Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 7: Động phòng như thế


...

trướctiếp

Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, một loạt tiếng bước chân hỗn độn đột nhiên vang lên, cũng rất nhanh đi về hướng bên này.

"Nhanh lên, nhanh lên! Vương gia đến rồi!"

Lại nghe tiếng hô nhỏ lo lắng liên tiếp, sớm tựa vào đầu giường mơ màng ngủ, Bộ Nhu Nhi chậm rãi trợn mắt, thầm nói trong lòng. Rốt cục cũng đến, để nàng chờ mệt chết.

Két… ——

Lập tức liền nghe tiếng cửa phòng mở, cửa phòng đã bị người mạnh mẽ đẩy ra, tiếng bước chân nặng nề tiến vào.

"Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia —— "

Người săn sóc dâu vội vàng tiến ra đón, nhưng rất nhiều lời tốt lành còn chưa nói xong thì dưới ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú của chú rể mà tiêu tán.

Tiến quân thần tốc, vô tình đi đến trước giường, liếc mắt nhìn tân nương tử ngồi ngay ngắn ở đầu giường một cái, khóe miệng chú rể nhếch lên, trực tiếp đưa tay ——

Soạt!

Không đợi nàng kịp chuẩn bị, Bộ Nhu Nhi liền cảm giác được trước mắt sáng ngời, khăn voan đã bị người kéo xuống.

Thoáng giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn mỹ: Đường cong trên mặt thanh thoát, ngũ quan khắc sâu, mày kiếm xéo lên, như chém vào mây; mũi cao thẳng, bạc môi khẽ cong, đôi mắt tối đen thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắc bén, như hổ báo. Toàn thân của hắn cũng đều tản mát ra cuồng vọng cùng bá đạo không ai bì nổi giống như hổ báo. Quả nhiên giống như đánh giá của người đời —— Một bá vương.

"Vương gia, ngài không thể như vậy! Khăn hỉ là phải dùng thanh —— "

"Sao?" Thấy người săn sóc dâu vừa muốn sửa cho đúng, chú rể lại lạnh lùng liếc mắt một cái, thành công làm cho bà ta câm miệng.

Lại quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Bộ Nhu Nhi.

Đảo mắt một cái, muốn mình ở trong lòng hắn lưu lại ấn tượng sâu sắc, Bộ Nhu Nhi nhanh chóng cúi đầu, thẹn thùng đầy mặt khẽ gọi một tiếng: "Vương gia."

Nhưng mà, chú rể không hề động đậy, trực tiếp cầm lấy ly rượu nha hoàn trình lên, đặt mông ngồi gần thân thể của nàng lên tiếng: "Nàng cũng cầm đi."

Bộ Nhu Nhi thoáng sửng sốt, nhanh chóng đem ly rượu còn lại trên bàn cầm lấy.

Tức thì, một cánh tay hữu lực đan vào, đem cánh tay của nàng nâng lên. Cổ chú rể vừa ngước, một ly rượu ngon trút cạn.

Ừng ực!

Sau đó, tùy ý cầm cái chén cạn trong tay, chú rể cười lạnh lùng: "Hiện tại, lễ cũng xong, rượu giao bôi cũng uống. Lần này, hoàng huynh chắc không còn lời nào để nói chứ?"

"Vương, Vương gia?"

Mọi người đều sửng sốt. Ở phía sau, chú rể tức khắc xoay người, đẩy cửa mà đi, nhưng lại không hề liếc mắt nhìn tân nương tử một cái.

Làm ơn, ngươi chờ ta đem ly rượu trong tay uống xong rồi hãy đi có được không? Không phải chỉ tốn một hai giây thôi sao?

Thấy thế, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể vô lực nhún vai, nhìn theo bóng dáng đi xa của hắn.

"Vương gia!"

Một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng đỏ thẫm biến mất trong bóng đêm, một đám gia đinh, nha hoàn bị hóa đá mới từng bước từng bước tỉnh lại.

Hiện trường tức thì rối loạn, một đám người vội vàng đuổi theo phương hướng chú rể biến mất.

Haizzz, còn đuổi theo gì chứ! Không thấy được người ta đã sớm hạ quyết tâm như thế sao? Hơn nữa, chỉ bằng một đám các ngươi, đánh bại được hắn?

Nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng Bộ Nhu Nhi cười lạnh.

"Tiểu thư..."

Ngay lập tức, nha hoàn hồi môn chạy đến, khóe mắt rưng rưng nhỏ giọng kêu lên.

Người săn sóc dâu cũng nhanh chóng cười làm lành nhỏ giọng nói: "Vương phi, ngài tạm thời kiên nhẫn chờ một chút, bọn họ đi tìm Vương gia. Vương gia lập tức sẽ trở về."

Ha ha, nghe vậy, Bộ Nhu Nhi thật muốn hỏi nàng một tiếng: Bác gái, lời này là bác chột dạ mà nói phải không? Chỉ sợ chính bác cũng không tin tưởng những lời này của mình?

Nhưng lại chậm rãi ngẩng đầu, nàng cười khẽ: "Ừ."

Nếu muốn chơi, vậy thì phải chơi đến cùng, đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp