[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 34: Thuận Đức Công Chúa


...

trướctiếp

“Ngươi đưa Lâm Thương Lan, bố trí tốt cho lão, lão ngày thường nằm như thế nào, xe lăn để ở đâu, ta cần ngươi để lại không sai một ly. Ta sẽ đem máu trên nền nhà dọn dẹp sạch sẽ trước.”

Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa cởi xuống y phục của mình, đặt trên bàn trà “Đợi làm xong những chuyện này, ta và ngươi trở về thay bộ quần áo sạch sẽ, rửa sạch mặt, chúng ta sẽ đi gặp Thuận Đức công chúa.”

“Chúng ta sẽ đi gặp?”

“Đúng, chúng ta sẽ đi gặp.” Kỷ Vân Hòa quỳ trên đất, lau sạch máu trên đất “Chúng ta đi nói với Thuận Đức công chúa, cốc chủ tối qua đột nhiên bị bệnh nặng, nằm liệt giường không đứng nổi, khí tức suy yếu.”

Trong lúc nói những lời này, nàng đang lau góc tường, ở góc tường Khanh Thư hóa thành bụi đất, nàng đặt y phục lau máu để qua một bên, thu đống bụi đất đó lại, đặt vào trong lọ hoa trong phòng Lâm Thương Lan.

“Động tác nhanh một chút đi.” Nàng ngoảnh đầu nhìn Lâm Hạo Thanh “Chúng ta không có thời gian chậm trễ nữa.”

Sau khi nàng cùng hắn dọn dẹp xong phòng Lâm Thương Lan, hai người trốn khỏi mắt người khác, nhanh chóng trở về thay thường phục, lần nữa gặp nhau là lúc đến trước sơn môn của ngự yêu cốc.

Lúc này ngoài ngự yêu cốc hoa xuân đã tàn, trước mắt chỉ còn một màu xanh ngắt.

Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh đã lau sạch máu trên mặt, thay xuống bộ thường phục nhiễm máu, hai người trái phải đứng ở trước sơn môn. Không nói một lời, vẫn hệt như thường ngày, mối quan hệ không quá ổn giữa thiếu cốc chủ cùng hộ pháp.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào, chỉ nhìn con đường ở trước mặt, lẳng lặng đợi gió xuân thổi Thuận Đức công chúa trong truyền thuyết đến.

Không lâu sau, trên đường núi xa xa truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, người ngựa rất đông, xếp thành hàng dài, không cần phải nhìn cũng có thể đoán ra rõ ràng.

Ngự yêu cốc tọa ở hướng tây nam, cách kinh thành rất xa, hiếm khi có cảnh tượng rầm rộ, ngự yêu sư đa số khoanh ở trong ngự yêu cốc, trừ đi Tuyết Tam Nguyệt có năng lực hơn người, còn lại đều rất ít ra ngoài.

Cho nên khi nghe thấy động tĩnh ở xa, bọn ngự yêu sư liền có chút ồn ào, đứng ngồi không yên, kinh ngạc nghi ngờ, còn cả chút tò mò về kẻ ở vị trí tối cao của hoàng gia.

Ở hướng trên đường núi, tiếng bước chân càng lúc càng gần, dần dần xuất hiện trước mắt mọi người, trên mặt cờ đỏ rực thêu một con rồng cực to có năm vuốt.

Hoàng đế lấy hình hoa văn thêu con rồng màu vàng, đại diện quyền lực tối cao của ngài, mà Thuận Đức công chúa thích màu đỏ, màu đỏ càng tươi, nàng ta càng thích. Vì vậy nên cờ của nàng ta là cờ đỏ thêu con rồng chỉ vàng năm vuốt.

Những lịch triều đại từ trước đến nay, công chúa, hoàng hậu, phàm là nữ tử đều chỉ được thêu phụng, duy chỉ mình Thuận Đức công chúa, không thêu phụng, chỉ thêu rồng.

Dã tâm này của nàng ta, đến cả che đậy cũng lười. Mà tiểu đệ hoàng đế của nàng, cũng không để ý, mặc nàng muốn tham gia triều chính, thậm chí là quản cả quân đội và phủ quốc sư.

Sắc cờ thêu hình rồng năm vuốt tiến lại gần, Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn mặt đất, không muốn quan tâm đến những chuyện này, đến khi cờ rồng dừng lại, đằng sau xe ngựa cũng đều dừng lại. Nàng mới ngẩng đầu nhìn hàng người xếp hàng dài kia.

Chiếc kiệu đỏ tươi diễm lệ đến quá khoa trương, nhiều người nâng kiệu đến độ nàng không đếm xuể.

Trên kiệu treo tầng tầng lớp lớp rèm sa, chiếc rèm dùng chỉ vàng chỉ bạc mà dệt nên, phản chiếu ánh sáng mặt trời, rực rỡ bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mà ở trung tâm ánh sáng kia, giữa tầng tầng rèm sa có một nữ tử mặc áo đỏ đang nằm, thân ảnh lười nhác, khẽ nâng tay lên, giống như nằm trong rèm uống rượu.

Không lâu sau, một gã thái giám trong hàng ngũ bước đến, nhìn Lâm Hạo Thanh một cái sau đó lại lườm sang Kỷ Vân Hòa đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Nàng cũng đánh giá nhìn gã, chỉ cảm thấy ngũ quan thái giám này có chút quen thuộc.

“Cốc chủ ngự yêu cốc đâu? Công chúa thân lâm, vì sao cốc chủ chưa đến đón tiếp? Các ngự yêu sư trong ngự yêu cốc các ngươi, đơn giản chỉ vì sự trễ nãi mà thôi.”

Thái giám nhìn Kỷ Vân Hòa nói ra những lời này.

Khi âm thanh sắc nhọn cứa vào tai, nàng mới nhất thời nhớ ra, một tháng trước, chính thái giám nàu đưa chiếc rương giam giữ Trường Ý đến ngự yêu cốc. Nàng khi ấy còn dán lên tấm phù cấm ngôn lên cổ gã ta. Nghĩ lại, là trở về tìm người của quốc sư phủ lấy ra rồi...

Bây giờ nhìn ngữ khí thần sắc của hắn, chắc là chưa quên nàng, mà vẫn còn ghi thù, nhớ rõ như vậy. Hôm nay hắn lại theo Thuận Đức công chúa đến đây, xem ra có chúa khó đối phó.

Nàng cúi đầu, không nói lời nào, giống như bản thân chuyện gì đều không biết. Dù sao nơi này vẫn còn một thiếu cốc chủ đỡ lấy.

“Mong công chúa tha tội.” Lâm Hạo Thanh cúi người hành lễ “Đêm qua cốc chủ đột nhiên phát bệnh nặng, người vẫn chưa tỉnh táo, thực sự khó lòng đến đây nghênh đón công chúa.”

“Bệnh nặng?” Trương công công nghi hoặc “Cốc chủ bệnh nặng, sao không thấy báo?”

“Đột nhiên phát bệnh...”

“Bệnh rồi?”

Xa xa, ở trong rèm sa truyền lại một tiếng hỏi khẽ.

Thái giám ngạo mạn vừa rồi, trong chốc lát giống như bị đánh một quyền, cả người cúi xuống lập tức bước ra phía sau, cung cung kính kính đứng bên cạnh chiếc kiệu: “Công chúa tức giận.”

“Đã sinh bệnh rồi, bổn cung giận cái gì?” Bên trong rèm sa khẽ động, thân ảnh đỏ rực ngồi dậy “Bổn cung vốn nghĩ, phải thưởng cho Lâm cốc chủ thật tốt, vì ngự yêu cốc liên tục thỏa mãn hai nguyện vọng của ta, công vẫn chưa thành, sao lại đột nhiên bệnh rồi.”

Rèm sa bên trong bị một đôi tay trắng đến quá đáng khe khẽ vén lên.

Mỗi ngón tay nàng ta trông giống như thông bạch (một loại thuốc ở TQ), trên móng tay đều có bông hoa nhỏ bằng tơ vàng hơn rủ xuống.

Nàng ta vừa vén rèm, kiệu phu trước kiệu lập tức đồng loạt quỳ xuống, chiếc kiệu đáp xuống một góc độ vừa đẹp để nàng ta từ màn sa bước ra ngoài.

Chân ngọc chưa mang giày, đôi chân trần đạp trên đất, mà chưa đợi ngón chân chạm đất, sớm đã có một thị nữ chuẩn bị sẵn từng làn cánh hoa tươi rải xuống đất, cánh hoa bao phủ đất đá trên mặt đất thành tầng tầng lớp lớp, để cho bàn chân trần của công chúa đạp lên cũng không bị sao.

Thuận Đức công chúa cũng không để ý đến người hầu bên cạnh, cất bước đến bên Lâm Hạo Thanh cùng Kỷ Vân Hòa, thị nữ bận rộn rải hoa, chưa được chốc lát, cả mặt đất đã phủ thành một con đường hoa tươi.

Hương thơm của trăm hoa phủ đầy trước sơn môn, nàng nhìn cánh hoa bị dẫm lên trên mặt đất, nhất thời chỉ cảm thấy đáng tiếc.

Đáng tiếc cho những cánh hoa xuân mơn mởn kia, hoa vừa nảy mầm trong ngày đông, dùng một ngày xuân để trưởng thành, cuối cùng lại có kết cục thế này.

“Đường trong sơn cốc không thể để loan giáo (xe đi theo công chúa).” Thuận Đức công chúa khoát khoát tay, sau lưng có thị nữ khoát lên chiếc áo choàng cho nàng “Bổn cung đi xem xem Lâm cốc chủ.” Nàng nói xong lườm Lâm Hạo Thanh một mắt, chưa từng hỏi qua người khác trực tiếp nói “Thiếu cốc chủ, dẫn đường đi.”

Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn mặt đất, trên mặt không có bất kì dao động, chỉ là trong lòng nói thầm, Thuận Đức công chúa này, e rằng không dễ ứng phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp