Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 45: Ám toán dữ lão nha


...

trướctiếp

Hàn Lập cúi đầu tự cân nhắc, xem ra không cho đối phương kiểm tra công lực của mình thì thật là không được rồi.
 
Đối phương không chút do dự đem giải dược "Thi Trùng hoàn" cho hắn, đã hướng hắn biểu thị rõ ràng chút thành ý, nếu như mình lại từ chối, ngược lại sẽ làm cho đối phương tự dưng nổi lên sự nghi ngờ, tưởng rằng trên thực tế mình không có luyện thành tầng thứ tư Trường Xuân công, mà chỉ dùng để nói dối lão. Cứ như vậy, sự tình sẽ phát triển theo hướng bất hảo, nói không chừng sẽ phát xuất sóng gió gì đó ngoài ý muốn.
 
Thêm nữa, chính mình đã đoán trước được bước này, trước tiên phải có chút chuẩn bị, cho dù đối phương khi bắt mạch lập tức trở mặt, tự mình nhất định cũng có kế sách thoát thân.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thẳng song nhãn Mặc đại phu, chậm rãi mở miệng nói: "Mặc lão, xem ngươi sảng khoái cấp giải dược, ta cuối cùng tín nhiệm ngươi một lần, hi vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng."
 
Nói xong, hắn đưa cổ tay phải của mình ra, cẩn thận chú ý phản ứng của đối phương, vạn nhất có cái gì không đúng, hắn sẽ lập tức rút lại
 
Đáng tiếc, Mặc đại phu vẫn duy trì khuôn mặt với nụ cười giả vờ, căn bản nhìn không ra biến hóa gì, chỉ là sau khi nghe được hắn nói câu đồng ý, lông mi thoáng chớp động giật mình, nhưng lập tức khôi phục nguyên dạng, xem ra đối với câu trả lời của Hàn Lập sớm đã tin chắc chắn.
 
Lão cũng không nói thêm điều gì nữa, vươn tay trái khô héo, nhẹ nhàng đưa tới trên cổ tay Hàn Lập, nụ cười dần dần thu liễm, trở nên trang trọng, nghiêm nghị, tựa hồ đang làm một việc vô cùng thần thánh.
 
Hàn Lập âm thầm khiến cho công lực của mình duy trì ở tầng thứ tư, nhìn thấy vẻ mặt loại này của Mặc đại phu, trong lòng có chút tự nhủ, sự cảnh giác lập tức nâng đến mức cao nhất, tay trái lặng lẽ dừng lại bên hông, nơi đó có đeo một đoản kiếm đã được đặt làm theo yêu cầu.
 
Từ từ trên mặt Mặc đại phu hiện ra thần tình vui mừng lẫn sợ hãi, lão nhận thấy được trong kinh mạch Hàn Lập có năng lượng kỳ dị chảy liên tục, cường độ của nó vượt quá yêu cầu thấp nhất của lão.
 
Thậm chí khiến cho lão, một con người khôn ngoan sắc sảo, tâm cơ thâm trầm, thấy đại sự mưu tính đã lâu, nay rút cuộc có chút hi vọng thành công, trên mặt cũng không ngừng được, một lần nữa "nở hoa", chỉ bất quá vừa rồi là miễn cưỡng giả cười, bây giờ là sắc cười vui vẻ từ trong tâm biểu lộ ra ngoài.
 
"Thật tốt quá, thật đúng là Trường Xuân công tầng thứ tư, Ha ha! Thật sự tốt quá! Ha ha! Ha ha!" Mặc đại phu không chút nào che dấu, trước mặt Hàn Lập cất lên tiếng cười rộ sung sướng, tiếng cười rung động khắp phòng, ông ông vang lên nhưng tay lão thủy chung chưa có buôn cổ tay Hàn Lập ra, vẫn cầm lấy không tha.
 
"Mặc lão, ngươi làm cái gì vậy, có phải hay không nên buông tay?" Hàn Lập sắc mặt trở nên u ám, hắn đã biết chuyện không ổn, muốn dùng sức rút tay phải của mình, lại bị đối phương nắm chặt lấy, căn bản không thể động đậy nổi.
 
"Buông tay? Tốt, ta buông!" Mặc đại phu lúc này tiếng cười đã dứt, thay đổi vẻ mặt dữ tợn.
 
Lão trong giây lát hét lớn một tiếng: "Thắt!"
 
Hàn Lập cảm giác hai tai "Oanh" một cái, hai mắt biến thành màu đen, thiên hôn địa ám, thân thể mất đi cân bằng, sau đó không thể chống cự, đương trường bị kiệt sức, tay trái đặt ở chuôi kiếm cũng thoát lực, buông xuống.
 
"Hỏng rồi!" Thân thể Hàn Lập mặc dù không nghe sai sử, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, biết mình có chút sơ suất, dĩ nhiên bị đối phương đoạt lấy tiên cơ, hạ độc thủ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể bó tay chờ chết.
 
"Tiểu tử, ngươi vẫn còn not nớt lắm, hiện tại mấy trò của ngươi cũng không cách nào xuất ra được nữa!" Mặc đại phu thấy sự việc như mình tính, nhất cử đắc thủ, không nhịn được có vài phần đắc ý.
 
"Ngươi đến đây đi!" Mặc đại phu tay trái dụng lực lôi kéo, đem Hàn Lập từ trên mặt đất trực tiếp tới bên chân lão, tiếp theo thân thể cúi xuống, vươn ngón trỏ tay phải điểm thẳng tới ma huyệt trước ngực Hàn Lập.
 
"Phanh!" một tiếng, ngón tay Mặc đại phu phảng phất như đâm tới trên thiết bản (tấm sắt), phát ra âm thanh trầm đục, nửa đoạn ngón tay trước bị bắn ngược trở lại, mơ hồ đau đớn, điểm huyệt tự nhiên cũng không thành công
 
"Chuyện gì xảy ra đây!" Mặc đại phu bị chuyện ngoài ý muốn làm cho sửng sốt, trong lòng lấy làm kinh hãi.
 
"Chẳng lẽ dưới quần áo, hắn còn mặc thêm một tầng thiết giáp!" Lão không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ.
 
Ánh mắt Mặc đại phu không tự chủ được, liếc mắt qua quần áo của Hàn Lập một lần, nhưng trong bộ dáng đơn bạc này, thật sự không giống bên trong có ám giáp, điều này làm cho lão có chút hồ đồ.
 
Trong sát na Mặc đại phu sơ ý này, Hàn Lập lại khôi phục khống chế đối với thân thể, năng lực phục hồi như cũ của hắn, so với Mặc đại phu dự tính mạnh hơn nhiều lắm.
 
Hàn Lập tu luyện đến tầng thứ sáu Trường Xuân công, hiển nhiên không có lãng phí công sức hắn tu luyện, năng lực khôi phục dị thường, vượt xa tưởng tượng của người bình thường, đây cũng là việc mà Hàn Lập chính mình cũng không có nghĩ đến.
 
Lúc này Mặc đại phu quyết đoán bỏ đi ý nghĩ nghi vấn, muốn thay đổi loại thủ đoạn chế trụ Hàn Lập, lại đột nhiên cảm giác rõ ràng, nguyên bản cổ tay bị nắm chặt, nhất thời trở nên mềm dẻo, linh hoạt vô cùng, căn bản không cách nào nắm lại được chắc chắn.
 
Dưới tình huống kinh ngạc, lão lại dùng một chút sức lực cơ bắp cánh tay, nhưng "Sưu đích" một cái, tay đối phương giống như cá chạch, từ trong ngón tay lão uyển chuyển tuột ra, cái này làm Mặc đại phuc có chút ngạc nhiên.
 
Hàn Lập mặc kệ đối phương kinh ngạc như thế nào, hắn xuất kỳ bất ý lăn tròn một cái, từ bên người đối phương nhanh lẹ lăn đến góc phòng, đợi khi rời xa Mặc đại phu mới dám từ từ đứng dậy.
 
Mặt Hàn Lập lúc này không chút biểu tình, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Mặc đại phu.
 
Hắn không nói lời thừa, mặc dù không biết nguyên nhân đối phương muốn bắt mình, nhưng tuyệt đối không có hảo tâm, đó là điều chắc chắn.
 
Xem ra theo như lời đối phương trước kia nói cái gì gì, nào là dựa vào Trường Xuân công của mình kích thích bí huyệt, cũng là lời nói dối trắng trợn, căn bản không thể tin.
 
Vì chính mình, cũng vì an nguy của thân nhân trong gia đình mình, tay trái Hàn Lập từ bên hông chậm rãi rút đoản kiếm ra, thanh kiếm này chỉ dài có một thước, thanh quang lòe lòe, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm giác được nó sắc bén vô cùng, đúng là một thanh lợi kiếm hạng nhất.
 
"Hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng, chúng ta hai người chỉ có thể còn sống một người đi ra khỏi gian phòng này." Lời nói Hàn Lập lạnh như băng, lần đầu trước mặt Mặc đại phu, lộ ra nanh vuốt.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp