Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 38: Con vịt, em đến chỗ anh nhé?


...

trướctiếp

Buổi tối, Con Vịt không onl.

Rõ là lạ. Trước kia lão tử cảm thấy người này hình như lúc nào cũng onl, thế mà giờ lại nhận ra anh ấy không phải luôn ở đó. Cảm giác này rất giống với việc tự nhiên chờ xe buýt thì lúc nào cũng có, đến lúc thực sự cần thì chờ mãi không thấy, vô cùng sốt ruột, thầm mắng có phải chuyến xe này đã chết máy nửa đường rồi không.

Chẳng có việc gì, tôi làm nhiệm vụ Chu Thường với Chùa.

[Bạn tốt] Bạn nói với Chùa: em yêu ơi, hôm nay em đánh quái đi

[Bạn tốt] Chùa nói với bạn: sao thế?

[Bạn tốt] Bạn nói với Chùa: hôm nay cái đó đến, tui đau bụng

[Bạn tốt] Chùa nói với bạn: …

Sau đó cô nàng tập trung đánh quái. Có lẽ do căn bệnh trước kia nên tôi có kinh là đau bụng kinh khủng, đôi khi có những lúc không thể đứng thẳng nổi. Nhưng tôi cũng không có thói quen nằm vì luôn muốn làm việc gì đó.

[Bạn tốt] Chùa nói với bạn: mọi người nói chị 30 tuổi rồi

Lão tử ôm bụng, vẫn đau nhưng cũng cố cười:

[Bạn tốt] Bạn nói với Chùa: thì sao? Ngại già à? Tui cũng không tin em mới có tí tuổi đâu

[Bạn tốt] Chùa nói với bạn: …

[Bạn tốt] Chùa nói với bạn: ý em chỉ là nếu chị thật lòng thích anh thầy thuốc kia thì nhanh đuổi theo người ta đi. Chị tưởng là đợi đến khi chị 40 tuổi vẫn có người theo đuổi à?

Nửa sau đúng là vô nghĩa, Tô Như Thị tôi là ai? Là một Lolita vĩnh cửu, đừng nói 40 tuổi, 400 tuổi vẫn có người theo đuổi!!! (quần chúng:…)

Hừ, đúng thế, chính là như vậy.

Ờm, nhưng kể ra câu trước cũng có vẻ có lý. Tô Như Thị, bông hoa như thế sao không hái chứ!

Lão tử phóng tầm mắt ra xa, nhìn qua đỉnh núi rừng già, dường như nhìn thấy một đống lửa lớn đang hừng hực rực cháy, ở giữa có một xiên nước, bên cạnh có một con vịt và một đống lông.

Con Vịt à, sớm hay muộn rồi cũng phải chín, ăn vào mồm ai thì cũng là ăn.

Vì thế, hôm nay, dì cả mẹ vừa đi, lão tử thấy khỏe người là lập tức nhắn tin cho Con Vịt:

[Bạn tốt] Bạn nói với ctuubtt: Con Vịt, gần đây anh có bận gì không?

[Bạn tốt] ctuubtt nói với bạn: Nếu em có chuyện gì thì anh sẽ sắp xếp thời gian.

Tôi khom người trước màn hình, dùng hai ngón tay gõ phím:

[Bạn tốt] Bạn nói với ctuubtt: Con Vịt, em tới chỗ anh nhé?

Một lúc sau, anh ấy gửi lại cho tôi một địa chỉ rất rất chi tiết, hướng dẫn cả cách ngồi xe, sau đó một lúc lại gửi thêm:

[Bạn tốt] ctuubtt nói với bạn: định khi nào xuất phát, anh đợi điện thoại em?

Tôi xem địa chỉ anh đưa, tra đường đi cụ thể, nghĩ chắc cũng không cần rắc rối thế. Tự tôi lái xe chắc cũng mất khoảng một ngày một đêm.

Thế thì cứ để anh ấy đợi điện thoại đi.

Cuối cùng chẳng hiểu vì sao Hoa Trư lại biết chuyện, cứ quấn lấy tôi đòi tôi qua chỗ con bé. Con bé còn nói mình học Du lịch, đến lúc đó sẽ đưa lão tử đi tham quan có hướng dẫn du lịch miễn phí.

Con bé và Con Vịt cùng ở thành phố Lân, cách nhau không xa, nhưng cũng khoảng hai tiếng lái xe. Lão tử vừa nhìn là quyết định không lái xe, nếu không còn phải đi thăm thú du lịch có hướng dẫn nữa, lão tử chắc chết mệt mất.

Chuyện đi: không khó. Chuyện khó: giải thích với mấy người ở công ty.

Tôi hơi hối hận vì mấy lời cự tuyệt trước kia của mình. Bây giờ thì nói thế nào? Nói là anh chàng 1m42 kia tự nhiên cao lên trong một đêm? Hay nói rằng anh ta có người anh họ cao 1m80?

Được rồi, tôi biết chuyện này không đáng tin đến mức nào.

Tôi thì muốn lén lút đi nhưng lại không thể không báo cho bọn họ. Sau một thời gian dài đấu tranh tư tưởng:

“Alo, chú Dương à? À hà hà, có chuyện thế này, cháu muốn đi thành phố L một chuyến, giải quyết chuyện chung thân đại sự của cháu. Không không không, tuyệt đối không phải anh Chu Nho kia. Yên tâm yên tâm, lần này nhất định đưa về. Hoàn toàn sạch sẽ, gọn gàng, như chuyện lần trước á? Không không, không có đâu, nếu có nữa cháu chắc chắn sẽ tự kiếm ba thước lụa trắng treo xà nhà tạ tội!”

Cứ thế, sau khi tuyên bố, lão tử cũng lên máy bay đi thành phố L được.

Con Vịt, vặt lông làm sạch chờ em đi!

Kết quả, hôm sau, hơn 10h30, lão tử đợi 30 phút ở sân bay thì thấy một chiếc xe thể thao trắng cách đó không xa; một cô gái trẻ bước xuống, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc bộ đồ đồng phục thủy thủ kiểu Nhật Bản, đôi giày xám pha trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh nhưng vẫn có vẻ rất phấn chấn hào hứng.

Khi lão tử còn cách cô gái khoảng mười thước, con bé bắt đầu gọi điện cho lão tử. Lão tử bước đến vỗ vai con bé, con bé nhảy dựng lên nhìn lão tử từ trên xuống dưới, sau đó hào hứng ôm eo lão tử: “Tiên ca ca!”

Đúng là tính con bé. Lão tử gỡ tay con bé ra, con bé ra mở cửa xe: “Tiên ca ca, hôm nay bọn em thuê xe này để đưa chị đi thăm thú thành phố L.”

Lão tử sợ ngây người: “Thuê xe?”

Con bé cười nói, khoa tay múa chân: “Chị đừng để ý chuyện nó là taxi. Bây giờ giao thông ở thành phố L là thế, ai ra đường cũng đi taxi thôi.”

Taxi?

Lão tử đổ mồ hôi rào rào: “Audi A5 hơn 70 vạn làm taxi, người thành phố L thật có tiền đấy!!!”

Kết quả vừa nói xong, người lái xe úp người lên tay lái cười sặc sụa.

=_=!!!

Cuối cùng thì dù lão tử đã liên tục nói không sao nhưng Hoa Trư giở trò hai tay ôm mặt, thề sống thề chết đòi đưa tôi đi thăm quan thành phố L. Đây là nhiệm vụ thí nghiệm hướng dẫn du lịch. Hoa Trư túm áo túm cổ lão tử, trợn mắt bắt lão tử thề sống chết, nói điêu sẽ bị sinh non *ặc*

Hoa Trư học đại học ở thành phố L, ở trong trường. Lão tử ở khách sạn cạnh trường, đến nơi thì gọi cho Con Vịt. Giọng anh vẫn hiền hòa dịu dàng, sau khi biết tôi ở chỗ Hoa Trư thì chỉ nói ngắn gọn rằng mình sẽ qua thành phố L ngay, rồi cúp điện thoại.

Khi nghe kể về chuyện sau khi nước Thục xưng đế, lão tử đã nghĩ đó là chuyện đáng tiếc nhất trong lịch sử, có điều bây giờ quan điểm của lão tử đã thay đổi: chuyện đáng tiếc nhất lịch sử phải là để Hoa Trư tài năng này học ngành Du lịch! Con bé tuyên bố muốn đưa tôi đi xem những mặt hàng tiện nghi đặc biệt nhất trong thị trường bán buôn rộng lớn, nhưng rồi phát hiện ra thật ra con bé hoàn toàn không tìm được đường đi, đáng sợ nữa là con bé không biết làm thế nào để quay về khách sạn…

|||

Đi ra đi vào một hồi, có mấy con đường mà bọn tôi đi lại không biết bao nhiêu lần thì nhận được điện thoại của lão Thánh lúc chúng tôi đã lang thang được tầm bốn mươi phút, hỏi chúng tôi ở đâu, xung quanh nhìn thế nào.

Mười phút sau, lão Thánh xuất hiện. Hình như anh ta không nhận ra Hoa Trư, chỉ ngồi trong xe vẫy tay. Anh ta trông rất hiện đại, đi xe chất lượng thường nhưng được bảo dưỡng rất tốt. Người ta nói xe là vợ cả của đàn ông quả không sai.

Hoa Trư ngồi sau. Con Vịt mở cửa ghế phụ cho tôi, gượng cười: “Con Vịt bảo em mà gặp con bé thì biết tay, con bé là thánh mù hướng dẫn du lịch, việc quản lý dân cư Trung Quốc sau này phụ thuộc hết vào nó.”

Lão tử cười. Hoa Trư không hiểu, ló đầu ra hỏi: “Ý là sao ạ?”

Lão Thánh cười haha: “ Về sau em cứ đưa một trăm người đi lạc, hôm sau lại dẫn một trăm người đi lạc, cứ như thế thì 15 triệu dân Trung Quốc cũng không trụ được bao lâu.”

Điếu thuốc trên tay anh ra rung rung theo nhịp cười, Hoa Trư thiếu chút nữa rút giày đập anh ta.

Về sau lão tử mới biết lão Thánh, Con Vịt và Chân Phạm cùng tốt nghiệp đại học G, lão Thánh trước Con Vịt và Chân Phạm hai khóa, là bạn vô cùng thân thiết.

Lúc ấy, lòng tôi cảm thấy nghi hoặc: đại học G chuyên ra lò đàn ông độc thân lớn tuổi à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp