Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Sau ba tháng ròng mới có một trận mưa, tất cả hoa của Lạc thành
nở rộ chỉ trong một đêm, hoa nở đầy đường, người đi đường chỉ
có thể nhìn thấy một rừng sắc hoa. Nơi này là đất phong của
Tiêu vương, tổ tiên của Tiêu vương chiến công hiểm hách, được
phong làm Vương gia khác họ đương triều, hắn nhanh chóng muốn hoa nở ăn mừng liền sai người trồng hoa khắp ven đường mọi phố
lớn ngõ nhỏ, thời điểm hoa nở rất xinh đẹp, khi hoa tàn chỉ
còn lại thê lương. Phong cảnh đẹp nhất là khi hoa rơi bên bờ sông, hương hoa vui lòng người, tài tử giai nhân tấp nập ước hẹn mà đến đây chơi tết
Thanh Minh, cảnh này giờ này, sẽ không ai có thể nghĩ đến còn
chưa đầy một tháng hay nửa tháng sau, cảnh vật nơi đây chỉ còn
lại một mảnh hoa tàn. Thanh niên gấp phiến quạt cười nói, “Như thế nào, Hạ tiểu thư,
cảnh xuân ở đây có đáng giá để nàng ra phủ một chuyến?” “Vâng, đa tạ thế tử đã đích thân mời.” Gió ào ào thôi tới,
khăn che mặt của hồng y nữ tử tung bay, vóc người yểu điệu vốn đã chọc người chú ý, hiện tại người chung quanh vừa thấy có
động tĩnh đều hận không thể vụt qua mà áp lên nhìn xe dưới
khăn che mặt là dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến nhường
nào, nhưng thật đáng tiếc, khăn che mặt bị một bàn tay trăng
nõn giữ lại, mọi người chỉ có thể như trước nhìn đến dung
mạo nữ tử dịu dàng khả ái, nhưng cho dù chỉ nhìn được một
phần dung mạo bên ngoài, cũng đủ khiến người ta nhìn không dời
mắt được. Dáng vẻ duyên dáng hơn người như vậy tại Lạc thành chỉ có
một, đó là Hạ Phong Quang tiểu thư của Hạ phủ, nàng từ nhỏ
thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ít khi ra khỏi cửa, nhưng một
đoạn thời gian trước nàng lại thường xuyên đi lại trên đường,
và khoảng một tháng trước nàng lại đột nhiên đóng cửa không
ra, người của Hạ phủ nói nàng bị bệnh. “Khụ khụ…” Nàng che mặt mà ho, đúng là bị bệnh, ngày hôm qua nàng không cẩn thận nhiễm phong hàn. Khóe mắt Tề Mộ lưu chuyển một cỗ lười biếng, nhưng tươi cười
của hắn vẫn luôn tao nhã khéo léo, “Hạ tiểu thư không thoải
mái, vậy hôm nay ngắm cảnh dừng ở đây thôi, để tại hạ đưa Hạ
tiểu thư lên xe.” “Nếu vậy, đa tạ thế tử.” Phong Quang không thích miễn cưỡng bản thân, vì thế nàng gật đầu đồng ý, nha hoàn phía sau bước lên
phía trước đỡ tay nàng, giúp nàng đi đến xe ngựa Hạ phủ dừng
ở bờ sông. Bước chân Tề Mộ không nhanh không chậm, không gần không xa tiêu
sái đi cạnh nàng, chỉ là hắn cười càng thêm mê người, không ai
hiểu hắn cho nên cũng không ai biết đây là biểu hiện khi hắn
không kiên nhẫn. Không thú vị. Rất không thú vị. Tại sao thật vất vả lắm mới có một nữ nhân khiến cho hắn
hứng thú lại trở nên nhàm chán như vậy? Hạ Phong Quang lúc
trước là tiểu thư khuê khác đại môn không ra nhị môn không bước,
cùng các tiểu thư khác không có gì khác biệt, sau đó nàng
biến thành một người lãnh tình lãnh tính, giống như một nữ
nhân không có tâm can, đối với Tề Đoan thâm tình cũng làm như
không thấy, mà hiện tại… Nàng cũng chỉ là một tiểu thư khuê
các mà thôi. Tề Mộ cảm thấy tiếc hận, không phải vì sự thanh lãnh bạc
tình trên người nàng biến mất, mà vì chính mình, hắn bi ai
phát hiện, bản thân sau khi đoạt được vị trí thế tử thì ngày
dài trở nên quá mức tẻ nhạt. Nói cách khác, hắn không có chuyện gì để giết thời gian. “Vân nhi.” Nữ nhân che mặt gọi tên nha hoàn bên người, “Trên đất
phía trước có vũng nước, ngươi cẩn thận đừng giẫm vào, ngươi
hôm nang mang giày trắng, để dơ sẽ rất khó tẩy sạch.” “Dạ, tiểu thư.” Vân nhi nhìn bãi nước trước mặt cũng không tính là lớn lắm, nhấc chân thoải mái sải bước đi qua, nếu không
phải tiểu thư nhắc nhở nàng thật có khả năng không chú ý liền giẫm lên đó. Phong Quang nhắc nhở một chuyện nhỏ lại mười phần kịp lúc. Tay phải Tề Mộ cầm quạt, gấp lại đập vào lòng tay trái, hắn
cười, làm lu mờ hết thảy cánh hoa ở đây, “Hạ tiểu thư, không
biết lần sau tiểu thư còn có cơ hội mời nàng?” Phong Quang đứng cạnh xe ngựa, thân ảnh càng lộ rõ vẻ đơn bạc,
hơi hơi gật đầu, nàng nói: “Nếu thế tử có ý mời, tiểu thư
tất nhiên lấy làm vinh hạnh.” Bất quá, thân thể nàng không khỏe ai cũng phải công nhận, có
thể đi hay không đi hoàn toàn do nàng tùy tâm quyết định. “Như vậy thì tốt.” Hắn mỉm cười, rất dễ dàng làm cho nữ tử mặt đỏ tai hồng. Nàng gập người cúi đầu, “Xin thứ cho tiểu nữ cáo từ trước.” Tề Mộ cười gật đầu, lui từng bước ra bên cạnh, nha hoàn nâng
Phong Quang lên xe ngựa, xe ngựa rất nhanh liền đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp