Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 4: Trưởng Tôn Lưu Hiến


...

trướctiếp

“Quên đi, đại phu nhân khăng khăng một mực không chịu phát ngân lượng hàng tháng. Ngọc Hương, ngươi theo ta đi ra ngoài một chuyến.” Bạch Thủy Lung đi ra ngoài.

Ngọc Hương bị điểm danh rất muốn há mồm cự tuyệt, nhưng thân phận của nàng ta là nô tì, nàng ta làm sao có tư cách cự tuyệt.

“Tiểu thư, người muốn nô tì đi theo người ra ngoài đó là may mắn của nô tì, nhưng người thả đại phu nhân ra trước có được không?” Lúc này ta trợ giúp đại phu nhân, chờ sau này có trừng phạt thì ta cũng không bị phạt nặng.

Bạch Thủy Lung nhìn chòng chọc vào đại phu nhân đang bị nàng bóp cổ kéo đi, không có ý định buông tay, nói: “Ngọc Hương, bây giờ ta thả bà ta, ta đừng hòng bước ra khỏi cửa tướng quân phủ.”

Nếu như thân thể này còn có nội lực thâm hậu hoặc Thương Ngâm còn ở bên cạnh thì đã không cần phiền toái như vậy. Nhưng cổ đại cũng có chỗ tốt của cổ đại, nội lực thứ này ở hiện đại không có. Nhưng mà nếu thật sự đem ra so sánh, chỉ cần dùng một khẩu súng thêm một viên đạn là có thể bắn chết cao thủ ở cổ đại rồi.

Ngọc Hương nghe xong lại muốn khuyên nhưng ánh mắt của Bạch Thủy Lung nhẹ nhàng chuyển qua làm cho lòng nàng phát lạnh, vội vàng cúi đầu.

Một đường kéo đại phu nhân từ Dụ Tâm Viện đi đến cửa tướng quân phủ, đám nô bộc vây xem càng ngày càng nhiều, người người đều mang vẻ mặt hoảng sợ, xem ra bắt đầu từ ngày hôm nay, sợ hãi của bọn họ đối với Bạch Thủy Lung càng tăng.

“Nếu ngay từ đầu đồng ý cho ta ăn nhiều thịt thì mọi chuyện đã được giải quyết một cách đơn giản rồi, bà đừng có tự mình tìm ngược.” Bạch Thủy Lung đứng ở cửa tướng quân phủ, liếc nhìn nửa thân hình của Vệ thị bị nàng lôi đi, nâng lên giày dính đầy bùn đất do lúc nãy nàng đạp mấy luống hoa, lau chùi lên quần áo của Vệ thị.

Động tác này làm cho mọi người ở xung quanh hít một ngụm khí lạnh.

“Bạch Thủy Lung, tỷ đang làm gì?” Thanh âm nũng nịu vang lên, một bóng trắng bạch y bay tới, mang theo chưởng phong lạnh thấu xương.

Bạch Thủy Lung đem thân mình của Vệ thị đưa ra chắn trước thân thể của mình.

“Phốc!” Bị chưởng phong của Bạch Tuyết Vi đánh trúng, Vệ thị hộc máu tại chỗ.

“Mẹ!” Bạch Tuyết Vi hoảng sợ, nếu không phải là nàng ta kịp thời thu thế, một chưởng này sợ là đã lấy mạng của Vệ thị.

“Con gái ruột giết mẹ!” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt nói, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Tuyết Vi.

Da thịt nõn nà, hai hàng lông mày lá liễu, mắt hạnh như làn thu thủy, lúc giận cũng lộ ra một cổ xinh đẹp, quả nhiên là giống như trong trí nhớ – tuyệt sắc giai nhân.

Bạch Tuyết Vi, Tây Lăng vương triều làm người trong sạch, lương thiện xinh đẹp, nàng rất thích mặc bạch y, vì giống như tiên nữ từ trên trời xuống trần. Quả thực, nàng mặc bạch y rất xinh đẹp, chỉ là tâm địa lương thiện thuần khiết của nàng chỉ là biểu tượng mà thôi.

“Bạch Thủy Lung tỷ đừng có ngậm máu phun người.” Bạch Thủy Lung vừa nghe những lời đó, cảm thấy đối phương nhìn có chút hả hê, trong lòng xem thường, chớp động đôi mắt đắc ý nhìn chằm chằm vào Bạch Thủy Lung: “Hơn hai tháng sau chính là ngày muội xuất giá, muội muội biết tỷ yêu thích Vũ Vương, nhưng đại tỷ tỷ cũng không cần vì vậy mà đối với mẹ tỏ thái độ không vừa lòng, làm ra chuyện giết hại mẹ mình.”

Bạch Thủy Lung, không có nội lực hùng hậu ngươi đã không còn là thiên chi kiêu nữ nữa, hoàng thượng sẽ không coi trọng ngươi, cha sẽ càng ngày càng cảm thấy thất vọng đối với ngươi, bây giờ ta động nhẹ ngón tay cũng có thể khiến cho ngươi không có cơ hội phản kháng.

Bạch Tuyết Vi nghĩ, toàn thân hết sức bình thường.

Đang lúc nàng ta đắc ý vì những lời nói trên, tay Bạch Thủy Lung bóp chặt lấy cổ Vệ thị, một cước hung hăng đá vào xương đùi của bà ta.

Âm thanh xương cốt nứt ra làm cho Bạch Tuyết Vi tỉnh mộng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Thủy Lung đã buông tay.

“Ngươi dám!” Nghe thanh âm kia, xương đùi của mẹ chắc chắn đã gãy, tại sao nàng ta lại dám làm như vậy? Trong lòng của Bạch Tuyết Vi cảm thấy rét lạnh.

Mặc dù, Bạch Thủy Lung tính tình hung tàn, nhưng nàng đối với người thân vẫn luôn còn một chút tình cảm, cho tới bây giờ đều không có làm bị thương bọn họ. Nhưng là từ hôm đó bị kích thích, nàng ấy muốn giết nàng, về sau bị trọng thương hôn mê mấy ngày, bây giờ lại dám đối với mẹ xuống tay nặng như vậy, chẳng lẽ Bạch Thủy Lung điên thật rồi?

“Ngọc Hương, đi thôi.” Bạch Thủy Lung không quan tâm tới Bạch Tuyết Vi sợ hãi cùng giật mình, xoay người ra khỏi tướng quân phủ.

Ngọc Hương vốn không muốn đi theo, nhưng bị gọi tên chỉ có thể cắn răng, bước theo sau.

Hôm nay thời tiết tốt, đường phố của đế đô náo nhiệt vô cùng.

Nhưng mà Bạch Thủy Lung vừa xuất hiện sự náo nhiệt đang có liền biến mất, nơi nàng đi qua, âm thanh của họ sẽ yếu dần, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lên người nàng.

“Lực uy hiếp của Bạch Thủy Lung thực sự không nhỏ.” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt nói.

Ngọc Hương đi theo phía sau nàng, nghe lời này cảm thấy có chút cổ quái, lại không biết rốt cuộc cổ quái ở nơi nào, tức giận nói: “Lực uy hiếp của tiểu thư đương nhiên không có ai sánh bằng rồi.”

“Ý của ngươi là ngay cả đương kim thánh thượng cũng không bằng?” Bạch Thủy Lung nhẹ hỏi.

Ngọc Hương mặt cứng ngắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô tì tuyệt đối không có ý này, kính xin tiểu thư đừng trêu ghẹo nô tì, cái mạng nhỏ này của nô tì còn chưa có sống đủ.”

Sau khi nói xong, Ngọc Hương liền cảm thấy hối hận. Rõ ràng ngày xưa ở trước mặt Bạch Thủy Lung, nàng nhẫn nhịn rất giỏi, tại sao bây giờ mọi cảm xúc đều bị nàng ta khiêu khích nổi dậy hết?

Bạch Thủy Lung thở dài: “Nếu ta muốn ngươi chết, cho dù ngươi sống chưa có đủ cũng phải chết.”

Con ngươi của Ngọc Hương co rụt lại, ngẩng đầu nhìn sắc mặt lãnh đạm, cứng nhắc của Bạch Thủy Lung, trong một lúc không biết nói cái gì.

“Ha ha…” Tiếng cười tới rất đột nhiên, Bạch Thủy Lung quay đầu lại Ngọc Hương, ánh mắt kia quả thực là đang cười: “Lừa ngươi thôi, sợ sao?”

“…” Ngọc Hương cắn răng nhẫn nại, nàng có xúc động muốn xông lên làm thịt khuôn mặt đang tươi cười kia.

“Tiểu thư, ngươi đừng cười nữa, bộ dạng ngươi cười rất làm người khác chán ghét.”

Bạch Thủy Lung híp mắt: “Đây là những gì ngươi nên nói sao?”

Ngọc Hương lại bị hù dọa, sắc mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng rất là đặc sắc.

Hai người một trước một sau đi trên đường cái, đi đến đệ nhất lâu của đế đô có tên gọi là Thái Bạch Tửu lâu mới dừng lại. Sau đó, tiến vào trong tửu lâu.

Thái Bạch Tửu lâu không hổ là đệ nhất lâu, tiểu nhị cũng đặc biệt can đảm, thấy Bạch Thủy Lung liền vội vàng chào đón mang nàng đi lên lầu hai có chỗ trang nhã, thái độ phục vụ thì không cần phải nói.

Tại Thái Bạch Tửu lâu, Bạch Thủy Lung ngồi ở lầu hai, phía bên trái, dựa vào song cửa sổ, chỗ ngồi trang nhã chung quanh có bình phong ngăn cách, cửa vào lại có một mành ngăn cách, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy bóng người ngồi bên trong, nhưng không thấy rõ tướng mạo.

Sau khi Bạch Thủy Lung ngồi xuống một hơi gọi ra mười tám món thức ăn.

Tiểu nhị mặt mũi hưng phấn, nịnh nọt nói: “Không hổ là Bạch đại tiểu thư, thực sự hào phóng khí phái.” Nói xong vội vàng đi dặn dò đầu bếp làm thức ăn.

Mười tám món thức ăn thì hơn mười hai món là thịt, Ngọc Hương cau mày liếc nhìn Bạch Thủy Lung vui sướng vùi đầu ăn, nghĩ thầm Quái Tử Thủ chính là Quái Tử Thủ (1), ngay cả sở thích cũng kì quái, thân là con gái làm sao có thể ăn nhiều thịt như vậy?

Khoảng nửa canh giờ sau, Bạch Thủy Lung cơm nước no nê, biểu tình thỏa mãn nói: “Quả nhiên có thịt ăn dễ chịu hơn.”

Nằm ngửa trên ghế, đưa mắt nhìn Ngọc Hương: “Ngọc Hương, trả tiền.”

“Cái gì?” Ngọc Hương trợn mắt há hốc mồm, thân thể run rẩy: “Tiểu thư…ngươi..ta…nô tì… trên người nô tì không có nhiều tiền, Thái Bạch Tửu lâu là đệ nhất lâu của đế đô, rượu và thức ăn ở trong này đều phải một trăm lượng bạc, cho dù ngươi bán nô tì cũng không trả nổi!”

Bạch Thủy Lung quan sát nàng từ trên xuống dưới một cái: “Không đâu! Ngọc Hương là xử nữ, đảm bảo có thể bán được hai trăm lượng.”

“Ngươi!” Ngọc Hương tức giận đến toàn thân đều phát run, lại không thể phát cáu, thật hận bản thân không thể phất tay rời đi. Cùng lắm thì đi tìm đại phu nhân báo cáo, không cần đi theo bên cạnh ả quái dị này nữa, đến lúc đó không chừng còn có đại phu nhân làm chỗ dựa, ả quái dị này khi ở trước mặt của nàng còn phải chịu thua. (Ngữ: hình như mi quên là ai bóp cổ, đánh gãy xương mụ yêu bà kia rồi. Thủy Lung: *Gật gật* thật sự không có não a ~)

“Hay ta đem ngươi bán vào Xuân Ý lâu?” Bạch Thủy Lung nhẹ giọng hỏi.

Ảo tượng của Ngọc Hương trong chốc lát liền bị đánh vỡ nát, sợ tới mức quỳ xuống đất, cúi đầu không cho Bạch Thủy Lung nhìn thấy ánh mắt oán giận của nàng: “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin tiểu thư đừng trêu đùa nô tì nữa.

Bạch Thủy Lung nằm ngửa trên ghế, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm nhìn Ngọc Hương, lúc này nhìn thấy mấy bóng người đi ngang qua mành treo cửa. Tuy rằng bóng dáng mơ hồ, lại làm cho nàng tâm thần chấn động, ánh mắt nháy mắt xẹt qua một đạo lãnh liệt.

“Trưởng Tôn Lưu Hiến.”

“Người nào to gan, dám gọi tục danh của Vũ Vương!” Bên ngoài mành treo cửa, nam tử đứng bên người Trưởng Tôn Lưu Hiến hô to, ánh mắt nhìn qua chỗ ngồi của Bạch Thủy Lung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp