Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 31: Tài năng


...

trướctiếp

“Người sói có phần gì trong truyện này vậy?”. Tanya hỏi sau đó, mắt nhìn Jacob.

Jacob nói trước khi Edward có thể trả lời. “Nếu gia tộc Volturi không ngừng lại để nghe chuyện về Nessie, ý tôi là Renesmee”, cậu ta tự sửa mình, chợt nhớ ra rằng Tanya sẽ không hiểu được cái nickname ngu ngốc của cậu ta, “chúng tôi sẽ dừng họ lại”.

“Rất dũng cảm, cậu nhóc, nhưng điều đó hầu như là không thể nào cho những chiến binh có nhiều kinh nghiệm hơn chứ đừng nói gì là cậu”.

“Cô không biết những việc mà chúng tôi có thể làm đâu”.

Tanya nhún vai. “Đó là mạng của cậu, hẳn là thế, để sống như ý cậu chọn”.

Mắt Jacob long lanh nhìn Renesmee - vẫn còn đang trong tay của Carmen với Kate đang quấn quýt bên cạnh họ - và thật dễ dàng để nhìn thấy sự khát khao bên trong họ.

“Cô bé này rất đặc biệt, cô gái nhỏ này ấy”, Tanya đăm chiêu. “Thật khó kháng cự lại”.

“Một gia đình đầy tài năng”, Eleazar lẩm bẩm khi ông ấy đi tới đi lui. Nhịp độ của ông ấy đang tăng dần; ông ta xẹt từ cửa ra vào tới chỗ Carmen và ngược trở lại sau mỗi giây. “Người cha thì đọc được ý nghĩ, người mẹ là lá chắn, và sau đó là phép thuật gì đó mà đứa bé đặc biệt này có được đã làm say mê chúng ta. Tôi tự hỏi liệu có một cái tên cho việc mà cô bé ấy làm được hay không, hay đó chỉ là quy tắc tiêu chuẩn cho một ma cà rồng lai. Như thể việc này có bao giờ được xem là bình thường! Một ma cà rồng lai, thật thế!”

“Xin lỗi?”. Edward nói bằng một giọng sửng sốt. Anh giơ tay ra và chụp lấy vai của Eleazar khi mà ông ấy chuẩn bị quay lại cánh cửa nữa. “Chú vừa gọi vợ cháu là gì?”

Eleazar nhìn Edward một cách tò mò, quên mất việc đi tới đi lui trong một khắc. “Lá chắn, chú nghĩ. Con bé đang chặn chú lại, thế nên chú không thể chắc chắn lắm”.

Tôi nhìn Eleazar chăm chú, hai chân mày tôi nhăn lại tạo thành một đường rãnh trong sự bối rối. Lá chắn? Ông ấy có ý gì về việc tôi đang chặn ông ấy lại? Tôi đang đứng ngay bên cạnh ông ấy, chẳng tự vệ kiểu nào cả.

“Lá chắn?”. Edwardd lập lại một cách say mê.

“Đến đây Edward! Nếu chú không thể đọc được con bé, chú nghi ngờ là cháu cũng không thể đâu. Cháu có thể nghe những ý nghĩ của con bé bây giờ không?”. Eleazar hỏi.

“Không”, Edward lẩm bẩm. “Nhưng cháu cũng chưa từng bao giờ có thể làm vậy. Kể cả khi cô ấy còn là con người”.

“Chưa bao giờ?”. Eleazar chớp mắt. “Thú vị thật. Điều đó sẽ chỉ ra một tiềm năng khá là mạnh mẽ, nếu nó biểu lộ rõ như vậy ngay cả trước khi biến đổi. Chú không thể cảm nhận được cách nào để xuyên qua lá chắn của con bé để hiểu được tất cả. Con bé vẫn còn mới quá - con bé chỉ mới vài tháng tuổi”. Cái nhìn mà ông ấy nhìn qua Edward bây giờ gần như là bực tức hơn. “Và rõ ràng là cháu hoàn toàn không biết được con bé đang làm gì. Hoàn toàn không biết. Thật mỉa mai. Aro gửi chú đi vòng quanh thế giới để tìm những thứ dị thường như thế này, và cháu chỉ là vấp ngang nó một cách ngẫu nhiên và kể cả không nhận ra cái mà cháu đang có”. Eleazar lắc đầu có vẻ không tin được.

Tôi cau mày. “Chú đang nói về cái gì thế? Làm sao cháu có thể là lá chắn được? Nó có ý nghĩa là gì vậy?”. Tất cả tôi có thể hình dung trong đầu là một cái khiên từ thời Trung cổ thật buồn cười.

Eleazar nghiêng đầu qua một bên khi chú xem xét tôi. “Chú cho rằng chúng ta đã câu nệ về hình thức một cách quá mức khi nói về lá chắn. Sự thật, phân loại năng khiếu là một công việc đầy chủ quan và ngẫu nhiên; mỗi một năng khiếu đều là có một không hai, chưa bao giờ chính xác cùng một thứ mà có tới hai cái. Nhưng cháu, Bella, khá dễ để phân loại. Năng khiếu mà hoàn toàn là để che chở, để bảo vệ những bỏ mặt ngoài của người mang nó, thì luôn luôn gọi là lá chắn. Cháu đã bao giờ kiểm tra những khả năng của cháu chưa? Chặn lại bất cứ người nào bên cạnh tôi và chồng của cháu?”

Tôi phải mất tới vài giây, chưa kể tới việc bộ não của tôi đã làm việc nhanh như thế nào, để sắp xếp câu trả lời.

“Nó chỉ có tác dụng với những thứ nào đó”, tôi nói với chú ấy. “Đầu của cháu có chút... Riêng tư. Nhưng nó không ngăn cản được việc Jasper có thể làm rối tung cảm xúc của cháu hay Alice có thể thấy được tương lai của cháu”.

“Hoàn toàn là phòng thủ tinh thần”. Eleazar gật đầu với chính mình. “Có giới hạn nhưng rất mạnh”.

“Aro đã không thể nghe cô ấy”, Edward xen vào. “Mặc dù cô ấy vẫn còn là người khi họ gặp nhau”.

Mắt của Eleazar mở lớn.

“Jane cũng thử làm cháu bị thương nhưng cô ta đã không thể”. Tôi nói. “Edward nghĩ Demetri không thể tìm cháu, và như vậy Alec cũng không thể quấy rầy cháu được. Vậy có tốt không?”

Eleazar, vẫn còn há hốc miệng, gật đầu. “Đúng đấy”

“Lá chắn!” Edward nói, thấm đẫm sự hài lòng sâu sắc trong giọng nói của anh ấy. “Cháu chưa từng nghĩ về nó kiểu này. Người duy nhất mà cháu đã từng gặp trước đây là Renata, và những cái mà cô ta làm thì khác hẳn”.

Eleazar đã hơi hồi phục lại. “Phải, không có năng khiếu nào mà biểu lộ chính xác cùng một kiểu, bởi vì chưa từng có một ai suy nghĩ thật chính xác cùng một cách”.

“Renata là ai? Cô ấy làm gì?”. Tôi hỏi. Renesmee cũng quan tâm, nghiêng qua một bên Carmen để con bé có thể thấy vòng quanh Kate.

“Renata là cận vệ cá nhân của Aro”, Eleazar nói với tôi. “Một loại lá chắn rất thực tiễn, và cũng là một cái rất mạnh”.

Tôi lờ mờ nhớ về một đám nhỏ ma cà rồng lảng vảng gần Aro trong cái tháp rùng rợn của ông ta, một số là đàn ông, một số là đàn bà. Tôi không thể nhớ được những gương mặt đàn bà trong ký ức không thoải mái và kinh hoàng đó. Một trong số họ chắc chắn là Renata.

“Tôi tự hỏi... “ Eleazar đăm chiêu. “Cháu thấy đấy, Renata thì là lá chắn mạnh mẽ chống lại tấn công vật lý. Nếu người nào đó đến gần cô ta - hay Aro, vì cô ta luôn luôn ở gần bên ông ấy trong mọi hoàn cảnh thù địch - thì họ sẽ thấy họ bị trệch hướng... Có một sức mạnh xung quanh cô ta đẩy lùi lại, tuy rằng nó gần như là không thể chú ý được. Cháu chỉ thấy bản thân cháu đi tới một hướng khác so với hướng cháu đã dự định, với một ký ức bị xáo trộn như là tại sao cháu lại muốn đi hướng đó lúc ban đầu. Cô ta có thể thực hiện được lá chắn của cô ta ra xa vài mét từ bản thân cô ấy. Cô ta hơn nữa còn bảo vệ Caius và Marcus nữa, khi họ cần nhưng Aro luôn là ưu tiên số một “.

“Những việc mà cô ta làm không thực sự là vật lý. Giống như phần lớn những năng khiếu bao la mà chúng ta có, nó đều nằm trong tâm trí. Nếu cô ta thử giữ cháu lại, chú tự hỏi ai sẽ thắng?”. Chú ấy lắc đầu. “Chú chưa bao giờ nghe rằng năng khiếu của Aro hay của Jane lại bị ngăn cản”.

“Momma, mẹ thật đặc biệt”, Renesmee nói với tôi mà không có một chút ngạc nhiên nào cả, cứ như là con bé đang bình luận về màu sắc của quần áo tôi.

Tôi đang cảm thấy bị mất phương hướng. Tôi chẳng phải đã biết về năng khiếu của mình rồi sao? Tôi có khả năng đặc biệt tự điều khiển bản thân mình là cái mà đã cho phép tôi bỏ qua ngay lập tức những năm đầu tiên kinh khủng của ma cà rồng mới sinh. Ma cà rồng chỉ có thêm một năng lực là nhiều nhất, không đúng sao?

Hay là Edward đã đúng ngay từ lúc bắt đầu? Trước khi Carlisle giả thuyết rằng sự tự điều khiển bản thân mình có thể là thứ gì đó vượt quá tự nhiên, Edward nghĩ rằng sự kiềm chế của tôi chỉ là sản phẩm của một sự chuẩn bị tốt - sự tập trung và thái độ, Edward công bố.

Ai đã đúng? Có thật là tôi có thể làm nhiều hơn? Tên gọi và loại cho người như tôi là gì?

“Em có thể phóng ra không?”. Kate hỏi một cách hứng thú.

“Phóng ra?”. Tôi hỏi.

“Đẩy nó ra từ trong thân em”, Kate giải thích. “Chắn cho người nào đó ngoài em ra”.

“Em không biết. Em chưa thử bao giờ. Em không biết là em nên làm thế nào”.

“Ồ, có lẽ em không thể làm”, Kate nói nhanh. “Trời biết là chị đã phải tập tành nó trong hàng thế kỷ và điều hay nhất chị có thể làm được là chạy một dòng điện xuyên qua da mình”.

Tôi nhìn chị ấy chăm chú, hơi khó hiểu.

“Kate có khả năng tấn công”, Edward nói. “Gần giống như Jane”.

Tôi tự động né người ra xa Kate, và chị ấy cười.

“Chị không thích thú với cái trò tàn ác ấy đâu”, chị ấy trấn an tôi. “Nó chỉ là thứ gì đó trong tầm tay khi đánh nhau thôi”.

Những câu Kate nói thấm vào, bắt đầu kết nối với nhau trong tâm trí tôi. Chắn cho người nào đó ngoài em ra, chị ấy đã nói thế. Như là có cách nào đó đê cho tôi có thể cho thêm một người nào khác vào cái đầu lặng thinh kỳ lạ như trêu người của tôi.

Tôi nhớ lại Edward đã co rúm lại trên sàn đá cổ xưa của pháo đài gia tộc Volturi. Tuy đó chỉ là ký ức con người, nhưng nó lại sắc bén hơn, đau đớn hơn những ký ức khác - giống như đã được đóng dấu bằng sắt nung vào từng mô thần kinh trong não tôi.

Sẽ như thế nào nếu tôi có thể ngăn việc đó lại xảy ra một lần nữa? Sẽ như thế nào nếu tôi có thể bảo vệ anh ấy? Bảo vệ Renesmee? Sẽ như thế nào nếu có một tia sáng le lói yếu ớt cho cái khả năng rằng tôi có thể làm lá chắn cho họ?

“Chị phải dạy em làm như thế nào!” tôi nhấn mạnh, không suy nghĩ chụp lấy tay Kate. “Chị phải chỉ em cách làm!”

Kate rụt người lại vì cái nắm tay của tôi. “Có thể - nếu em ngừng lại việc nghiến xương cổ tay của chị”.

“Er! Em xin lỗi!”

“Em đang chắn nó rồi đấy, được rồi!” Kate nói. “Cú chạm vừa rồi có thể làm bị giựt ra đấy. Em chẳng cảm thấy gì vừa rồi à?”

“Không cần thiết phải thế đâu Kate. Cô ấy không có ý gây hại gì”, Edward càu nhàu dưới hơi thở. Không ai trong chúng tôi chú ý đến anh ấy.

“Không, em chẳng cảm thấy gì cả. Chị đã làm thứ gì với điện của chị à?”

“Đúng rồi. Hừm. Chị chưa bao giờ gặp một ai không thể cảm nhận được nó, bất tử hay thứ khác”.

“Chị nói chị đã phát ra nó? Trên da chị à?”

Kate gật đầu. “Trước đây thì nó chỉ nằm dưới lòng bàn tay chị thôi. Gần giống như Aro”. “Hay Renesmee”, Edward xen vào.

“Nhưng sau rất nhiều sự luyện tập, chị có thể phát ra từ khắp cơ thể. Em thật là phòng thủ quá tốt đấy. Bất cứ người nào thử đụng vào chị đều rụng rời như con người, đó là Tasered. Nó đánh gục anh ta chỉ trong một giây, nhưng như thế là đủ lâu rồi”.

Tôi chỉ nửa nghe Kate nói, ý nghĩ của tôi đang xoay nhanh quanh cái ý tưởng rằng tôi có thể bảo vệ gia đình nhỏ của tôi nếu tôi có thể học đủ nhanh. Tôi mong ước một cách sôi sục rằng tôi cũng có thể đủ giỏi về cái vụ phát ra gì đó, giống như tôi bằng cách nào đó đã giỏi một cách khó giải thích về những mặt khác khi làm một ma cà rồng. Cuộc đời con người của tôi đã không chuẩn bị cho tôi những thứ đến một cách tự nhiên này và tôi đã không thể làm cho bản thân mình tin tưởng rằng năng lực này sẽ tồn tại lâu bền.

Tôi cảm thấy giống như là tôi chưa bao giờ muốn bất cứ thứ gì nhiều như vậy trước chuyện này: có thể bảo vệ những thứ mà tôi yêu. Bởi vì tôi quá bận tâm về chuyện đó nên tôi đã không chú ý tới sự im lặng trao đổi đang diễn ra giữa Edward và Eleazar cho đến khi nó trở thành một cuộc trao đổi bằng tiếng nói.

“Chú có nghĩ ra được một sự ngoại lệ không?”. Edward hỏi.

Tôi nhìn lên để hiểu về lời bình luận của anh ấy và nhận ra tất cả mọi người đang chăm chú nhìn hai người đàn ông đó. Họ đang hướng về nhau một cách chăm chú, biểu hiện của Edward căng thẳng vì nghi ngờ, còn của Eleazar thì không vui và có vẻ miễn cưỡng.

“Chú không muốn nghĩ họ như vậy”, Eleazar nói qua kẽ răng. Tôi ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột của bầu không khí.

“Nếu cháu đúng “, Eleazar lại bắt đầu.

Edward cắt ngang. “Những ý nghĩ đó là của chú chứ không phải của cháu”.

“Nếu chú đúng -. Chú không thể hiểu được điều đó có ý nghĩa gì. Nó sẽ thay đổi mọi thứ về thế giới mà chúng tôi đã tạo dựng. Nó sẽ thay đổi cả ý nghĩa cả cuộc đời chú. Cái mà chú đã từng là một phần trong đó”.

“Mục đích của chú luôn luôn là về những điều tốt nhất, Eleazar à”.

“Như vậy liệu có ý nghĩa gì không? Những việc chú đã làm? Bao nhiêu mạng sống-”

Tanya đặt tay lên vai Eleazar trong một tư thế như an ủi. “Chúng tôi đã bỏ lỡ chuyện gì vậy, bạn của tôi? Cháu muốn biết để cháu có thể tranh luận với những ý nghĩ đó. Chú chưa bao giờ làm bất cứ chuyện đáng để khiển trách bản thân mình kiểu này cả”.

“Ồ, chú chưa sao?”. Eleazar lẩm bẩm. Sau đó ông ta nhún vai khỏi tay chị ấy và lại bắt đầu đi tới đi lui, nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Tanya nhìn ông ta trong nửa giây rồi sau đó tập trung vào Edward. “Giải thích đi”. Edward gật đầu, đôi mắt căng thẳng của anh ấy nhìn theo Eleazar khi anh ấy nói. “Chú ấy đang cố hiểu để giải thích tại sao có quá nhiều người trong gia tộc Volturi sẽ đến đây để trừng phạt chúng tôi. Đó không phải là cách mà họ làm việc.

Dĩ nhiên, chúng tôi là bầy mạnh nhất có những ma cà rồng đã trưởng thành mà họ phải đối phó, nhưng trong quá khứ cũng có những bầy khác cũng đã gia nhập cùng với nhau để bảo vệ lẫn nhau, nhưng họ chưa bao giờ tỏ ra lo ngại đó là một sự thử thách lớn bất chấp có bao nhiêu người. Chúng tôi gắn bó với nhau chặt hơn, đó cũng là một nhân tố, nhưng không phải là một nhân tố lớn.

“Chú ấy đang nhớ về những lần có những bầy đã bị trừng phạt, vì nguyên nhân này hay vì nguyên nhân khác, và chú ấy chợt nảy ra ý nghĩ về một điệp khúc. Đó là một điệp khúc mà tất cả những người cận vệ chưa bao giờ được nhận biết, bởi vì Eleazar là người đã truyền đi những tin tức tình báo thích hợp một cách bí mật tới cho Aro. Điệp khúc ấy chỉ lập lại cách mỗi thế kỷ hoặc thế”.

“Điệp khúc gì?”. Carmen hỏi, đang nhìn Eleazar cùng với Edward.

“Aro không thường thân chinh trong các cuộc chinh phạt”, Edward nói.

“Nhưng trong quá khứ, khi Aro muốn thứ gì đó thật đặc biệt, thì nó chưa bao giờ là quá lâu trước khi bằng chứng đã chứng minh rằng bầy này hay bầy kia đã phạm tội gì đó không thể thứ lỗi được. Những bậc tiền bối sẽ quyết định đi theo sau để xem xét những cận vệ thực thi luật pháp. Và sau đó, một khi bầy đã bị tiêu diệt hết, Aro sẽ ban sự tha thứ cho một thành viên của bầy, đó là người mà có những ý nghĩ mà ông ta sẽ xác nhận rằng, đã đặc biệt hối cãi. Việc đó luôn luôn sẽ hóa ra là tên ma cà rồng ấy có tài năng mà Aro say mê. Luôn luôn là kẻ ấy sẽ được một vị trí trong đội cận vệ. Ma cà rồng tài năng ấy sẽ lại thắng trận thật nhanh,và luôn luôn cảm thấy thật biết ơn cho niềm danh dự ấy. Chưa bao giờ có sự ngoại lệ”. “Đó phải là thứ thật nóng nảy để được lựa chọn”, Kate đưa ra giả thuyết.

“Ha!” Eleazar càu nhàu, vẫn còn đang xúc động.

“Có một kẻ ở giữa những cận vệ”, Edward nói, giải thích phản ứng giận dữ của Eleazar. “Tên cô ta là Chelsea. Cô ta làm ảnh hưởng đến tình cảm gắn bó giữa mọi người. Cô ta có thể vừa nới lỏng ra và lại vừa siết chặt lại những sự gắn bó ấy. Cô ta có thể làm cho người nào đó cảm thấy thật gắn bó với gia tộc Volturi, và muốn thuộc về, muốn làm hài lòng họ..”.

Eleazar đứng nghiêm lại một cách bất ngờ. “Chúng tôi đều hiểu tại sao Chelsea lại quan trọng. Trong một cuộc chiến, nếu chúng tôi có thể chia cắt sự trung thành của những bầy đang liên minh, chúng tôi sẽ có thể đánh bại họ dễ dàng hơn.

Nếu chúng tôi có thể tránh xa những thành viên vô tội đang đầy xúc cảm của một bầy để tránh cho họ khỏi việc phạm lỗi thì công lý có thể được thực hiện mà không cần tới những hành động tàn ác không cần thiết - sự phạm tội có thể bị trừng phạt mà mà không cần chém giết, và những người vô tội có thể tránh được cái chết. Nếu không thì việc ngăn ngừa bầy cùng với nhau chiến đấu là không thể thực hiện được. Nên Chelsea sẽ phá vỡ những sợi dây liên kết đã nối họ lại với nhau. Nó có vẻ như là một sự tử tế rất lớn đối với tôi, bằng chứng cho lòng nhân từ của Aro. Tôi đã nghi ngờ rằng Chelsea đã giữ sợi dây liên kết những mối ràng buộc của chúng tôi chặt chẽ hơn, nhưng thế cũng là một điều tốt. Nó làm chúng tôi hiệu quả hơn. Nó giúp chúng tôi cùng chung sống với nhau dễ dàng hơn”.

Điều này đã làm sáng rõ những ký ức cũ của tôi. Tôi đã từng thấy rất khó hiểu khi thấy những cận vệ phục tùng những chủ nhân của họ một cách rất vui vẻ, gần như người yêu hiến thân.

“Tài năng của cô ta mạnh như thế nào?”. Tanya hỏi gay gắt. Cái nhìn chằm chằm của cô ấy nhanh chóng chạm vào mỗi thành viên trong gia đình của cô ta.

Eleazar nhún vai. “Tôi đã có thể rời khỏi với Carmen”. Và sau đó ông ta lắc đầu. “Nhưng những thứ yếu hơn những mối liên kết giữa những người bạn đời thì rất nguy hiểm. Ít nhất là trong một bầy bình thường. Tuy vậy vẫn có những mối liên kết yếu hơn mối liên kết trong gia đình chúng ta. Sự kiêng khem về máu của con người làm chúng ta có tính người hơn - cho phép chúng ta hình thành được những mối liên kết thương yêu thật sự. Tôi hoài nghi cô ta có thể chia rẽ lòng trung thành của chúng ta đấy Tanya”. Tanya gật đầu, có vẻ được trấn an, trong khi Eleazar tiếp tục với sự phân tích của ông ấy.

“Tôi chỉ có thể nghĩ rằng lý do mà Aro quyết định thân chinh đến đây, mang theo rất nhiều người theo cùng mình, là bởi vì mục đích của ông ta không phải là chinh phạt mà là chiếm đoạt”, Eleazar nói. “Ông ta cần phải ở đó để điều khiển tình thế. Nhưng ông ta cần những toàn bộ những cận vệ để bảo vệ mình khỏi cái bầy lớn đầy tài năng này. Nhưng mặt khác, việc đó sẽ để lại những bậc tiền bối khác không được bảo vệ ở Volterra. Quá mạo hiểm - vì người nào đó có thể chụp lấy cơ hội này. Thế nên tất cả họ cùng đi với nhau. Còn cách nào khác nữa để ông ta chắc chắn rằng ông ta sẽ giữ riêng được những tài năng mà ông ta muốn đây? Ông ta phải muốn nó rất kinh khủng”, Eleazar trầm ngâm.

Giọng Edward nhỏ như hơi thở. “Từ những điều mà cháu đã thấy được trong những suy nghĩ của ông ta mùa xuân vừa rồi thì Aro chưa bao giờ muốn thứ gì hơn là ông ta muốn Alice”.

Tôi há hốc miệng, nhớ lại những hình ảnh như một cơn ác mộng mà tôi đã tưởng tượng từ trước đây rất lâu: Edward và Alice trong những tấm áo choàng với đôi mắt đầy máu, gương mặt của họ lạnh lùng và xa cách khi họ đứng gần như những cái bóng, tay của Aro đang trong tay họ... Alice đã thấy chuyện này gần đây à? Chị ấy đã thấy Chelsea cố gắng kéo chị ấy ra khỏi tình yêu thương của chúng tôi để trói buộc chị ấy với Aro và Caius và Marcus ư?

“Đó có phải lý do vì sao Alice bỏ đi không?”. Tôi hỏi, giọng tôi vỡ ra khi nói tên chị ấy.

Edward đưa tay áp vào má tôi.

“Anh nghĩ chắc hẳn là thế. Để ngăn không cho Aro kiếm được thứ mà ông ta đang ham muốn hơn tất cả mọi thứ. Để ngăn sức mạnh của chị ấy rơi vào tay ông ta”.

Tôi nghe Tanya và Kate đang thì thầm với âm điệu bối rối và chợt nhớ ra rằng họ đã chưa được biết về chuyện của Alice.

“Ông ấy cũng muốn anh nữa”, tôi khẽ nói.

Edward nhún vai, gương mặt anh đột nhiên có một chút quá điềm tĩnh. “Không nhiều đến thế. Anh thật sự không thể cho ông ấy bất cứ thứ gì nhiều hơn cái mà ông ấy đã có. Và dĩ nhiên chuyện đó còn phụ thuộc vào việc mà ông ấy phải tìm cách nào để ép buộc anh làm theo ý ông ta. Ông ấy biết anh, và ông ta biết việc đó thì khó như thế nào”. Anh nhướng một bên chân mày lên một cách mỉa mai.

Eleazar nhăn mày với sự lạnh nhạt của Edward. “Ông ta còn biết điểm yếu nhất của cậu”, Eleazar chỉ ra, và nhìn tới tôi.

“Không có gì để chúng ta cần tranh luận lúc này cả”, Edward nói nhanh.

Eleazar lờ đi lời nhắc khéo và tiếp tục.

“Chưa kể đến là ông ta có lẽ cũng muốn vợ của cậu nữa. Ông ta chắc hẳn đã từng có mưu đồ mờ ám với một tài năng đã có thể gây khó khăn cho ông ta khi vẫn còn trong hình hài con người”.

Edward không thoải mái với chủ đề này. Tôi cũng không thích nó. Nếu Aro muốn tôi làm điều gì đó - bất cứ điều gì - tất cả điều ông ấy cần làm là đe dọa Edward thì tôi sẽ tuân theo. Và ngược lại.

Phải chăng cái chết thì ít làm bận tâm hơn? Phải chăng sự bắt giữ là cái chúng tôi nên sợ?

Edward đổi đề tài. “Tôi nghĩ gia tộc Volturi đang chờ đợi điều này - những lý do. Họ không thể biết được trước những lời bào chữa sẽ như thế nào, nhưng kế hoạch đã được có sẵn và đang chờ thời cơ đến. Đó là lý do tại sao Alice thấy quyết định của họ trước khi Irina khơi mồi nó. Quyết định đã có sẵn, chỉ chờ đợi cho một cái lý do không thành thật cho một sự bào chữa thôi”.

“Nếu gia tộc Volturi đang lạm dụng lòng tin của tất cả những kẻ bất tử đã đặt vào họ...”. Carmen lẩm bẩm.

“Điều đó nói lên được cái gì?”. Eleazar hỏi. “Ai sẽ tin đây? Và cho dù những người khác có thể bị thuyết phục rằng gia tộc Volturi đang lợi dụng quyền hành của họ thì nó sẽ tạo nên khác biệt gì? Không ai có thể đứng lên chống lại họ cả”.

“Dù một vài người trong chúng ta rõ ràng là đủ mất trí để thử đấy”, Kate cằn nhằn.

Edward lắc đầu. “Chị chỉ tới đây để làm nhân chứng thôi Kate ạ. Cho dù mục đích của Aro là gì đi nữa, em không nghĩ rằng ông ta đã sẵn sàng để làm ô uế thanh danh của gia tộc Volturi vì chuyện này đâu. Nếu chúng ta có thể dẹp bỏ được những lý lẽ của ông ấy dùng để chống lại chúng ta thì ông ta sẽ phải bị ép buộc rời khỏi đây trong hòa bình”.

“Dĩ nhiên”, Tanya thì thầm.

Không ai trông có vẻ bị thuyết phục. Trong một lúc lâu, không ai nói gì cả.

Sau đó tôi nghe tiếng bánh xe đang quẹo vào vỉa hè của con đường chính vào trong con đường đầy đất của nhà Cullens. “Ồ chết, là Charlie”, tôi càu nhàu. “Có lẽ gia đình Denalis có thể ở trên lầu cho đến khi-”

“Không”, Edward nói bằng một giọng xa xăm. Mắt của anh đang nhìn ra xa, chăm chú vào khoảng không ngay cửa. “Không phải bố của em”. Mắt anh ấy nhìn lại tôi. “Sau cùng thì Alice đã gửi Peter và Charlotte đến. Đến giờ để sẵn sàng cho vòng kế tiếp rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp