Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 1: Kết thúc quá khứ


...

trướctiếp

Edit: Trầm Mặc+Âu Dương Lạc Cửu+Sokute_112k

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Bầu trời đen kịt nối liền với biển lớn mênh mông vô bờ, khó có được chính là cuồng phong vốn đang gào thét trên mặt biển lúc này lại yên tĩnh giống như mặt gương. Xa xa có một du thuyền bề ngoài vô cùng hoa lệ chạy đến, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Xung quanh du thuyền buộc bóng bay màu hồng nhạt và ruy băng, có vẻ vừa duy mĩ lại vừa lãng mạn. Ở một bên thuyền, cái tên của du thuyền màu vàng óng rất chói mắt - S&M.

Một đám người hung dữ vừa xuất hiện đã đè ép một người phụ nữ có chút chật vật, đánh vỡ duy mĩ lúc này.

Người phụ nữ kia mặc sườn xám màu đỏ, chỗ cổ áo có thêu một đóa hoa hồng, nhánh hoa hồng kéo dài đến ngực trái, giống như mọc ra từ trong lòng. Phần dưới của sườn xám không phải xẻ tà mà là lụa mỏng nối tiếp, nhẹ nhàng lay động theo bước chân của chủ nhân, trêu chọc lòng người.

“Chát!”

Một người vệ sĩ vươn tay đánh vào mặt chủ nhân của bộ sườn xám màu đỏ. Lúc cái tát hạ xuống, ánh mắt của chủ nhân bộ sườn xám vốn đang trống rỗng khôi phục lại một chút ánh sáng, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt thì lộ ra vẻ phẫn hận.

“Thụy, ánh mắt của chị ấy thật đáng sợ.” Cô gái nhỏ xinh lập tức trốn vào trong lòng của người phía sau.

“Tư Tư không sợ, ngoan.” Tô Thụy trấn an người trong ngực, cảm nhận được sự run rẩy và khối tròn mềm mại trước ngực của cô gái, trong lòng bùng lên lửa nóng.

Trên mặt Mặc Khuynh Thành đầy châm chọc, hai người này chính là người yêu và bạn thân của cô, hừ, tối hôm qua còn thâm tình chân thành cầu hôn cô, thừa dịp bản thân cô đang cân nhắc, vậy mà hắn ta đã cút lên giường cùng với bạn thân tốt nhất của cô rồi. Vốn tưởng rằng ít nhất sẽ có lời giải thích, không nghĩ tới hắn ta sẽ giam cô lại.

Tô Thụy nhìn người phụ nữ có chút chật vật trước mắt, chỉ tự trách mình tối hôm qua không nhịn xuống, nhưng mà dựa theo mức độ cô ấy thích mình, chỉ cần nói vài câu lừa gạt là được. Mà khi hắn làm bộ áy náy nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, lại phát hiện trong mắt cô chỉ có chán ghét và ghê tởm thì không khỏi lạnh lùng chế giễu.

“A, thế nào? Cảm thấy tôi ghê tởm?”

Mặc Khuynh Thành cúi đầu. Rác rưởi đã bị người khác dùng qua, cô không cần phải đoạt lấy!

Tô Thụy nhìn thấy cô không trả lời, lửa giận trào lên, nếu không phải vì phần tài sản kia, hắn đường đường là thiếu gia nhà họ Tô, cần gì phải nhìn sắc mặt của cô ả!

Văn Tư Tư thấy thế, điềm đạm đáng yêu nhìn Mặc Khuynh Thành.

“Chị, em biết là em không đúng, Thụy thật sự rất yêu chị, nếu lần này không phải uống quá nhiều, cũng sẽ không thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, chị không biết, anh ấy luôn miệng gọi tên chị, có thể tha thứ cho Thụy hay không? Anh ấy thật sự vô tội.”

Văn Tư Tư vừa nói vừa lén lút chú ý xem phản ứng của Tô Thụy, thấy sắc mặt hắn thoáng chuyển biến tốt, trong mắt lại lộ ra thương tiếc, liền biết bản thân đã nói lời hợp ý hắn.

“Tư Tư, em cần gì phải giải thích, đây đều là ngoài ý muốn.” Nói đến đây, Tô Thụy trông có vẻ đau khổ nhìn Mặc Khuynh Thành, nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt vừa hồng vừa sưng của cô: “Khuynh Thành, anh biết, tất cả những chuyện này đều là lỗi của anh, em có thể đánh anh mắng anh, chỉ cầu xin em có thể tha thứ cho anh.”

Sau khi nói xong Tô Thụy lẳng lặng chờ phản ứng của Mặc Khuynh Thành, đợi đến mức nhẫn nại của hắn cũng hết, Mặc Khuynh Thành mới ngẩng đầu:

“Được, tôi tha thứ cho anh.”

Trong lòng Tô Thụy lập tức vui sướng, nhưng giây tiếp theo, niềm vui sướng của hắn liền sụp đổ.

“Tôi tha thứ cho anh, nhưng về sau chúng ta kiều về kiều, lộ về lộ!” (đường ai nấy đi)

Nói xong, liền ra hiệu hai tên vệ sĩ buông cô ra. Đáng tiếc, không ai nghe theo lệnh của cô.

Mặc Khuynh Thành nhăn mày lại: “Tô Thụy, tôi đã nói tha thứ cho anh, sao anh còn không cho bọn họ buông tôi ra?!”

Tô Thụy giận dữ: “Mặc Khuynh Thành, mẹ nó, cô đang lấy lão tử ra trêu đùa sao?! Không phải cô nói tha thứ cho tôi à? Thế nào, tiểu thư Mặc gia muốn lật lọng?”

“Đương nhiên tôi nói được thì làm được! Chẳng lẽ, anh còn vọng tưởng tôi đáp ứng lời cầu hôn của anh? A, đừng có nằm mơ, Mặc Khuynh Thành tôi làm sao có thể muốn đồ bị người khác dùng qua?!”

“Mặc Khuynh Thành! Cô nói tôi là đồ vật này nọ?”

“Anh quả thật không phải đồ vật này nọ!” Lúc trước có phải bản thân có mắt như mù hay không, lại coi trọng một tên cặn bã trong ngoài không đồng nhất, lại còn luôn nhòm ngó đến tài sản nhà mình như vậy.

Ánh mắt của Tô Thụy hung ác nham hiểm. Xem ra Mặc Khuynh Thành tuyệt đối sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của mình, thịt đã gần đến miệng, tuyệt đối không thể để bay như vậy!

Văn Tư Tư đột nhiên kiễng mũi chân, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai Tô Thụy nói câu: “Thụy, nếu mềm không được thì cứng.”

Như thế, nếu đã không đáp ứng lời cầu hôn, vậy thì cứng rắn ép cô kí vào giấy chuyển nhượng!

“Bắt Mặc Khuynh Thành đưa về, bất kể dùng biện pháp gì cùng phải làm cô ta kí tên cho tôi!” Tô Thuỵ đã không còn nhẫn nại để dỗ dành Mặc Khuynh Thành, nếu cô đã bất nhân thì cùng đừng trách bản thân hắn ta bất nghĩa.

Sau đó hắn ôn nhu nói với Văn Tư Tư: “Tư Tư, chúng ta vào trước đi, ngoài này gió lớn, bị cảm lạnh sẽ không tốt.” Văn Tư Tư nhu thuận gật đầu: “Được.”, khoé miệng cong lên một độ cong rất nhỏ. Mặc Khuynh Thành, tất cả mới chỉ vừa bắt đầu!

Mặc Khuynh Thành nhìn hai người dựa vào nhau đang dần dần đi xa, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Thì ra là như vậy. Chỉ trách mình trước kia đã quá ngu ngốc, rõ ràng nhìn thấy bọn họ thân thiết ở cùng một chỗ nhưng lại chưa từng hoài nghi. Hôm nay rơi vào kết cục như vậy, chỉ có thể nhận. Nhưng anh hai còn đang ở trong trại giam, anh cả thì không biết có nhận được tin tức hay không, ba ba lại bị mình chọc tức phải nhập viện, hiện giờ tập đoàn Mặc thị cũng không còn người nào có thể quản lý...

Mặc Khuynh Thành còn chưa nghĩ ra biện pháp đã bị đau đớn trên da đầu cưỡng chế kéo ý nghĩ trở về.

“Mặc tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn ký tên cho xong việc, ký cho anh em chúng tôi bớt chút phiền toái, cũng để cô khỏi chịu nỗi đau da thịt, thấy da thịt cô mềm mại, cũng không biết có thể chịu đựng những thứ này hay không nữa.” Một tên vệ sĩ trên mặt có vết sẹo nhìn như khách khách khí khí vì Mặc Khuynh Thành phân tích rõ lợi hại. Mặc Khuynh Thành bị bắt phải đối diện cùng hắn. “Phi!”

Tên vệ sĩ tránh không kịp,trúng ngay giữamặt.

“Không biết xấu hổ còn lên mặt! Tiểu Lý, đêm nay chúng ta phải hầu hạ vị Mặc đại tiểu thư này cho tốt!”

Nói xong trực tiếp túm tóc Mặc Khuynh Thành đi về phía căn phòng đã giam giữ cô tối hôm qua.

“Long ca, chúng ta tuyệt đối sẽ giúp Mặc đại tiểu thư trọn đời khó quên!” Tiểu Lý bị kêu liền theo sát phía sau.

**

Mặc Khuynh Thành không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày, cô quỳ rạp trên mặt đất, sườn xám đã rách tơi tả, mơ hồ có thể nhìn thấy vết phỏng bên dưới, mà hai tay cũng bị rút sạch móng, từng ngón đều bị bẻ gãy xương. Những thứ này, hầu hết đều là vết tích của nữ nhân Văn Tư Tư kia. Cô nghĩ không ra, cũng tự thấy mình chưa từng bạc đãi người bạn thân này. Cửa mở.

“Lộc cộc...”

Một bàn tay nắm lấy cằm của Mặc Khuynh Thành, hơi nâng lên.

“Suy nghĩ kĩ chưa chị gái thân mến của em?”

“Đừng có nằm mơ.” Giọng nói tuy rất yếu nhưng lại kiên quyết.

Như dự kiến, Văn Tư Tư đứng thẳng người, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau từng ngón tay, sau khi lau xong, trực tiếp ném vào mặt Mặc Khuynh Thành.

“A xin lỗi, em không cố ý.” Văn Tư Tư vươn tay hất khăn ra, đồng thời, chân cô ta mạnh mẽ dẫm lên bàn tay chằng chịt vết thương của Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành vốn đã suy yếu bây giờ đau đến mồ hôi đầy đầu.

“Tư Tư, sao em lại ở chỗ này?”

“Thụy, anh đến rồi, em đến để khuyên chị.” Văn Tư Tư nói một cách chân tình.

Tô Thụy nghĩ tới tin tức truyền ra gần đây, nhị thiếu gia nhà họ Mặc đã được thả ra, nếu bản thân vẫn không chiếm được quyền thừa kế, vậy thì không còn kịp rồi.

“Mặc Khuynh Thành, không có gì quan trọng hơn tính mạng, chẳng lẽ cô không muốn gặp lại người nhà của cô sao? Tôi nhớ là bác trai đang ở viện, nhị thiếu gia đã vào nhà giam, bây giờ nhà họ Mặc còn có ai?”

Mặc Khuynh Thành nhìn Tô Thụy, cười nhạo hai tiếng, cố nhịn đau đớn ngồi dậy. “Tô Thụy, anh coi tôi là con ngốc sao? Đừng quên, nhà họ Mặc còn có đại thiếu gia!”

Tô Thụy cười nhạo nhìn Mặc Khuynh Thành, đại thiếu gia sao? Xung quanh đó ai cũng biết, đại thiếu gia được vợ chồng nhà họ Mặc nhận nuôi, căn bản hoàn toàn không có quyền thừa kế tài sản.

“Tô Thụy, tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi muốn nói cho anh biết, tài sản của nhà họ Mặc, tôi thà cho anh cả cũng sẽ không cho anh!”

“Mặc Khuynh Thành!” Tô Thụy tức giận trực tiếp gắp than, ấn lên mặt Mặc Khuynh Thành.

“Xèo xèo...”

Mặc Khuynh Thành cố nhịn đau không kêu một tiếng nào, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tô Thụy và vẻ mặt vui sướng của Văn Tư Tư khi người gặp họa, tôn nghiêm còn sót lại trong lòng không cho phép bản thân phải cầu xin tha thứ. Tô Thụy nhìn Mặc Khuynh Thành quật cường không khỏi hoảng thần.

Trước kia cô là một nữ sinh kiêu ngạo, bướng bỉnh nhưng hôm nay nhìn thấy biểu cảm ẩn nhẫn của cô ta, hắn không khỏi cảm thấy thưởng thức.

Văn Tư Tư bỗng nhiên bước lên ngăn cản tầm mắt của hắn, vẻ mặt lo lắng nói: “Thụy, anh không thể đối xử với chị ấy như vậy, giao cho em được không?”

Tô Thụy nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của Văn Tư Tư, xoa mặt cô ta, thỏa hiệp nói: “Cũng tốt, các em từng làm chị em với nhau, cứ giao cho em vậy.”

Sau khi Tô Thụy đi, Văn Tư Tư lập tức thay đổi sắc mặt, ác độc nói: “Kéo nó ra ngoài!”

Đến khi Mặc Khuynh Thành nhìn thấy trên sàn tàu có nhiều người như vậy, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

“Văn Tư Tư, mày muốn làm gì?”

“Mặc Khuynh Thành, mày nói xem tao muốn làm gì đây?” Văn Tư Tư nâng cằm Mặc Khuynh Thành.

“Tuy rằng mặt bị hủy, nhưng dáng người này vẫn còn không tồi, bình thường tao thấy mày đối xử với tao cũng không tệ, nên muốn cho mày hưởng thụ cực lạc nhân gian trước khi chết.”

Mặc Khuynh Thành không thể tin trừng mắt, liều mạng giãy dụa, “Văn Tư Tư, mày là đồ điên!”

“Tao là đồ điên, dựa vào cái gì mà từ nhỏ đến lớn mày đều được người khác yêu thương, mà tao lại phải chịu tra tấn! Mặc Khuynh Thành, mày cho rằng mày coi tao là chị em tốt, tao phải mang ơn sao? Đừng ngây thơ, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, tao đã bắt đầu gài bẫy mày rồi.”

“Được rồi, em gái chỉ nói đến thế thôi. Chị thân ái, em tìm nhiều người như vậy, chị nên hưởng thụ thật tốt.”

Văn Tư Tư nói xong, ra hiệu một chút, xoay người ngồi xuống ghế chuẩn bị xem kịch vui. Mặc Khuynh Thành muốn chạy trốn, cô nhìn đám người đang chậm rãi tới gần, nhìn ra xung quanh, du thuyền vẫn còn trôi nổi trên biển, lối thoát duy nhất, chỉ có...

Cô không kịp nghĩ nhiều, mấy đôi tay đó đã vươn tới ngay trước mắt, cố chịu đựng ý muốn nôn, run run nhắm mắt lại.

Ngay lúc mấy người đó không hề phòng bị muốn giở trò, cô đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ rét lạnh, dùng toàn lực đá một người trước mặt.

“Aaa!!!!!”

Mấy người đó không khỏi sợ run người, nhìn Mặc Khuynh Thành thừa cơ chạy đến bên rào chắn, vô thức che nửa người dưới.

“Ngây ra đó làm gì! Còn không mau bắt lấy nó!” Người nằm trên mặt đất quát.

Bọn chúng lập tức chạy lên nhưng cũng không dám tới gần. “Mặc tiểu thư, cô đã không còn đường thoát, bó tay chịu trói đi!”

“A, phải không?”

Trong nụ cười của Mặc Khuynh Thành mang theo vẻ quyết tuyệt, xoay người nhảy vào biển lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp