Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 47: Vừa muốn khóc vừa muốn cười


...

trướctiếp

Tôi cầm trống bỏi chơi đùa với Tiểu Thương Sí nằm ở trên giường đá chân, tiếng trống “thùng thùng” giòn giã dễ nghe. Tôi vừa lắc trống vừa lấy tay che mặt, rồi đột nhiên mở ra chơi ú òa với thằng bé, cũng phát ra mấy tiếng kỳ quái chọc cho thằng bé cười không ngừng, đôi mắt sáng trong cưới híp tịt lại thành hình trăng khuyết xinh đẹp.

“Òa….òa” Tôi cúi đầu giả làm con trâu dùng tay giả làm sừng chọc nhẹ lên bụng thằng bé.

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha!” Thằng bé thoải mái cười to, khi thì bắt lấy tóc của tôi, khi thì vỗ vào đầu tồi, khiến mái tóc được chải chỉnh tề rối bù.

Tôi cười khanh khách, cùng thằng bé nằm trên giường chơi đùa không biết trời đất. Tôi cũng không biết rằng mình hai mươi sáu tuổi vẫn còn có tâm hồn chưa già, cảm thấy lúc này mình cũng không khác nào một đứa trẻ. Thế giới của trẻ con vĩnh viễn vui vẻ, vô lo vô nghĩ như vậy.

“Bảo bối, nào, ra đây với mẹ!” Tôi ngồi ở cuối giường cúi người vỗ tay với thằng bé, cầm trống bỏi lắc lắc dụ dỗ.

“Nha! Nha!” Thằng bé vui vẻ dùng đôi bay béo mập đập đập liên tục lên đệm giường, thân thể cong lên, nhích nhích bò dần lên phía trước.

“Ha ha ha ha, nhìn cái dáng của con kìa, xấu quá, xấu quá…” Tôi cười ngã vào giường, miệng nói ‘xấu quá’, trong lòng lại thích không thôi! Bộ dáng thằng bé đứng lên thật đáng yêu, béo béo mập mập, dáng điệu vô cùng thơ ngây non nớt.

“Ha ha ha ha, nha ha! Nha ha!” Không để ý tới sự chê cười của tôi, thằng bé bò đến trước mặt tôi nắm lấy cán trống, vui vẻ quăng quật.

Tôi buông tay, để thằng bé cầm lấy trống. Thằng bé ngồi dậy ngắm nghía, học bộ dáng của tôi lúc trước lắc lắc, tiếng trống “thùng thùng” thích thú. Thằng bé vừa lắc vừa chớp mắt với tôi, vô cùng nghịch ngợm đáng yêu!

“Nhìn con đỏm dáng kìa!” Không ngờ lại khiến thằng bé ra oai như vậy, tôi vươn ngón trỏ chọc nhẹ lên cái má béo béo mềm mềm của thằng bé, một cái, hai cái, ba cái, càng chọc càng cảm thấy mềm mại.

Thấy tôi chọc, thằng bé cười lộ ra phần lợi hồng hồng, sau đó bất ngờ dùng trống đánh lên mu bàn tay tôi.

“A, nhóc con đáng ghét, dám đánh mẹ?” Tôi trợn tròn mắt, ngạc nhiên, trừng mắt giả vờ giận dữ mắng.

Một tay thằng bé cầm trống, hạ thấp người bò đến phía tôi. Thấy thế, tôi đưa tay ra ôm thằng bé vào lòng. Không chờ tôi nói, thằng bé đã cầm trống gõ vào đầu tôi “bộp” một cái, khiến tôi ngớ ra!

Thấy tôi ngớ ra, thằng bé cười nắc nẻ, gõ ba cái lên đầu tôi, “bộp, bộp, bộp.”

“Giỏi lắm nhóc con, muốn tạo phản hả, xem mẹ trừng phạt con thế nào!” Tôi lấy lại tinh thần lập tức đẩy thằng bé nằm ngửa ra giường, cúi đầu dụi vào bụng thằng bé.

Bụng ngứa, thằng bé cười khanh khách lăn lộn trên giường, tay lắc lắc cái trống bỏi.

Thằng bé cười đỏ mặt, tôi ngừng “Tấn công” ôm thằng bé vào trong lòng, vuốt hai má đỏ ửng của thằng bé, tức giận trừng mắt một cái. Oắt con, bé tý đã biết dỗ mẹ? Thật lém lỉnh, lớn lên không biết sẽ thế nào nữa!

Thằng bé cười tít mắt, bỏ lại trống bỏi dụi dụi vào lòng tôi. Cọ cọ xong còn giật nhẹ vạt áo, miệng cũng chép chép. Thấy thế, tôi biết thằng bé đói bụng, vội buông thằng bé định lấy sữa dê.

Hai chân vừa duỗi đến bên giường liền dừng lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, tôi vội rụt chân về, hai tay ấn ấn xoa xoa bộ ngực mềm mại. . . . . . Nửa cứng nửa mềm, có sữa!

“Ha!” Tôi cực kỳ vui vẻ, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, sao không thừa dịp Liệt Minh Dã không ở đây cho Tiểu Thương Sí bú sữa? Nghĩ đến đây, tôi cười trộm, vội cởi áo ôm lấy thằng bé.

Nhìn thấy đầu vú, thằng bé mừng rơn, mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt đầu vú hút sữa.

Giây phút thằng bé hút sữa từ ngực tôi, tôi xúc động, nước mắt như trân châu đứt dây rơi xuống, không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng tôi lúc này! Làm một người mẹ, cuối cùng tôi cũng có thể cho con mình bú sữa rồi!

Chưa cho tôi quá nhiều thời gian trải nghiệm vui sướng, cửa phòng “kẹt” một tiếng bị đẩy ra. Nghe tiếng, máu toàn thân tôi đóng băng, cứng ngắc quay đầu nhìn ra phía cửa. Liệt Minh Dã bưng một cái bát lớn đứng bất động trước cửa.

Khi thấy Tiểu Thương Sí đang bú sữa vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta bay sạch, sắc mặt lập tức thay đổi, gầm lên, “Lăng – Tiêu – Lạc.”

“Oa!” Tôi sợ quá hét lên, ôm Tiểu Thương Sí lăn xuống giường. Hai chân mới chạm đất liền nghe “bộp” một tiếng, chắc là Liệt Minh Dã đập bát lên bàn rồi. Tôi không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào, eo bị ghìm chặt, một giây sau Tiểu Thương Sí và tôi chia lìa.

Liệt Minh Dã xách cổ áo Tiểu Thương Sí ném thằng bé lên giường, trúng thẳng vào tấm chăn bông mềm mại. Kế tiếp đó là tôi, nhưng cậu ta ném tôi thẳng tay không thương tiếc chút nào hết khiến tôi hoa cả mắt, dạ dày nhộn nhạo.

“A. . . . . .” Tôi kêu rên, chưa kịp tỉnh táo đã thấy bên ngực phải mềm mại rơi vào khoang miệng ẩm nóng.”A!” Tôi hô to, hai mắt trợn tròn.

Dường như muốn trừng phạt tôi lén cho Tiểu Thương Sí bú, cậu ta hút rất mạnh, rất vội vàng, hai tay cũng nắm chặt bộ ngực mềm mại của tôi không buông.

“Thiếu gia. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Đau!” Tôi nhíu mày kháng nghị, đánh vào cánh tay cậu ta. Cậu ta coi như không nghe thấy, cứ tiếp tục làm theo ý mình.

Tôi khẽ nheo mắt nhìn màn, hai tay bắt lấy đầu vai cậu ta, không ngừng kêu rên. Đây đâu phải hút sữa? Rõ ràng là muốn hút luôn đầu ngực tôi!

Sau một lúc lâu động tác hút sữa mạnh mẽ vừa rồi mới dịu lại, tôi thở phào một hơi, tay túm lấy đầu vai cậu ta cũng buông lỏng.

Hút hết sữa, cậu ta cũng không ngẩng đầu, ngược lại ngậm chặt đầu vú nhẹ nhàng liếm, khiến cơ thể tôi run lên! Nhận ra được tình huống biến tôi, tôi hít vào một hơi, vội dùng sức đẩy cậu ta.

Cậu ta túm chặt hai tay tôi đè lên đỉnh đầu, tay kia thì luồn vào trong quần áo tôi.

“Đừng!” Tôi sợ hãi hét lên, run rẩy hóa thành cứng ngắc.

Cậu ta không ngừng liếm đầu vú của tôi, đôi môi nóng cháy dọc theo bộ ngực hôn dần lên trên, khi hôn tới gáy thì ngậm mút, đầu lưỡi quấn lấy trêu đùa vành tai tôi.

“Ư. . . . . .” Tôi không chống chịu được sự tê dại khẽ rên lên một tiếng, tiếng rên rỉ làm hô hấp của cậu ta trở nên dồn dập, môi cũng rời khỏi vành tai hướng về phía tôi.

Thấy thế, tôi vội xoay đầu, cậu ta không hôn được môi tôi mà hôn lên khóe miệng.

“Đừng như vậy!” Tôi hét to một tiếng, giọng nói có chút yếu ớt, dùng sức quay người.

Cậu ta thở hổn hển vùi mặt vào cần cổ tôi, hơi thở ẩm nóng đều đều phả lên làm trong lòng tôi rung động không thôi, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao.

Tôi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt trong suốt sáng ngời của Tiểu Thương Sí. Thằng bé tỏ vẻ tò mò kinh ngạc, không hiểu chúng tôi đang làm cái gì. Đối mặt với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của con, tôi thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Liệt Minh Dã lại ở trước mặt con . . . . . . tôi. . . . . . tôi. Thực không biết xấu hổ mà!

Không dám nhìn thẳng ánh mắt thuần khiết của Tiểu Thương Sí, tôi lấy tay che nửa bên mặt, đầu ngón tay nóng lên.

Sau một lúc lâu, Liệt Minh Dã ngẩng đầu, tôi cũng mở mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đỏ lừ của cậu ta. Trong đáy mắt cậu ta lóe ra vẻ tình dục, mặc dù không đậm nhưng cũng khiến trái tim tôi đập như điên! Tôi quay mặt không nhìn cậu ta, vuốt ve gò má Tiểu Thương Sí để che dấu hoảng hốt.

Cậu ta không làm thêm bất cứ hành động vô cùng thân thiết nào nữa chỉ cúi đầu xuống hôn lên má tôi, sau đó ngồi dậy.

Cậu ta không đè lên tôi nữa, tôi mượn sức cậu ta ngồi dậy chỉnh quần áo, đầu ngón tay lướt qua da thịt có hơi nóng.

Cậu ta bưng bát sữa dê tươi trên bàn tới, cũng đưa cái thìa nhỏ cho tôi.

Tôi ôm Tiểu Thương Sí đặt lên đùi, cầm thìa cẩn thận bón sữa dê cho thằng bé. Thằng bé vừa uống sữa vừa nhìn ngực tôi, cái mũi nhỏ nhíu vài cái, dường như là đang kháng nghị vì không cho nó uống sữa mẹ.

Liệt Minh Dã bưng bát hừ một tiếng, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu thằng bé.

Thấy thế, khóe miệng tôi giật giật, hai cha con này, một lớn một nhỏ đều muốn ăn sữa của tôi. Bón bên này, bên kia mặc kệ, bón bên kia, bên này lại cáu kỉnh, làm sao bây giờ?

Ăn xong một chén sữa Tiểu Thương Sí ợ lên no nê, rúc vào trong lòng tôi thỏa mãn rên rỉ.

Tôi rút khăn lau đi vết sữa đọng cạnh môi thằng bé, tiện thể hôn một cái lên trán. Con nhà mình đúng là nhất, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy thích! Thằng bé đã được tám tháng lẻ mười sáu ngày, sắp tới có thể chọn đồ vật đoán tương lai, tập nói chuyện, tập đi, tôi chờ mong thằng bé gọi tôi một tiếng “Mẹ” quá!

Thấy tôi hôn Tiểu Thương Sí, Liệt Minh Dã không vừa ý, bá đạo kéo eo tôi ôm vào trong lòng.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, ác bá, con trai ruột cậu ta cũng không cho!

Tôi ôm Tiểu Thương Sí, cậu ta lại ôm cả hai mẹ con tôi vào lòng. Khó được “Một nhà ba người” ở cùng nhau, Tiểu Thương Sí thật vui vẻ, bò lên người tôi, duỗi thẳng cánh tay lướt qua đầu vai tôi thò ra sau tìm kiếm Liệt Minh Dã. . . . . . túm tóc cậu ta, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía tôi, cái miệng nhỏ nhắn cười xấu xa, “Nha nha!” Thằng bé vừa cười vừa dùng sức giật giật tóc Liệt Minh Dã.

Thấy thế, tôi bật cười ngửa đầu nhìn ra sau, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Liệt Minh Dã xanh lét tôi cười không ngừng được.

Cơ bắp trên mặt cậu ta giật giật vài cái, dường như đang nén giận, mặt xanh mét để Tiểu Thương Sí tùy ý giật trái giật phải. Càng lâu sắc mặt cậu ta cũng càng khó coi.

Tiểu Thương Sí thật đúng là thích giật tóc cậu ta, nhóc con có bản lĩnh, có quyết đoán, tương lai nhất định sẽ trèo lên đầu lên cổ cha mình! Nghĩ đến đây, tôi cười như điên “Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”

Đây là lần đầu ba người chúng tôi ở cùng nhau, không biết vì sao, rõ ràng cười thật hạnh phúc nhưng nước mắt lại trào ra. Mắt đau đớn, mũi xon xót, trái tim cũng không chịu khống chế bắt đầu run rẩy. . . . . . Rất muốn khóc!

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay Liệt Minh Dã, cậu ta hoảng hốt, vội nâng cằm tôi lên. Khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của tôi thì cánh tay cậu ta bỗng cứng đờ.

Tôi cười lắc đầu, đẩy tay cậu ta ra lau nước mắt trên mặt, đáng ghét, càng ngày càng muốn khóc rồi!

Cậu ta không giỏi an ủi, chỉ biết thô lỗ răn dạy, “Khóc cái gì mà khóc, xấu chết đi được!”

Nhưng những lời này lại làm tôi nín khóc mỉm cười, tôi thật không hiểu nổi chính mình, vừa rồi còn rất muốn khóc giờ lại muốn cười. Tôi phát hiện mình sắp bị thần kinh mất rồi, đúng vậy, cũng sắp thần kinh rồi. . . . . .

Bữa tối, Mục Liễu Nhứ từ trong cung trở về, chúng tôi cùng nhau dùng bữa. Nhiều ngày đã qua, tôi không nhịn được hỏi thăm tình huống trong cung.

“Ai. . . . . .” Cô ấy thở dài, nửa là đồng tình nửa là bất đắc dĩ nói, “Tiểu hoàng tử mới ra đời bị Hoàng thượng ném chết, Dung phi bị Hoàng thượng đâm chết, việc này khiến trong cung nổi lên sóng to gió lớn. Hoàng thượng tức giận biếm ba trăm sáu mươi bảy người trong dòng họ của Dung phi làm thứ dân, sung quân tới biên quan làm cu li, đời đời làm nô. Hoàng thượng gần đây tính khí nóng nảy dễ giận, hàng đêm liên tục lật thẻ bài tuyên tần phi thị tẩm. Cung nữ, thái giám hầu hạ bên cạnh đã có ba người bởi vì vô ý mà bị đánh chết; Một thái y nhận hối lộ của Dung phi bị Hoàng thượng ra lệnh chém ngang eo, con cháu đời sau vĩnh viễn không thể vào triều làm quan.” Cô ấy một hơi nói rất nhiều, dứt lời bỏ đũa xuống lắc đầu.

Mặc dù chỉ nghe cô ấy kể lại nhưng tôi cũng hết hồn, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi. Hoàng thượng đã ba mươi, lại chưa hề có con, trông ngóng Trang phi lại sinh thai chết, Dung phi sinh nghiệt chủng, anh ta sao có thể không tức giận? Sao có thể không nóng lòng, hàng đêm sủng hạnh tần phi?

“Ai. . . . . .” Tôi cũng thở dài, nói trắng ra thì Hoàng thượng cũng là người. Là một người đàn ông, có ai không hi vọng đời sau của mình ngày càng lớn mạnh, huống chi là đế vương cửu ngũ chí tôn!

Thái y ăn công lương bổng lộc, chẳng những không phân ưu giải sầu cho Hoàng thượng mà còn nhận hối lộ của tần phi. Sau khi bại lộ, muốn không bị Hoàng thượng giáng tội cũng khó. Không chỉ đánh mất tính mạng, còn hủy diệt đường làm quan của con cháu đời sau, tội gì?

Cung nữ, thái giám càng không có quyền làm chủ vận mệnh của mình, ăn nói làm việc không cẩn thận một chút là dẫn tới họa sát thân ngay lập tức!

Cô ấy nói không ít, chỉ không nhắc đến một người. Tôi nhíu mày, thử hỏi, “Còn ai bị phạt nữa không?”

Nghe vậy, động tác ăn cơm của Liệt Minh Dã hơi ngừng lại sau đó tiếp tục như chẳng có chuyện gì.

Mục Liễu Nhứ im lặng, rũ hàng lông mi xuống, không nói một lời, một lúc lâu sau mới lắc đầu.

Thấy thế, tôi cũng im lặng. Dù tôi không chỉ đích danh, nhưng mọi người đều biết tôi muốn nói đến Đức Thân Vương. Hoàng thượng không trừng phạt anh ta, tôi nghĩ thứ nhất là không đủ chứng cớ, hai là e ngại thế lực khổng lồ của anh ta ở trong triều. Không động thì thôi, đã động phải một lưới bắt hết!

Không khí trong phòng ăn bỗng chốc trở nên u ám nặng nề, cả ba chúng tôi đều chẳng nói một lời!



Lần trước gặp Nhiếp Quang là tháng mười một đầu mùa đông, hiện nay đã là cuối tháng giêng rét đậm, qua một năm, cách xa nhau một tháng lẻ hai mươi bốn ngày. Khi gặp lại cũng là lúc chia tay, Hoàng thượng lệnh cho anh ta suất lĩnh mười lăm vạn đại quân đóng quân biên cảnh Tây Bắc, lần đóng quân này không biết đến năm nào tháng nào mới có thể về triều. . . . . .

Văn võ bá quan tiễn đưa dần dần thưa thớt, tôi và Liệt Minh Dã ngồi chung một con ngựa tiếp tục tiễn đưa, ra khỏi Hoàng Thành, đưa tới khe núi cổ ở ngoại ô.

“Minh Dã, tiểu muội, ‘tiễn quân ngàn dặm rồi cũng phải từ biệt’, chúng ta chia tay ở đây thôi.” Nhiếp Quang ghìm ngựa lại, anh ta mặc áo giáp hoàng kim, hào khí bừng bừng, uy phong lẫm liệt. Dải tua đỏ trên mũ giáp tung bay theo gió, vẽ ra một đường cong giữa không trung.

Liệt Minh Dã ghìm ngựa, tạm dừng vài giây mới gật đầu, cũng nghiêm túc nói với anh ta, “Nước Ô ngày càng lớn mạnh, người Ô gian xảo, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, giỏi dùng binh. Những năm gần đây nhiều lần xâm phạm biên cảnh Long Triều ta, Nhiếp đại ca lần này đi cần phải cẩn thận, đừng trúng kế của bọn chúng.”

“Ừ, ta biết.” Nhiếp Quang gật đầu, nói, “Ta đoán sắp tới Hoàng thượng sẽ phái Đức Thân Vương đóng quân ở Đông Nam, mà đệ sẽ ở lại đợi mệnh. Người Oa Tắc phía Đông Nam đang rục rịch, muốn chia cắt ranh giới Long Triều ta giống người Ô. Nếu Đức Thân Vương mà đi, tình huống sẽ không tốt hơn ta là bao đâu.”

Liệt Minh Dã đồng ý với anh ta, không nói gì thêm.

Tôi lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau suốt đường đi, trong lòng cảm thán phiền muộn, đây là thế giới của đàn ông, tư thế hào hùng. . . . . .

“Tiểu muội.” Nhiếp Quang chuyển hướng câu chuyện về phía tôi, tôi chợt hoàn hồn, ngẩng đầu. “Minh Dã giao cho muội.” Anh ta nói rất sâu xa, lộ ra hy vọng và khẩn cầu.

“Nhiếp đại ca yên tâm, muội sẽ chăm sóc cho thiếu gia thật tốt.” Tôi đồng ý với sự phó thác của anh ta, nhưng khi nói đến chữ cuối hai vai tôi hơi trĩu xuống.

Anh ta nhìn tôi đăm đăm, gật đầu. Cánh tay giơ lên cao, hướng về phía mười lăm vạn đại quân phía sau hô to, “Xuất phát!!!”

Liệt Minh Dã giục ngựa nhường đường, cùng tôi nhìn theo Nhiếp Quang và đại quân đi xa dần, cho đến khi hóa thành đốm nhỏ mới quay đầu trở về.

Tiễn đưa rồi sẽ có lúc phải từ biệt, nhưng bông tuyết giăng đầy trời này sẽ làm bạn với Nhiếp Quang đến biên quan. Tôi ngẩng đầu đỡ một bông tuyết nhẹ như lông ngỗng. “Thiên Vận Long Triều đã thành lập được bao nhiêu năm rồi?” Tôi dựa vào trong lòng Minh Dã, nhìn bông tuyết sạch sẽ trong lòng bàn tay hỏi.

“Ba trăm sáu mươi tám năm.”

“Đổi mấy đời đế vương?”

“Sáu đời.”

“Chiến sự có mấy lần?”

“Chưa bao giờ ngừng.”

Tôi không hỏi nữa, nhắm mắt lại, hóa ra tôi xuyên không tới thời loạn thế. . . . . . Mấp máy cánh môi, tôi khẽ thì thầm, ” Mây Thanh Hải che mờ núi Tuyết. Ngọc Môn quan thấy miệt xa xa. Cát vàng trăm trận trải qua. Lâu Lan chưa diệt thì ta chưa về.” Đây là bốn câu thơ cổ trong bài ‘Tòng quân hành thất thủ’ (Bài hành tòng quân), tôi cảm thấy bốn câu thơ này rất hợp với Nhiếp Quang. Nếu không thể giữ được biên cảnh Tây Bắc bảo vệ Thiên Vận Long Triều, anh ta cũng không còn mặt mũi nào khải hoàn hồi triều, đây cũng là dụng ý thật của Hoàng thượng khi phái anh ta đến đó.

Chiến tranh sắp bắt đầu. . . . . .

“Nàng biết trận pháp, biết chữa bệnh lạ, biết giảng đạo lý, biết ngâm thơ, còn biết gì nữa?” Liệt Minh Dã áp môi bên tai tôi khẽ hỏi, lúc nói cánh môi cọ vào vành tai tôi.

Tôi rụt cổ, vành tai hơi ngứa, hơi thở của cậu ta cũng có chút mờ ám. Là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt, trên cơ bản cái gì nên biết đều biết, chẳng qua là đại đa số những điều đó đều vô dụng ở nơi dày.

Tôi không lập tức trả lời, nghĩ một lúc mới nói ra mấy thứ tiểu thư khuê các cổ đại đều biết, “Đánh đàn, chơi cờ, thư pháp, hội họa, múa, thêu thùa. . . . . .” Tôi biết những thứ này đều nhờ ơn cha mẹ tôi, cả hai người đều là giáo sư học viện nghệ thuật, hi vọng tôi tiếp tục bước trên con đường nghệ thuật nối nghiệp cha mẹ. Chỉ tiếc là tôi không có hứng thú với nghệ thuật, chỉ yêu thích thiết kế thời trang, còn lén đăng ký thi vào khoa thiết kế thời trang khiến cha mẹ tôi tức giận cạch mặt tôi bốn năm đại học. Hiện nay tôi xuyên không tới thời không khác, không thể gặp lại họ được nữa, giờ mới hối hận không quý trọng thời gian ở bên cha mẹ thì đã quá muộn. Đường đời không có hối hận, không biết quý trọng những thứ có được đến khi mất đi sẽ vĩnh viễn không quay lại được!

‘Quý trọng những gì trước mắt, đừng để mất đi mới biết hối hận.’ Những lời cảnh cáo của lão sĩ đạo đột nhiên văng vẳng bên tai, làm tôi hơi khựng lại, lập tức rũ hàng lông mi xuống. Rút cuộc cái gì mới là thứ tôi ‘có được’? Đến giờ tôi vẫn không rõ. . . . . .

“Nàng đúng là một cô gái đặc biệt. . . . . .” Liệt Minh Dã nỉ non vùi mặt vào cần cổ tôi, vừa ngửi tóc tôi vừa dùng áo choàng ôm lấy tôi.

Tôi bật cười, tôi thì có gì mà đặc biệt, chẳng qua là người tương lai nên biết thêm một số chuyện tôi. Riêng cái này thì cậu ta và Thảo Hồ thật ăn ý, đều gọi tôi là “cô gái đặc biệt”.

Đi tới đi lui tôi bỗng nhiên nhớ lại bí mật nghe được hôm ngắm mai, tôi vội vỗ vỗ mu bàn tay cậu ta, ngửa đầu kể lại từ đấu chí cuối.

Nghe xong, cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt, môi mỏng gợi cảm hé mở muốn nói lại không nói lời nào. Sau một lúc lâu chỉ thấy khóe miệng cậu ta giật giật, lập tức phục hồi như cũ.

Thấy thế, tôi lắc đầu, không hỏi gì chỉ quay đầu nhìn phía trước. Cậu ta ấy à, nhất định là trong lòng đã nghĩ ra cái gì rồi.

Chúng tôi chậm rãi đi trên đường đất vàng trở về, gió ngừng, tuyết vẫn đua nhau rơi xuống như lông ngỗng, bờm con ngựa đã phủ kín một tầng tuyết trắng, vạn vật thế gian đều bị bao phủ dưới lớp tuyết thật dày. Trời giá lạnh đất đóng băng, ngoại ô hoang tàn vắng vẻ, thê lương vô hạn.

Tôi ngồi thẳng dậy, tìm tư thế thoải mái lại dựa vào lòng Minh Dã. Nhắm mắt, hưởng thụ sự ấm áp của cậu ta, hưởng thụ cảm giác bông tuyết khẽ rơi trên người.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi đột nhiên cảm thấy eo bị siết lại, khiến tôi bừng tỉnh. Không chờ tôi hỏi, Liệt Minh Dã đã che miệng tôi, cơ bắp căng cứng.

Tôi túm lấy cánh tay của cậu ta, trên cánh tay kia đã nổi lên mấy sợi gân xanh, chứng tỏ lúc này cậu ta đã nhanh chóng bước vào trạng thái đề phòng! Tôi sợ hãi, trợn tròn mắt, đây là vùng ngoại ô hoang dã, chẳng lẽ là . . . . .?!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp