Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 21: Thánh chỉ đến


...

trướctiếp

Hơn một tháng không thấy, Hàn Thác nước da vốn trắng sáng đã bị mặt trời chói chang của thảo nguyên phơi thành màu đồng cổ, người cũng hơi gầy đi.

Sự thay đổi này chẳng những không làm tổn hại dung nhan của hắn, mà càng khắc sâu hình dáng khuôn mặt như đẹp như tạc, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo, làm người nhìn đến liền như đui mù.

“Nhìn cái gì? Trên mặt bổn vương có dính gì sao?” Hàn Thác hỏi, khóe môi nhếch lên thật cao, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều lộ rõ ý cười.

Nghe được câu hỏi, Cố Thiền vốn đang thất thần thoáng chốc liền khôi phục, phát hiện Hàn Thác đang đứng ở trước người nàng, mà Bạch Hoa đã mở cây dù của Hàn Thác, đi về phía lương đình.

Cố Thiền có chút căm tức, quệt miệng rũ mắt xuống, cũng không tính hỏi hắn vì sao tới đây. Gặp hắn ở đây chắc chắn không phải do trùng hợp. Hàn Thác đều có mục đích của hắn, nàng không hỏi, hắn cũng sẽ nói, bằng không chẳng phải là đến không một chuyến sao?

Hàn Thác tựa hồ cũng không để ý việc nàng cố ý tỏ ra lãnh đạm, bàn tay to trầm ổn hữu lực vươn đến, cầm lấy bàn tay không xương mềm mại nhỏ bé của nàng, ngón cái ở da thịt trên mu bàn tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

Cố Thiền vung tay, kéo tay mình thoát khỏi tay hắn, không hờn giận nói: “Vương gia có việc sao? Có thể nói chuyện tử tế không, không nên động tay động chân.”

Hàn Thác cười nói: “Bổn vương hôm nay đến ngắm hoa, vô tình gặp được cô nương, thế nhưng vừa gặp đã thương, xin hỏi đại danh của cô nương, nhà ở nơi nào, để ngày khác bổn vương tới nhà bái phỏng, thu hồi khăn tay cô nương vì bổn vương mà chuẩn bị.”

Hàn Thác nói đùa cũng không có làm cho Cố Thiền hứng thú, nàng vẫn như cũ lãnh đạm nghiêm mặt, dưới đáy lòng vụng trộm, đắn đo vài lần, hy vọng khẩu khí nói ra có thể có lực cường ngạnh chút, “Vương gia, ta nói rồi, ta không đưa.”

Hàn Thác thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Bổn vương cũng nói qua, sau khi đã bố trí binh lính ngoài biên giới xong sẽ tìm ngươi.”

Khi hai người chia lìa liền ai nấy giữ ý kiến của mình, ai cũng không đem lời nói của đối phương lúc ấy lọt vào tai. Nay gặp lại, cả hai đều chấp nhất tự nhận kết quả mình đưa ra, vì thế lâm vào cục diện vừa xấu hổ vừa kì cục, hai người đều muốn như ý, nhưng điều đó không có khả năng, đành phải ngươi trừng ta, ta trừng ngươi mà giằng co.

Hàn Thác rốt cuộc là nam tử, so với Cố Thiền lớn tuổi hơn, cùng tiểu cô nương giận dỗi thì rất mất phong độ, nên đành nhượng bộ trước, cầm chắc tay nàng, ôn nhu dỗ dành: “Không đưa khăn tay, liền làm hà bao đi, vẫn là giống như vậy, thêu tên ngươi cùng ta.”

Trên tay hắn dùng lực, Cố Thiền giãy không ra, nhíu mi nói: “Hà bao ta cũng sẽ không đưa cho ngươi.”

Hàn Thác không vội phiền não, hắn hạ quyết tâm, kiên nhẫn mười phần, vươn tay ôm eo nàng, làm hai người trông càng thân thiết: “Làm sao vậy? Không vui? Có phải bài học gần đây nhiều, mệt mỏi quá sức nên mới phiền não? Không liên quan, bổn vương không thúc giục ngươi, đợi ngươi rảnh thì chậm rãi làm, dù sao bổn vương chờ được.”

Hắn thế nào biết nàng nhiều bài học?

Cố Thiền nhìn về phía ngoài lương đình, Bạch Hoa cầm cây dù giấy dầu, quay lưng đứng một mình trong mưa, đối với việc trong lương đình hoàn toàn chẳng quan tâm.

Cố Thiền nhất thời nổi trận lôi đình.

Còn nói bảo hộ nàng, hộ vệ mà làm như thế, cái này căn bản là gian tế của quân địch.

Nếu không phải Bạch Hoa mật báo, Hàn Thác thế nào biết nàng hôm nay đến Tây Sơn ngắm hoa, làm sao có thể tìm được lương đình này.

Hàn Thác vừa nói liền muốn động tay động chân khinh bạc nàng, thời điểm cần bảo hộ cùng giải vây, Bạch Hoa không đến hỗ trợ thì thôi, ngược lại thay đối phương canh gác.

Kỳ thật Cố Thiền đang oan uổng Bạch Hoa, là nàng đưa tin cho Hàn Thác cùng báo cáo hành tung Cố Thiền, nhưng nàng lúc này thật sự không phải là thay Hàn Thác canh gác. Mưa thế này, tựa như trong câu thơ có viết, “Tiếng chói tai nhất thiết lẫn lộn, đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”. Cho dù đã có dù che, quần áo vẫn bị mưa làm ướt đẫm. Bạch Hoa hi vọng mình có thể vào trong lương đình đứng tránh mưa, đáng tiếc nàng không thể, chủ nhân nói chuyện, nàng phải tránh đi.

Cố Thiền trong lòng tức giận, lời nói ra tự nhiên có khí thế cứng cáp hơn hẳn: “Vương gia, ta không phải vì bận mà cố ý không làm. Một chiếc khăn tay, một cái hà bao, có thể mất bao nhiêu công phu chứ? Ta chỉ là không nghĩ làm sẽ cho ngươi, mặc kệ có bận hay không cũng không làm. Lúc trước không làm, hiện tại không làm, về sau cũng sẽ không làm. Ta nói muốn báo đáp Vương gia, sẽ không nuốt lời. Ta sẽ xem xét lễ vật thích hợp, sau đó sẽ nhờ phụ thân đưa đến vương phủ. Vương gia về sau không cần đến tìm ta nữa, ta cũng sẽ không lén lút gặp mặt nguơi.”

Nàng nói một mạch lưu loát, cũng không thở gấp. Thật sự lời này nàng đã lo trái lo phải nghĩ rất nhiều mới nói ra, không thể quen thuộc hơn.

Thời gian một tháng cũng đủ để Cố Thiền làm ra quyết định.

Nếu Hàn Thác không đến tìm nàng thì liền thôi, hắn mà đến nhất định phải đem lời này nói rõ, tuyệt đối không lưu tình, miễn cho về sau tiếp tục dây dưa không rõ.

Hàn Thác nghe vậy, sắc mặt có chút âm trầm, nhưng bất quá chỉ là trong giây lát, rất nhanh liền tươi cười, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: “Giận ta? Hay là đang trách ta không có viết thư cho ngươi?”

Nàng đã nói rõ ràng, nhưng hắn cố ý giả bộ hồ đồ vòng quanh, chính là không chịu đối mặt, còn bẻ cong lời nói thành thể như nàng đang đùa giỡn. Cố Thiền phát cáu, đối với cuộc nói chuyện này cảm thấy không kiên nhẫn, lời nói chưa suy nghĩ liền thốt ra, căn bản chưa từng bận tâm rằng ý tứ trong đó dễ sinh ra hiểu lầm: “Vương gia vì cái gì muốn viết thư cho ta? Ta lại có tư cách gì vì Vương gia không viết thư liền tức giận?”

Hàn Thác cười nắm sợi tóc trước ngực nàng: “Còn nói không tức, bổn vương không phải nói sẽ lấy ngươi, ngươi là Vương phi tương lai của ta, đừng nói mấy phong thư, ngươi có tư cách đối với bổn vương đưa ra yêu cầu.”

Nói đến nói đi như thế nào còn quanh quẩn vấn đề này, Cố Thiền gấp đến độ không được, nàng trải đời còn thiếu, hơi không thuận lợi liền thiếu kiên nhẫn, dậm chân nói:“Ta không phải ý đó!”

Hàn Thác buông nàng ra, hắn đã nhún nhường cho nàng nhiều cơ hội để nói ra đáp án vừa lòng, nhưng Cố Thiền thế nào cũng không chịu hiểu, nhất quyết tuyệt tình với hắn, làm hao hết kiên nhẫn của hắn. Hàn Thác thu lại ý cười, giọng nói cũng lạnh xuống: “Vậy ngươi có ý tứ gì?”

Cố Thiền kiên trì nhìn thẳng hắn: “Vương gia, ta thật sự tuyệt đối không có khả năng gả cho Vương gia.”

“Vì cái gì? Ngươi đã thích người khác? Người nọ là ai? Có phải người ở kinh thành?” Hàn Thác hỏi liên tiếp các vấn đề.

Hắn có để người của mình ở bên cạnh Cố Thiền, chuyện gì cũng đều nói cho hắn biết, ở U châu Cố Thiền cơ bản không ra ngoài, cũng không có gặp qua nam nhân nào khác, cho nên nếu có thích người khác, chỉ có thể là ở kinh thành thôi.

Hàn Thác cũng tức giận, hắn không nghĩ tới thời điểm Cố Thiền rời kinh thành mới mười hai tuổi, nhỏ như vậy lại biết thương nhớ kẻ khác. Hàn Thác chỉ tự phỏng đoán, hắn động tình, quan tâm nhiều sẽ bị loạn, cũng là lẽ thường tình.

Cố Thiền không nghĩ lừa hắn, lắc đầu nói: “Không phải nguyên nhân này.”

“Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Ta với nàng lúc trước không phải ở chung rất tốt sao, bổn vương có làm gì cũng không đến mức khiến ngươi chán ghét như vậy.” Hàn Thác tiếp tục hỏi, vì muốn dụ dỗ nàng nói ra tình hình thực tế, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cố Thiền cắn môi dưới, cúi đầu rối rắm một lúc lâu, rốt cục đánh bạo nói:“Bởi vì… Vương gia và dì... không vừa mắt nhau.”

Hàn Thác cười ra tiếng: “Ta còn tưởng vấn nào to tát, thì ra là chuyện này, ta cùng mẫu hậu không vừa mắt nhau, ta nói chuyện yêu đương với nàng mẫu hậu có nhìn thuận mắt hay không có quan hệ gì, ta cùng nàng nhìn thuận mắt nhau không phải tốt hơn sao?” Hắn tâm tình thả lỏng, nói chuyện liền tùy ý.

Cố Thiền sớm học được rằng không cần để ý lời trêu đùa của Hàn Thác.

Huống chi, nàng cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu phần thuận mắt. Hàn Thác quả thật có rất nhiều điểm làm cho nữ tử tâm động tâm, nhưng với Cố Thiền mà nói, nàng đối hắn cảm tình cũng không đạt tới mức không phải hắn thì không lấy chồng: “Dù sao ta chính là nghĩ như vậy, tương lai ta phải gả cho người có thể làm cho tất cả người nhà ta đều nhìn thuận mắt.”

Hàn Thác không cho là đúng, nói đi nói lại, còn không phải do cố kỵ cảm nhận của Ninh hoàng hậu ư?

Hàn Thác cùng Cố Thiền bất đồng, hắn cùng với Ninh hoàng hậu chẳng có bao nhiêu cảm tình, thậm chí còn có thể coi như đối địch với nhau, Hàn Thác tự nhiên sẽ không đi băn khoăn cảm nhận của Ninh hoàng hậu, ngược lại, hắn rất thích ý làm nàng ngột ngạt: “Chủ yếu là ý kiến của chính mình, người khác căn bản không trọng yếu...”

“Vương gia đừng nói nữa!”, Cố Thiền đánh gãy lời hắn: “Vương gia cảm thấy việc này căn bản không trọng yếu, bởi vì Vương gia không thèm để ý, nhưng đối với ta mà nói dì là người thân, là người ta để ý, ta đương nhiên sẽ bận tâm ý kiến cùng cảm nhận của dì. Trong mấy ngày Vương gia rời đi, ta luôn luôn lo lắng chuyện này, ta cảm thấy như vậy là tốt nhất.”

Đừng nhìn Cố Thiền bình thường tính tình mềm mại, dễ nói chuyện vô cùng, một khi cố chấp rồi cũng thì mười con trâu cũng kéo không được.

Nàng nói câu cuối cùng kia, chân chính làm Hàn Thác tức giận.

Hàn Thác trong đầu nghĩ đến Cố Thiền suốt một tháng, ngóng trông ngày trở về gặp nàng.

Cố Thiền cũng nghĩ về Hàn Thác suốt một tháng, nhưng là nghĩ đến làm thế nào để đem hắn đẩy ra xa.

Điều này giống như một chậu nước lạnh tàn nhẫn tạt lên đầu Hàn Thác, lại gặp phải cái đinh sắt lớn, đem nhu tình của hắn toàn bộ đông lại thành băng, làm cho hắn hừng hực lửa giận.

Cố Thiền như còn cố tình muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Vương gia, điều ta muốn nói đều nói xong rồi, ngươi nhanh đi thôi, nha hoàn của ta đã trở lại, để các nàng nhìn được thì không tốt.”

Nàng lướt qua bả vai Hàn Thác, nhìn đến Giang Liên Nam cùng Bích Lạc một trước một sau theo đường núi chạy ra.

“Hảo.” Hàn Thác bị lửa giận che mắt, mở miệng nói, “Bổn vương liền như ngươi mong muốn.”

Hắn gọi Bạch Hoa, cầm dù, cũng không quay đầu đi xuống núi.

“Người nọ là ai?” Giang Liên Nam cùng Hàn Thác đối mặt, thấy hắn khí phái bất phàm, tò mò hỏi.

Cố Thiền không muốn cùng nàng nhiều lời liền nói dối: “Không biết, bất quá chỉ là người hỏi đường.”

Cố Thiền đêm đó liền tìm cớ, đem Bạch Hoa đuổi đi.

Hàn Thác trở lại vương phủ vẫn còn hờn dỗi, mặt lạnh đến độ có thể kết thành băng, làm cho kẻ hầu hạ bên người hắn, người người khiếp đảm kinh hồn, đi đường cũng không dám ra tiếng, sợ là phạm vào Vương gia kiêng kị mà bị tai ương.

Kết quả ở Tam Đường nhìn thấy Bạch Hoa lòng đầy gánh nặng mang theo tay nải trở về, Hàn Thác ngược lại nở nụ cười.

Hắn cái gì cũng không có hỏi, cho Bạch Hoa trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó cầm bút viết thư cho Nguyên Đồng Đế.

Năm ngày sau, tổng quản đại thái giám Lương Thần Quang cưỡi khoái mã(1) tới U châu, hắn mang đến thánh chỉ tứ hôn cho Tĩnh vương gia của Nguyên Đồng đế.

---------------------------------------------------------

(1) Khoái mã: ngựa tốt, khỏe, chạy rất nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp