Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Phong Quang bị cảm, còn là cảm mạo
rất nghiêm trọng phải nằm trên giường hai ngày, hơi thở cũng
theo nhiệt độ cơ thể mà nóng lên. “Công tử, thể chất của nàng suy yếu, cho nên lần phong hàn này
rất nghiêm trọng.” Nha hoàn khí chất thanh lãnh nói: “Cô nương
nàng còn đang phát sốt, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi,
không nên đi lại.” Thiên Thiên Vạn không chủ ý nhìn về phía Tuyết Ám, “Chủ tử, chuyện này…” “Xem ra Lạc Mai rất thích nàng.” Ngón tay Tuyết Ám gõ khe khẽ
lên bàn, trên mặt bình thản không cảm xúc, đôi mắt cười như
không cười làm cho người ngoài cảm thấy áp lực đầy mình. Nha hoàn được gọi là Lạc Mai im lặng. Ánh mắt Thiên Thiên Vạn nhìn Tuyết Ám rồi lại nhìn Lạc Mai,
kiên trì đứng ra nói: “Chủ tử, Hạ Phong Quang sinh bệnh là
thật, thiên kim tiểu thư này được nuông chiều từ bé, nhất định
không chịu khổ nổi, nếu nàng còn có chỗ để lợi dụng thì chủ tử cứ trở về trước, thuộc hạ bảo đảm sẽ coi chừng nàng
thật tốt, nếu nàng vô dụng, thì thuộc hạ…” Tay Thiên Thiên Vạn đưa lên cổ mình cắt một đường. Ánh mắt Tuyết Ám lạnh xuống, “Không phải ta đã nói ngươi không được nhiều chuyện sao?” “Dạ…” Thân mình Thiên Thiên Vạn run run lui xuống. “Chuyện gì cũng không cần làm, cứ để vậy đi.” Cứ để vậy là sao… Thiên Thiên Vạn không dám hỏi, cùng Lạc Mai rời khỏi phòng. Đợi mọi người đều rời đi, Tuyết Ám cầm lấy một miếng bánh
ngọt ở trong khay, nếm một miếng liền cảm thấy ngọt đến sâu
răng, hắn không biết thứ bánh ngọt này thì ngon chỗ nào nhưng
cũng không nhổ ra, bởi vậy không phù hợp với hắn vốn có tác
phong tao nhã, không lãng phí lương thực là đức tính tốt của
hắn, cho nên hắn đem bánh ngọt trên tay ăn hết, sau lại thấy
nhàm chán, hắn đem bánh ngọt ở trên bàn ăn sạch. Ha, bánh ngọt này gọi là bánh hoa quế. “Khụ khụ…” Phong Quang ngồi dựa vào giường, đáng thương nói: “Lạc Mai, thật sự phải uống cái này sao?” “Cô nương, thuốc này có lợi với bệnh tình của người, phải
uống.” Lạc Mai không chút thay đổi sắc mặc nhưng rất nhanh lại
mềm mỏng xuống, “Nếu không thì uống xong có thể ăn một viên
mứt hoa quả.” Ba chữ mứt hoa quả này cung cấp sức mạnh vô hạn cho Phong Quang, nàng cắn răng, nhắm mắt một hơi uống hết thuốc trong chén, cho đến khi Lạc Mai đem mứt hoa quả nhét vào miệng nàng, nhai một
miếng nàng mới dám hô hấp trở lại, đợi vị cay đắng trôi đi
nàng giống như mất nửa cái mạng cau mày oán giận, “Tại sao
thuốc của ta lại đắng như vậy chứ?” “Tại vì ta cho bọn họ bỏ thêm hoàng liên Lý gia vào” Lạc Mai không nói, nhưng một giọng nam vang lên. Tuyết Ám vui sướng sáng lạng từ cửa đi vào, xem thần sắc hắn có vẻ tâm tình rất tốt. “Công tử.” Lạc Mai hành lễ từng bước lùi về sau. Tuyết Ám lập tức đi tới trước giường, xem người nằm trên
giường bộ dạng ốm yếu, ghét bỏ chậc một tiếng giống như trào phúng nàng yếu đuối. Phong Quang hé miệng hỏi: “Ngươi gặp phải chuyện gì tốt sao?” “Cờ bạc thắng có tính là chuyện tốt không?” Còn không phải
không có ai cho hắn chơi nên hắn mới bỏ chạy qua sòng bạc, chỉ
cần thời gian một nén nhang, hắn khiến cho ba tên phú thương tán gia bại sản. Nàng lên án, “Nếu có chuyện vui thì sao còn cho hoàng liên Lý gia vào thuốc của ta?” “Cái đó gọi là niềm vui nhân đôi.” “Ngươi… khụ khụ…” Nàng bị tức lại ho lên, một lúc lâu sau mới
đỡ, gương mặt nhợt nhạt bất bình, “Vì niềm vui bản thân mà
làm cho người khác khốn khổ, ngươi đúng là…” Nàng định nói hắn là người xấu, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh của bản thân, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói ra, tự hờn
dỗi một mình. Tuyết Ám cười khẽ, ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu nàng, “Ta vốn đã
không phải loại người tốt đẹp gì, cho ngươi thời gian ba ngày,
nếu ngươi còn chưa hết bệnh ta đây sẽ đem thi thể của ngươi đến
sa mạc Nghiễm Cáp.” Phong Quang không tránh khỏi co rụt thân mình, nàng không hiểu vì sao một người có thể dùng biểu tình ôn nhu như vậy mà nói
được lời tàn nhẫn thế? “Hạ tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt.” Tuyết Ám ném một cái túi giấy cho nàng, cười xoay người rời đi. Phong Quang thật cẩn thận mở gói to ta, bên trong là bánh hoa
quế mới ra lò, biểu cảm của nàng không có gì biến hóa nhưng
Lạc Mai bên cạnh lại cảm thấy bất ngờ. “Lạc Mai…” Phong Quang nhỏ giọng hỏi: “Hắn sẽ không đem hoàng liên Lý gia bỏ vào trong bánh ngọt chứ?” “Cái này…” Lạc Mai không trả lời được, theo cá tính công tử
thì đúng là có khả năng lắm, không, nội chuyện công tử đưa
điểm tâm ngọt cho nữ nhân đã đủ kinh ngạc lắm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp