818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 9: Hổ Báo Doanh


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

149641761555244-9-xahoicomvn-w650-h429

Hổ Báo Doanh lệ thuộc trực tiếp dưới quyền của hoàng đế, nơi đóng quân xây dựng tại vùng núi cách kinh thành mấy chục dặm, hai mươi dặm xung quanh đều là nơi Hổ Báo Doanh huấn luyện dã ngoại. Nhìn những dãy núi lớn trải dài không ngớt đều thuộc Hổ Báo Doanh, Tiết Trạm gật đầu. Ừ, quả nhiên đây chính là tác phong của hoàng thất!

Doanh địa của Hổ Báo Doanh đặt tại đỉnh núi chính giữa, thật xa đã nhìn thấy tấm bia đá phía đối diện đề ba chữ to Hổ Báo Doanh, hai người đi thẳng đến nơi đóng quân. Sơn đạo to to nhỏ nhỏ hai người đều không gặp trở ngại, mới chạy vội tới cách doanh địa mười thước đã bị gặng hỏi.

” Trọng địa của Hổ Báo Doanh, người tùy tiện xông vào, giết!

Ngô Dụng giục ngựa chạy qua hướng về phía kẻ kia hung hăng quất một roi: ” Tùy tiện xông vào cái đầu ngươi! Thế tử đến đây tiếp quản Hổ Báo Doanh! Bảo phó quan ra đây nghênh đón!”

Gã quân hán cường tráng nọ đã trúng một roi không nhẹ, tức giận hiện lên trong mắt, gã không chút khách khí dựng thẳng thanh đao trong tay lên: “Làm càn! Nơi này là Hổ Báo Doanh, khi nào đến phiên bọn đạo chích các ngươi giễu võ giương oai!”

Tiết Trạm đánh ngựa đi tới từ trên cao nhìn xuống gã quân hán: “Đem lời nói mới rồi lặp lại lần nữa.”

Kiếp trước làm bộ đội đặc chủng đồng thời còn có danh hiệu là binh vương, Tiết Trạm cũng không phải là con tôm nhuyễn chân, không chọc đến hắn thì thôi, một khi đã chọc đến hắn thì hắn sẽ dùng hành động thực tế nói cho ngươi biết cái gì gọi là ‘nắm đấm lớn chính là đạo lý’!

Quân hán cảm thấy sau gáy phát lạnh, gã kiên trì nắm thật chặt thanh đao trên tay, nuốt ngụm nước miếng: “Này, đây là trọng địa của Hổ Báo Doanh, không muốn chết mau mau rời đi!”

Tiết Trạm dù bận vẫn ung dung xăm soi roi ngựa trên tay, lạnh lạnh hỏi một câu: “Nếu không thì sao?”

“Tùy, tùy tiện xông vào trọng địa quân cơ, luận tội trảm tại chỗ!” Cái trán của quân hán đã toát ra mồ hôi lạnh.

“Có đúng vậy không? Vậy bản thế tử muốn nhìn xem ‘luận trảm pháp’ là như thế nào!” Nói xong cổ tay vun lên, roi ngựa quất vun vút lên người quân hán chỉ để lại tàn ảnh, chỉ tức khắc da tróc thịt bong, trong không khí truyền đến mùi máu tươi, quân hán không kịp hô đau, hắn đã lật cổ tay lại vun roi xuống gã quân hán thứ hai. “Vô pháp kỉ này, vô quân trường này, này thì vô quân luật, từ giờ trở đi các ngươi bị Hổ Báo Doanh xoá tên. Tức thời có hiệu lực!”

Hai gã quân hán bị roi quất ngã xuống đất không dậy nổi, một người còn kêu cha gọi mẹ, khiến cho mấy kẻ lén mua quan bán tước của Hổ Báo Doanh hít phải ngụm khí lạnh, trong đó một kẻ nhìn như kẻ dẫn đầu tiêu sái đi lên: “Chính là tân thế tử sao? Tại hạ Phó doanh chính Dịch Hùng. Vì công việc trong doanh đang lúc rối ren nên không kịp ra nghênh đón, mong tân thế tử độ lượng bỏ quá cho.”

Ngô Dụng nghe mà trong lòng bốc hỏa. Một câu một từ tân thế tử, đây là nhắc nhở chủ tử là người đến sau à?

Tiết Trạm lười nói lời vô ích cùng gã, chỉ vào hai người ngã xuống đất còn đang kêu cha gọi mẹ nói: ” Hai người này trong mắt không có pháp kỉ, từ nay chính thức xoá tên khỏi Hổ Báo Doanh, bảo chúng thu thập đồ đạc cút khỏi doanh địa.”

Dịch Hùng nháy mắt ra dấu bảo người nâng hai người dậy, quay đầu lại hướng về phía Tiết Trạm muốn nói lại thôi, nói: “Thế tử còn thỉnh ngài nghĩ lại, cái gọi là người không biết không có tội, tội mạo phạm thế tử, thế tử ngài cứ việc trách phạt bọn họ là được, trục xuất Hổ Báo Doanh đúng là rất nghiêm trọng phải không?”

Bị khép tội trong mắt không có pháp kỉ lại bị nói thành mạo phạm thế tử, Tiết Trạm nhếch mép cúi đầu nhìn kỹ Dịch Hùng: “Phó doanh chính nói như vậy nghĩa là trong đó có nguyên do?”

Dịch Hùng nén tức giận, giả vờ vì Tiết Trạm suy nghĩ nói: “Thế tử có điều không biết, trong hai người này có một người tên là Duẫn Chính Lâm, cùng với Vương ngự sử trong triều có chút quan hệ thân thích...” Ngụ ý chính là người này là con ông cháu cha đấy, không được động đến.

Tiết Trạm nhướng mày: “Vậy theo như Phó doanh chính, việc này nên luận xử như thế nào?”

” Mạo phạm quan trên đương nhiên tội lớn, theo lý nên đánh ba mươi quân côn.”

An bài hai người này trông coi quân doanh vốn là do chính gã cố ý, mục đích của gã là dò xét thử xem mức độ sâu cạn của tân thế tử, thế tử muốn đuổi người đi, gã lưu lại hai người cũng đưa ra chủ ý đánh ba mươi quân côn, một bên bán nhân tình cho tân thế tử, một bên bảo vệ được hai người Duẫn Chính Lâm, vả lại ba mươi quân côn này ngược lại sẽ được tính trên người Tiết Trạm. Dịch Hùng còn đang âm thầm đắc ý vì kế sách nhất tiễn tam điêu của mình, gã chẳng hề biết điểm tâm tư ấy Tiết Trạm đã nhìn thấu rõ ràng, hơn nữa hắn còn tỏ vẻ đây là hắn chẳng thích chơi đùa cùng gã, có đùa cũng lười đùa với loại người này.

” Vậy theo như lời Phó doanh chính trách phạt ba mươi quân côn đi.” Đến lúc đó liền thanh lý một lược, đỡ phiền phức.

Quân côn đương nhiên có người thực thi, Tiết Trạm được quan quân hộ tống đi thăm cả quân doanh, cuối cùng trở lại nơi thế tử xử lý công việc. Dịch Hùng chỉ vào những vật dụng mới tinh cười nói: “Trước đó cũng không biết thế tử yêu thích thứ gì nên thuộc hạ liền dựa theo xu hướng thịnh hành nhất trong kinh bây giờ làm cho thế tử vài thứ, nếu thế tử không thích thuộc hạ lập tức bảo người đổi lại.”

“Không cần, như vậy rất tốt.” Trước kia mỗi tháng hắn cho Tiết Hằng vài ngàn lượng bạc phỏng chừng có hơn phân nửa đều vào túi những người này nhỉ, hiện giờ còn đúng lý hợp tình lấy tiền của hắn đến lấy lòng hắn còn muốn hắn phải khen ngợi? Ha hả, nghĩ đơn giản nhỉ.

Không bao lâu binh sĩ ra ngoài huấn luyện dã ngoại quay về doanh, Tiết Trạm đối mặt với đám binh sĩ vừa thở hổn hển, đứng còn đứng không thẳng, nói là chạy mười dặm, không bằng nói là đi bộ mười dặm còn hơn. Hắn một chút hứng thú cũng không có, bỏ lại một câu cứ huấn luyện theo lẽ thường, trở về liền ngồi vào bàn công tác vùi đầu viết kế hoạch chiêu binh. Ngày hôm sau mang theo kế hoạch tự mình tiến cung xin được phê chuẩn, sau đó trở về liền đưa tới cho doanh quan chuẩn bị công việc chiêu binh.

Dịch Hùng do dự hết lần này đến lần khác, nói: “Thế tử, thuộc hạ nghĩ hiện tại chiêu binh không ổn đâu, sự việc trộm cướp Thứ Châu mới qua được vài ngày, việc an bài cho thương binh còn chưa xong xuôi, không nói đến nhân thủ kiếm không ra, quân lương để chi tiêu cũng không đủ duy trì...”

Nói đến nói đi cuối cùng là do không có tiền.

Tiết Trạm xua tay: “Xử lý thương binh thì an bài từ bộ binh, không cần chúng ta hỏi đến, về phần chi tiêu, Phó doanh chính cũng không cần lo lắng, ta đều có chủ trương.”

“Như vậy, vậy thuộc hạ lập tức đi làm!”

Ngô Dụng xốc mành tiến vào, mắt nhìn kỹ vào thân ảnh Dịch Hùng rời đi, khóe môi câu lên, vui vẻ nói: “Nghe được tin tức chiêu binh phỏng chừng lúc này hắn đang thầm vui mừng vì có thể kiếm chác chút đỉnh đi. Điều kiện quân lương của Hổ Báo Doanh cực tốt, cao hơn binh doanh khác, không cần liều mạng lại huấn luyện không nhiều lắm, cơm ngày ba bữa, một quý còn có hai bộ quần áo thay đổi, thường thường còn có thể quay về kinh thành. Sách, khó trách thay đổi thành một doanh mèo bệnh.” Tuy rằng phần lớn những cá nhân liên quan trong Hổ Báo Doanh cũng khó xử lý, nhưng loạn thành như vậy cũng là kì tích, mặc dù có hơi thiếu kính trọng nhưng hắn thật tình muốn hỏi tiền thế tử Tiết Hằng một câu, nhiều năm như vậy ngươi ăn shit à?

” Ăn vào bao nhiêu thì ngay cả răng cũng phải nhổ ra cho ta.”

“.... Chủ tử anh minh.” Nhìn xem, đây mới là quân nhân uy vũ khí phách dao sắc chặt đay rối đó.

Kỳ thật trong đầu Tiết Trạm cũng đang lọan thành một đống: “Trong vòng ba ngày có thể có bao nhiêu người trở về?”

Ngô Dụng nhướng mi: “La Nhất, Trương Tứ, Vương Tam, Lý Bát, Triệu Thập Nhất dự tính có thể chạy tới, bọn lão Cửu cùng Bạch Thất phỏng chừng chạy không kịp đến.”

“Có thể gấp trở về được mấy người thì mấy người. Ta chỉ hy vọng trong lần chiêu binh này có thể tuyển được mấy hạt giống tốt.” Tiết Trạm cảm thán xong, nói tiếp: “Ngươi viết phong thư cho Thu Mão, nói công việc của ngươi vội nhiều lắm hơn hết thỉnh hắn trở về hỗ trợ.”

Ngô Dụng sực tỉnh sờ sờ mặt: “Tại sao để thuộc hạ viết?”

Tiết Trạm nghiêm mặt: “Viết hay không viết?”

“.. Viết.” Chủ tử ngươi đắc tội Thu tú tài, ngoảnh lại tại sao muốn ta đi biện luận?

Sau đó cái mặt nghiêm như khúc gỗ của Tiết Trạm liền nở nụ cười chói sáng: “Ngươi cũng thức thời đó, đi mau đi.”

Trong lòng Ngô Dụng tan vỡ, nhưng trên mặt không dám để lộ nửa phần: “Vâng, chủ tử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp