng bên cạnh.

"Bọn con tự mình là làm được rồi, không cần nhọc công thầy." Ron cầm lấy con dao trên bàn, sảng khoái cắt một vết lên tay, miệng vết thương chảy ra chút máu đỏ kèm ít sắc xanh lam, theo khuỷu tay chảy vào trong lọ, đến khi gần đầy lọ, Snape mới quăng một bùa trị thương qua.

Draco nhìn cái lọ máu có chút sắc xanh, thầm hít một hơi, cầm lấy con dao khác, đổ đầy một bình máu nữa.

Snape nhìn hai cái lọ trên bàn, tuy vẫn là vẻ mặt âm trầm, nhưng hơi thở không còn quá khủng bố giống khi nãy nữa.

Nhìn thấy Draco lấy máu xong, Ron không có ý tốt chỉ chỉ kéo, Draco hung hăng trừng lông đỏ một cái, sau đó cầm lấy kéo, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm cắt xuống một ít tóc.

".." Snape nhìn mớ tóc có cũng như không trong tay Draco, ác ý mỉm cười "Draco, trò tính toán để ta cắt dùm sao?"

"Nhưng mà, giáo sư, Weasley không cần cắt tóc!" Draco tỏ vẻ không phục, dựa vào cái gì chỉ có mình cậu phải cắt tóc!

"Trò ấy đúng thật không cần cắt tóc, nhưng cây kéo trước mặt trò ấy cũng không phải vật bài trí, móng tay của nhân ngư..." Cho Ron một ánh mắt âm trầm, làm Ron sợ đến mức gỡ găng tay xuống cầm kéo lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp