Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 47: Lục Duyên


...

trướctiếp

“…” Mù quáng truy tìm dị năng giả, lại xem nhẹ người thường liên hợp lại cũng rất cường đại, loại người như thế, nếu như không hiểu được, vĩnh viễn cũng nhìn không thấy giá trị của nó.

Thế giới này từ nay về sau sẽ biến thành như thế nào…

Còn có hai dị năng giả chết tiệt, chính mình gây họa cư nhiên còn không biết hối cải!

Đêm hôm đó, Dịch Nhiên lặng lẽ đi ra, ngày kế, tiền tuyến Triệu Thiên bỏ mình.

Vu Đồng vừa ăn vừa bên cạnh cảm khái, “Không thể tưởng tượng được căn cứ này cũng không an toàn.”

Trạm Lam trong mắt một tia ưu thương, dù sao cũng là đồng đội hắn.

“Đúng rồi, Dịch ca, anh biết không? Chị Điềm Điềm thức tỉnh dị năng nước!”

“Rất tốt a.”

“Mỗi lần đều như vậy, một chút cũng không kinh ngạc, không tốt chơi.”

“…” Tuy dùng thủy lam thức tỉnh dị năng sẽ liên quan đến thay đổi gân cốt, phương thức tỉnh lại có thể trăm ngàn biến hóa, sắp xếp Lý Điềm Điềm như vậy cũng coi như bình thường a, nhưng hắn tin tưởng Lý Điềm Điềm sẽ tự mình đi ra vòng tròn, dù sao phương thức tỉnh lại dị năng trăm biến ngàn hóa, hơn nữa, dù cho hoài nghi cũng sẽ không liên tưởng đến cậu, vì không có người trông thấy.

Cũng không biết đị năng của Lý Điềm Điềm về sau sẽ thăng cấp như thế nào? Bất quá, đây không phải điều cậu nên quan tâm.

“Đương đương.” Lúc này có người gõ cửa, Vu Đồng đứng dậy kéo cửa ra, ngoài cửa là một nam nhân thân quân trang, hắn vừa thấy Vu Đồng thì lộ ra một mỉm cười thanh nhã, “Xin hỏi, Dịch Nhiên tiên sinh có ở đây không?”

Vu Đồng nghiêng người quay đầu, “Dịch ca, có người tìm.”

Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn nam nhân tuấn tú so với cậu cao hơn một cái đầu, trên vai là hàm một sao sáng loáng, quân hàm thiếu tá, cũng không biết tìm mình có chuyện gì, “Là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Nam nhân kia không để lại dấu vết đánh giá Dịch Nhiên, “Tôi họ Lục, Lục Duyên, Duyên là duyên phận, hy vọng cậu có thể theo tôi đi một chuyến.”

“Có chuyện gì?”

“Đây là bí mật, xin thứ cho tôi không cách nào trả lời.” Lục Duyên cười xinh đẹp mà bình thản, rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm, nhưng Dịch Nhiên nhìn ra giấu dưới tươi cười là lãnh khốc, một người nham hiểm.

Tuy hỏi không ra, nhưng Dịch Nhiên cũng biết không đi không được, “Mời dẫn đường.”

Lục Duyên tươi cười càng sâu, không tồi, rất thức thời.

Vu Đồng thấy Dịch Nhiên phải đi cũng tính toán đi theo.

“Thực xin lỗi, lần này chúng tôi chỉ mời Dịch tiên sinh.” Nam nhân ngăn lại Vu Đồng.

Mặc dù đối với phương đang cười, nhưng Vu Đồng vẫn rùng mình một cái, ánh mắt thật đáng sợ.

Đợi Dịch Nhiên và Lục Duyên đi xa, Vu Đồng lập tức đi tìm đội trưởng thương lượng, trực giác lần này khẳng định xảy ra chuyện lớn.

Dịch Nhiên một đường đi theo nam nhân đến khu A.

“Cậu chẳng lẽ không hiếu kỳ tại sao phải tìm cậu à? Dù sao hiện tại chỉ có 1 mình cậu, biết sớm so với biết muộn vẫn hơn ~~” Nam nhân rất ngạc nhiên Dịch Nhiên không lộ ra vẻ gì khác, người này rõ ràng là sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp vì sao biểu cảm lạnh lùng như thế, nếu chỉ là học người khác giả bộ cũng thì thôi, nhưng Lục Duyên lại thấy được tang thương nơi đáy mắt Dịch Nhiên, loại ý nghĩ buông tha cho hết thảy nhưng lại không thể không lưu lại mạng sống.

Dịch Nhiên nghiêng mắt nhìn Lục Duyên, “Anh muốn nói gì, không nói tôi một hồi cũng sẽ biết.”

“Ha ha.” Lục Duyên nở nụ cười, thanh âm không giống nam nhân khác hùng hậu cởi mở, mà mang theo loại thanh thúy của ngọc châu rơi trên mặt đất, “Có người nói cậu rất đáng yêu không?”

“Có.”

“A? Là ai?” Lục Duyên rất muốn biết ai cùng hắn có ý kiến nhất trí như vậy.

“Nam nhân tôi.”

“…” O.O Lục Duyên trợn tròn mắt, Dịch Nhiên là nam a, nam nhân của cậu ta? “Này, Tiểu Nhiên, đợi một chút a, không có tôi dẫn đường cậu vào không được.”

“Đừng gọi tôi Tiểu Nhiên.”

“Được được ~~” Lục Duyên muốn sờ đầu Dịch Nhiên, lại bị Dịch Nhiên né tránh, “Được, vậy kêu là Nhiên Nhiên?”

“Tùy tiện.”

Thật sự là tiểu quỷ không hảo ngoạn ~~ Dịch Nhiên 19 tuổi cho Lục Duyên 25 tuổi ấn tượng đầu tiên.

Vòng vo một hồi, vào trong 1 biệt thự, cái này ở trước tận thế hẳn là xây cho lãnh đạo ở.

Ngoài cửa có hai binh lính canh gác, mang súng, mắt nhìn thẳng, chỉ khi Lục Duyên đi qua mới gật đầu 1 cái.

Trên lầu hai, Lục Duyên gõ hai cái trên cửa gỗ lim, “Lục thượng tướng, Dịch Nhiên đến đây.”

“Cho cậu ta vào.” Trong cửa truyền ra 1 thanh âm hữu lực, nghe thanh âm kia, người ở bên trong tuổi cũng không còn trẻ, bất quá, thượng tướng? Không phải nói cái trụ sở này cấp bậc cao nhất chỉ có trung tướng sao?

Lục Duyên đẩy cửa ra, ý bảo Dịch Nhiên tự mình đi vào.

Dịch Nhiên cũng không nhượng bộ, trông thấy ngồi ở sau bàn công tác là người trung niên khoảng 40-50 tuổi, mắt sắc như mũi tên, Dịch Nhiên bất đắc dĩ thẳng tắp chống lại.

“Không tồi, ánh mắt tốt lắm.” Người trung niên đi tới, tuy mặc đồ ở nhà, nhưng Dịch Nhiên vẫn cảm giác được một cổ sát khí đánh tới trước mặt, người nam nhân này rất nguy hiểm!

“Nhóc con, ngồi chỗ này.” Người trung niên cười rộ lên cùng Lục Duyên có ba phần tương tự, “Tôi gọi là Lục Tiếu, cậu cũng có thể gọi tôi là chú Lục.”

Chú Lục? Dịch Nhiên giật nhẹ khóe miệng, bất quá cái này cậu lại yên lòng, nếu như một cái Thượng tướng muốn cùng cậu là địch, căn bản không cần cùng cậu kéo quan hệ, cho nên nhất định là đối phương có việc muốn cậu đi làm, “Lục thượng tướng, ông có chuyện gì thì nói.”

Dịch Nhiên nói chuyện rất không khách khí, Lục Tiếu đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói, “Nhóc con, tính tình này cùng tôi lúc tuổi còn trẻ giống a, bất quá không phải là chuyện tốt.” Tính tình quá thẳng, dễ dàng đắc tội với người.

Dịch Nhiên nói chuyện, tính tình này của cậu đều là do Ngao Mộ Thiên quản ra, bởi vì Ngao gia có tiền, chân lí có tiền có thể sai khiến ma quỷ quả không sai, không ai dám đắc tội Dịch Nhiên, nếu như là lúc trước Dịch Nhiên nhất định sẽ ghi hận Lục Tiếu, nhưng hiện tại Dịch Nhiên lại biết đối phương nói như vậy là vì tốt cho cậu, chính mình, thật sự thay đổi …

“Hắt xì!” Ngao Mộ Thiên đánh một cái nhảy mũi, thiểm lôi trên tay nghiêng một cái, không có đánh trúng tang thi trước mắt, khá tốt Ngao Mộ Thiên phản ứng rất nhanh, dưới chân một đá, tang thi bị đá ngã xuống đất, trên tay thiểm lôi lại hiện ra, oanh hạ xuống, tang thi biến thành than đen.

“Lão đại, bị cảm sao?” Lăng Cảnh đi tới.

“Không có việc gì, tiếp tục giết tang thi.” Ngao Mộ Thiên nhìn cũng không nhìn Lăng Cảnh, lại xông vào giữa bầy tang thi, tia chớp màu tím liên miên không ngừng, giống như Long thần trên trời ầm ầm giáng xuống.

Đối với cái nhảy mũi kia, Ngao Mộ Thiên không có để ở trong lòng, nhưng Lăng Cảnh lại nhớ kỹ, sau khi trở về kêu Kiều Lân làm canh giải cảm mới được, hiện tại ở thế đạo này thuốc rất khó có được, vẫn là phòng ngừa vạn nhất.

Hết chương 47.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp