Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 27: Cầu xin Sát Nhân Đao


...

trướctiếp

Hết thời hạn một tuần, nhiệm vụ kết thúc, theo như thống kê chính xác của hệ thống, tổng lượt khách tham quan đạt gần 2500 người, vượt qua yêu cầu của nhiệm vụ.

Đoàn Giai Trạch quen tay ấn nhận thưởng, lập tức có một đội thi công đi tới. Nhưng đội lần này khác với lần trước, có lẽ là đội nào chuyên việc nấy. Đoàn Giai Trạch yêu cầu bọn họ không được làm ảnh hưởng tới việc mở cửa đón khách, đội thi công cũng hết sức phối hợp.

Phương án của họ là, không tiến hành thăng cấp ngay tại chỗ, mà xây dựng vào khoảng không bên cạnh, xây một trung tâm phục vụ du khách, tặng kèm cổng ra vào, chuyển qua bên đây xong thì sẽ phá căn phòng cũ, đóng cổng này.

Đội thi công có nhiều người như vậy, tác phong chuyên nghiệp, thao tác lại nhanh nhẹn, làm việc cả ngày lẫn đêm. Hơn nữa phàm là thiết bị có tiếng vang lớn, đều tranh thủ làm vào buổi tối không có người.

Chỉ là Hữu Tô vừa thấy đội thi công xong liền hạn hán lời, “Vườn trưởng à, đám người có tiền các anh thật quá đáng… sau này đừng… đừng nói với em xây xong là hết tiền nữa!”

Cô không chịu tin vườn trưởng nói mình nghèo nữa đâu.

Đoàn Giai Trạch: _(:3″ ∠)_

Tới cuối tuần thứ hai, cũng có mấy trăm người tới vườn bách thú Linh Hữu, một phần là khách quen cũ, bao gồm cả fans của Hữu Tô, một phần là những người tuần trước không đi, lại nghe review hấp dẫn nên tới đây.

Có rất nhiều người, nhất là các bạn nhỏ sau khi trở về, cũng đăng status lên mạng xã hội, hoặc nói chuyện với bạn bè ở ngoài đời thực, thậm chí còn hẹn cùng nhau đi, những lời truyền miệng như vậy cũng phần nào kéo du khách tới.

Đoàn Giai Trạch thấy tình hình rất khả quan, lại càng để tâm tới fanpage.

Anh hẹn chủ fanpage dạy thủ thuật, anh và Tiểu Tô cùng nhau học, weibo dễ sử dụng, nên họ chủ yếu học cách sử dụng tài khoản wechat công chúng, cũng không quá khó khăn.

Bản thân Tiểu Tô học ngành tiếng Trung, cũng biết sử dụng các phần mềm biên tập hình ảnh, cho nên dưới sự hướng dẫn, cô bé nhanh chóng học được bài đầu sử dụng wechat, ngoài việc đăng những bức hình đáng yêu ra, chủ yếu là tổ chức give a way, phần thưởng là một ít tiền mặt, một ít vé vào cửa, còn có tư cách đồng hành cùng các bạn chim, chỉ cần thích và chia sẻ tài khoản công chúng kia là được.

Người hướng dẫn môi giới cũng hỗ trợ chia sẻ fanpage của họ, như vậy có thể kiếm được một nhóm fans.

Bởi vì một mình Tiểu Tô phụ trách hai công việc, giờ lại còn phải kham cả weibo và wechat, rất vất vả, cho nên tuy rằng Đoàn Giai Trạch không tăng tiền lương, nhưng anh cũng có thưởng cho cô bé, tiền thưởng được tính dựa trên số lượt click các bài viết tuyên truyền trên fanpage.

Lúc này, Đoàn Giai Trạch lại mở weibo lên.

Sau status weibo đầu tiên kia, mấy ngày sau anh mất hút, để cho Tiểu Tô xử lý, anh cũng không vào xem. Lần này lên xem, thấy chỉ mới mấy ngày, thế mà đã tăng hơn 1000 fans rồi.

“Vãi, em mua fans à Tiểu Tô?” Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên thốt lên.

Tiểu Tô tới gần nói: “Vườn trưởng à anh kéo xuống xem đi, dạo này bận quá nên quên nói cho anh, cái status đầu tiên anh đăng được chia sẻ nhiều lắm..”

Ngày nào Tiểu Tô cũng đăng bốn năm tin, đều là những bức hình dễ thương của các động vật trong vườn, hoan nghênh mọi người tới Linh Hữu, bởi có 2000 fans, cho nên mỗi bài đăng đều có khoảng ba mươi, bốn mươi like, đôi khi nhiều còn hơn một trăm, tiến độ phát triển rất tốt.

Nhưng tại sao lại có 2000 fans chứ? Kéo xuống status đầu tiên sẽ thấy, Đoàn Giai Trạch đăng ảnh khỉ con bắn tim, được chia sẻ hơn 1000 lượt, có rất nhiều người khen thật moe, còn có người photoshop lên bức hình mấy chữ như “Bắn tym”, “Yêu cậu”…

Nếu xem xét cẩn thận sẽ thấy, chú khỉ này rất đáng yêu, các du khách tới tận hiện trường xem cũng thấy thích, mà bức ảnh này được chụp rõ nét, màu sắc ấm áp, thể hiện được rõ thần thái của chú khỉ. Động tác nó thể hiện lại được nhân tính hóa, trông hết sức thú vị.

Biên tập viên tới giảng bài cũng thấy hứng thú mà nhìn một chút, “Mọi người nên tăng tỉ lệ đăng những bức ảnh như vậy hơn, nhất là mấy con thú nhỏ, sẽ rất thu hút fans. Làm tuyên truyền trên internet, bất kể là weibo hay wechat, khâu hình ảnh rất quan trọng.”

“Ừ, rất có lý.” Đoàn Gia Trạch tiện tay đăng bức ảnh chụp Hữu Tô trong trạng thái cáo Bắc Cực lên, vừa gõ chữ vừa nói: “Người lạ ơi chia sẻ hình ảnh nàng cáo trắng khổ cực khẩn cầu ngàn năm trước Phật này đi, may mắn sẽ theo người…”

Tiểu Tô: “………….”

Tiểu Tô lau mồ hôi, bụng nghĩ, có đôi khi sóng não của vườn trưởng khác hẳn người thường.

..

Hoàn thành xong nhiệm vụ cũ, đương nhiên có thể nhận nhiệm vụ mới.

Đoàn Giai Trạch mở nhiệm vụ mới ra xem:

Mô tả nhiệm vụ: Tình hình đang rất tốt, để duy trì tình hình hiện tại, cần nhanh chóng tích lũy tài chính, trong vòng ba tháng, xin hãy bán ra 3000 tấm vé năm với giá ít nhất là 100 tệ, hoặc doanh thu đạt được 350000 tệ.

Phần thưởng nhiệm vụ:Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ thu được công trình triển lãm rộng 40 mẫu. (40 mẫu = 26 666.668 m2)



Suýt chút nữa Đoàn Giai Trạch thổ huyết.

Anh không thể ngờ, nhiệm vụ lần này lại biến thái tới như vậy. Anh vừa mới khai trương có một tuần, còn tưởng nhiệm vụ tiếp theo cùng lắm chỉ là trong một tháng lại có thêm mấy ngàn lượt du khách mà thôi.

Ba tháng bán ba ngàn phiếu, giờ có bán cả vé công viên Hải Giác ở bên cạnh cũng chẳng làm được ấy chứ!

Còn cả phần thưởng cũng rất não tàn, gì mà tặng công trình kiến trúc rộng 40 mẫu.. Anh biết để đâu cơ chứ!! Chẳng lẽ xây lên khu triển lãm bây giờ? Đương nhiên không thể rồi, để nhận được phần thưởng này, anh phải đào ra bốn mươi mẫu đất, đây rốt cuộc là thưởng hay là phạt thế hảaaaaaaaaaa.

Đoàn Giai Trạch sắp tức chết mất rồi, cái công trình hy vọng quái quỷ này quá thể quá đáng, định bức người ta từ người thành công thành người tàn thân thì có.

Dưới cơn tức giận Đoàn Giai Trạch chạy ào đi tìm Hữu Tô.

Anh tha thiết nhìn Hữu Tô: “Tôi không muốn mở vườn bách thú nữa, cô có ý kiến gì không, có thể nghĩ biện pháp gì để có thể khiếu nại bug này không?”

Hữu Tô đang sống sung sống sướng, xuống nhân gian thì có gì là phạt cơ chứ? Khác nào du lịch xài tiền chùa đâu, còn lâu cổ mới muốn về.

Thế là Hữu Tô liền an ủi Đoàn Giai Trạch: “Đâu có khó thực hiện quá đâu? Cậu đừng nghĩ không có khả năng, lần trước cậu cũng nghĩ một tuần hai ngàn lượt khách là bất khả thi mà, không phải giờ vẫn hoàn thành ngon lành hay sao. Từ từ rồi sẽ tới, nhất định chúng ta sẽ có cách.”

Đoàn Giai Trạch sắp khóc tới nơi rồi: “Vốn là tôi đang rất nhiệt tình, cô không biết đó thôi, phần thưởng kia còn là tặng công trình 40 mẫu đất cho tôi nữa, tôi lại còn phải bỏ tiền ra mua đất! Chết quách đi cho rồi!”

Hữu Tô ôm lấy Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng, cậu bình tĩnh lại một chút, có tôi ở đây, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!”

Lúc này Lục Áp đi tới, thấy Hữu Tô ôm đầu Đoàn Giai Trạch, mà Đoàn Giai Trạch lại đang rên rỉ muốn khóc, liền lạnh lùng nói: “Ngươi làm cái gì thế, đừng có mà ăn vườn trưởng.”

Đoàn Giai Trạch rùng mình, vội ngồi thẳng người dậy, anh quên béng mất Hữu Tô là đại yêu quái ăn thịt người. Bởi ngoại hình lừa tình của Hữu Tô, nên anh thường quên mất “chiến công vĩ đại” của cổ trong lịch sử.

— Mặc dù tim gan anh không có bảy ngăn, nhưng cũng rất đáng quý mà!

Hữu Tô lườm xéo trong lòng, đoạn nói: “Tôi đang an ủi vườn trưởng mà, cậu ta lo không hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Vườn trưởng à, không sao đâu, nói rủi một chút, dù có không làm được, cậu có thể bảo đạo quân đỡ sét giúp cậu mà!”

Lục Áp: “Ta đỡ sét cho tên ấy? Sướng quá nhỉ?”

Hữu Tô: “…………….”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Hữu Tô tính toán một chút, “Không sao, cũng sắp có đồng nghiệp tới rồi, chúng ta để người đó đỡ.”

Mặt Lục Áp lạnh tanh, chẳng ừ hứ gì cả.

Đoàn Giai Trạch: “……………………”

Hai người này yêu thương đồng nghiệp quá cơ, nhưng Đoàn Giai Trạch thực sự được an ủi, cùng lắm thì để Hữu Tô ra mặt, dùng mấy thuật mê hoặc các thứ.. chắc Hữu Tô cũng có mấy pháp thuật này nhỉ?

Đoàn Giai Trạch bình tĩnh lại, đi tìm người thiết kế vé năm.

Hơn nữa anh quyết định nhóm đầu tiên bán vé này sẽ là fans của Hữu Tô, nhất định sẽ làm được.



Đoàn Giai Trạch tìm người thiết kế vé năm trên mạng, tiện tay mở weibo lên coi, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra, bức hình cáo trắng lần trước anh đăng bừa thế mà có tới ba vạn lượt chia sẻ…

Đoàn Giai Trạch: “?????”

Sao đổi vận nhanh thế chứ? Anh tiện tay đăng một cái mà được chia sẻ nhiều tới vậy. Đây chắc chắn không phải Tiểu Tô mua share, status này do anh đăng, không thể tính tiền thưởng.

Đoàn Giai Trạch mở bình luận và chia sẻ ra coi, có rất nhiều người nói thật sự linh nghiệm..

“Móa ơi, linh thiệt này, tui tiện tay share một cái, liền nhặt được 500 tệ!”

“Sáng nay vừa share, chiều đánh mạt chược thắng lớn, thắng những 3000 tệ.”

“Cảm ơn Hồ đại tiên, crush tỏ tình với tui luôn nè!”

“Ê vụ này có thiệt đó, hổng chém gió đâu! Lần đầu tiên cảm thấy mình đổi đời rồi, dạo này đang bết bát quá!”

….

Có rất nhiều bình luận như vậy, hơn nữa tỉ lệ vô cùng cao.

Thời buổi này nói chuyện đổi đời quá xa vời, nhưng giữa thời buổi thiếu may mắn như bây giờ, nàng cáo trắng trên weibo lại dựa vào “thực lực” để mở ra một con đường máu, tiến lên từng bước một..

Đoàn Giai Trạch ngẩn người ra, chạy đi tìm Hữu Tô, “Cô nói xem liệu đây có phải trùng hợp không?”

Hữu Tô nhìn thoáng qua, đắc ý nói: “Ầy, bảo sao tôi cứ thấy có gì đó bất thường, hóa ra là trên mạng cũng hữu dụng à? Hầy, nếu năm đó cũng có cái thứ này, nói không chừng tôi được tôn làm thánh rồi.”

Thực ra sự khác biệt giữa tiên và yêu rất vi diệu, bản chất vốn như nhau, chỉ là tiên có nề có nếp hơn mà thôi. Cho nên nếu yêu muốn có tín đồ cho mình, đương nhiên là có thể rồi, mà đương nhiên cũng có thể ban phước lành cho các tín đồ của mình.

Giống như một loại trao đổi, con người tôn thờ họ, họ có được tin đồ, cũng sẽ phù hộ cho những người đó.

“Vậy cũng được luôn à?” Đoàn Giai Trạch nhìn quanh, “Hữu Tô đại đại, hay là cô ngồi lên bàn, để tôi bái lạy cô…”

Hữu Tô cản anh lại, “Vườn trưởng à, với anh thì vô dụng thôi! Chúng tôi không thể làm tổn thương gì tới anh, bởi đối xử một cách bình đẳng, nên cũng không thể giúp anh đổi vận được.” Giống như mị lực tự nhiên của cô cũng không có tác dụng gì với Đoàn Giai Trạch vậy.

Xem ra mọi chuyện đều luôn đi kèm mặt tốt và mặt xấu, Đoàn Giai Trạch không khỏi rơi lệ, “Cảm giác như bắt hụt 5000 vạn…”

..

Đoàn Giai Trạch từ chối yêu cầu đổi tên weibo vườn bách thú Linh Hữu thành fanpage của Bạch Hồ Đại Tiên, lý do là để như vậy thì nghe quá mê tín cổ hủ, nhưng anh cũng len lén bảo Tiểu Tô sau này tăng tỷ lệ đăng bài về cáo trắng lên để hút fans.

Tuy rằng những người trên mạng không thể chạy tới tận nơi tham quan, nhưng cũng có thể giúp họ mở rộng ảnh hưởng trên mạng, sau đó tăng ảnh hưởng tới dân địa phương.

Đoàn Giai Trạch viết thông báo, in thành nhiều bản sao, thông báo rằng giờ vườn bách thú có làm vé năm, chỉ cần 120¥ là mua được, sau đó đi dán khắp nơi trong vườn bách thú. Vé năm dùng cho cá nhân, cho nên còn phải dán ảnh chụp lên đó.

Anh để giá 120¥ cũng hơi lo, nên muốn giảm giá cho các bạn có thẻ học sinh sinh viện, để họ mua vé năm cũng không dễ dàng gì.

Sau khi dán thông báo, quả nhiên fans của Hữu Tô là nhóm người duy nhất tới mua. Ngoài bọn họ ra, còn ai chịu bỏ tiền ra mua vé năm của một vườn bách thú mới mở chứ.

Lúc này Đoàn Giai Trạch phát hiện ra điện thoại mình xuất hiện thông báo, anh mở app công trình hy vọng Lăng Tiêu ra xem, lại có một nhiệm vụ mới, làm Đoàn Giai Trạch bực cả mình.

Sao lại còn nhiệm vụ mới chồng lên nữa?

Đoàn Giai Trạch mở ra coi, hóa ra là đột nhiên phát nhiệm vụ phụ.

Mô tả nhiệm vụ: Chim công trong vườn đang sắp bước vào thời kỳ động dục, nhưng ngày ngày chỉ có thể xòe đuôi với bạn đồng giới, lại còn xòe rõ nhiều lần, trong lòng rất bực dọc, xin hãy giải quyết vấn đề này, để đề phòng chim công bị mắc chứng trầm cảm, đảm bảo khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần!

Phần thưởng nhiệm vụ: Hoàn thành nhiệm vụ, chim công tiến vào giai đoạn “Vua bách điểu”.

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Nhiệm vụ này đúng là rất đơn giản, đây không phải là giúp chim công tìm bạn nữ hay sao? Cơ mà phần thưởng nhiệm vụ cũng rõ dối trá, vua bách điểu cái gì chứ, chẳng lẽ đặt cái tên ngầu lòi như thế thì chim công có thể tiến vào giai đoạn trâu bò hơn cả Lục Áp à?

Đoàn Giai Trạch chạy đi tìm Liễu Bân hỏi thăm, “Có phải dạo gần đây chim công vườn chúng ta có gì đó.. bất thường không?”

Liễu Bân lấy ghi chép ra coi, “Vườn trưởng, đúng là có thật, dạo này chúng nó uống nhiều nước hơn một chút, có đôi khi kêu inh ỏi, em còn tưởng là do trời nóng.”

“Đấy là tại đến thời kỳ động dục đó.” Đoàn Giai Trạch nói, “Nhưng không thể giải quyết nội bộ được, bữa nào cậu theo tôi đi tới vườn bách thú thành phố một chuyến nhé, tìm bạn cho chúng nó.”

Có Tôn Ái Bình hỗ trợ, Đoàn Giai Trạch cũng coi như mắc nối được quan hệ với vườn bách thú thành phố, lần trước anh không tới tận nơi đón sư tử cái Hoan Hoan, cho nên anh quyết định sẽ tới vườn bách thú thành phố tìm hiểu một chút.

Liêu Bân nghe mà hí hửng, cậu ta là người bình thường, nghe Đoàn Giai Trạch nói vậy mới biết tụi nó muốn có bạn gái, “Đúng là không nghĩ tới nguyên nhân này, vâng, chúng ta đi tìm bạn gái cho tụi nó thôi.”

Đoàn Giai Trạch quay về gọi điện thoại cho vườn bách thú thành phố trước tiên, nói rõ với họ chuyện này. Anh biết ở vườn bách thú thành phố có chim công, còn nhiều hơn cả chỗ họ, nhưng anh không biết rõ về phương diện này.

Chuyện các vườn bách thú ghép đôi động vật với nhau cũng rất bình thường, bên kia nghe nói chỗ anh có chim công đực muốn tìm bạn, liền có chút bối rối nói: “Đúng là có chim cái đến độ, nhưng chỗ chúng tôi bên đây cũng hơi khó xử, bên tôi cũng dương thịnh âm suy..”

Đoàn Giai Trạch mặt dày cầu xin, bởi anh là người cục phó Tôn Ái Bình giới thiệu, nên bên kia cũng nể mặt anh, bèn nói: “Hay là anh mang chim công qua, chúng ta hợp chuồng, để chúng nó cạnh tranh công bằng, có được không?”

“Được, đương nhiên là được rồi!” Đoàn Giai Trạch mừng rỡ, người ta có thể cho anh đưa chim công qua là tốt lắm rồi, chứ không thể đưa qua Linh Hữu được. Thế là hai bên hẹn giờ, đến lúc đó anh và nhân viên bên đó cùng hợp chuồng cho chim công.

Nhưng bởi vì bên anh có tổng cộng hai chú chim công, cho nên đành phải thay phiên nhau tới, một chú ở nhà tiếp khách, chú còn lại đi hú hí, cứ thay phiên như vậy.

Đoàn Giai Trạch nói chuyện với bên vườn bách thú thành phố xong, Tiểu Tô liền gọi tới, “Vườn trưởng, sao máy anh bận suốt thế.”

“Anh vừa đi liên lạc với vườn bách thú, để kết bạn cho chim công, định hôm đó đi sẽ chụp hình đăng lên wechat.” Đoàn Giai Trạch hỏi, “Sao vậy?”

Tiểu Tô: “Có người tới tìm anh nè.”

Đoàn Giai Trạch: “Có phải mấy đạo sĩ không? Nếu là họ thì anh khỏi gặp.”

Tuy là mấy đạo sĩ kia đã bị Lục Áp dọa chạy, nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn hơi thấp thỏm.

Tiểu Tô: “Không phải, là một chị gái và một soái ca, nói là được cái gì phái tới ý, em cũng không hiểu gì.”

Đoàn Giai Trạch: “…… Em bảo Tiểu Văn đưa họ vào phòng nghỉ đi, anh xuống ngay đây!”



Đoàn Giai Trạch xuống tầng, Hứa Văn còn chưa tới, anh liền đứng ngoài cửa chờ, quả nhiên, không bao lâu sau Tiểu Tô dẫn một nam một nữ tới.

Cô gái thoạt chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy màu ngọc trai lả lướt bao lấy cơ thể hoàn mỹ, mái tóc xoăn dài xõa xuống vai, bờ môi chín mọng sắc lửa, vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.

Còn chàng trai thoạt nhìn mới hai mươi, mặc quần jean và áo phông đen, trông trắng hồng như mấy em gái, nhưng vẫn có thể nhìn rõ là một cậu chàng, hơn nữa còn là ngoại hình rất được ưa chuộng hiện nay.

Không ngờ lần này có tận hai người tới, Đoàn Giai Trạch đi tới bắt tay cô gái, “Chào chị, tôi là Đoàn Giai Trạch, trước mắt mời hai người vào uống chén trà.”

Hứa Văn còn muốn ở lại hóng hớt, cô cảm rất hứng thú với soái ca kia, nhưng lại bị Đoàn Giai Trạch đuổi đi.

Hai nhân viên mới vào phòng ngồi xuống, Đoàn Giai Trạch đang định giải thích cho mọi người, Tiểu Tô lại gọi điện tới, anh đành phải áy náy cười, “Ngại quá, tôi đi nhận điện thoại.”

“Alo? Sao vậy?”

Tiểu Tô: “Vườn trưởng! Có người tới tìm anh, lần này là đạo sĩ thật đó! Ổng nói ổng là quán chủ của Lâm Thủy Quán, muốn gặp anh. Trời ơi, ổng còn nói nếu không gặp anh thì sẽ không đi.”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Nhỏ đi lớn lại tới, trẻ về già lại sang, chết dở thế này chứ!

Đoàn Giai Trạch thở dài, “Trước mắt em giữ chân đạo sĩ kia, anh ở bên đây tiếp khách đã.”

Đoàn Giai Trạch cúp máy, rõ là sầu não. Chắc lần trước đạo quân chém gió rồi, xem ra lão đạo sĩ kia đã nhìn thấu mánh khóe của hắn, giờ lại nghĩ trong vườn bách thú có tận hai yêu quái, hơn nữa chắc chắn đã biết anh là “kẻ gian” rồi.

Nữ sĩ xinh đẹp kia lúc này ngạc nhiên cất tiếng: “Đạo sĩ?”

Trải qua chuyện của Hữu Tô, Đoàn Giai Trạch biết các “động vật” được phái tới đều có lòng muốn giúp anh, chỉ cần không phải loại ác bá như Lục Áp là được rồi, thế là anh cũng yên tâm thổ lộ chuyện khó xử của mình ra.

Anh kể từ đầu tới cuối một lượt, nào là tiểu đạo sĩ muốn tới bắt yêu quái, bị anh đuổi đi, kết quả sư huynh sư đệ giờ đến cả sư phụ cũng thi nhau tới, giờ anh đã bị lộ rồi, không thể giả ngu nữa, lão đạo sĩ đang đứng bên ngoài tìm anh kìa.

Chân mày thanh tú của nữ sĩ thoáng chau lại, “Vườn trưởng, cậu phải cẩn thận đấy. Chắc lão đạo sĩ kia đoán cậu đã bị mê hoặc, sẽ dùng trăm phương ngàn kế tưởng là tốt cho cậu để tẩy não cậu, thậm chí còn làm phép nữa.”

Để tăng sự đáng tin của bản thân, cô còn bổ sung một câu, “Loại chuyện này tôi có kinh nghiệm!”

Cậu bé bên cạnh cũng kìm lòng chẳng đậu mà gật đầu tán đồng.

Đoàn Giai Trạch không khỏi cất tiếng hỏi: “Còn chưa thỉnh giáo quý tính cô?”

Nữ sĩ đứng dậy, trên người mặc đồ hiện đại, nhưng lại nghiêng người người nhún xuống làm lễ, “Còn chưa xưng danh tính, thiếp là Bạch Tố Trinh, sau này xin được vườn trưởng giúp đỡ.”

Đoàn Giai Trạch nghe mà dạt dào kính ý.

Má ơi, người này còn thiếu kinh nghiệm gì nữa!

Ê khoan, nếu như đây là bạch xà…

Đoàn Giai Trạch nhìn sang cậu chàng kia hỏi Bạch Tố Trinh: “Chị Bạch, chẳng lẽ đây là..”

Bạch Tố Trinh mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu chàng, đoạn nói: “Đây là xá đệ Tiểu Thanh.”

Đoàn Giai Trạch kinh hãi nói: “Nhưng.. nhưng sao.. sao Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lại là con trai?”

Hay là anh nhìn nhầm rồi, thực ra trông Tiểu Thanh rất phi giới tính, hơn nữa còn mặc đồ unisex nữa?

Tiểu Thanh khoanh tay, hậm hực nói: “Trước kia em là nữ, nhưng mà làm con gái phiền quá, lúc nào cũng bị hỏi bao giờ lấy chồng, nên đổi luôn. Giờ thành giai rồi, mọi người nói em có thể chơi thêm mấy trăm năm nữa, hừ!”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, không ngờ tình hình phía trên cũng căng thẳng như vậy, ngẫm cũng đúng, chắc ở trển còn lạc hậu hơn cả dưới nhân gian nữa ấy chứ.

Bạch Tố Trinh dịu dàng hỏi: “Vườn trưởng, chúng tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Đừng nhìn chị Bạch dịu dàng như vậy, chứ Đoàn Giai Trạch đã nghe điển tích của cổ rồi, có khi nào cổ dâng nước nhấn chìm Lâm Thủy Quán luôn không?

Vốn anh còn chút mong chờ, nhưng giờ thấy cổ như vậy liền gạt phắt ý nghĩ trong đầu đi, anh không dám nhờ Bạch Tố Trinh giúp đỡ nữa, vội nói: “Không có chuyện gì đâu, không làm phiền tới hai người nữa, để tôi kêu Lục Áp giải quyết vậy, phải rồi, hai người có biết Tam Túc Kim Ô Lục Áp và cái cô cửu vĩ hồ Đát Kỷ không?”

“Đạo quân Lục Áp?” Tiểu Thanh tò mò nói: “Chúng tôi từng có duyên gặp tiền bối cửu vĩ hồ mấy lần, nhưng đạo quân thì chưa từng thấy bao giờ, hóa ra lão nhân gia cũng ở đây.”

Lão nhân gia? Đoàn Giai Trạch nghe cái danh xưng này mà muốn phá lên cười, hóa ra cái tên nhãi Lục Áp này cũng có thân phận cao phết..

Đoàn Giai Trạch nói: “Giờ tôi đưa hai người về phòng nghỉ ngơi trước, hai người họ còn đang làm việc, đợi tối ăn cơm mọi người tụ họp lại, sau này đều là đồng nghiệp với nhau cả.”

Đoàn Giai Trạch sắp xếp phòng ở cho Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh, trong lòng thầm nghĩ, tầng hai càng ngày càng nhiều người ở, không biết có được mở rộng diện tích chỗ cư trú không, nếu không chẳng lẽ sau này để Lục Áp và Tiểu Thanh ngủ giường tầng?

Đoàn Giai Trạch thử tưởng tượng nếu chuyện này xảy ra Lục Áp sẽ phản ứng thế nào, nhất thời run bần bật.

Sau khi bố trí tạm thời cho Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh xong, Đoàn Giai Trạch lại đi tìm Lục Áp, nói với hắn bên ngoài có lão đạo sĩ đợi, uyển chuyển tỏ ý chắc là đã lâu rồi Lục Áp không luyện tập, nên lần trước để lộ sơ hở gì rồi.

Sắc mặt Lục Áp hết xanh rồi lại trắng, làm thế nào cũng không chịu tin. Dù đã lâu rồi hắn không luyện tập đi chăng nữa, cũng đâu thể đến nỗi không gạt được cả tên đạo sĩ ở dưới nhân gian linh khí đã suy yếu chứ?

Thế là Lục Áp gào miệng lên, hận không thể mắng Đoàn Giai Trạch cẩu huyết phún đầu, tên này thế mà dám nghi ngờ năng lực của đạo quân. (cẩu huyết phún đầu: mắng té tát)

“Người đã ở ngoài đợi rồi..” Đoàn Giai Trạch buồn bực nói, “Thế này đi, tôi đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì thì anh xuất hiện đúng lúc nhé.”

Lục Áp mất kiên nhẫn vẫy vẫy cánh.



Đoàn Giai Trạch ra tới cổng, quả nhiên thấy một lão đạo sĩ đang đứng bên ngoài đợi, anh nói với Tiểu Tô và Hứa Văn: “Cụ ông lớn tuổi như vậy, sao không mời vào ngồi?”

Hứa Văn cũng rất bất đắc dĩ, “Em có mời rồi, nhưng ông ấy không muốn.”

Đoàn Giai Trạch đành phải đi ra ngoài, anh nhạt giọng nói: “Đạo trưởng… tôi chính là vườn trưởng ở đây..”

Chu Tâm Đường đứng dưới cái nắng chói chang, thế nhưng thân thủ vẫn rất linh hoạt, ông rảo bước đi tới nắm lấy tay Đoàn Giai Trạch, “Đoàn tiên sinh, chuyện lần trước là chúng tôi sai rồi, kẻ hèn này tới đây để xin lỗi tiên sinh.”

Thái độ thành khẩn biết bao nhiêu.

Đoàn Giai Trạch ngẩn ra: “Hở…?”

Nước mắt Chu Tâm Đường lăn thành hàng: “Tiên sinh có thể nhắn nhủ lời hối lối của chúng tôi với vị tiền bối đạo Phật kia được không, xin tiền bối đại nhân đại lượng, đồ nhi duy nhất của tôi sau khi trở về, liền nhập định ba ngày ba đêm, đến khi tỉnh lại lại nằng nằng đòi nhập Phật!”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Nên nói thế nào đây? Theo Đoàn Giai Trạch thấy, hôm ấy hình như Lục Áp cầm kiếm hù dọa tiểu đạo sĩ, sau đó bọn họ chạy đi, anh cũng không rõ thao tác cụ thể thế nào, còn tưởng Lục Áp thất bại chứ!

Chu Tâm Đường cũng tự thấy mình không còn mặt mũi nào để nói chuyện với vị tiền bối cấp bậc phi thiên kia, nhưng mấy tiểu bối nói xem chừng vườn trưởng bọn họ biết rõ thân phận của tiền bối, không biết vì sao tiền bối lại ở chỗ của anh, hơn nữa ngay từ đầu là bọn họ tới quấy rầy vườn trưởng, cho nên Chu Tâm Đường mới quyết định đi cầu xin thử Đoàn Giai Trạch một chút.

Trước khi đi ra Đoàn Giai Trạch hẵng còn nghi ngờ Lục Áp, giờ lại có cảm giác như bị tát vào mặt.

Thế nhưng Chu Tâm Đường là một lão nhân gia, lại cúi đầu đi cầu xin anh như vậy, anh không thể không biết xấu hổ được. Hơn nữa, chuyện kia vốn là bọn họ có ý tốt, các đạo sĩ cho rằng có yêu quái tác loạn, muốn ngăn không cho yêu quái ăn thịt bọn họ.

Thế là Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng nói: “Để tôi thử nói xem thế nào..”

Chu Tâm Đường cảm ân đái đức, hận không thể cúi xuống hành lễ trước Đoàn Giai Trạch, ông cho rằng Đoàn Giai Trạch xuất phát từ lòng tốt, “Vô Chu là truyền nhân duy nhất của tôi, là đệ tử có thiên phú cao nhất trong quán, nếu nó bỏ tu hành, tôi không có đệ tử truyền đời, Lâm Thủy Quán khó mà truyền tiếp được mất.”

“Tôi thật sự không biết nên cảm tạ tiên sinh thế nào nữa, vốn là các đệ tử trong quán tôi tới quấy rầy cư sĩ thanh tu, nhưng người không biết không có tội, sau này chúng tôi không dám quấy rầy nữa, nếu cư sĩ có gì muốn sai bảo, chúng tôi không dám làm trái ý.”

Đừng nói cái gì mà đạo với Phật không cùng đường cùng lối, quả thực, hơn một ngàn năm qua Đông Hải là địa bàn của Lâm Thủy Quán, không mở chùa chiền gì, nhưng mà một ngàn năm qua chưa từng có đạo môn tu Phật đẳng cấp này xuất hiện!

Đừng nhìn Chu Tâm Đường một lòng tràn đầy kính ý với tu Phật như vậy, chứ ông cũng coi như là người có tố chất cao, dù sao cũng là môn đồ danh môn, ông đã khống chế tin này trong phạm vi mấy đệ tử, không cho bất cứ ai biết, để tránh làm xao động nhân tâm.

Nếu đổi lại là đạo quán khác, nói không chừng chẳng cần tới Lục Áp làm phép, quán chủ đã cúi đầu bái làm môn hạ đầu tiên. Đương nhiên, bạn phải đánh đổi cấp bậc tu đạo tương đương, có một vài đệ tử Phật giáo có lẽ cũng phản ứng như vậy, dù sao thì thời buổi này không còn giống ngày xưa nữa, mọi người đều đặt hiệu quả và lợi ích lên hàng đầu.

Chu Tâm Đường càng nghĩ, càng cúi đầu hành lễ với Đoàn Giai Trạch, “Cũng cảm ơn ngài đã khoan hồng độ lượng…”

Lúc đó Lục Áp lên sàn, chuyện này không thể phân định ai đúng ai sai, nhưng đẳng cấp của Lục Áp quá cao. Giờ có người giúp chuyển lời, đương nhiên Chu Tâm Đường rất mang ơn, khiến Đoàn Giai Trạch cảm thấy đến là xấu hổ, nhìn người ta bị mình lừa.

“Không có gì đâu, không có gì đâu, ngài mau đứng lên đi.” Đoàn Giai Trạch vội vàng đỡ Chu Tâm Đường dậy, “Ngài quay về trước đi, sau này tôi sẽ chuyển lời với anh ấy, có tin gì sẽ báo với ngài sau.”

Chu Tâm Đường biết Đoàn Giai Trạch từng nhận lời mấy người Thiệu Vô Tinh, cuối cùng lại cho họ ăn bơ, tuy nói rằng trông Đoàn Giai Trạch bây giờ có vẻ rất thành khẩn, nhưng ông vẫn hết sức đáng thương lấy điện thoại của mình ra nói: “Hay là tiên sinh kết bạn với tôi đi, thêm nick wechat nhé…”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

…..

Sau khi Đoàn Giai Trạch tiễn Chu Tâm Đường đi thì cũng sắp đến giờ tan tầm.

Ban nãy Hứa Văn và Tiểu Tô vẫn hóng hai người họ nói chuyện từ xa, hai cô gái trạc tuổi nhau, cho nên Tiểu Tô thường tới chỗ Hứa Văn làm việc, hai người vừa làm vừa buôn chuyện.

Đoàn Giai Trạch quay về, Tiểu Tô liền hỏi: “Vườn trưởng, có chuyện gì vậy?”

Quán chủ của Lâm Thủy Quán, khỏi nói cũng biết lợi hại tới nhường nào, cứ thi thoảng lại được lên thời sự, sao ban nãy lại tới hành lễ với Đoàn Giai Trạch chứ?

Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói: “Ổng thấy anh có thiên phú dị bẩm, muốn nhận anh làm đệ tử, nhưng anh chỉ muốn quản vườn bách thú thôi.”

Tiểu Tô: “………”

Hứa Văn oán trách: “Vườn trưởng chém gió à…”

Đoàn Giai Trạch cười nói: “Thực ra là lần trước có một tiểu đạo sĩ chỗ họ cuồng phim, chạy tới đây làm loạn, anh báo cảnh sát, sau đó ổng tự mình tới xin lỗi, đồ đệ kia của ổng rất có tư chất.”

Tuy rằng không phải ai cũng thấy cảnh tiểu đạo sĩ tới vườn bách thú, nhưng Tiểu Tô cũng được loáng thoáng nghe mọi người nói đôi câu, cô bé hiểu ý gật đầu, “Đúng là rất có tố chất, cơ mà vì chuyện này mà tới tận đây nói xin lỗi giúp đồ đệ, cũng quá cưng chiều rồi.”

Đồ đệ ổng giờ muốn chuyển sang làm hòa thượng, không xin lỗi sao được chứ. Đoàn Giai Trạch nghĩ bụng.

“Thế mỹ nữ với soái ca hôm nay là ai vậy?” Hứa Văn tò mò hỏi.

Đoàn Giai Trạch thuận miệng nói: “Đó là chị họ và em họ của anh Lục đấy.”

Tiểu Tô và Hứa Văn không khỏi cảm thán: “Cả nhà họ đẹp quá đi à!” Từ bản thân Lục Áp cho tới em gái Hữu Tô, giờ đến chị họ và em họ, ai nấy đều đẹp cả, xem nhà người ta sinh khéo chưa kìa.

“Thôi, còn mười phút nữa, trong vườn cũng không có ai, hai đứa tan làm, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Đoàn Giai Trạch thuận miệng cho Hứa Văn và Tiểu Tô tan làm.

Hứa Văn và Tiểu Tô tan làm, Đoàn Giai Trạch quay về, tiện tay xem tường nhà Chu Tâm Đường. Wechat ông cũng rất giống với hình tượng của ông, người lớn tuổi, lại còn là đạo sĩ, ông chủ yếu chia sẻ những điều tâm đắc trong tu hành, cuộc sống sinh hoạt trên núi, các loại dưỡng sinh tri thức.

Hơn nữa thi thoảng còn thấy ông chụp ảnh mình viết đôi câu cảm nghĩ, thế là được nhận được rất nhiều like.. Lão đạo sĩ này còn nhiều bạn hơn cả Đoàn Giai Trạch nữa!

Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ, liền thấy Chu Tâm Đường còn like cho status cũ của mình… Đúng là không hiểu sao lại thấy xót lòng xót ruột.

Các nhân viên không ở lại vườn ăn cơm tối, vốn là các vườn bách thú đều làm ca ba, nhưng ai bảo chỗ anh nghèo, buổi tối còn có yêu quái qua lại, cho nên tới chiều mọi người đều về hết cả.

Nói cách khác, bữa tối ngoài Đoàn Giai Trạch ra thì đều không phải người.

Đoàn Giai Trạch giới thiệu Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh cho mọi người, chủ yếu là giới thiệu cho Lục Áp, bởi nghe Bạch Tố Trinh nói, cô không sống cùng niên đại với Lục Áp, cũng không cùng cấp bậc.

Lục Áp chỉ vào Bạch Tố Trinh mà nói với Đoàn Giai Trạch: “Cô ta tới rồi, biết thế bảo cậu đưa cô ta đi gặp đạo sĩ rồi.”

Đoàn Giai Trạch thầm nói, tui cũng muốn, nhưng tui sợ cổ dâng nước nhấn chìm…

Lục Áp hờ hững nói: “Con đường của cô ấy, cũng có âm hưởng Quan Âm.”

Lúc này Đoàn Giai Trạch mới nhớ ra, phải rồi, Bạch Tố Trinh cũng coi như được Quan Âm chỉ điểm, hẳn là cổ có nghiên cứu về Phật.

Thế nhưng Lục Áp nhắc tới chuyện này, Đoàn Giai Trạch cũng mới nhớ ra, “Lần trước anh làm gì tiểu đạo sĩ vậy? Sư phụ cậu ta chạy tới, nói sau khi tiểu đạo sĩ quay về nằng nặc đòi đi làm hòa thượng.”

Lục Áp nghe xong, liền sảng khoái cười ha hả, khỏi nói đắc ý tới chừng nào, “Ngươi không nghi ngờ nữa à?”

Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh không biết Lục Áp làm cái gì, nghe Đoàn Giai Trạch và Lục Áp ngươi một lời ta liếc mắt kể lại mọi chuyện, đều toát lên vẻ kính nể, “Tu vi đạo quân quá cao siêu!”

Hóa trí tuệ thành pháp khí, đừng nói là cô với Tiểu Thanh, mà dù có là đại sĩ Quan Âm cũng chưa chắc đã làm được, thế mà Lục Áp lại nói với Đoàn Giai Trạch đây chỉ là tiểu xảo Phật môn.

Nghe người ‘trong nghề’ hai cô nói vậy, Đoàn Giai Trạch mới biết té ra trò mèo của Lục Áp lại trâu bò như vậy, bảo sao sống dai tới tận bây giờ..

Đoàn Giai Trạch biết nói gì nữa, anh liền khen Lục Áp một thôi một hồi, nhìn bộ dạng đắc ý ra mặt kia của Lục Áp, lúc này mới hỏi: “…Đạo quân, vậy bây giờ lão đạo sĩ khẩn cầu, hy vọng có thể bỏ qua cho đồ đệ ông ấy. Anh làm phép như vậy, có thể thu hồi lại được không?”

Vốn là bọn họ không muốn bị quấy rầy, nếu cứ mặc kệ cậu đồ đệ kia làm loạn, cậu ta lại tới chỗ họ, như vậy không phải chữa cong thành thẳng nữa mà hoàn toàn ngược lại rồi.

Không cần Lục Áp lên tiếng, Bạch Tố Trinh đã giải thích cho anh, “Đạo quân có trong tay Hoạt Nhân Kiếm, cũng có Sát Nhân Đao. Hai pháp khí này được hình thành từ trí tuệ vô hình, ngoài việc dùng làm vũ khí, còn có thể phát huy tác dụng của bản thân. Hoạt Nhân Kiếm có tác dụng thức tỉnh trí tuệ con người, còn Sát Nhân Đao thì ngược lại.”

Đoàn Giai Trạch: “Nói cách khác, anh lấy Sát Nhân Đao chỉ cậu ta một cái là được hả?”

Lục Áp đang định gật đầu, Hữu Tô liền nằm bò ra bàn nói: “Khoan đã, không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy! Họ muốn đạo quân tự mình ra tay, mà gọi đạo quân tới là tới à? Không bỏ ra chút gì à?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hữu Tô.

Đoàn Giai Trạch sợ hãi, Hữu Tô đang xúi Lục Áp làm chuyện xấu đấy à, anh vội vàng nói: “Đại tiên, thời buổi này khác xưa, chúng ta không thể tự ý tạo hình phạt riêng..”

Hữu Tô oán trách liếc nhìn anh, “Ai nói tự ý phạt chứ, vườn trưởng, tôi đang nghĩ cho vườn trường đấy, giờ chúng ta đang bị một nhiệm vụ to đùng đè đầu kia kìa.”

Đoàn Giai Trạch không hiểu ý Hữu Tô: “Dù có bảo mỗi đạo sĩ mua một vé năm, cũng không đủ hoàn thành nhiệm vụ được.”

Hữu Tô cười, đôi mắt lấp lánh: “Nhưng chúng ta có thể chọn đạt tổng 350000 lượt tiêu thụ, không hạn chế lượt người tham quan mà. Mình kêu lão đạo sĩ ra lệnh, để Lâm Thủy Quán và Linh Hữu liên kết bán vé, Lâm Thủy Quán bán kèm vé của ta. Không cần tới vườn bách thú cũng được, nhưng muốn tham quan Lâm Thủy Quán thì phải mua hết vé của ta, cứ ép như vậy đi.”

“Vườn trưởng à, anh muốn làm chuyện lớn thì đừng câu nệ tiểu tiết.”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi: “Không phải.. Hữu Tô, như vậy tuy nhiệm vụ hoàn thành, nhưng chúng ta cũng bị chửi chết mất..!”

Đạo quán và vườn bách thú liên kết bán vé! Thế mà Hữu Tô cũng nghĩ ra được.

Lâm Thủy Quán là danh thắng nổi tiếng, hơn nữa còn nổi tiếng khắp tỉnh và cả nước, lưu lượng khách tham quan nhiều hơn họ biết bao nhiêu, nhưng sao có thể tùy tiện ép buộc loại chuyện này chứ?

Anh nhận ra tuy rằng cửu vĩ hồ có rất nhiều ý tưởng, nhưng cũng rất thích đưa ra những ý tưởng đối đầu với toàn thể dân chúng, con đường này ba nghìn năm trước đã chứng minh là không ổn tẹo nào rồi!!!
M: Chương này tác giả ghép cả ba chương bản thảo nên dài miên man Orz

Bạch Tố Trinh với Tiểu Thanh này là hai nhân vật trong truyền thuyết Bạch Xà Truyện – một truyền thuyết dân gian ở Trung.

Bạch Xà là một con rắn tu luyện trong hồ, vô tình nuốt phải viên thuốc tiên mà Hứa Tiên thổ ra, sau đó tăng 500 năm công lực. Có một lần Bạch Xà nhìn thấy Bạch Xà nhìn thấy một người ăn xin cầm trong tay một con Thanh Xà và vì muốn lấy mật rắn bán lấy tiền nên Bạch Xà bèn hóa thân thành người đi mua Thanh Xà (Tiểu Thanh), từ đó Thanh Xà nhận Bạch Nương Tử làm chị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp