Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 46


...

trướctiếp

Lâm Hành nhìn như một tên lưu manh, Chu Khải Sinh ở trước mặt Lâm Hành hoàn toàn không dám ra tay, sợ bị đập chết.

“Giảng đạo lý với cái thằng tồi này làm gì? Đánh cho xong việc.” Lâm Hành kéo cổ tay Lưu Vũ ra ngoài, “Đầu thầy bị cái gì hả, sao cứ nhất định phải treo cổ trên cái cây này chứ?”

Đi tới cầu thang đụng phải Chu Phi, Chu Phi liếc nhìn hai người thảm hại trước mặt, u oa một tiếng, “Đây là thế nào?”

“Bạn.” Lâm Hành nói, “Em đi trước, chở bạn về.”

“Đi đi, ở đây cũng quá khó coi.”

Lâm Hành xuống lầu vẫy tay chặn một chiếc xe taxi, đẩy mạnh Lưu Vũ vào, vòng sang bên kia lên xe, nói, “Thầy ở đâu?”

Lưu Vũ sửng sốt một chút, mới nói, “Tìm đại một cái quảng trường cho thầy xuống, thầy vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu.”

“Đừng nói với em là thầy không có chỗ ở nha?”

Lưu Vũ bị Chu Khải Sinh đuổi ra, mà lại phải nói chuyện này với học sinh của mình, đúng là thấy hơi thảm.

“Không có.”

Lâm Hành suy nghĩ một chút, nói tên một khách sạn, “Đi đến đó trước đi.”

Lúc xuống xe, cảm xúc của Lưu Vũ đã ổn định, “Cảm ơn em.”

“Thầy có cầm chứng minh thư không?” Lâm Hành hỏi.

“Không có.”

Lâm Hành lấy chứng minh thư của mình đặt một phòng, lúc trả tiền Lưu Vũ vội vã ngăn lại, mở cái ví tiền chỉ còn vai tờ tiền lẻ.

Lâm Hành buông tay, “Thầy trả đi.”

Lưu Vũ: “…”

Lâm Hành thanh toán tiền đặt cọc, quay người lên lầu.

Lưu Vũ hôm nay mất mặt quá, cũng không muốn nói cái gì. Sau khi vào phòng, Lâm Hành lấy hai ngàn đặt lên bàn, nói, “Thầy tìm chỗ ở trước đi.”

“Không cần.” Lưu Vũ rất lúng túng, thực sự không nghĩ tới có một ngày được học sinh của mình chăm sóc như vậy. “Cố Cảnh Ngôn hôm nay không đi cùng với em sao?”

“Cậu ấy về thành phố B rồi.” Lâm Hành dựa lên bàn, nói, “Cách xa Chu Khải Sinh ra, hắn đã buông tha cho thầy rồi đó. Mẹ nó chứ, bây giờ lương hắn một năm cả trăm vạn, cần gì mười mấy đồng bạc lẻ của thầy?”

Nhắc tới Chu Khải Sinh, trên mặt Lưu Vũ có chút mơ hồ, hắn muốn biện giải, nhưng không thể nào nói được.

Chu Khải Sinh quả thật sẽ không dùng tiền của hắn, thậm chí lương tháng ít ỏi của Lưu Vũ đều nằm trong tay Chu Khải Sinh. Chu Khải Sinh từng nói tương lai sẽ tốt hơn, cho nên bây giờ phải cực khổ một chút, nhưng thật sự có tương lai sao?

“Thầy ơi, thầy phải hiểu, một người không chịu thừa nhận sự tồn tại của thầy tức là người đó không có tình cảm với thầy. Ngay cả mặt mũi đối diện với tình cảm cũng không có, sao có thể sống hết đời với thầy?”

“Nhóc con như em mà nói mấy chuyện này.” Lưu Vũ cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

“Em là nhóc con mà em còn hiểu, em thích một người, tuyệt đối sẽ không để cho người đó phải chịu nhiều oan ức như vậy.” Lâm Hành bây giờ muốn nện vào cái đầu của Lưu Vũ, “Lòng bàn tay cũng tát lên mặt thầy rồi, mà thầy còn đối xử tốt với hắn, cái này mới hèn đó.”

Một chữ “hèn” làm sắc mặt Lưu Vũ trắng bệch.

“Em coi thầy là bạn nên mới có thể nói những thứ này.” Lâm Hành nói, “Dừng đúng lúc bớt đau thương.”

Lâm Hành chợt nhớ tới đã gặp Lưu Vũ ở đâu, tai nạn xe là vì bất ngờ, lúc đó anh nhìn thấy trên cầu có người đứng trên lề lan can, nên mới thắng gấp.

Lưu Vũ im lặng, Lâm Hành lại giật mình, có phải vì thế nên mới có liên quan?

“Em đi trước, có chuyện gì thì gọi điện cho em.” Lâm Hành vội vã ra cửa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Cảnh Ngôn, rất lâu bên kia mới bắt máy, Lâm Hành xoa nhẹ mặt một cái, “Tiểu Cảnh.”

“Chuyện gì vậy?”

“Lưu Vũ chết như thế nào?”

“Tự sát.”

“Anh nói cách thức, thầy ấy nhảy sông đúng không? Cùng một ngày với anh phải không?”

“Phải.”

“Hôm đó anh có nhìn thấy thầy.” Giữa tháng tám, thời tiết còn khô nóng, Lâm Hành vén tay áo lên đi ra đầu đường, “Anh chắc chắn anh không phải tự sát, anh dừng xe là bởi vì nhìn thấy thầy ấy.”

“Cho nên mới xảy ra tai nạn?”

“Ừm.” Lâm Hành nhíu mày, “Anh cứ cảm thấy, việc anh trở về có liên quan đến thầy ấy. Chu Khải Sinh là chủ động trở về sao? Hay là tự sát?”

“Không biết, cái này em không rõ lắm.”

“Lúc em quay về có xảy ra chuyện gì không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, Cố Cảnh Ngôn nói, “Có người nói em biết anh không chết.”

“Cái gì?”

“Người đó cho em một hy vọng, bảo em đúng thời điểm đó tự sát, thì em có thể nhìn thấy anh.”

Cố Cảnh Ngôn là thằng khờ hả! Lỡ người kia là tên lừa đảo thì sao, vậy không phải cậu chết vô ích rồi sao.

“Cố Cảnh Ngôn.”

“Anh Lâm?”

“Em là một đứa ngốc, không thể chối cãi được.” Lâm Hành nói, “Ngày mấy mới về?”

“Trước khai giảng.”

“Nhớ em.” Lâm Hành đốt một điếu thuốc, gió rất lớn, thổi tàn thuốc màu đỏ tươi, anh híp đôi mắt, có chút chua xót.

“Em sắp hết bận rồi.” Giọng Cố Cảnh Ngôn hạ thấp, “Em còn ở công ty, chừng mười giờ rưỡi có thể về đến nhà, về rồi lại nói chuyện với anh.”

“Nói chuyện ấy ấy được không?” Lâm Hành không nhịn được muốn đùa cậu.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, Lâm Hành cho là cậu sẽ từ chối, vừa định nói sang chuyện khác, Cố Cảnh Ngôn thấp giọng nói, “Tùy anh.”

Lâm Hành nắm chặt điện thoại trong tay, “Vậy anh đến nhà em nhé? Nhà anh cách âm không tốt.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Lâm Hành vẫy tay đón xe thẳng đến nhà Cố Cảnh Ngôn. Anh tắm xong lấy quần lót trong hành lý của Cố Cảnh Ngôn mặc vào, nằm ở trên giường vừa vặn mười giờ rưỡi, Lâm Hành liền gọi cho Cố Cảnh Ngôn.

Bên kia bắt rất nhanh, có tiếng nước, “Anh Lâm?”

“Đang làm gì đấy?”

“Tắm.”

“Tắm còn mang điện thoại?”

“Sợ anh gọi, em không nghe được.”

Lâm Hành đốt một điếu thuốc, dựa vào đầu giường, lo âu bị xua đuổi. “Em tự sờ đi, anh muốn nghe em kêu.”

“Nước vào điện thoại.”

“Ở khách sạn hả? Cách âm tốt không?”

“Ừm.”

“Để điện thoại ở chế độ rảnh tay, để sang một bên.”

“Em tắm xong rồi lên giường lại nói nhé?”

“Đừng cúp điện thoại, anh chờ em tắm.”

Cố Cảnh Ngôn vừa rửa ráy vừa thay đổi suy nghĩ, giọng trầm thấp của Lâm Hành truyền qua, “Em thích làm ở đằng sau hay ở phía trước?”

Điện thoại di động mở loa ngoài, giọng anh truyền đến, có cảm giác như bị Lâm Hành nhìn hết trơn. Cả người Cố Cảnh Ngôn nóng lên, ho khan một tiếng, “… Đằng sau.”

“Em từng làm cho mình chưa?”

“Chưa.”

“Thử xem?” Lâm Hành ngậm điếu thuốc, giọng trầm trầm lãm tử, “Hôm qua đã muốn làm em rồi, nhưng nhà anh cách âm không tốt.”

Dục vọng của Cố Cảnh Ngôn nóng muốn cháy người, vội vã tắm xong cầm điện thoại về phòng ngủ, nằm dài trên giường. Nghe tiếng Lâm Hành, tay từ từ hạ xuống, Cố Cảnh Ngôn lúc kết thúc kêu thành tiếng, cậu trở mình nằm ở trên giường, thở hổn hển.

“Tiểu Cảnh.”

“Hả?” Giọng Cố Cảnh Ngôn khản đặc.

“Sảng khoái không?”

Một lúc lâu sau Cố Cảnh Ngôn mới mở miệng, “Sảng khoái.”

Tiếng cười trầm thấp của Lâm Hành truyền qua, “Anh cũng rất sảng khoái.”

Cố Cảnh Ngôn nói chuyện với Lâm Hành cho tới khi thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh lại phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt máy, gần đây những chuyện hoang đường nhất ở cả hai kiếp cậu đều thực hiện rồi.

Cố Cảnh Ngôn trước khai giảng một ngày trở lại thành phố C, Lâm Hành đến sân bay đón cậu, đưa cho Cố Cảnh Ngôn một chiếc chìa khóa.

“Cái gì đây?”

“Chìa khóa nhà mới.” Lâm Hành nói, “Mới vừa mua một phòng second-hand.”

Lâm Hành cũng không nghĩ tới Thiên Sính lại thu lợi nhuận nhanh như vậy, bây giờ nhà ở thành phố C vẫn chưa đắt lắm, hai mươi vạn là có thể mua được một căn đàng hoàng rồi. Lâm Hành tìm Chu Phi mượn mười vạn, rồi thêm mười vạn của mình, mua một căn hai trăm mét vuông.

“Nhà second-hand chưa có trang trí gì, em với anh đến đó trước, anh báo ba mẹ dọn nhà.”

Cố Cảnh Ngôn không nghĩ tới tốc độ của Lâm Hành lại nhanh như vậy, cậu còn định làm sao để thuyết phục Lâm Hành ở chung, Lâm Hành đã mua nhà luôn rồi, sắp xếp tất cả chuyện ở chung.

“Trả hết tiền chưa?”

“Hết rồi, giá nhà bây giờ phải nói là quá có lương tâm luôn.” Lâm Hành bật xi nhan, xe rẽ vào một con đường yên tĩnh, “Từ đây đi vào là được rồi, hoàn cảnh rất tốt, bất động sản cũng không tồi.”

Hầm để xe dưới đất, Lâm Hành dừng xe xong cùng Cố Cảnh Ngôn lên lầu, anh mua ở lầu hai. Bây giờ nhà có thang máy quá ít, toàn là tòa nhà cũ. Lâm Hành bảo Cố Cảnh Ngôn mở cửa, Cố Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn anh.

Mở cửa nhìn thấy cách trang trí đơn giản, trong phòng khách vẫn chưa có đồ đạc gì nhưng đã có đầy đủ nội thất rồi.

“Căn phòng này thế nào? Hướng nam, có cửa sổ sát đất.” Lâm Hành kéo tay Cố Cảnh Ngôn lên lầu mở cửa phòng, nói, “Anh dự định mua một cái giường lớn, xế chiều sẽ đi xem đồ dùng gia đình.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn nóng lên, “Đây là phòng ngủ chính hả? Cho ba mẹ anh ở đây.”

“Tầng trệt có một phòng giống như vậy, cho bọn họ ở đó, để họ đỡ phải leo cầu thang.”

(*) Ở Trung Quốc đất đắt lắm, nên người ta thường ở chung cư, những ai mà có tiền hơn xíu thì sẽ mua kiểu nhà compound giống như trong truyện nè, là kiểu nhà một trệt một lầu thông với nhau. Dù ở dạng chung cư nhưng nhà lớn nên vẫn có lầu luôn á.

Bố cục bốn phòng ngủ một phòng khách một phòng ăn, Lâm Hành kéo tay Cố Cảnh Ngôn đi vào giữa, “Cái phòng nhỏ này chúng ta làm thư phòng, thế nào?”

Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, quay người ôm hôn Lâm Hành, Lâm Hành phác hoạ một tương lai quá đẹp đẽ cho cậu.

“Được chứ.”

Lâm Hành nắm eo Cố Cảnh Ngôn, hai người đứng hôn nhau dưới ánh nắng hắt vào trong thư phòng tương lai. Họ hôn rất lâu, Lâm Hành hôn lên hàng lông mi dày của Cố Cảnh Ngôn. “Bạn học Tiểu Cố, em đến ở chung với anh nhé?”

Cố Cảnh Ngôn chìm đắm trong sự dịu dàng của Lâm Hành, đẹp đẽ giống như đang nằm mơ vậy.

“Được.”

Phòng mới chưa có giường, nếu không thì Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn sẽ lại bắt đầu tiến hành làm chuyện “hài hòa sinh mệnh”. Hai người ở trong căn nhà mới một lúc rồi chạy về nhà họ Lâm.

Sáng sớm Lâm Hành đã thông báo buổi trưa Cố Cảnh Ngôn sẽ tới dùng cơm, Từ Viện chuẩn bị một bàn cơm rất hoành tráng. Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn vào cửa, Lâm Hướng Phong vội vã đưa trà lạnh cho Cố Cảnh Ngôn, “Sao đi lâu thế? Lâm Hành chạy nhầm đường à?”

“Dạ không ạ.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Cậu ấy lái xe rất vững.”

Lâm Hành kéo ghế qua ngồi xuống, uống một hớp nước, đưa chiếc chìa khóa mới cho ba mẹ, “Mới vừa đi thăm nhà mới.”

“Nhà mới gì? Chìa khóa ở đâu đây?” Lâm Hướng Phong sửng sốt.

“Mấy ngày trước con kiếm tiền mua căn nhà second-hand đã trùng tu, có thể trực tiếp dọn qua ở. Bên này điều kiện không tốt, không tiện cho mẹ dưỡng bệnh.”

Lâm Hướng Phong và Từ Viện cùng trợn mắt há mồm, Lâm Hành nói, “Ở chung cư Khê Nguyên.”

“Đã xong xuôi rồi sao?”

Lâm Hành lấy giấy chứng nhận bất động sản từ trong cặp ra, “Con chuyển hộ khẩu luôn rồi.”

Tốc độ nhanh đến mức làm người khác phải líu lưỡi.

“Con và Tiểu Cảnh định buổi chiều ra ngoài đi dạo mua chút đồ dùng, bên kia cách trường học gần hơn, khai giảng sẽ chuyển tới.”

Lâm Hướng Phong vui vẻ, con trai của ông thật là làm cho người ta kiêu ngạo, vui mừng híp mắt lại, “Hôm nay đúng dịp cuối tuần, ba không đi làm, ba và mẹ con qua đó xem phòng. Thuận tiện mua đồ dùng, ba mẹ vẫn còn chút tiền.” Lâm Hướng Phong vừa nói vừa không nhịn được vui mừng, nói, “Ba xuống dưới lầu mua bao thuốc lá, mọi người ăn trước đi.”

Từ Viện kinh ngạc xong rồi mới múc canh cho Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn, không còn gì để nói. Lâm Hành nói đang dự định cho tương lai, nó đúng là làm thật rồi.

Con trai mình cũng đã làm đến mức này, bà có tư cách gì mở miệng nữa?

Năm phút sau Lâm Hướng Phong đắc ý lên lầu, Từ Viện nói, “Thuốc lá đâu?”

“Ui cha, tán gẫu với ông Vương lầu dưới nên quên mất, để đi mua lại.”

“Đừng đi nữa, ăn cơm thôi.”

Khi Lâm Hành ra ngoài, cả xóm đều đã biết Lâm Hành mua nhà lớn ở nội thành, định dẫn ba mẹ tới, mới mười tám tuổi đã lái Audi ở nhà lầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp