Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 1 - Chương 26: đánh tráo


...

trướctiếp

edit: LyLy

Có Bình Hướng Thành dẫn đường, mọi người đều dốc lòng chạy thật nhanh. Ôn Uyển được Trịnh vương dùng áo lông bao kín chặt chẽ, thật chặt ôm vào trong ngực. Ôn Uyển cảm nhận được, gió thổi rất lớn, nàng dễ bị lạnh. Nhưng là người cậu này, thế nhưng lại che chắn ình, sợ mình cảm lạnh. Lòng của Ôn Uyển hướng về phía Trịnh vương rồi, đây là người đầu tiên thừa nhận thân phận của nàng.

Chạy chưa được nửa canh giờ, thế nhưng lại có một đoàn người đuổi theo phía sau. Ôn Uyển quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là Triệu vương, nàng kỳ quái nhìn hắn một cái, lần nữa quay đầu lại nhìn Trịnh vương. Không rõ hắn tại sao theo kịp? Theo kịp để làm gì? Cho dù chứng minh thân phận của nàng, cũng không phải chỉ là có nhiều hơn một đứa cháu thôi sao? Có cần phải khẩn trương như vậy hay không? Ôn Uyển cảm thấy, chuyện này hình như không đơn giản như vậy. Về phần cuối cùng là chuyện gì, đến lúc đó sẽ biết .

“Ngũ hoàng huynh, huynh đi theo làm gì? Huynh không phải là không thừa nhận Ôn Uyển là cháu gái của huynh sao?” Trong bụng Trịnh vương dĩ nhiên hiểu rõ, đương nhiên biết hắn sợ cái gì, lập tức liền chế nhạo.

“Bổn vương muốn kiểm chứng xem lời nói của nàng đến tột cùng là thật hay giả? Nếu là thật, dĩ nhiên là tốt, tất nhiên bổn vương phải trừng phạt những kẻ to gan lớn mật kia, còn nếu là giả dối, nàng dám giả mạo hoàng thân quốc thích, bổn vương liền giết chết không tha.” Triệu vương lạnh lùng nhìn Ôn Uyển. Ánh mắt kia, mang theo lưỡi đao sắc bén lạnh lẻo.

Ôn Uyển giật mình, trốn vào trong ngực của Trịnh vương. Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không có tiền đồ, làm vậy giống như nói mình là tên lường gạt, không được, thua người không thua trận. Lập tức đem đầu từ trong lồng ngực Trịnh vương ra, giương cao lên, giống như một con gà chọi, trừng mắt liếc Triệu vương, bộ dáng rất tức giận.

“Ha ha, ha ha. . . . . .” Trịnh vương vốn muốn phản bác lại Triệu vương, nhưng nhìn Ôn Uyển đột nhiên giống một con báo nhỏ tức giận, cố gắng bảo toàn tôn nghiêm của mình. Cất tiếng cười to. Không nghĩ tới cháu gái này của hắn thật sự can đảm hơn người. Tốt, không hổ là cháu ruột của hắn. Những người bên cạnh nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc.

Triệu vương nhìn bộ dáng hiện tại của Ôn Uyển, nơi nào có sự khiếp nhược cùng sợ hãi lúc đầu. Trong lòng giận muốn điên lên, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Ôn Uyển đã bị Triệu vương giết hơn trăm lần. Hơn bốn canh giờ, cuối cùng cũng đến thôn trang kia.

Nhưng phòng ốc lúc trước Ôn Uyển ở đều đã bị biến dạng. Tường nhà màu sắc sặc sỡ bị biến thành màu trắng, mới tinh, những vũng bùn dơ bẩn lởm chởm cũng trở nên bằng phẳng, sạch sẽ, nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Mọi người nhìn thôn trang rực rỡ hẳn lên, hỏi những người khác, họ đều nói tiểu thư đã được người của Bình gia đón trở về, căn nhà trống không.

Ôn Uyển lười để ý lời nói của bọn họ. Trong lòng hoảng hốt, vội vả chạy vào nhà. Đồ đạc trong phòng tất cả đều đã được đổi mới, cả gốc cây quả du* cũng không còn nữa. Phòng ốc, sân, bài biện, tất cả đều khác trước. Ngay cả đất đai cũng mới. Ôn Uyển gấp đến đỏ mắt, tìm cái cuốc, đào thật lâu, đào không biết mệt. Trịnh vương cũng không cảm thấy bất ngờ, sự cẩn thận này, hắn đã thấy nhiều.

Quả du: hình có dạng đồng tiền

“Hừ, ngươi không phải nói ngươi có chứng cớ sao? Lấy chứng cớ ra chứng minh cho chúng ta xem.” Một phụ tá bên cạnh Triệu vương lạnh lùng nói. Bên Triệu vương không ai hy vọng Ôn Uyển thật sự là nữ nhi của Phúc Huy công chúa, nếu là như vậy, ưu thế lớn nhất của bọn họ không phải sẽ không tồn tại sao? Đó chính là đã kích trí mạng của bọn hắn.

“Đi tìm quản gia đến đây.” Bình thế tử phân phó xong, lập tức có người rời đi. Không lâu sau đã có một người còn ít tuổi nhưng thoạt nhìn khôn khéo tiến vào. Bình thế tử hỏi quản gia, đây có phải là tiểu thư hay không?

“Bẩm thế tử Gia, nô tài là người mới tới, mới đến được một tháng. Tiểu thư đều không có ra khỏi nội viện, nên nô tài chưa từng thấy qua mặt của tiểu thư. Quản gia củ hai tháng trước kia đã được chuộc thân.” Người trẻ tuổi cung kính nói.

Sắc mặt của Bình thế tử thật sự không xong. Điều này không phải càng nói rõ là có tật giật mình sao. Nếu không, tại sao phải thay đổi quản gia?

“Trước đây trong viện này có phải có một gốc cây quả du hay không?” Trịnh vương hỏi người quản gia mới. Mới vừa rồi nhìn bộ dáng của Ôn Uyển, cho thấy nơi này có một thân cây.

“Dạ, thời điểm xây lại nơi này, ở đây quả thật có một gốc cây, giống như cây quả du ở ngoài đầu thôn bên kia. Bất quá vì nó cản trở mọi người làm việc, nên đã chặt bỏ, đem hố lấp đầy.” người quản gia mới này cũng có chút ít kiến thức, nhìn những người này mặc y phục sang trọng, chủ tử của bọn họ cũng phải cung kính, liền biết đây đều là quý nhân, nên nói chuyện vô cùng cẩn thận, cũng không dám nói láo.

“Vậy đồ vật chôn dưới tàn cây này đâu?” Trịnh vương lạnh lùng hỏi.

“Dưới tàng cây? dưới tàng cây không hề nhìn thấy cái gì a.” người trẻ tuổi kinh ngạc nói. Sau lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Trịnh vương, hắn liều mạng dập đầu như băm tỏi, nói thật sự không biết. Ban đầu tất cả đều là thợ xây làm việc, thật không có nhìn thấy thứ gì.

Ôn Uyển biết, những thứ đó đều không còn, nên vô cùng gấp gáp. Đó là đồ vật lúc ma ma đi ngàn lần dặn dò nhắn nhủ, tại sao nàng có thể làm mất đây! Nàng giống như con ruồi không đầu chuyển động xung quanh, cầm cái cuốc đào loạn khắp nơi.

“Không có chuyện gì, tìm không được thì chúng ta trở về. Cho dù không có bằng chứng chứng minh, thì ngươi vẫn là cháu của cậu. Chờ đến ngày đại thọ của Phụ Hoàng, cậu dẫn ngươi đi gặp người. Ta tin tưởng không ai có lá gan lớn đến nổi dám khi quân phạm thượng.” Trịnh vương nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, cho rằng nàng đang lo lắng, không có đồ vật để chứng minh thân phận của mình mà khổ sở, nên hắn vội vàng an ủi.

“Không quan hệ, chỉ cần có cậu ở đây, cho dù không có chứng cớ, cậu cũng sẽ nhìn nhận cháu.” Nhìn bộ dáng đáng thương của hài tử này, trong lòng hắn đột nhiên đặc biệt khó chịu. Nó đã phải chịu bao nhiêu cực khổ, bị bao nhiêu tội, những người này, thật đáng chết.

Ôn Uyển lắc đầu, nhìn Trịnh vương không hiểu, liền cúi xuống viết chữ trên mặt đất. Nói đây là di vật mẫu thân lưu lại, rất trọng yếu. Ma ma nói, trọng yếu phi thường, không thể vứt bỏ. Nếu bị mất, mẹ sẽ rất thất vọng.

“Ôn Uyển, cháu yên tâm, di vật của mẹ cháu, cậu nhất định sẽ giúp cháu tìm về. Hiện tại, chúng ta trở về có được hay không?” Trịnh vương an ủi, trong bụng cũng cả kinh.

Tâm tư của Triệu vương bên cạnh cũng loạn chuyển. Mặc dù hắn không biết Ôn Uyển viết cái gì, nhưng nhìn bộ dạng của Trịnh vương, lại nhìn tướng mạo của hai người, trong lòng suy đoán, vật kia, rất có thể là có bí mật. Xem ra, mình nhất định phải giành trước một bước.

“Bành Xuân là ai? Đi tìm cái người tên là Bành Xuân tới đây.” Ôn Uyển viết hai chữ trên tay Trịnh vương, hắn liền kêu người đi tìm.

“Bành Xuân là một người nông dân thật thà, bất quá, một tháng trước lên núi đốn củi, không cẩn thận bị Dã trư* cắn chết.” Quản gia lau mồ hôi hột trên trán, vội nói.

Dã Trư: lợn rừng

Ôn Uyển không nghĩ tới mình chỉ là muốn mời người giúp đỡ, lại đem người hại chết. Nhưng ngay sau đó lập tức cười khổ, nếu không phải mình tâm tư cẩn thận, đoán chừng cũng đã sớm mất mạng.

“Ngươi đi mang gia đình của người kia đến đây.” Trịnh vương lên tiếng, Bình thế tử lập tức để cho quản gia mang người đến.

Ôn Uyển nhìn nơi mình đã ở hơn năm tháng, nàng mới rời đi hai tháng, đã bị cải tạo thay đổi hoàn toàn. Ôn Uyển đi vào từng phòng từng phòng, nhưng nàng lại không tìm được bất kì chỗ nào giống với dĩ vãng. Tất cả đều thay đổi, đều được xây lại hoàn toàn.

Rời khỏi căn phòng cuối cùng, Ôn Uyển lẳng lặng nhìn trời, nhớ đến ma ma, nhớ đến hán tử thật thà nọ, Ôn Uyển liền muốn khóc, nhưng không khóc nổi. Thế giới này thật rất bất công, những kẻ hại chết người, thế nhưng không có ai truy cứu, bọn họ vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống phu nhân giàu có.

Cả sân, đột nhiên rất yên tĩnh, ngay cả nhưng lời Triệu vương muốn nói cũng dừng lại ở cửa miệng. Bình thế tử nhìn sắc mặt Ôn Uyển bình thản, nhưng đáy mắt lại nồng đậm bi thương, trong lòng nói không ra lời đó là tư vị gì. Thật ra, hắn đã trăm phần trăm xác định, Ôn Uyển là nữ nhi của Phúc Huy công chúa, là cháu gái của hắn. Nếu không, sẽ không đi tìm từng gian phòng một, cố gắng tìm chỗ tương thông. Càng không có khả năng biết, trong viện này, có một cây quả du, còn biết tên của một hán tử làm nghề nông.

“Mấy vị quý nhân, thế tử Gia, người mang đến rồi.” Dứt lời, liền có một cô gái toàn thân trắng thuần đi tới, ánh mắt sưng đỏ, vẻ mặt bi thương, nhìn thấy trong viện có nhiều người như vậy, liền giật mình, bước đi cũng có chút run run. Bé trai đi phía sau cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi, thân thể to lớn, sau khi đi vào nhìn lướt qua, thấy trong viện tất cả đều là thị vệ, đáy mắt có chút khủng hoảng.

Ôn Uyển nhìn hài tử kia, so với người hán tử trợ giúp mình lúc trước, có sáu phần giống nhau, cũng biết quản gia không có tùy tiện tìm người khác để ứng phó.

Hai người kia nhìn thấy quản gia quỳ xuống, lập tức cũng quỳ gối trên mặt đất. Ôn Uyển nhìn hai người, cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, nếu không phải tại mình, người hán tử kia cũng sẽ không chết. Nếu không phải tại mình, cũng sẽ không tự nhiên hại chết một mạng người. Ôn Uyển nghĩ muốn hướng bọn họ bồi tội, lại bị Trịnh vương đoán được ý đồ chặn lại, nàng không nhúc nhích được.

“Bành Xuân chết như thế nào?” Trịnh vương nhìn bộ dáng bi thương của Ôn Uyển, lập tức hỏi.

“Hồi quý nhân, ta, Tiểu dân, dân phụ. . . . . .” Nói hồi lâu cũng không nói được một câu đầy đủ.

“Hồi Vương gia, hắn lên rừng đốn củi đụng phải Dã Trư, bị nó cắn, trở về chưa được mấy ngày liền chết.” Quản gia đang ở một bên lập tức nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp