Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 23


2 năm

trướctiếp

Lâm Xảo Xảo nhìn Dương Hân không có ý muốn rời khỏi liền đi trước.

Cô vào trong toilet giải quyết vấn đề sinh lý một chút, sau đó đi ra, đứng trước gương rửa tay.

Chờ đến lúc cô rửa tay xong, tay vẫn còn ướt, cô vừa ngẩng đầu bỗng thấy Bạch Hạo đứng phía sau.

Lâm Xảo Xảo cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra bình đạm hỏi: "... Anh cũng tới rửa tay?"

"Không phải." Bạch Hạo khẽ cười một tiếng, lấy một hộp thuốc từ trong túi quần ra, sau đó bật lửa châm một điếu thuốc lá, rất hưởng thụ hút một ngụm.

"...." Lâm Xảo Xảo giật giật cái mũi, cô không thích loại mùi hương này.

Cô rút hai tờ khăn giấy từ bên cạnh, chà lau tay mình.

Bạch Hạo lại nhìn cô nói: "Xảo Xảo, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."

Lâm Xảo Xảo đem khăn giấy ném vào trong thùng rác bên cạnh, hỏi: "Chuyện gì?"

Bạch Hạo: "Kỳ thật nhiều năm như vậy...... Anh vẫn luôn chưa từng quên em."

Lâm Xảo Xảo: "..."

Lâm Xảo Xảo rất cạn lời mà nhìn Bạch Hạo.

"Anh nghiêm túc?"

Bạch Hạo nghiêm túc gật đầu một cái: "Anh nghiêm túc."

Lâm Xảo Xảo bình tĩnh trả lời: "Ồ".

Ngoài "Ồ" ra cô cũng không biết phải nói cái gì.

Bạch Hạo vừa định nói gì đó, Lâm Xảo Xảo đã đánh gãy hắn: "Bạch Hạo, anh có nhớ ngay từ lúc bắt đầu ăn cơm tôi đã nói tôi kết hôn rồi không?"

Bạch Hạo gật đầu: "Anh nhớ."

"Anh nhớ rõ là tốt, tôi sợ anh nói cái gì đó làm tôi khó xử, mọi người đều là bạn học cũ, không khí xấu hổ thì không tốt lắm." Lâm Xảo Xảo ý tại ngôn ngoại mà cảnh cáo Bạch Hạo.

Bạch Hạo không để bụng chút nào, cười nói: "Kết hôn thì thế nào chứ?"

Lâm Xảo Xảo mí mắt run rẩy một chút.

Người này đang nói năng linh tinh cái gì vậy.

Bạch Hạo đến gần một bước: "Xảo Xảo, anh nhận ra một thời gian lâu như vậy không thấy, vừa gặp lại em đã có rất nhiều hồi ức thời thanh xuân lại ùa về làm người thổn thức, giờ nhìn em giống như có cảm giác mối tình đầu."

Lâm Xảo Xảo: "..."

Bạch Hạo: "Thời gian em kết hôn hẳn là cũng không ngắn? Chẳng lẽ không cảm thấy cuộc sống hôn nhân có chút không thú vị sao? Anh nghĩ đời sống hôn nhân không thú vị của em hẳn là cần có người tới phá vỡ, người này chính là anh, yên tâm, anh sẽ không phá hỏng hôn nhân của em, càng sẽ không để chồng em biết chuyện gì, chúng ta có thể lén qua lại..." Nói xong, hắn tự cho là rất có mị lực đến gần Lâm Xảo Xảo, thấp giọng nói: "Xảo Xảo, anh có thể cho em cảm giác em muốn, chẳng lẽ em không cảm thấy bản thân yêu đương vụng trộm là một chuyện rất kích thích sao?"

Lâm Xảo Xảo trừng lớn đôi mắt.

Kích thích cái em gái anh ấy.

Cố Vi Ngôn nếu nghe được lời này đoán chừng có thể tức chết.

Lâm Xảo Xảo vừa định đem túi xách của mình ném vào khuôn mặt của tên đại ngốc xoa dầu mỡ này, lại đột nhiên không kịp phòng bị mà bị người khác bắt lấy, sau đó bị túm vào trong một lồng ngực ấm áp rộng lớn.

Lâm Xảo Xảo có chút ngốc, bước chân lảo đảo hai cái mới đứng vững.

Tình huống này là sao?

Cô bỗng nhiên nghe được thanh âm truyền tới từ trên đầu: "Vị tiên sinh này, tôi thấy tam quan của anh rất có vấn đề."

Lâm Xảo Xảo khiếp sợ ngẩng đầu.

Cố Vi Ngôn?!

Sao anh có thể ở chỗ này??!

Bạch Hạo nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"

Cố Vi Ngôn cười nho nhã: "Thực xin lỗi, tôi chính là chồng của Xảo Xảo."

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá của Bạch Hạo không nhịn được run rẩy một chút.

Thực rõ ràng, hắn luống cuống.

Lâm Xảo Xảo nhìn biểu tình này của Bạch Hạo, bỗng nhiên cảm thấy tên tra nam này thực lo lắng.

Dựa theo hiểu biết của cô về Cố Vi Ngôn, hiện tại Cố Vi Ngôn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có điểm cười ngâm ngâm...

Hoàn toàn không phải bởi vì tính tình anh tốt, mà là điềm báo của bão táp, hơn nữa hiện tại chính là bầu không khí của mưa gió sắp đến bao trùm cả núi rồi a.

Bạch Hạo trấn định một chút: "Ồ... Thì ra anh chính là chồng Lâm Xảo Xảo."

"Xảo Xảo." Cố Vi Ngôn nhíu mày một chút, lặp lại một lần tên này.

Hắn cũng dám kêu thân mật như vậy.

Bạch Hạo ho khan một tiếng, không quá xác định hỏi: "... Mấy lời vừa rồi anh đều nghe được?"

Cố Vi Ngôn vẫn mỉm cười như cũ: "Không sai lắm."

Bạch Hạo: "......"

Hắn nhìn người đàn ông này rất nho nhã, tựa hồ cũng không phải người quá thô lỗ, nhưng dù sao cũng là chồng của người ta, chính mình cũng không thể không giải thích một chút.

Hắn chuẩn bị đánh cái ha ha lừa gạt qua đi: "Ha ha...... Vừa rồi tôi cùng Xảo Xảo nói giỡn thôi, anh không nên tưởng thật, chúng tôi là bạn học cũ, rất nhiều năm không gặp mặt, cho nên chỉ muốn muốn trêu cô ấy một , anh đừng để trong lòng."

"Đương nhiên sẽ không." Cố Vi Ngôn cười nhạt: "Bất quá, tôi có mấy lời khác muốn nói cùng anh."

"Cái gì?"

Cố Vi Ngôn đi phía trước đi rồi vài bước, đứng yên, so với Bạch Hạo anh cao hơn nửa cái đầu nên có chút cảm giác từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn.

Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Tôi muốn nói có lẽ tôi nên dạy anh cái gì gọi là  đạo lý làm người, việc câu dẫn vợ của người khác như vậy về sau vẫn nên thiếu làm đi."

Tương phản với giọng điệu ôn hòa của anh chính là, giây tiếp theo, Cố Vi Ngôn liền tung ra  một quyền thật mạnh, sắc bén quyền phong xẹt qua, trực tiếp đánh tới trên mặt Bạch Hạo.

Bạch Hạo ăn một quyền mạnh như vậy khóe miệng lập tức chảy máu, hắn sờ sờ miệng mình, sợ hãi kêu một tiếng.

"Anh...... Anh cũng dám đánh người?!"

Cố Vi Ngôn vẫy vẫy cánh tay, nới lỏng cổ tay áo của mình, đạm thanh nói: "Đúng vậy, tôi đánh anh đấy."

Bạch Hạo kêu gào, cảm giác mặt nóng rát đau: "Tôi nói cho anh, tôi sẽ kiện anh, đến chỗ cảnh sát thì anh sẽ biết thế nào là ăn không hết gói đem đi."

Cố Vi Ngôn cởi tây trang áo khoác xuống, ném cho Lâm Xảo Xảo đứng đằng sau, lúc này anh mới lộ ra biểu tình hờ hững có chút khinh miệt.

Ánh mắt anh lãnh đạm, giống như nhìn con kiến mà nhìn Bạch Hạo đứng trước mặt.

"Được, luật sư của tôi luôn chờ anh 24/24, tôi thực chờ mong anh phát luật sư hàm sớm một chút cho tôi."

Bạch Hạo có chút thẹn quá hóa giận đứng lên, mặt mũi nam nhân làm hắn có chút nhịn không được loại nhục nhã này.

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng câu môi.

Ở thời điểm Bạch Hạo xông tới anh nghiêng người trốn một chút, sau đó trực tiếp dùng một chân đá tới đầu gối Bạch Hạo.

Bạch Hạo không chịu nổi, lại một lần nữa bị tập kích đến nỗi quỳ xuống nền nhà.

Cố Vi Ngôn đi qua đi, lôi kéo cổ áo Bạch Hạo lên, lại tàn nhẫn mà thêm một quyền thật mạnh.

Lâm Xảo Xảo ở bên cạnh xem cũng hả giận, nhưng cũng vì Bạch Hạo bi ai, hắn ta cũng dám cùng Cố Vi Ngôn đánh nhau......

Tuy rằng Cố Vi Ngôn ngày thường nhìn lịch sự văn nhã, nhưng anh đã từng học qua một khóa chuyên nghiệp huấn luyện a......

Mặc dù Bạch Hạo cũng có phản kháng, nhưng mà phản kháng không lại, cuối cùng vẫn bị Cố Vi Ngôn đánh cho mặt mũi bầm dập.

Cố Vi Ngôn đứng dậy, đi về phía Lâm Xảo Xảo, từ trong ngực cô lấy lại tây trang áo khoác, xoay người, nhìn Bạch Hạo.

Bạch Hạo ngồi phía dưới bồn rửa tay, thoạt nhìn thương tích trên mặt rất là buồn cười.

Cố Vi Ngôn đạm nói: "Kỳ thật tôi vốn là một người không thích dùng vũ lực giải quyết mấy việc này, nhưng anh đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi, tôi cảnh cáo anh, về sau không cần xuất hiện ở trước mặt vợ của tôi, bằng không tôi sẽ cho anh biết việc này không phải chỉ đơn giản như vậy."

Cố Vi Ngôn cảnh cáo tự nhiên không phải đơn giản như vậy, anh nếu muốn cho hắn trừng phạt mà nói thì chỉ sợ về sau Bạch Hạo ở trong thành phố này sẽ không thể tìm được một công việc thích hợp.

Bạch Hạo có chút giận mà không dám nói gì, ngồi ở nơi đó, đáng thương vô cùng.

Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn Lâm Xảo Xảo một cái: "Đi thôi, về nhà." Nói xong, đi ra ngoài.

Lâm Xảo Xảo vội vàng chạy theo sau.

Cố Vi Ngôn đi ra bên ngoài, sau khi lên xe, Lâm Xảo Xảo mang vẻ mặt ngoan ngoãn mà ngồi nghiêng đầu nhìn anh.

"Sao anh lại bỗng nhiên xuất hiện như vậy a?"

Cố Vi Ngôn đạm nói: "Gọi điện thoại cho em, không có người nghe, anh liền gọi điện thoại cho bạn của em, cô ấy nói các em ở chỗ này, anh liền tới đón em."

Lâm Xảo Xảo cười cười: "Như vậy tri kỷ a, còn biết tới đón em."

Cố Vi Ngôn nhướn mày.

Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng, sao cô lại có cảm giác Cố Vi Ngôn hình như có chút tức giận đâu......

Cô xê dịch mông của mình một chút, hướng về phía Cố Vi Ngôn gần hơn một chút.

Cố Vi Ngôn lẳng lặng nhìn động tác nhỏ của Lâm Xảo Xảo, không phát biểu ý kiến gì.

Lâm Xảo Xảo: "Cái kia...... Việc hôm nay đúng là ngoài ý muốn, em cũng không biết anh ta vì cái gì sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó, lúc đó em cũng rất hoảng sợ."

Cố Vi Ngôn: "Em quen biết anh ta từ trước?"

Lâm Xảo Xảo: "Kỳ thật xem như có điểm sâu xa......"

"Cái gì sâu xa?"

Lâm Xảo Xảo hít sâu một hơi, cảm giác đây đều là hắc lịch sử của mình.

Cô vẫn nên lựa lời nói một ít thì tốt hơn, nếu để Cố Vi Ngôn biết thời niên thiếu mình từng thích loại người này phỏng chừng anh sẽ tức chết......

Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: "Đây là bạn học lớp bên cạnh, hôm nay lớp trưởng mang theo anh ta tới tham gia buổi họp lớp của bọn em. Lúc trước em với anh ta cũng coi như là nhận thức, vốn dĩ chỉ là tùy tiện đánh một lời chào hỏi, em cũng không phản ứng hắn, lúc ăn cơm còn cùng Dương Hân thay đổi vị trí một lần. Vừa rồi nhìn thời gian đã quá muộn, em tính toán đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới anh ta lại đi theo phía sau em, cùng em nói một đống lớn lời nói linh tinh, em có thể cùng anh bảo đảm việc gì cũng không có."

Cố Vi Ngôn gật đầu nhẹ một cái, trả lời: "Về điểm này anh còn rất tin tưởng em, rốt cuộc ánh mắt của em sẽ không kém như vậy."

"Ừ......"

Đúng đúng đúng...... Lúc cô học cấp ba cùng cô ở hiện tại không phải là một người......

Tha thứ thời niên thiếu vô tri của cô đi......

Cố Vi Ngôn lại nhìn cô: "Đây là đồng học cấp ba của em, trước kia lúc đi học có phải anh ta thích em hay không?"

Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút.

Bạch Hạo trước kia chưa từng thích qua chính mình đi.

Cô lắc đầu: "Khi đó hẳn là không có."

Cố Vi Ngôn đáp nhẹ một tiếng, nới lỏng cà vạt, thoạt nhìn vẫn lãnh lãnh đạm đạm.

Lâm Xảo Xảo sờ sờ cái mũi.

"Có phải anh tức giận hay không a?"

"Không có." Cố Vi Ngôn phủ nhận rất nhanh.

"Còn nói không có." Lâm Xảo Xảo nhìn người này liền tính là tức giận cũng sẽ không thừa nhận.

Đều do cái tên Bạch Hạo nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì mà trộm tình lung tung rối loạn, ai nghe được không tức giận a......

Lâm Xảo Xảo vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lại bằng vào ánh sáng ít ỏi bên trong xe thấy được trên mặt Cố Vi Ngôn hình như có thương tích, vừa rồi cô chỉ lo nói chuyện, thế nhưng không có phát hiện.

Vừa thấy trên mặt Cố Vi Ngôn có thương tích, Lâm Xảo Xảo có chút khẩn trương hỏi: "Anh bị thương?"

Cố Vi Ngôn đạm nói: "Không đáng ngại."

"Sao lại không đáng ngại đâu." Lâm Xảo Xảo nói, còn vươn tay đi sờ sờ miệng vết thương trên mặt Cố Vi Ngôn.

Tuy rằng Cố Vi Ngôn vẫn luôn chiếm thế thượng phong, nhưng mà loại chuyện đánh nhau này sao có thể không bị thương đâu, hơn nữa còn là trận đấu của hai người nam nhân trưởng thành, đương nhiên sẽ bị thương một chút.

Bị sờ đến chỗ bị thương, Cố Vi Ngôn mày nhíu lại, thoáng lui một chút.

Lâm Xảo Xảo nhìn có điểm đau lòng: "Xem đi, còn nói không có việc gì, khẳng định sẽ đau."

Nói xong, cô nói với tài xế ngồi phía trước: "Tài xế, phía trước có nhà thuốc thì dừng lại một chút."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp