Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 42


...

trướctiếp

Sau khi mọi người đi về hết, hiệu trưởng đối mặt với trò khôi hài vừa rồi, hiển nhiên là có chút xấu hổ. Ông ta sờ sờ mũi, nhìn nhìn Tần chính ủy vẫn đang ngồi ở một nơi xa một cái: "Chính ủy, ngài xem... Hôm nay đã để cho ngài chê cười rồi, là học sinh không hiểu quy củ..."

"Ngô." Không vui ở trên mặt của Tần chính ủy, vẫn không có giảm đi, một lời hai ý nghĩa nói: "Người không hiểu quy củ, hình như không phải là người học sinh này đi."

Trên trán hiệu trưởng nhất thời rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, biết mình tuyệt đối không thể lại đánh chủ ý vào học sinh vừa rồi. Ông ta bây giờ đã vạn phần hối hận, chính mình lại có thể khinh thường tình huống, Tần chính ủy vẫn còn đang ở đây mà ông ta lại đi xử lý việc này như vậy. Nhưng ông ta chỉ thắc mắc, Tần chính ủy là người không bao giờ xen vào chuyện của người khác, lần này như thế nào lại...

Tần chính ủy đứng dậy, một thân quân trang phẳng phiu, thân hình của hắn cao lớn cường tráng, nhìn qua thực khôi ngô. Cho dù tuổi của hắn đã gần 40, trừ bỏ gương mặt của hắn càng thêm trầm ổn, qua năm tháng, vẻ tuấn lãng ở trên gương mặt của hắn, gần như không để lại một chút dấu vết nào. Đi ra tới cửa văn phòng, Tần chính ủy đột nhiên nói: "Vừa rồi học sinh kia, tên gọi là gì?"

(gần 40 rồi đó.... :sweat: :sweat: :sweat: )

Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, vộ̣i vàng nói: "Khương Sam, cô bé đó gọi là Khương Sam."

Khương Sam....

Tần chính ủy không nói thêm gì, đầu cũng không quay lại, chân sải bước liền đi luôn.

Bí thư của Lưu Thiên Trạch sau khi trở về, liền đem sự tình đầu đuôi hồi báo cho ông ta một lần, Lưu Thiên Trạch sau khi nghe xong thì trầm tư thật lâu. Sau một lúc, ông ta mới nói: "Cô bé này gọi là Khương Sam, nhưng cô ta lại không giống như lời của Khương Mật nói a, chính là đơn thuần cùng ngốc nghếch, ngược lại, ta lại thấy cô bé này tuy tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ lão luyện cùng cay nghiệt a, ta có cảm giác, cô ta có thể dự liệu chuẩn xác bước tiếp theo của chúng ta muốn làm gì vậy, mỗi một lần chúng ta hành động, thời gian cô ta đến phá hỏng đều vừa đúng."

Bí thư cũng gật gật đầu: "Đích xác, đi một nước cờ này, nhìn qua, phương pháp không có gì, như thế nào, mỗi lần cô ta đều xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa, rõ ràng là đã nắm chắc phần thắng, chẳng những cô ta thiết kế lấy đi một nửa di sản, thế nhưng còn lừa gạt được cả lão nhân gia, đem nửa khối tài sản kia nhả ra a! Tâm cơ cô gái này quả thực là có chút sâu."

Lưu Thiên Trạch cau mày: "Anh hôm nay thấy Khương Sam, nói xem anh có cảm giác gì?"

Bí thư nói: "Thời điểm nên nộ thì nộ, thời điểm nên thong dong thì thong dong, biểu hiện của cô ta, nhìn qua thì như là ở thế yếu, nhưng nếu muốn ra tay với cô ta, thự sự là không có chỗ xuống tay, thực khó giải quyết."

"Ân". "Lần trước phái luật sư đi, hắn ta cũng nói như vậy, thời điểm mở phiên toà, cô ta không nói nhiều, nhưng lại có thể dễ dàng lấy được sự đồng tình của quan toà." Lưu Thiên Trạch thở dài: "Khương Mật cũng thật là, cô ấy quá nóng vội, làm việc để lộ ra quá nhiều dấu vết, cô ấy xem nhẹ tiểu nha đầu này, cho thấy chúng ta rõ ràng là đang khinh địch a."

Bí thư lắc đầu: "Nguyên nhân, cũng không hoàn toàn là do Khương Mật. Sự tình chỉ phát sinh trong vòng vài ngày, điều đó rõ ràng cho thấy, Khương Sam kia đã sớm chuẩn bị đầy đủ, chính là muốn đánh cho chúng ta trở tay không kịp, một chút thời gian để phản ứng cùng ứng đối, cũng đều không lưu lại cho chúng ta a. Tôi nghĩ, cô ta hình như đã biết trước là chúng ta sẽ nhúng tay vào, cho nên mới ra tay nhanh chóng như vậy, nếu không, nếu có thể kéo dài thêm hai ngày, tình huống sẽ không do cô ta quyết định được."

Lưu Thiên Trạch không vội, ý vị thâm trường nói: "Không có việc gì, lấy đem đi đi, cô ta cũng chỉ là một con bé con...."

Bí thư thấy vậy cũng cười theo.

Chỉ là, Khương Mật lúc này hiển nhiên là đang ủy khuất ghê gớm. Lưu Thiên Trạch gần đây đối Khương Mật thực thương yêu. Chỉ cần vừa nghĩ tới, Khương Mật đối với mình ôn nhu uyển chuyển, ông ta liền bắt đầu đau lòng. Ông ta nghĩ, lần này, phải hảo hảo giáo huấn Khương Sam một phen, chớ để cho cái tiểu nha đầu kia chọc tức đến Khương mật. Có chuyện gì, hắn sẽ thay bà xả giận.

Khương Mật đi một chuyến vô công từ trường học về nhà. Vừa về đến nhà, bà ta tức giận liền ném đi một đống đồ gì đó, ném xong rồi lại che trán ngồi thở gấp. Bà Chu muốn khuyên, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào, gặp phải biến cố lớn như vậy, trong lòng bà ta cũng rất hoảng hốt, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Mẹ, hai người thu thập đồ đạc thế nào rồi."

Khương Mật chỉ tức giận trong chốc lát, bà ta cũng biết, bây giờ sinh khí như vậy cũng vô dụng: "Thu thập tốt, chúng ta lúc này trở về biệt thự đi."

Bà Chu vội vàng gật đầu: "Đã sớm thu thập thật tốt, chỉ còn đợi con thôi a."

Mặt Khương Vi xị ra: "Con lúc trước đã nói mọi người không nên chuyển ra ngoài a, ở gần đây, ngay cả cái địa phương để luyện vũ đạo cũng không có, con sắp phải đi phỏng vấn, đây không phải là quá lãng phí thời gian sao?"

Nghe thấy con gái nói vậy, Khương Mật liền trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Tốt tốt tốt, chúng ta lúc này liền trở về, chuyện bên ngoài, trước, con không cần quan tâm, bây giờ cần chính là nên chuyên tâm luyện vũ, phỏng vấn là trọng yếu."

Bà Chu bận tâm hỏi: "Vậy, tiền chuẩn bị để đi sang Anh quốc phải làm thế nào?"

Tâm Khương Mật nhanh chóng trầm xuống. Nhưng vì không để cho nữ nhi chịu áp lực lớn, bà ta đành phải dụ dỗ trước: "Chuyện tiền bạc, Chú Lưu bên này sẽ nghĩ biện pháp, đợi khi nào sản nghiệp lấy về tay chúng ta, về sau lại bù thêm cũng giống như nhau."

Lúc này, bà Chu cùng với Khương Vi mới tạm thời yên lòng. Nhưng trong lòng của Khương Mật lại không chắc chắn lắm. Khương Sam thay đổi, đã đem tất cả kế hoạch của bà ta đều làm rối loạn, Anh quốc bên kia, số tiền phải chuẩn bị không phải là một số lượng nhỏ, bà ta thật không ngờ, tất cả di sản đều sẽ đáp đi vào, lúc trước còn chưa dám đối với Lưu Thiên Trạch trương quá cái miệng này.

Kết quả, ba người, mỗi người một tâm tư trở về Khương gia, nhưng lại phát hiện, khóa đã bị thay đổi, làm bọn họ một phen khó chịu.

"Sam Sam thật là, thật là tức chết ta a!"

Bà Chu tức giận, cả cơ thể đều run run, âm điệu giương lên như muốn gào. Khương Mật cực kỳ phiền lòng: "Tốt lắm! Trải qua nhiều chuyện như vậy, mẹ, người còn không biết cô ta là cái loại đức hạnh gì a? Con nói rồi, mẹ để biệt thự cho nó, nó tuyệt đối sẽ đem chúng ta đuổi ra ngoài! Nha đầu chết tiệt này!"

Khương Vi quệt miệng, ủy khuất ghê gớm, giọng nói nức nở: "Đổi khóa thì thế nào, chúng ta liền cạy!"

Khương Mật cùng bà Chu cũng có ý tứ này, một bên khiển trách Khương Sam không hiểu chuyện cùng ác độc, một bên buông gánh nặng trong lòng, đi tìm người đem khóa cạy ra, sau đó là thay vào khóa mới.

"Nó nếu không nhận sai, ta sẽ không để cho nó có thể tiến vào cửa cái nhà này."

Bà Chu vừa về với hoàn cảnh quen thuộc, nguyên bản tâm tình bà ta còn thê lương, lại đột nhiên liền dần dần khôi phục lại. Bà vẫn không tin, Khương Sam sẽ làm quyết tuyệt như vậy.

Trên toà án, không phải là bà chỉ cần khóc, là có thể khiến cho Khương sam mềm lòng sao? Thời điểm này, chính mình thế nhưng lại còn lo lắng với một cái tiểu bối. Đặc biệt, nó lại là đứa cháu gái vẫn bị bà ta nắm ở lòng bàn tay đâu. Từ xưa đến nay, làm gì có cái đạo lý, con trai vừa đi, cháu gái toàn thân liền đại biến như vậy. Nhất định, nhất định là Khương sam bị ảnh hưởng tâm thần cho nên nó mới như vậy. Đợi khi nó phục hồi lại, phát hiện bên người mình, ngay cả một thân nhân cũng không có, không chừng, nó còn muốn khóc lóc xin chính mình tha thứ cho nó đâu.

Bà Chu vừa dọn dẹp phòng ở, ngoài miệng còn không ngừng lải nhải: "Hừ, nó phản thiên a, lại có thể đem ta đẩy vào trong mương a, lúc này ta nhất định phải trị nó thật ác mới được!"

Khương Mật cũng biết, lời của mình Khương Sam tuyệt đối sẽ không nghe. Bà ta ở một bên không ngừng châm ngòi thổi gió bên tai bà Chu: "Đúng a, hiện tại cũng chỉ có lời của mẹ, cô ta còn có khả năng nghe được hai ba câu, mẹ, người không biết, hôm nay tại trường học, Khương Sam có bao nhiêu càn rỡ a, căn bản nó không xem con là trưởng bối của nó a."

Phía dưới là một đôi mẹ con lòng đầy căm phẫn, thương lượng xem sẽ thu thập Khương Sam như thế nào.

Trên lầu là Khương Vi đã sớm bị Khương Mật đuổi lên để luyện vũ. Khương Vi đem âm nhạc mở tối đa, trong lòng cô ta chịu uất ức, sớm đã nghẹn thành một cục. Mặc kệ Khương Sam cướp đi gì gì đó, người thất bại chính là người thất bại, đời này cô cũng đừng nghĩ có cơ hội đi học viện vũ đạo hoàng gia Anh quốc! Bây giờ, cô ta nhất định phải dốc hết toàn lực, phải có được tư cách nhập trường, sau đó là hung hăng cho Khương sam một kích!

********Phân cách tuyến********

Ngày đầu tiên, buổi tối Bạch Kỳ liền lôi kéo Khương Sam đi huấn luyện hai giờ. Kết quả, giữa trưa ngày hôm sau, Khương Sam ăn cơm xong vẫn trực tiếp đi tìm Trương huấn luyện viên. Bạch Kỳ mặt không chút thay đổi, đang đứng một bên thao trường. Nhìn chăm chú trên sân thể dục một lúc lâu.Trên sân chính là hai người, là Trương huấn luyện viên đang huấn luyện cho Khương Sam động tác mới.

Trương Phức Uất khẩn trương luẩn quẩn ở phía sau Bạch Kỳ một lúc. Cô ta nhìn di động, cẩn thận chỉnh lý dung nhan mất nửa ngày, xác định dung nhan của mình đã tốt, sau đó mới đỏ mặt đi lên phía trước.

"Bạch, Bạch huấn luyện viên, anh cũng ở trong này a."

Thanh âm Trương Phức Uất mềm mại, có thể nói như bãi nước xuân thủy. Nhưng, tầm mắt của Bạch Kỳ từ đầu tới cuối, lại chỉ nhìn chăm chú ở trên người của Khương Sam cùng với Trương huấn luyện viên. Nhìn bọn họ ngẫu nhiên nói giỡn một hai câu, ánh mắt của hắn liền lạnh đến dọa người, đối với một người đang đỏ mặt tim đập ở bên cạnh là Trương Phức Uất, nhìn hắn cũng không có nhìn lấy một cái.

Trương Phức Uất theo tầm mắt của Bạch Kỳ nhìn về phía giữa sân thể dục. Cô ta cắn cắn môi một cái, nghĩ nghĩ, hẳn là Bạch Kỳ đang nhìn Trương huấn luyện viên đi, phỏng chừng đây là tìm Trương huấn luyện viên có việc đâu, hít một hơi thật sâu, Trương Phức Uất lại đi phía trước một bước.

"Bạch huấn luyện viên ở đây là đợi Trương huấn luyện viên đi? Anh không biết, người mà Trương huấn luyện viên đang huấn luyện, chính là bạn cùng phòng của tôi a. Bọn họ gần đây mỗi ngày đều như vậy, chính là một mình huấn luyện đến buổi chiều, cho đến khi ngạch huấn luyện bắt đầu đâu, mỗi ngày đều ở chỗ này phơi a." Thanh âm Trương Phức Uất nhu hòa hơn: "Không bằng tôi mời Bạch huấn luyện viên đi uống một chút gì đó đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp