Phiếu Cơm

Chương 37: Đồng minh bất đắc dĩ


...

trướctiếp

Lần này vườn thú thu hoạch thật phong phú, trong hơn ba trăm người Chu Tân Quốc để lại chỗ này, chết chín mươi mấy người, trọng thương mười tám người, bị thương nhẹ sáu mươi bảy người. Tổng cộng có hơn một trăm tám mươi khẩu súng, hơn một vạn sáu ngàn viên đạn.

Hiện tại tất cả những tàn binh này đã bị đánh thuốc mê, trói gô. Mọi người bị đàn áp trong thời gian dài như vậy, lúc này quần chúng phẫn nộ, đám người đó khó tránh khỏi bị ăn đòn một trận nhừ tử. Trong đó Vạn Ích Khải ra tay tàn nhẫn nhất, bởi vì Tưởng Hồng Phúc và Chu Tân Quốc tấn công đã khiến anh ta mất con mắt bên phải, suýt nữa mất luôn cả mạng.

Đường Ngạo ngăn anh ta, bảo anh ta, Cầu Đại Vân, Hải Lam, Tô Bách, Trương Diệu Dương, Viên Thiên Hiểu tập trung tại phòng làm việc, họp nhóm.

Khi đó Vương Phượng đã chờ sẵn. Đường Ngạo dẫn theo cô, Lưu Vân Mỹ và mấy cô gái trẻ tuổi khỏe mạnh tới đây giúp một tay.

Bên ngoài tất cả mọi người đang đắm chìm trong vui mừng chiến thắng, nhưng mấy quản lý quan trọng lại không thoải mái được như vậy. Nếu Chu Tân Quốc đã có thể dễ dàng chiếm nơi này, vậy hắn sao có thể dễ dàng để mất. Bọn họ có thể chiếm nơi này bao lâu?

Trong phòng làm việc, mấy người đều có chút nhụt chí. Đường Ngạo đương nhiên cũng nhận ra, anh ngồi xuống trước bàn làm việc. Trong phòng nồng mặc mùi thuốc lá, anh hơi cau mày: “Thế mà đã sợ rồi sao, cuối cùng tôi cũng biết tại sao Chu Tân Quốc có thể cưỡi trên đầu chúng ta rồi.”

Tất cả mọi người cúi đầu, giọng anh bình thản lại mang theo sức mạnh: “Lên tinh thần đi, Tưởng Hồng Phúc chết rồi, tên Chu Tân Quốc ngu xuẩn kia không uy hiếp được chúng ta đâu.”

Địa vị của anh trong căn cứ vốn không tầm thường, anh vừa nói như thế, tất cả mọi người liền ngẩng đầu nhìn anh. Đường Ngạo quét mắt nhìn bọn họ một lượt, thản nhiên đối diện với những khuôn mặt nghi ngờ hoặc ưu sầu này: “Hiện giờ chuyện chúng ta nên làm chính là tăng cường phòng ngự. Phân phát tất cả vũ khí tịch thu được, tăng cường canh phòng tất cả các cửa ra vào. Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ kẻ nào dám cưỡi trên đầu chúng ta, chúng ta sẽ chặt đầu hắn xuống!”

Mặc dù tình thế vẫn không khả quan, nhưng sự trở về của anh quả thực là liều thuốc mạnh cho những người bị đàn áp đến đỉnh điểm của căn cứ này.

Khi Đường Ngạo còn chỉ huy bọn họ, hoàn toàn không có giới hạn khẩu phần lương thực, mọi người đều ăn no mặc ấm. Cường độ lao động cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Có lúc còn thoải mái hơn đi làm.

Sau khi Chu Tân Quốc tiếp quản, bọn họ thật sự không chịu nổi. Đã trải qua những ngày bị đối xử không giống người nên ai ai cũng quý trọng tự do bây giờ.

Đường Ngạo bảo Ngô Hoa và đám Vạn Ích Khải đi ra ngoài bố trí lại nhân thủ. Trong phòng làm việc chỉ để lại Cầu Đại Vân. Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Cầu Đại Vân không nhịn được, mắt ửng đỏ: “Tôi biết anh sẽ trở về mà.”

Cô là người hướng nội, có thể nói những lời như vậy đã là cực hạn rồi. Đường Ngạo chỉ vỗ vỗ vai cô: “Đi với tôi đến chỗ này.”

Hai người lên một chiếc xe việt dã, đi về phía nội thành. Cầu Đại Vân càng ngày càng lo lắng: “Chúng ta đi đâu vậy? Không sợ bị Chu Tân Quốc nhìn thấy sao?”

Đường Ngạo cười lạnh: “Đi gặp một vị đồng minh của chúng ta.”

Càng ngày càng đến gần xưởng ASA, sắc mặt Cầu Đại Vân cũng thay đổi. Xe đi một quãng đường rất dài mà cô lại không biết nên nói gì. Sáng sớm hôm nay cô và Ngô Hoa đi nhặt trứng gà, quả nhiên phát hiện một cái túi nhỏ trong chuồng gà dưới gốc cây sa la. Bên trong là hai mươi ống thuốc nước, một kim tiêm, cùng hàng chữ viết tay rồng bay phượng múa của Đường tổng. Anh bảo bọn cô tiêm thuốc này vào đàn bò Tây Tạng.

Mặc dù không biết để làm gì, nhưng đám người Cầu Đại Vân không bao giờ nghi ngờ những gì Đường Ngạo nói. Cô lập tức nhân lúc không có người, tiêm thuốc vào đàn bò. Ngô Hoa lập tức đi tìm Vạn Ích Khải. Vạn Ích Khải bị thương nặng, thường xuyên phải đến khu chữa bệnh nên cũng không có ai nghi ngờ. Mà tất cả súng thuốc mê còn lại đều đang ở đó.

Hai mươi ống thuốc cũng tốn chút thời gian của Cầu Đại Vân nhưng dù sao cô cũng là quản lý nên không ai để ý. Sau đó khi đàn bò nổi điên, Lã Chấn Chí vội vàng đi xử lý. Cô làm theo biện pháp của Đường Ngạo, chạy tới cửa sau.

Bò Tây Tạng rất to, đằng sau vì phòng zombie nên chỉ có một cửa nhỏ. Lã Chấn Chí chỉ mở cửa chính đuổi đám bò bị nhiễm virus ra ngoài. Cửa sau có mấy người vác súng trông coi. Nhưng Cầu Đại Vân nói cho bọn họ biết cửa trước xuất hiện zombie, yêu cầu mấy người đến đó hỗ trợ. Bọn chúng chỉ để lại một người, cô lập tức liền đánh hắn bất tỉnh.

Vì vậy tổng giám đốc Đường đã sớm mai phục ở cửa sau dẫn theo đám người Vương Phượng từ cửa sau vào bên trong, sớm có đám người Trương Diệu Dương cầm súng thuốc mê đợi sẵn, chỉ chốc lát đã khống chế được đám Lã Chấn Chí.

Sau nửa tiếng, Đường Ngạo dừng xe trước cửa một tòa nhà khoa học công nghệ. Cầu Đại Vân không hiểu: “Bộ phận kinh doanh của ASA?”

Đường Ngạo hạ cửa kính xe xuống, nói với người gác cửa: “Gọi Yến Thao ra đây gặp tôi.”

Người gác cửa dĩ nhiên cũng biết anh, cũng bởi vì biết nên mới có chút chần chờ. Đường Ngạo mất kiên nhẫn: “Nhanh lên.”

Người gác cửa khẽ run rẩy theo quán tính, không dám làm trái ý anh, lập tức dùng đường dây nội bộ gọi Yến Thao. Yến Thao tới rất nhanh, sắc mặt cũng không tốt. Cách cửa, anh ta nhìn chằm chằm Đường Ngạo trong xe: “Cậu còn chưa chết?”

Đường Ngạo cười một tiếng: “Cậu còn sống, sao tôi có thể chết được.”

Yến Thao cười lạnh: “Đừng vòng vo, cậu tới làm gì?”

Đường Ngạo gõ nhẹ cửa sổ xe: “Chỗ này của cậu là bộ phận kinh doanh, tôi đương nhiên là tới nói chuyện làm ăn.”

Yến Thao nhìn xung quanh một lượt. Dù sao bọn họ cũng ở trong cùng một thành phố nên dù anh ta không nắm rõ tình hình của Đường Ngạo như lòng bàn tay giống hai tên Tưởng – Chu kia, nhưng vẫn nghe được phong thanh.

Ít ngày trước nghe nói anh bị Tưởng Hồng Phúc giết chết, trong lòng anh ta không biết là cảm giác gì. Sau lại nghe nói không chết, chỉ bị Chu Tân Quốc truy đuổi.

“Giữa chúng ta còn có chuyện gì đáng nói sao?” Anh ta quay đầu, xoay người định đi, ra vẻ không hợp tác.

Đường Ngạo khẽ than thở: “Yến Thao, chúng ta là bạn bè hai mươi năm, cùng trường.”

Yến Thao còn chưa kịp trả lời, lại nghe anh nói tiếp, “Huống chi tính mạng chúng ta đều đang như ngàn cân treo sợi tóc.”

Yến Thao cảm thấy buồn cười: “Đường tổng, cậu đúng là cao thủ nói lời ngon tiếng ngọt. Vậy xin hỏi, tôi có chỗ nào mà tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc?”

Đường Ngạo vui vẻ giải hoặc: “Chắc cậu cũng biết tôi xây dựng một căn cứ ở vườn thú hoang dã nhỉ?”

Yến Thao hừ một tiếng, không nói lời nào.

Đường Ngạo gật đầu, “Sau đó Chu Tân Quốc, Tưởng Hồng Phúc thèm nhỏ dãi lương thực nên tới đó cướp đoạt, chắc cậu cũng biết.”

Yến Thao hừ lạnh: “Chuyện này liên quan gì tới tôi?”

Đường Ngạo cạo nhẹ lên cửa sổ xe: “Chỗ cậu khá gần tập đoàn ASA, nếu như có thể kết đồng minh với tôi, Chu Tân Quốc sẽ rơi vào thế bí. Mang chủ lực đi, lại lo cậu tấn công căn cứ của hắn. Không mang chủ lực đi, lại không bắt được tôi. Hắn nhát như chuột, nhìn trước ngó sau, nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Sắc mặt Yến Thao dần dần xanh mét. Những điều này là điểm yếu của anh ta, chẳng lẽ thực sự không thể che giấu được sao? Anh ta hơi do dự, đồng thời cũng có chút lung lay, sợ mình bỏ sót sơ hở nào đó: “Còn gì nữa không?”

Đường Ngạo gật đầu: “Thế thôi.”

Yến Thao nhe răng: “Chu Tân Quốc muốn chiếm chỗ của cậu liên quan gì đến tôi, cút!”

Những lời này không có chút khí thế nào. Anh ta rất hiểu Đường Ngạo. Từ lúc bắt đầu đàm phán, Đường Ngạo đã thản nhiên bày ra tình thế bất lợi cho anh ta, vậy nhất định là còn có nước cờ khác.

Quả nhiên, tổng giám đốc Đường ngồi trong xe xoa xoa tay, vẻ mặt ngượng ngùng: “Nếu như chúng ta không hợp tác, tôi mang theo một hai ngàn người không có nơi nào để đi. Chỉ sợ lại phải đến làm phiền người anh em giúp đỡ, ở nhờ nhé.”

Fuck!! Yến Thao suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Tổng giám đốc Đường vẫn ra vẻ xấu hổ: “Cậu xem, hệ thống bảo vệ ở chỗ cậu tốt hơn chỗ tôi rất nhiều. Hơn nữa lại ít người, tôi mang theo một đống người không có chỗ nào để đi, chỉ đành chạy đến chỗ cậu thôi chứ sao.”

Yến Thao suýt chút nữa tức phòi máu: “Cậu muốn chiếm chỗ này, không có lương thực, chẳng phải cũng chỉ có đường chết sao? Huống chi Chu Tân Quốc sao có thể để cậu ở sát vách hắn ta?”

Mặt Tổng giám đốc Đường hơi đỏ lên: “Đúng vậy, nhưng tôi thích giãy dụa một chút rồi mới chết cơ.”

“. . . . . .”

Yến Thao cảm thấy thế cờ đã lật, sắc mặt liền thay đổi. Nếu Đường Ngạo thật sự có một hơn ngàn người, muốn chiếm nơi này của anh ta cũng không phải chuyện không thể. Sắc mặt anh ta từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng. Tổng giám đốc Đường lại chậm rãi nói tiếp: “Cần gì phải làm căng vậy, dù sao cậu cũng đâu còn lương thực.”

Anh vừa dứt lời, Yến Thao lập tức nhảy dựng lên như bị chọc trúng mông: “Cậu nói cái gì!”

Đường Ngạo ra vẻ đồng tình: “Bộ phận kinh doanh thế nào, tôi còn không rõ sao?”

Yến Thao lập tức nghẹn lời, quả thực nơi này của anh ta đã không còn nhiều lương thực nữa. Mọi người ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng đều thầm sầu não. Anh ta có thể phái người đến những thành phố khác tìm. Nhưng hiện giờ giao thông tê liệt, dầu diesel, xăng và gas đều chỉ có ra chứ không có vào.

Tài nguyên đã vô cùng khan hiếm rồi.

Đường Ngạo chú ý tới sắc mặt của anh ta: “Tôi có thể cho cậu lương thực, cung cấp thức ăn cho hơn ba trăm người của cậu ở nơi này. Điều kiện cậu tự hiểu.”

Tức giận trên mặt Yến Thao từ từ nhạt đi, anh ta lại trở nên bình tĩnh: “Cậu không sợ tôi sẽ liên hợp với Chu Tân Quốc nhổ tận gốc cậu sao?”

Đường Ngạo cười một tiếng: “Sau đó thì sao? Chu Tân Quốc sẽ chia lương thực cho cậu à?”

Yến Thao không nói gì.

Chu Tân Quốc sẽ không, hắn chỉ hận không thể tích góp thêm càng nhiều lương thực, cung ứng cho chính hắn an toàn vượt qua cuộc tai ương này mà thôi.

Anh ta sợ. Cực kỳ khủng hoảng, khiến anh ta không có bất cứ cảm giác an toàn nào. Trước kia còn Tưởng Hồng Phúc, mặc dù cũng sợ, nhưng còn chưa lộ rõ, còn có thể tự mình tìm đường ra. Ví dụ như chờ Đường Ngạo thành lập xong một chuỗi thức ăn, sau đó cướp đoạt. Bọn họ đương nhiên không chỉ cướp một mình căn cứ của Đường Ngạo.

Nhưng bây giờ Tưởng Hồng Phúc đã chết rồi, Chu Tân Quốc mặc dù vui mừng vì nắm được quyền khống chế cả tập đoàn ASA, nhưng lá gan của hắn sắp teo hết cả rồi.

Đường Ngạo cười yếu ớt: “Thế giới cũng sắp tận thế rồi, còn ôm những thù hận cũ trước kia làm gì. Chẳng lẽ chúng ta làm anh em hai mươi năm, con mẹ nó lại chẳng có chỗ nào đáng để cậu khen ngợi sao?”

Yến Thao im lặng, có, đương nhiên là có. Chỉ là đã bị xem nhẹ quá lâu, bị không cam lòng và khuất nhục làm cho biến chất. Anh ta đột nhiên thở dài: “Vườn thú cách nơi này nửa tiếng đi xe. Nếu như Chu Tân Quốc đột nhiên đến chỗ tôi làm khó dễ thì sao?”

Đường Ngạo lắc đầu: “Hắn sẽ không.”

Yến Thao nửa tin nửa ngờ: “Tại sao?”

“Cậu không có lương thực.”

Tổng giám đốc Đường rất thẳng thắn.

Lái xe lúc trở về, Cầu Đại Vân có một đống vấn đề muốn hỏi, cuối cùng lại không biết mở miệng như thế nào. Tâm trạng Tổng giám đốc Đường rõ ràng không tệ, anh dừng xe ở cửa vườn thú: “Sau khi đoạt lại quyền khống chế nơi này sẽ có rất nhiều chuyện cần làm, cô cẩn thận một chút.”

Cầu Đại Vân gật đầu, đột nhiên lại không khống chế được hỏi một câu: “Anh đi đâu vậy?”

Tổng giám đốc Đường huýt sáo: “Đi đón công chúa nhỏ của tôi. Đúng rồi, dặn Vương Phượng chuẩn bị chút trái cây tươi.”

Lúc anh nói câu nói này thần thái rất khác xưa. Trước kia khi anh nhắc tới Hải Mạt Mạt, giống như một thương nhân nhắc tới khách hàng của mình. Rất quan tâm, đủ nhiệt tình, nhưng chưa từng có tình cảm.

Mà hôm nay trong lời nói của anh lại mang theo sự dịu dàng. Một người đàn ông tuấn tú quả cảm, trí tuệ hơn người như vậy, Cầu Đại Vân nhìn anh quay đầu xe, đột nhiên có cảm giác rung động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp