Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 30: Vị ngọt lan tỏa


...

trướctiếp

Đã mấy ngày liền không có tin tức gì của Nhiếp Quang và quản gia, cũng không thấy đến Sướng Viên thăm Liệt Minh Dã, có lẽ là đang bận rộn điều tra chuyện này.

Thương thế của Liệt Minh Dã đã ổn định, Thảo Hồ có thể coi như một thần y, có anh ta trị liệu thương thế khỏi rất nhanh. Khi thay thuốc tôi còn cố tình nhìn, miệng vết thương cũng đã lên vảy rồi.

Nhiều ngày luôn luôn ở bên chăm sóc Liệt Minh Dã, tinh thần rút cuộc không chống đỡ nổi thân thể, tôi mệt mỏi gục xuống bàn ngủ. . . . . .

Có lẽ tôi thiếp đi rất lâu, có lẽ chỉ khoảng một khắc, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi tên tôi. Tôi cố gắng mở mắt, vừa dụi mắt vừa ngẩng đầu lên. Lúc nhìn lên giường tôi bỗng run lên một cái, sau đó trợn tròn mắt, thân thể cũng nhanh chóng từ nằm sấp chuyển sang ngồi thẳng. Liệt Minh Dã tỉnh rồi!

Lúc này cậu ta đang nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn tôi, đôi môi mỏng không còn chút máu khẽ mở, đôi mắt sâu thẳm giống như được phủ một tầng lụa mỏng.

“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi!” Tôi vui mừng quá đỗi, đỡ bàn đứng lên.

Cậu ta chớp chớp hàng lông mi, giọng nói khàn khàn yếu ớt nói một chữ, “Nước. . . . . .”

Nghe vậy, tôi lật chén trà lên rót đầy nước, một tay cầm chén một tay cầm thìa đi tới bên giường ngồi xuống, cẩn thận đút cho cậu ta.

Uống xong, cậu ta liếm cánh môi, một giọt nước theo cằm chảy xuống. Tôi rút khăn tay lau cho cậu ta.

Cậu ta yên lặng nhìn tôi, hai mắt mặc dù không quá rõ ràng nhưng ánh mắt lại nhìn rất chuẩn.”Đây là đâu?” Có nước nhuận giọng, tiếng nói không khàn khàn như trước nữa.

“Đây là Sướng Viên, là Thảo Hồ cứu cậu.” Tôi đặt chén trà lên bàn thấp đầu giường, vừa trả lời vừa nhét khăn lụa vào trong vạt áo.

Cổ họng cậu ta lăn lộn, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Năm ngày.”

Cậu ta chậm rãi khép hờ đôi mắt, một lát sau lại mở ra, thử hỏi, “Là cô ở bên chăm sóc ta?”

“Nơi đây không phải Liệt phủ, ngoại trừ tôi còn ai có thể chăm sóc cậu?” Tôi cảm thấy câu hỏi này thật dư thừa, vì trông cậu ta không biết tôi đã phải hy sinh bao nhiêu giấc ngủ.

Dứt lời, cậu ta nhắm mắt lại, một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt hiện lên bên bờ môi, tiện đà cầm tay tôi đặt ở trên gối.

Thấy thế, trong đầu tôi nhảy ra một dấu chấm hỏi, hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Cậu ta không trả lời, nụ cười bên môi càng đậm hơn, không lâu sau nụ cười nhạt dần, chỉ nằm yên tĩnh.

Cậu ta không nói, bộ dáng lại giống như muốn ngủ, tôi định rút tay, không ngờ cậu ta lại nắm chặt lấy. Tôi không hiểu ý cậu ta, bèn hỏi lại, “Cậu làm sao vậy? Thoải mái hay là khó chịu?”

“. . . . . .” Cậu ta im lặng, vẫn không trả lời. Định rút tay lần nữa, cậu ta lại nắm chặt hơn. Nhìn bộ dáng tiều tụy vì bệnh của cậu ta như vậy không ngờ tay vẫn còn rất khỏe!

Tôi mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục chút huyết sắc của cậu ta, dấu chấm hỏi liên tiếp nhảy ra. Không rút được tay về tôi cũng đành mặc cậu ta, ánh mắt từ trên mặt cậu ta dời về phía bàn tay đang nắm lấy tay tôi.

Tình cảnh hiện giờ cực kỳ giống lúc cậu ta tỉnh lại sau khi chịu trượng hình, khi đó cậu ta cũng lặng lẽ giữ lấy tôi không buông. Trong lòng cậu ta rút cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Không khí lúc này có chút kỳ lạ, có chút mờ ám, vị ngọt chậm rãi lan tỏa ra bốn phía. . . . . .

Cậu ta thoải mái nằm trên giường, tôi ngồi ở bên giường càng ngày càng buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng không chống chịu được cơn buồn ngủ, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Mới đầu ngủ còn hơi khó chịu, sau này lại trở nên thoải mái, thậm chí bên người còn có hơi ấm. Tôi theo bản năng tiến về phía hơi ấm, thật sự buồn ngủ quá. . . . . .

Tôi ngủ một giấc sâu, không mộng mị

.”Ừm. . . . . .” Tôi ưm một tiếng, hàng mi khẽ động, mở mắt ra. Một gương mặt quá mức phóng đại đập vào mắt, đôi mắt sâu thẳm đã hoàn toàn tỉnh táo đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt này cực kỳ quen thuộc!

Tôi theo bản năng ngừng thở, chuyển mắt nhìn tình huống bốn phía.”A!” Tôi thất thanh hét lên, ngồi bật dậy giống như dưới thân lắp súng bắn đạn. Ngồi dậy quá mạnh khiến tôi đập “bộp” lên một vật cứng.

Một tiếng kêu rên và một tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên. Tiếng kêu rên xuất phát từ Liệt Minh Dã, cậu ta nhíu mày ôm cánh tay bị tôi đập vào. Còn tiếng kêu đau xuất phát từ phía sau, tôi vội xoay người nhìn ra bên ngoài giường, chỉ thấy Thảo Hồ ôm cánh tay phải nhe răng nhếch miệng.

Trái tim tôi đập mất tiết tấu, gò má đỏ ửng, vội bò xuống giường giống như chạy trốn vậy. Tôi đi giày xong vội vã đứng cách xa giường năm bước, nhiệt độ trên mặt cao đến dọa người. Ôi trời, tôi lại ngủ ở trong lòng Liệt Minh Dã! Tình cảnh mờ ám đó lại bị Thảo Hồ bắt gặp! Khó trách ngủ thoải mái như vậy, hóa ra là Liệt Minh Dã ôm tôi lên giường!

Hai người không để ý đến tôi, tiếp tục công việc đang bỏ dở. Thảo Hồ bắt mạch cho Liệt Minh Dã, Liệt Minh Dã xuyên qua bên vai Thảo Hồ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi. Không chịu được ánh mắt trần trụi đó của cậu ta, tôi xoay lưng về phía cậu ta.

“Thân thể khôi phục không tệ, không quá mười ngày là có thể hành động tự nhiên.” Thảo Hồ bắt mạch xong, nói.

Tôi vuốt ve gò má nóng rực quay người lại, Liệt Minh Dã đã không còn nhìn tôi nữa mà gật đầu với Thảo Hồ.

“Trở về điều dưỡng cho tốt, trong khoảng thời gian này đừng làm vận động quá kịch liệt.” Thảo Hồ vừa nói vừa đỡ cậu ta ngồi dậy.

Tôi quay về phía giường đi giày cho Liệt Minh Dã. Thảo Hồ cầm lấy một cái bình sứ từ trên bàn tròn đưa tới trước mặt tôi, nói, “Không cần uống thuốc nữa, chỉ cần mỗi ngày một lần bôi thuốc cao này lên miệng vết thương là được. Thuốc cao này chữa trị da thịt, làm sẹo bóc ra.”

“Đa tạ!” Tôi cầm lấy gật đầu cảm ơn anh ta. Liệt Minh Dã đứng lên, tôi duỗi tay đỡ cậu ta.

“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, lúc trở về nhớ cẩn thận một chút.” Thảo Hồ đưa hai chúng tôi ra khỏi phòng, lúc đi ra mới phát hiện sắc trời đã gần chạng vạng. Bất tri bất giác tôi lại nằm trong lòng Liệt Minh Dã ngủ một ngày! Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên mặt lại tăng vọt. Cảm thấy vừa kỳ lạ vừa xấu hổ.

Lại nói lời cảm ơn từ biệt Thảo Hồ, hai chúng tôi lên xe ngựa. Liệt Minh Dã nhắm mắt dưỡng thần, tôi cúi đầu không nói, suốt dọc đường đi im lặng trở về Liệt phủ.

Liệt Minh Dã bình an trở về, khiến không khí trong phủ vui mừng hân hoan.

Bữa tối, tôi, Liệt Minh Dã, Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ ngồi chung một bàn. Ánh mắt Nhiếp Quang và Mục Liễu Nhứ dán chặt lên người Liệt Minh Dã, vui mừng khôn xiết.

“Thích khách đã điều tra đến đâu rồi? Có đầu mối không?” Mục Liễu Nhứ gắp một miếng măng vào bát Liệt Minh Dã, ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Quang hỏi.

Tôi vừa dùng bữa vừa vểnh tai nghe.

“Không tra được gì, thích khách không để lại bất cứ đầu mối nào, như thể đã bốc hơi vậy.” Nụ cười của Nhiếp Quang đã tắt lịm, tay cầm đũa dùng sức nắm chặt.

Nghe vậy, tôi thở dài trong lòng, xem ra kẻ đứng sau khống chế đám thích khách quả có tầm nhìn xa trông rộng. Có lẽ khi tôi và quản gia đến Sướng Viên thì bọn chúng đã quét sạch tất cả dấu vết để lại!

Mục Liễu Nhứ im lặng nhíu mày. Tôi không nói gì, lặng lẽ ăn cơm. Nhưng Liệt Minh Dã từ đầu tới cuối đều chăm chú dùng bữa, vẻ mặt bình tĩnh, cứ như thể đối tượng bị ám sát không phải cậu ta vậy.

Bữa tối trở nên nặng nề, mặc dù Liệt Minh Dã bình an là chuyện đáng mừng, nhưng sát khí được ẩn giấu nay đã bắt đầu trồi lên!

Sau bữa cơm, tôi tiễn Nhiếp quang, bưng nước ấm lau người, hầu hạ Liệt Minh Dã đi nghỉ.

Trở lại Lan Uyển tôi chỉ rửa mặt, đốt một nắm cỏ Kinh Lan Thanh rồi trèo lên giường. Lúc ban ngày mặc dù đã ngủ rất lâu nhưng dù sao cũng đã mệt mỏi vất vả nhiều ngày, vậy nên vừa nằm xuống không lâu tôi liền tiến vào mộng đẹp. . . . . .

Hôm sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần cực tốt, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi cỏ xanh, xem ra ngửi mùi này quả nhiên đã có hiệu quả rõ rệt! Hương này quý ở chỗ chỉ có mùi thơm chứ không có khói khi đốt. Cả một đêm mà, trong phòng không hề có chút khói nào, không thể không bội phục y thuật của Thảo Hồ cao minh!

Nhiếp Quang đã thông báo việc Liệt Minh Dã gặp chuyện cho Hoàng thượng biết. Vậy nên sau hai ngày nghỉ ngơi, Hoàng thượng truyền khẩu dụ tuyên tôi và Liệt Minh Dã vào cung.

Chúng tôi theo tiểu thái giám đi tới Ngự Thư Phòng, Lương Đức Dung từ trong đi ra ra hiệu cho tiểu thái giám lui, sau đó nói với chúng tôi, “Hoàng thượng đang triệu kiến Đức Thân Vương, xin hai vị chờ ngoài cửa một lát.” Nói xong, đóng cửa sơn đỏ nạm vàng lại.

Tôi và Liệt Minh Dã nhìn nhau, đứng ở trước cửa. Ước chừng một nén hương trôi qua, cửa thư phòng mở ra, một chàng trai trẻ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu mặc triều phục màu xanh lam từ trong đi ra. Anh ta rất tuấn tú, khóe môi còn mang theo nụ cười nhạt.

“Thảo dân tham kiến Đức Thân Vương.” Thấy Liệt Minh Dã ôm quyền hành lễ, tôi nhún người nói, “Dân nữ tham kiến Đức Thân Vương.”

“Ha ha, miễn lễ.” Chàng trai cười nhẹ nói, tiếng nói hơi khàn.

Giọng nói này làm tôi nhíu mày theo phản xạ, cảm thấy dường như đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng không nhớ nổi là nghe ở đâu nữa.

Đi qua Đức Thân Vương, tôi ngẩng đầu kinh ngạc phát hiện anh ta đang cười với tôi dường như có thâm ý khác! Nụ cười này làm tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, thân thể bất giác run rẩy!

“Thất thần làm gì? Còn không vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Liệt Minh Dã truyền tới, nghe vậy, tôi vội hoàn hồn.

Theo Lương Đức Dung đi đến trước bàn, Hoàng thượng ngồi thẳng lưng uống trà. Tôi và Liệt Minh Dã cùng quỳ xuống hành lễ, “Thảo dân/dân nữ tham kiến Hoàng thượng!”

“Miễn lễ.” Giọng Hoàng thượng có chút khàn khàn.

Chúng tôi đứng lên, Hoàng thượng đặt chén trà lên bàn, khuôn mặt có chút mỏi mệt.

Hoàng thượng nhìn Liệt Minh Dã từ đầu tới chân, sau đó nở nụ cười ôn hòa, nói, “Học nghệ không tinh, xem như giữ được cái mạng.”

Nghe vậy, trong lòng tôi căng thẳng, lặng lẽ giương mắt nhìn anh ta một cái, sau đó vội vàng rũ mắt xuống. Từ giọng điệu không biết được là vui hay giận, nhưng nghe từ ngữ thì dường như có chút bất mãn với Liệt Minh Dã. Tâm tư Đế vương quả nhiên sâu không lường được!

Liệt Minh Dã cúi đầu không nói.

“Kể lại mọi chuyện cho trẫm nghe.” Hoàng thượng lại nâng chén trà lên uống một ngụm.

Liệt Minh Dã lập tức kể lại kỹ càng những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua cho anh ta.

“Tây Vực. . . . . .” Nghe xong, Hoàng thượng lấy ngón trỏ khẽ gõ lên bàn, vẻ mặt có chút lười nhác, lông mi rũ xuống.

Liệt Minh Dã hơi ngẩng đầu lên một chút, vẻ mặt bình tĩnh đến mức kỳ lạ.

Trong Ngự Thư Phòng lặng ngắt như tờ, hai người họ dù không nhìn nhau, không nói gì, nhưng tôi lại phát hiện ra điểm kỳ lạ. Họ dường như đều có đăm chiêu trong lòng, nhất là khi nhắc đến Tây Vực!

Đang lúc im lặng, Lương Đức Dung bước nhẹ tới bên cạnh Hoàng thượng, khom lưng nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Dung phi nương nương cầu kiến.”

Ông ta vừa dứt lời, trong đầu tôi giống như có một chiếc cưa bằng kim loại cắt đứt sợi dây đàn tạo ra tiếng vang chói tai. Giờ tôi đã hiểu vì sao lúc nghe thấy giọng Đức Thân Vương tôi lại nhíu mày… Anh ta chính là người đàn ông thần bí ngày ấy tằng tịu với Dung phi trong Ngự Hoa Viên! Tuyệt đối không sai được, giọng nói đó rất đặc biệt, làm người ta muốn quên cũng không thể quên!

Cảm thấy được ánh mắt của Liệt Minh Dã, tôi quay đầu sang, nhận được ám chỉ trong ánh mắt cậu ta tôi vội vàng thu hồi vẻ kinh ngạc, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Tôi cũng không biết, hóa ra biểu cảm trên mặt mình cũng có thể biến đổi nhanh như thế!

“Truyền.” Hoàng thượng chén trà đặt xuống, đứng lên, vẻ vui sướng chờ mong đứa con sắp ra đời hiện rõ ra mặt, từ trong mắt càng toát ra sự sủng ái đối với Dung phi.

Thấy thế, tôi nhớ lại lời Dung phi từng nói: ‘Hoàng thượng đã hai tháng chưa lật thẻ bài của bản cung.’ Hai tháng chưa lật thẻ bài tức là đã gần thất sủng rồi, bây giờ sự sủng ái của Hoàng thượng đối với cô ta toàn bộ là do thai nhi trong bụng!

Dung phi bưng khay chân thành đi vào, dung mạo đoan trang diễm lệ. Hai chúng tôi đồng thời hành lễ thỉnh an, cô ta cười nhẹ coi như miễn lễ.

Cô ta bưng khay đi tới bên cạnh hoàng thượng, đặt khay ở trên bàn, bưng cái bát lên ngọt ngào mềm mại nói với anh ta, “Hoàng thượng, đây là đặc sản ô mai ở quê hương thần thiếp, thần thiếp tự tay chế thành nước ô mai ướp lạnh cho Hoàng thượng giải khát đỡ nóng.”

Lương Đức Dung thay anh ta cầm lấy cái bát dùng ngân châm kiểm tra, xác nhận không có độc mới đưa cho Hoàng thượng, giọng nói ỏn ẻn, “Hoàng thượng mời dùng.”

Hoàng thượng uống một ngụm, vui vẻ khen, “Ừ, chua ngọt mát lạnh, ái phi thật biết săn sóc!”

Anh ta khen như vậy khiến cho Dung phi như mở cờ trong bụng, hai má ửng hồng, xinh đẹp khuynh thành.

“Ái phi đang có mang đừng để mình vất vả, nước ô mai ướp lạnh tuy tốt, nhưng trẫm cũng không hi vọng nàng vì làm nước mà có gì sơ xuất, sau này những chuyện như thế hãy giao cho Ngự Thiện Phòng đi.” Hoàng thượng mặc dù nói như vậy nhưng vẫn mỉm cười một hơi uống cạn.

“Dạ.” Dung phi nhún người hành lễ, vừa vuốt ve phần bụng vẫn còn bằng phẳng vừa cười đáp.

Tôi nhìn hai người vì đứa bé chưa ra đời mà vô cùng tình cảm, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Khi Hoàng thượng biết được thai nhi trong bụng Dung phi không phải long chủng của mình sẽ có cảm giác gì? Anh ta sẽ dùng cách nào để xử lý phi tần không tuân thủ nữ tắc như cô ta?

Dung phi ơi Dung phi, cô có biết mình đã phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ chưa? Còn Đức Thân Vương, gian phu như anh ta cũng sẽ chẳng thể có kết cục tốt!

Tôi nghĩ đến đó chỉ lặng lẽ cười thầm, cười mình còn có sức quan tâm cho người khác.

Từ xưa có vị Hoàng đế nào chưa bị cắm sừng? Hoàng đế mưa móc hữu hạn, phi tử đông đảo, sao nhận được hết quân ân? Phi tử không chiếm được mưa móc suốt ngày tịch mịch khó nhịn liền thò chân ra ngoài!

Tất cả đàn ông đều hâm mộ Hoàng đế hưởng hết giai lệ hậu cung mà quên mất cái sừng trên đầu, chỉ để ý hưởng thụ mà không muốn thừa nhận hậu quả xấu hổ khi mưa móc quân ân không đều!

Tam thê tứ thiếp chắc gì đã tốt? Đã bất trung với tình cảm lại còn tự chuốc lấy phiền não!

Đột nhiên trái tim tôi ngưa ngứa. Nếu như Đức Thân Vương đi trễ một chút, hay Dung phi đến sớm một chút, hai người họ gặp nhau sẽ là cục diện như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp