Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 40: Đẹp trai chỉ có ba giây


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Batman [1], Tuxedo mặt nạ [2], Zorro [3], Frankenstein cuộc đua tử thần [4]...

[1] Batman: Người Dơi là một nhân vật hư cấu, một siêu anh hùng truyện tranh được tạo ra bởi họa sĩ Bob Kane và nhà văn Bill Finger.



[2] Tuxedo mặt nạ: Mamoru Chiba hay còn gọi là Tuxedo Mặt nạ là nhân vật nam chính trong bộ truyện Thủy thủ Mặt Trăng viết bởi Naoko Takeuchi. Tuxedo Mặt nạ thường mặc trang phục đen với cặp kính trắng, luôn cầm theo một cây gậy và hoa hồng.



[3] Zorro: là một nhân vật lịch sử hư cấu thuộc tuyến chính diện trong tiểu thuyết Lời nguyền của Capistrano của nhà văn Johnston McCulley vào năm 1919.



[4] Frankenstein cuộc đua tử thần:



Các cô gái hưng phấn [5] suy đoán nhân vật Nguyên Tu đóng vai, Lục Mạn Mạn ngồi một mình ở bên quầy bar, làm bộ thờ ơ ăn báng ngọt.

[5] Nguyên văn là Cả kinh một sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của người ta quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn. cũng vô cùng lo sợ.

Tiếp tục như vậy, nhất định sẽ có người đoán được!

Cô nóng lòng muốn thử nghiệm chứng đáp án của mình có chính xác hay không, nhưng mà lại chột dạ, nếu quả thật đoán đúng, đưa đầu lưỡi cái gì đấy...

Hoo~ Không thể nghĩ, không thể nghĩ.

Nếu như không phải là cô, sớm muộn sẽ có em gái đoán được câu trả lời.

Lục Mạn Mạn để bánh ngọt xuống, nhìn lại Nguyên Tu, anh cùng Nhâm Tường ngồi ở quầy bar nói chuyện, mỗi người một ly bia vàng tươi.

Cặp mắt đào hoa của anh cong lên, cười mà như không cười, cầm ly lên uống một hơi cạn sạch.

Một cô gái mặt váy lolita [7] đột nhiên hô to: "A! Tôi biết! Tôi biết!"

[7] Váy lolita:



Lục Mạn Mạn đột nhiên đứng lên, tay siết thật chặt vạt áo ren của mình.

"Là vai nam chính của《V for Vendetta [8]》!"

[8] V for Vendetta (V báo thù) là một bộ phim Mỹ thuộc thể loại hành động - li kì, viễn tưởng, do Warner Bros. sản xuất năm 2005. Phim được làm theo truyện tranh của Alan Moore và David Lloyd thuộc hãng DC Comics, lấy bối cảnh Anh quốc trong một tương lai giả định của thế kỷ 21.



Em gái kia mong đợi nhìn về phía Nguyên Tu, Nguyên Tu tỉnh bơ nói: "Không phải."

Xung quanh đều thất vọng than thở: "Qúa khó đi."

"Không đoán ra được."

"Cho nên các cô cho rằng nụ hôn của chồng dễ lấy được sao."

Lục Mạn Mạn xoa xoa tay, lòng bàn tay sinh ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trình Ngộ đi tới bên cạnh Lục Mạn Mạn, cùi chõ chọc cô, thấp giọng hỏi: "Không muốn thử một chút sao?"

"Tôi... tôi lại không biết."

Trình Ngộ cười giảo hoạt: "Nói bậy, nhìn bộ dáng cực khoái của mình kìa, trên mặt đã viết "Tôi biết câu trả lời nhưng tôi ngượng ngùng tôi không dám nói"."

"Rõ ràng như vậy?"

"Không quá rõ ràng."

Lục Mạn Mạn dùng mu bàn tay lạnh như băng sờ sờ mặt, thật đúng là nóng hổi.

"Tôi đã biết đáp án rồi." Cô nói: "Nhưng mà..."

"Nơi này nơi này, Lục Mạn Mạn biết câu trả lời!"

Không đợi Lục Mạn Mạn phản ứng, Trình Ngộ đã giơ tay cô lên, không ngừng quơ, cao giọng hô to: "Nơi này có câu trả lời chính xác!"

Mặt Lục Mạn Mạn từ tái xanh, chuyển sang đỏ bừng, liều mạng giãy giụa rút tay về: "Này, đừng làm rộn!"

Tất cả ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lục Mạn Mạn.

"M4 biết câu trả lời sao?"

"Nói mau nói mau, siêu cấp hiếu kỳ!"

Lục Mạn Mạn nhìn về phía Nguyên Tu, ngón tay thon dài của Nguyên Tu cầm ly bia, chất lỏng vàng óng trong ly khẽ dao động.

Nhâm Tường khinh thường hừ lạnh, giả bộ cái gì mà giả bộ, nội tâm cũng đang rất cao hứng đi.

Lục Mạn Mạn bên này hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày [9], khàn khàn giọng không biết làm sao nói: "Tôi đoán là Linh hồn Phantom trong 《 Bóng ma trong nhà hát 》[10]."

[9] Không trâu bắt chó đi cày (赶鸭子上架): theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.

[10] Bóng ma trong nhà hát: Chuyển thể từ Sách Le Fantôme de l"Opéra (1910) của Gaston Bóng ma trong nhà hát (tiếng Anh: The Phantom of the Opera) là vở nhạc kịch của Andrew Lloyd Webber, dựa trên cuốn tiểu thuyết Le Fantôme de l"Opéra của nhà văn Pháp Gaston Leroux.



Ly bia dao động trong tay Nguyên Tu bỗng nhiên dừng lại.

Nhâm Tường thấy sắc mặt anh rõ ràng bắt đầu ửng đỏ, trong lòng tự nhủ có thế chứ, quả nhiên M4 mới là linh hồn bầu bạn với người này, sở thích đặc biệt như vậy cô cũng có thể đoán được.

"Cho nên rốt cuộc có phải đáp án chính xác không."

"Đội trưởng cậu nói đi chứ."

"Không nói lời nào không phải là đang thầm chấp nhận sao?"

Khóe miệng Nguyên Tu xoẹt qua một nụ cười châm biếm, không trả lời, chính là thầm chấp nhận.

"A a a a, M4 đã đoán đúng!"

"Cmn, cmn cmn!"

"Phải hôn sao..."

"Đưa đầu lưỡi cái loại đó..."

Lục Mạn Mạn ngồi về ghế chân cao lần nữa, khẩn trương đến ngay cả tay cũng không biết để vào đâu, miếng đắng lưỡi khô, tùy tiện cầm ly bên cạnh Trình Ngộ uống một ngụm.

Phốc~

Cô thiếu chút nữa phun ra ngoài.

"Là rượu à."

Trình Ngộ cầm ly rượu đỏ quơ quơ: "Có tiền đồ một chút, không phải là hôn một cái thôi sao."

Cô ấy xoay người hướng phía Nguyên Tu hô to: "Đội trưởng, nói chuyện phải giữ lời nha, tiểu tỷ tỷ của chúng tôi chờ anh sủng hạnh."

Lục Mạn Mạn vội vàng lôi kéo Trình Ngôi: "Cậu ấy cái gì cũng chưa nói."

Nguyên Tu rốt cuộc đứng lên, sửa sang lại cổ áo, sau đó sãi bước đi tới Lục Mạn Mạn.

"Mẹ ơi!"

Lục Mạn Mạn vội vàng nhảy từ trên ghế chân cao xuống, co cẳng chuồn đi.

Trai gái sau lưng cười với nhau.

"M4 lại chạy."

"Lúc này mới thấy cô ấy kinh sợ như vậy."

"Tiểu tỷ tỷ lúc xuất trận rất khí thế nha, không phải kinh sợ, đang phớt lờ anh ấy nha!"

***

Lục Mạn Mạn một hơi chạy ra biệt thự, đi tới hành lang gấp khúc bên cạnh. Bầu trời đêm sáng sủa sạch sẽ, chốc chốc có thể thấy chấm nhỏ sáng tắt.

Cô quay đầu lại, thấy Nguyên Tu đuổi tới, vội vàng trốn phía sau cột đá.

Trốn đi.

"Chạy cái gì, cũng sẽ không lập tức ăn cậu."

Giọng Nguyên Tu hơi cao, nghe tâm tình cũng không tệ lắm.

Lục Mạn Mạn từ sau cột đá cẩm thạch ló đầu nhỏ ra, nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Cậu ra ngoài với tôi làm gì?"

"Không ra, bọn họ sẽ bỏ qua cho tôi sao?" Nguyên Tu thuận thế nhảy qua hành lang gấp khúc, ngồi trên tay vịn.

Lục Mạn Mạn từ cột đá đi ra, đi tới đứng bên người anh, vụng về giải thích: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không phải là vì cái đó mới trả lời."

Vừa nãy hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày, cho dù biết đáp án cô cũng không muốn trả lời.

Nguyên Tu thế nhưng lại hỏi ngược lại: "Bởi vì cái nào?"

Lục Mạn Mạn nhìn giày cao gót nhọn màu đen của mình, thấp giọng nói: "Đưa đầu lưỡi gì đấy."

Nguyên Tu không kìm lòng được đưa tay nhéo cái tai lông xù ác quỷ của cô, nhìn mặt cô đỏ hồng, anh đột nhiên thật sự muốn liếm xem là mùi vị gì.

Xúc động thoáng qua rồi biến mất, có chút hứng thú xấu.

Lục Mạn Mạn cũng vọt qua hành lang, ngồi bên cạnh Nguyên Tu: "Biết là Nhâm Tường nói giỡn rồi."

"Vậy còn chạy."

"Bọn họ ồn ào lên, rất lúng túng, gây ra tai tiếng sẽ không tốt."

"Cũng đúng."

"Hôm nay cậu vậy mà hóa trang Linh hồn Phantom trong 《 Bóng ma trong nhà hát 》."

"Ừ."

Lục Mạn Mạn nhìn con mắt một bên của Nguyên Tu, trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng, mặt nạ màu bạc kề sát nửa khuôn mặt của anh, cái này làm cho cô không khỏi nghĩ tới màn độc thoại của Phantom dưới ánh trăng tịch mịch.

"Tại sao muốn hóa trang Phantom?"

"Sợ đẹp trai hết phần người khác."

"..."

Thật là mộc mạc không lý do màu mè, Lục Mạn Mạn cũng không trông cậy vào anh mà có thể nghe được câu nói tương đối sâu sắc nào.

Dù sao hẳn là trùng hợp đi, cuộc phỏng vấn của cô với 《 Nước Mỹ hôm nay 》 đã là chuyện của hai năm trước, mặc dù trong chương trình đã từng nói ngôi sao nam yêu thích nhất là mì sợi, cũng chính là Phantom trong kịch âm nhạc《 Bóng ma trong nhà hát 》, Nguyên Tu chắc chắn sẽ không biết chuyện cũ năm xưa này.

Nguyên Tu ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm, lẩm bẩm nói: "Trước đó nói muốn thành lập chiến đội chuyên nghiệp, xin đệ trình rồi sao?"

Nói đến đây, cảm xúc của Lục Mạn Mạn lại trầm thấp xuống: "Chưa, gặp phải một vài vấn đề."

"Nói một chút."

Lục Mạn Mạn liền đem những lo ngại mà Trình Ngộ nói hôm đó với cô, nói cho Nguyên Tu.

"Tóm lại chính là như vậy, cô ấy cũng là tốt cho tôi, không muốn nhìn thấy tôi thất bại, dù sao một triệu cũng không phải con số nhỏ."

"Vậy phải chúc mừng cậu." Nguyên Tu mỉm cười nhìn về phía cô.

Lục Mạn Mạn không hiểu: "Chúc mừng cái gì chứ."

"Chị em của cậu thoạt nhìn cũng không plastic như vậy, lợi ích bản thân của mọi người gắn bó chặt chẽ với nhau, lại còn có thể đứng ở góc độ lâu dài của cậu cân nhắc, đổi thành người khác, có con lừa ngu ngốc nhiều tiền sẵn sàng đầu tư làm chuyện như vậy, gia nhập vào hoàn toàn không có chỗ xấu còn rất có thể một lần gặp may bùng nổ, sẽ không động tâm sao."

"Lúc ấy rất tức giận, nhưng mà cô ấy thật sự là vì tốt cho tôi." Lục Mạn Mạn nhếch miệng: "Nhưng tôi cũng không muốn từ bỏ."

"Cho nên cậu rốt cuộc đã nghĩ kỹ chưa?"

"Cái gì?"

"Thành lập chiến đội chuyên nghiệp, rốt cuộc là vì cái gì." Nguyên Tu phân tích với cô: "Bây giờ hầu như tất cả chiến đội chuyên nghiệp ở Trung Quốc, cũng chỉ có một mục tiêu, đó chính là tiền. Cái gọi là tình cảm, nhiệt huyết, chủ nghĩa yêu nước, các đội viên ở đây đều dựa trên nền tảng này, thực hiện ước mơ của riêng họ."

Lục Mạn Mạn trầm mặc lắng nghe.

"Cho nên, không có bất kỳ một chiến đội chuyên nghiệp nào, là hoàn toàn vì cái gọi là mộng tưởng hư vô mù mịt mà tồn tại, dù sao các đội viên phải ăn cơm, nhà đầu tư cũng sẽ thấy lợi nhuận."

Mũi chân Lục Mạn Mạn chạm vào mặt tường: "Dự tính ban đầu của tôi không phải là vì kiếm tiền."

"Cho nên, suy nghĩ thật kỹ, thành lập chiến đội chuyên nghiệp rốt cuộc là vì cái gì, nghĩ xong, lại nói chuyện với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn làm khó cậu, chỉ là hy vọng cậu có thể xác định phương hướng rõ ràng hơn."

Lục Mạn Mạn gật đầu: "Tôi đã biết, cám ơn Nguyên Tu!"

Nguyên Tu không kìm lòng được đưa tay vò đầu cô, khóe miệng nở nụ cười mỉm: "Tiểu ma nữ, mặc ít như thế có lạnh hay không."

"Một chút xíu thôi."

Nguyên Tu vô cùng rộng lượng cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên người cô.

Quần áo còn mang theo hơi ấm người anh còn dư lại, đặc biệt ấm áp.

Bây giờ đã là những ngày cuối cùng của tháng mười hai, nhiệt độ thấp tới âm độ, Lục Mạn Mạn còn chưa kịp vê cổ áo nói tiếng cám ơn, áo khoác trên người đột nhiên lại bị cướp về.

Nguyên Tu liên tục hắt xì, chân tay luống cuống cầm áo khoác mặc lại lên người, răng cũng run run: "Qúa lạnh mà."

Lục Mạn Mạn ngẩn người, nhìn mũi đỏ rực của anh, đập một cái lên lưng anh, cười ha ha: "Đẹp trai chỉ có ba giây à Nguyên chó."

Nguyên Tu nhích tới gần cô một chút, chân hai người dính sát chung một chỗ, anh giống như anh em tốt vậy nắm tay cô, mở tay cô ra, ma sát ma sát ma sát.

"Như vậy thì cũng không lạnh nữa."

Nụ cười mỉm của Lục Mạn Mạn ngưng tại khóe môi. Cô ngẩng đầu, thấy anh hấc cầm lên, khóe miệng hơi cong.

Bất ngờ, một chùm pháo hoa nổ trong mắt anh, tia lửa bắn khắp nơi.

***

Trên đường phố trống trải đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, một chút cũng không quấy nhiễu cặp đôi đang đắm chìm trong bể tình ở chỗ rẽ, cặp tình nhân hôn nhau.

Hạ Thiên vội vàng nhấn tắt điện thoại.

Cô dựa lưng vào vách tường, che miệng, len lén liếc nhìn đôi tình nhân kia, hệt như làm kẻ gian.

Chu Diễn dường như có nhận ra, nghiêng đầu hướng về chỗ cô, nhưng mà rất nhanh đầu lại bị cô gái trước mặt kéo lại, nụ hôn nóng bỏng của cô ấy chiếm lấy cổ anh, tay nắm sau ót anh, kích tình bốn phía.

Hạ Thiên có thể xác định, anh ấy đã thấy cô.

Anh thấy được, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ.

Cô xoay người rời đi, đi một mình đến đầu đường giữa đêm đông, toàn thân lạnh như băng.

Quảng trường phía trước nổ từng chùm pháo hoa một, chiếu sáng một nửa bầu trời đêm, tiếng cười cười truyền tới, cùng với trái tim chứa toàn bi thương, tách thành hai thế giới.

Cô lần đầu tiên trong đời lấy dũng khí làm trái mẹ, đi tìm Chu Diễn quay lại, cô cái gì cũng không sợ, cô chỉ muốn cùng anh ở chung một chỗ, nhưng chưa từng nghĩ, ở dưới lầu bắt gặp một màn kia.

Anh hôn cô gái khác.

Liên tưởng đến những ngày gần đây Chu Diễn đối với cô lạnh lùng, có lẽ bọn họ đã sớm chung một chỗ.

Hạ Thiên quen anh hơn ba tháng, cũng vẻn vẹn chỉ là nắm tay mà thôi, nhưng anh cùng cô gái kia...

Nghĩ đến một màn mới nãy kia, trong lòng Hạ Thiên như ghim một miếng xương cá, vô cùng đau đớn.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là Nhâm Tường gọi tới.

Cô đi tới ghế dài đầu đường ngồi xuống, nhận điện thoại.

"Mới vừa nãy không có tiện nghe điện thoại, nghe Lục Mạn Mạn nói em về nhà, thật là đáng tiếc mà party bên này rất thú vị... Không có việc gì, sắp bước sang năm mới rồi, nói cho em một tiếng năm mới vui vẻ."

Nhâm Tường lải nhải nửa ngày, điện thoại bên kia lại không có bất kỳ sự đáp lại nào.

"Có phải là tôi nhiều lời quá không." Anh đột nhiên có chút không biết làm sao: "Vậy tôi không quấy rầy em, bái."

Cô đột nhiên lên tiếng, nhỏ như muỗi kêu.

"Nhâm Tường."

"Đây đây đây!"

Anh dừng một chút: "Tôi nói là... Tôi đây."

"Tôi ở bên trung tâm quảng trường, một mình..."

Nhâm Tường đột nhiên trợ to hai mắt, linh hồn được ban phước.

"Tôi... tôi lập tức tới ngay, em chờ đừng có chạy lung tung."

Đôi lời tâm tình của editor: Tu Tu chỉ đẹp trai đúng 3 giây thôi =))) Thài với Tu Tu. Còn Chu Diễn cặn bã kia, hứa hẹn cho nhiều mà làm chả được bao nhiêu. Hừ Hừ Hạ Thiên về với vòng tay Teddy Tường nàoooo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp