[Draary] Mơ Hồ

Chương 1: MƠ HỒ (oneshot)


2 năm


MƠ HỒ

Tên gốc: Swoon

Editor: Hàn Dã

Au: Digthewriter

Thể loại: Lãng mạn, hài, ấm áp.

Tóm tắt: Tiệc hóa trang. Draco Malfoy. Harry Potter. Bạn nhảy bí ẩn. Liệu Harry có nhận ra?

Ngay khi người đó bước vào, đôi mắt của Potter liền gắn chặt lên người anh.

Draco Malfoy đã rất thành công trong việc hóa trang cho bản thân. Mũ trùm đầu che đi mái tóc đặc trưng, mặt nạ tăng thêm sự bí ẩn, anh chắc chắn rằng không ai có thể nhận ra thiếu gia nhà Malfoy cũng tham gia bữa tiệc này. Nhưng qua ánh mắt của Potter anh lại không dám chắc đến vậy. Rất dễ để nhận ra Potter, thật sự, cậu không hề giỏi trong việc ngụy trang bản thân.

Cậu đứng đó, mặt nạ che đi đôi mắt kính, vết sẹo đặc trưng, cùng đôi mắt ngọc lục bảo sáng ngời, chỉ với một cái liếc mắt anh liền nhận ra cậu (dù ở bất cứ đâu đi chăng nữa). Đã từng, có một khoảng thời gian anh im lặng quan sát khuôn mặt bị biến dạng của cậu. Lần cậu bị bắt tới nhà anh. Họ nhìn nhau, và Draco ngay lập tức nhận ra cậu, nhưng anh không thừa nhận, anh đã trả lời rằng anh không biết người này. Bởi vì anh biết, sâu trong suy nghĩ của mình anh không muốn ông ta bắt được cậu.

Ngày đó, anh nhận ra cậu và hiện tại cũng vậy.

"Xin chào'- Potter đến gần Draco, mở lời.

"Chào,"- Draco nhẹ nhàng đáp. Anh không hề có ý định cho cậu hay bất kì ai trong căn phòng này biết anh là ai.

"Bạn sẽ trở thành bạn nhảy của tôi chứ?"- Potter hỏi và Draco hơi chững lại vì lời mời của cậu.

"Tôi chỉ vừa mới đến."- Draco nói.

"Tôi biết, nhưng tôi không biết bạn, bạn không biết tôi, mà trong buổi tiệc này chúng ta cần bắt cặp với những người bạn mới và bạn không phải là bạn của tôi, vậy thì... sao lại không thử chứ?

Draco vờ suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Vậy, cậu không biết tôi là ai, đúng chứ?"

Potter lắc đầu. "Tôi nhận thấy được có điều gì đó thật quen thuộc ở bạn, nhưng tôi cũng đã suy nghĩ về tất cả mọi người ở đây. Có thể tôi thường gặp bạn hằng ngày nhưng với bộ trang phục này, tôi không đoán ra được."

"Cậu không sợ bị mọi người cười nhạo khi có bạn nhảy là nam sao? Cậu thấy đấy, các bạn nữ ở đây hôm nay cũng không ít đâu?"- Draco đưa mắt nhìn khắp phòng để tránh nhìn vào mắt Potter. Anh không muốn để Potter nhận ra anh là ai.

Trong khi quan sát căn phòng, anh liền nhìn thấy Blaise ở một góc. Không phải bởi màu da hay kiểu tóc mà là bởi cách cầm ly rượu của hắn. Trong trận thi đấu Quidditch tuần trước, hắn đã bị thương ở vai phải, và hắn đang cố đứng thẳng- không muốn ai nhận ra rằng hắn vẫn đang bị thương. Đứng đối diện hắn là Pansy, cô dường như đang cố gắng tìm ai đó... hẳn là Draco đi. Cô đeo một chiếc mặt nạ satin màu xanh lam, mái tóc được phù phép nhuộm thành màu đỏ với một lọn tóc nhuộm highlight màu xanh để tông xoẹt tông với chiếc mặt nạ. Chân trái của cô gõ xuống sàn với nhịp điệu dồn dập, lộ ra tâm trạng bồn chồn của cô, và cô liên tục bị sao nhãng khi trò chuyện với người đối diện.

"Hưm, coi như đây là cơ hội để tôi come out đi.", Potter nói, và thành công kéo lại được sự chú ý của Draco. "Bạn của tôi đều biết cả rồi, và nếu bạn đồng ý nhảy với tôi có nghĩa là bạn cũng không có hứng thú với các cô gái ở đây, tôi nói không sai chứ?"

"Ồ,"- Draco nói. "Về việc đó..."- Draco không che dấu, và cũng không come out với ai về tính hướng của mình. Khi bị cha mình hỏi, Draco không chối. Anh bị thu hút bởi nam giới. Anh nhận ra điều này khi lần đầu tiên nắm tay một bạn nam khác. Anh luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó khi tiếp xúc với con gái. Nó rất khác với cảm giác khi anh nắm tay Pansy hay khi gối đầu vào lòng cô, Blaise có sức hút với anh hơn và khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Và rồi, về sau, người đó là Potter. Draco đã nhận ra điều này từ rất lâu rồi. Không phải là vì giới tính của Potter mà là bởi vì cách anh hành xử mỗi khi ở gần Potter.

Anh biết mình đã im lặng khá lâu rồi anh nên chọn một điều gì đó để nói, nhưng Potter đang nhìn chăm chú vào môi anh. Lườm người nào đó, thật sự luôn, Draco cắn lấy môi dưới của mình mà không nghĩ gì nhiều. Và dường như anh không nên làm vậy.

(Đổi xưng hô một chút nhé. Tại giờ hai người bắt đầu làm quen với nhau rồi.)

"Tớ là Harry", Potter nói, dường như bị mất tập trung, và Draco bật cười.

Khi Potter còn đang bối rối, Draco thêm vào "Đương nhiên tôi biết cậu là ai Po- Harry". Draco ra hiệu về phía vết sẹo trên trán cậu.

"Tớ biết khả năng cải trang của tớ không được tốt lắm."

Chứ sao nữa Draco nghĩ. "Hermione đã phàn nàn về nó tận mười phút. Nhưng tớ không quan tâm. Dù sao thì cái ý tưởng về buổi tiệc này thật sự rất ngu ngốc."

"Vậy tại sao cậu lại ở đây?"

"Lũ bạn lôi đến."

"Cậu luôn làm theo mong muốn của bạn mình sao?"

"Bạn thì không sao?"

Draco định nói rằng anh không có bạn bè nhưng rồi lại thôi. "Tôi nghĩ nó một yêu cầu của tình bạn chăng. Họ sẽ muốn cậu làm theo mong muốn của họ mặc kệ cậu có thích hay không." Và đương nhiên có rất nhiều gia đình cũng làm thế.

"Vì thế tớ đã nói với họ. Muốn tớ đến buổi dạ tiệc này, được thôi, nhưng bạn nhảy của tớ phải là một chàng trai, và họ sẽ phải thỏa hiệp, nếu không tớ sẽ không đến. Dĩ nhiên không ai muốn đối mặt với tớ về nó. Nhưng tớ đảm bảo rằng họ sẽ bu lấy Hermione và Ron để xác nhận tớ có thật sự là gay không cho coi."

Potter cười một cách lo lắng, có lẽ cậu nghĩ rằng mình đã nói quá nhiều. Cậu liền nắm lấy tay Draco và kéo anh vào sàn nhảy. Lúc này Draco mới biết rằng Potter hóa ra lại nhảy giỏi đến vậy. Lần cuối anh thấy Potter nhảy là vào buổi dạ hội Giáng sinh năm tư, và hồi đó cậu hãy còn mò mẫm làm sao để không dẫm phải chân bạn nhảy. Nhưng tối nay thì không. Khi Draco định khen cậu thì thấy cậu đang nhìn xung quanh phòng. Ban đầu, Draco nghĩ rằng cậu đang quan sát phản ứng của mọi người, nhưng sau đó, anh nhận ra rằng cậu đang tìm kiếm ai đó.

"Cậu đang tìm ai vậy?"

Potter lắc đầu. "Không ai cả."

"Vậy cơ," Draco nói. Vậy cậu không hề nhận ra anh là Draco và hẳn là muốn lợi dụng anh để làm ai đó ghen tị. Hoàn hảo ghê.

Với điều anh vừa phát hiện ra này, anh sẽ có hai lựa chọn. Một, anh có thể bỏ đi ngay bây giờ, mặc kệ Potter và suy nghĩ của cậu cùng với người mà cậu đang chờ đợi, hoặc anh có thể khiến điệu nhảy này là điệu nhảy tuyệt vời nhất của Potter. Và có lẽ Potter sẽ quên phéng đi luôn cái tên mà cậu đang tìm.

Nghĩ là làm, Draco bước lại gần hơn, kéo cậu vào lòng mình, thu hẹp lại tối đa khoảng cách của hai người, một chân anh chen vào giữa hai chân cậu. Phòng đủ đông, đèn đủ tối, những người còn lại hẳn sẽ không nhận ra điệu nhảy khác lạ của họ, có thể, nếu họ đủ tập trung, nhìn đủ gần.

"Bạn đang làm gì vậy?"- Potter thì thầm.

"Khiêu vũ," Draco cũng thì thầm đáp. Anh sẽ không để Potter đi dễ dàng vậy đâu. Nếu Potter muốn làm ai đó ghen, được thôi, anh sẽ cho cậu một buổi diễn hoàn hảo.

Khi điệu nhạc kết thúc, Draco định rời đi nhưng lại bị Potter giữ lại. Cậu gần như hụt hơi khi nói: "Cậu muốn nhảy cùng mình thêm một điệu nữa không?"

"Tôi khá là khát", Draco nói, cố gắng đi đến cái bàn để đồ uống ở góc phòng. Nếu Potter muốn lợi dụng anh, thì cậu sẽ phải hành động để có được điều mình muốn.

"Hay đấy, tớ sẽ đi cùng bạn."

"Harry, bạn của cậu sao?" một vài cô gái tiến đến chỗ hai người, nói trong khi quan sát Draco, cố đoán xem anh là ai.

"Tớ chịu à. Nó không phải nên là bí mật sao và hơn nữa, Cậu biết mà. Còn, cậu là ai đây?" Potter hỏi

"Bí mật."- Cô trả lời rồi rời đi.

"Cậu nên chuẩn bị trang phục mình tốt hơn Harry à." Draco nói, cảm thấy lạ vì gọi cậu bằng tên thay vì bằng họ như trước kia. Nhưng anh biết rằng nếu mình gọi cậu là Potter, chắc chắn cậu sẽ nhận ra anh là ai ngay lập tức.

Potter lần nữa nhìn quanh phòng. "Anh ấy hẳn đã hóa trang rất tốt."- cậu tự nói một mình.

"Ai cơ?"

"Không ai cả."

"Được rồi", Draco trả lời, cảm thấy cực kì bực bội. "Nếu cậu muốn tìm người thì tôi cũng nên đi tìm bạn nhảy, hoặc đi tìm bạn bè của tôi vậy."

Không nghe thấy Potter nói gì nên Draco quay đầu rời đi.

Anh cứ đi lòng vòng quanh căn phòng, cố suy nghĩ xem người Potter muốn tìm là ai. Và sau một tiếng rưỡi,Potter lại tìm thấy anh lần nữa.

"A, đây rồi."

"Harry"- Draco cố giữ cho giọng mình cao lên vài tông.

"Cậu có muốn cùng tớ khiêu vũ thêm vài lần nữa không? Mấy bạn nữ cứ quấn lấy tớ và- nói thật thì, ở bên cậu thật sự rất thoải mái và –"

"Và cậu không tìm được người muốn tìm"

"Không, tớ không nghĩ rằng anh ấy ở đây." Là một Griffindor, Potter sẽ không nói dối.

"Người đó là ai?"

"Không ai. À, ưm, một người bạn. Có lẽ đi."

"Hmmm,"- Draco trầm ngâm. Cuối cùng thì vẫn đồng ý nhảy cùng Harry.

Họ cùng nhau nhảy thêm hai điệu nhạc nữa và anh ghét khi thấy bản thân hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được kề cận Potter. Họ không đứng sát bên nhau như hồi nãy nữa, nhưng anh thích cảm giác khi tay của Potter đặt lên người anh và đồng thời thắc mắc rằng liệu cậu có thấy vui vẻ như thế này khi biết rằng người cậu đang nhảy cùng là Draco không. Liệu cậu có cảm thấy vui vẻ khi được cởi từng lớp áo của Draco trong phòng ngủ của anh không, liệu đôi môi cậu có ngọt ngào và mềm mại như anh tưởng tượng không, liệu một nụ hôn đã đủ thỏa mãn anh.

Thêm một bài hát được bật lên mà giấc mơ của anh lại được lặp lại thêm một lần nữa. Chỉ trong mơ, Potter mới có thể cởi đi bộ đồ khoác trên người cậu, hôn anh và khao khát anh. Trong một khoảnh khắc, Draco cảm thấy nghẹt thở bởi suy nghĩ của mình. Anh buông cậu ra lùi lại một bước và trông thấy được sự bối rối trên mặt cậu. Draco bịa một lí do để rời đi "Ở đây hơi ngột ngạt, tôi cần không khí."

Anh chạy ra khỏi phòng khiêu vũ, anh cứ vậy chạy đến khu vườn sau lâu đài. Anh hi vọng rằng Potter sẽ không đi theo mình. Anh đặt một bùa cảnh báo quanh khu vực đang đứng rồi yên tâm thở ra. Cảnh vật xung quanh thật đẹp, cây cối, ngọn cỏ, bờ tường tất cả đều được khoác lên một tấm khăn màu trắng tinh tạo nên bở những bông tuyết nhỏ bé nhưng xinh đẹp. Hàng dặm xung quanh anh được bao phủ bởi màu tuyết trắng tinh khôi, những bông tuyết nhỏ xíu dịu dàng rơi xuống giữa khung cảnh bình yên mà đẹp đẽ này. Thật khó tưởng tượng rằng nơi này đã từng đổ nát như thế nào. Nơi mà anh đã từng muốn phá hủy.

Kể cả khi kí ức ngày xưa ùa về, bủa vây lấy anh, nhắc nhở anh về những điều đã xảy ra, anh vẫn cảm thấy thật tốt, thật tốt rằng anh đang ở đây, mọi thứ vẫn đang ở đây. Dần dần Draco bình tĩnh lại, tâm trí cũng hồi phục lại phần nào, kéo tâm trạng anh khá hơn. Anh không bị mất khống chế như lúc nãy nữa, Draco Malfoy đã trở lại và rồi anh cảm nhận được Potter đang đến gần. Lần nữa.

"Này, cậu ổn chứ?" Dễ thấy rằng, Potter chắc chắn đã đi theo anh.

Tiếng reo hò của mọi người trong sảnh khiêu vũ vang lên sau lưng họ, hẳn là sắp đến nửa đêm rồi. Nửa đêm, tất cả mặt nạ sẽ được tháo bỏ, và mọi người sẽ nhận ra đối phương là ai. Khi đó Potter sẽ biết anh là Draco, bạn nhảy của cậu.

"Người cậu muốn tìm là ai?" Draco hỏi. Anh cần biết điều này.

Potter liền né tránh ánh mắt của anh, trong ánh sáng mập mờ, mặt cậu hơi đỏ lên, có lẽ vì xấu hổ chăng. "Tớ đã nói là – "

"Nói cho tôi biết sự thật."- Draco yêu cầu.

"Malfoy."

"Gì cơ?"- Tim của Draco hẫng mất một nhịp, em ấy đã biết anh là Draco cả tối nay sao?

"Tớ đã muốn tìm được Malfoy nhưng có lẽ anh ấy không đến."

"Harry..."- Draco thì thầm nhưng cậu đã quay đi.

"Tớ xin lỗi, được chứ? Tớ không có ý lợi dụng cậu hay gì cả. Trong khi đang tìm anh ấy, tớ thấy cậu bước vào và tớ thấy cậu thật thu hút và tớ mong rằng cậu sẽ đến bắt chuyện với tớ. Tớ không biết nữa, tớ muốn khiến anh ấy ghen tị hay sao đó. Ý tớ là. Tuy không hiểu rõ anh ấy, nhưng tớ cũng muốn, cậu hiểu mà. Tớ muốn thu hút được sự chú ý từ anh ấy vì thế tớ nghĩ rằng nếu tớ bắt chuyện với anh chàng quyến rũ nhất ở trong phòng thì có lẽ anh ấy sẽ _"

"Harry – " Draco lặp lại.

"Tớ không hề nghĩ rằng cậu là gay, nhưng tớ có thể thấy được cậu là người mặc đẹp nhất ở đấy" Potter dừng lại một chút, nhún vai. "Vì thế tớ quyết định. Người ăn diện đẹp thứ nhì là Zabini nhưng tớ biết hắn vẫn còn bị thương vì trận đấu tuần qua, đứng im như pho tượng, gần như không động đậy gì nhiều, hơn nữa tớ cũng biết rằng hắn không phải là gay"

"Sao cậu biết được?"

"Hắn ta cố theo đuổi Ginny cả năm còn gì."

"Cậu còn không biết tôi trông như thế nào vậy vì sao cậu dám khẳng định rằng tôi rất đẹp trai?"

Potter phá ra cười. "Cậu rất biết chọn đồ. Bộ đồ cậu đang mặc như sinh ra để dành cho cậu vậy. Và tớ dám chắc rằng cậu làm thế là có mục đích, và khi cậu bước đi, mông cậu... a, trời đậu, lỡ miệng. Xin lỗi. Tớ cảm thấy tội lỗi và lạ lẫm khi nghĩ rằng cậu rất nóng bỏng, và khi chúng ta nói chuyện, rồi nhảy với nhau tớ cảm thấy đó là khoảng thời gian đẹp nhất tớ từng có, nhưng đồng thời tớ cũng muốn làm người đó ghen, nên tớ bị mâu thuẫn..."

Draco cảm thấy có một cơn gió quét qua mặt mình và rồi anh cảm nhận được cái lạnh trên mặt khi đó anh nhận ra rằng mặt nạ của mình đã biến mất. Nếu Potter quay người lại cậu sẽ thấy được Draco đang đứng đó.

"Nghe này, tớ sẽ rời đi, không làm phiền cậu nữa." – Harry bắt đầu nói.

"Trước khi đi cậu có muốn nhìn mặt tôi không?" Draco hỏi. "Potter, nhìn tôi."

Draco thấy người Harry cứng lại, và anh biết rằng, cậu đã nhận ra anh là ai. Cậu chầm chậm quay người lại, và Draco hít sâu, thủ vững tinh thần. Anh không biết cậu sẽ phản ứng thế nào trước sự thật chuẩn bị hé lộ này, liệu cậu có thổ lộ cảm xúc của mình với cái tên khiến cậu mất công tìm nguyên buổi tối này không.

Tuy nhiên, Draco nhìn thẳng vào cậu... quyết tâm. Lúc này, anh không được phép lùi bước.

Biểu cảm của cậu, ừm, thật dịu dàng, và nó khiến Draco ngạc nhiên, dường như cậu đang ngượng. "Chết tiệt, đáng nhẽ em phải biết đó là anh chứ." _ Harry lắc đầu vẻ không thể nào tin tưởng được. "Chỉ cần anh ở cạnh, em luôn làm mấy điều cực kì ngu ngốc. Luôn tìm cách lấy sự chú ý của anh, và luôn luôn thất bại."

"Em luôn có được sự chú ý của tôi." Là tất cả những gì Draco nói, bởi vì nó là sự thật, và ngoài câu này Draco không nghĩ được thêm gì để nói nữa. Đây là sự thực không thể chối bỏ được.

Harry bước một bước lại gần Draco khiến anh gần như có ý nghĩ muốn lùi lại, nhưng anh không. Sự chú ý của anh hoàn toàn dành trọn cho cậu trong cả buổi tối ngày hôm nay. Định mệnh, được rồi, cả cuộc đời anh từ trước đến nay việc làm chăm chỉ nhất là chú ý đến cậu.

Và khi hai người dính sát vào nhau, Harry nhìn lên Draco nhìn thẳng vào mắt anh và chân Draco cố bám chặt lấy mặt đất – từ chối việc kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Tay Harry đưa lên và kéo mũ trùm của anh xuống, mái tóc bạc kim lộ ra, tùng sợi từng sợi chạm vào tay cậu, khiến cậu bật cười khúc khích. "Anh rất giỏi che giấu bản thân ngày hôm nay đấy."- cậu nói.

"Hừm, thì anh cũng không muốn bị mọi người soi mói khi nhận ra anh là ai mà."

"Thật ra thì em thích anh khi anh là chính anh hơn."

Tuy vậy, Draco vẫn rất tò mò. "Sao em không nghĩ rằng người em khiêu vũ cùng là anh?"

Harry nhún vai. "Em không nghĩ rằng một Malfoy sẽ đồng ý nhảy với mình."

Khi vất đi được cái vật cản aka mặt nạ, đôi mắt của Harry trực tiếp nhìn thẳng vào anh, Draco run lên, nhưng anh biết nó chẳng liên quan gì đến cái lạnh cả. Cánh tay của Harry lần nữa ôm lấy anh, và lần này cho dù không hề có một khán giả nào ở xung quanh, Draco cũng chủ động dựa lại gần cậu. Chân anh chen vào giữa hai đùi cậu và Harry rên lên trước cả khi cả hai bị kéo vào nụ hôn nồng nàn và đương nhiên cả ướt át nữa.

Sự thật chứng minh, môi của Harry mềm như anh đã tưởng tượng bao lần. Khi Draco trượt lưỡi vào bên trong khoang miệng cậu, tiếng rên rỉ của Harry thoát ra giữa kẽ hở giữa đôi môi của hai người. Họ khiêu vũ, nhưng không hẳn là khiêu vũ, họ chỉ đơn giản là di chuyển qua lại, đi lên trước lùi về sau, đi sang bên về chính giữa, nhưng chỉ có một điều không hề thay đổi là cơ thể họ, từ chối việc phải tách ra. Giữa họ, không hề có một kẽ hở nào, kể cả quần áo cũng bị coi là rào cản, một thứ khiến họ ghét bỏ. Draco muốn được cảm nhận tất cả của Harry. Tuy vậy, anh vẫn chưa nói ra. Anh muốn biết liệu đó có phải điều cậu muốn không. Nếu thực sự là họ muốn kéo dài nó vào tối hôm nay hoặc là hơn. Draco đương nhiên là thích vế sau hơn rồi. Mong muốn hơn rất, rất nhiều.

Thay vì lời nói, Draco đưa tất cả những gì anh muốn vào nụ hôn này. Draco túm lấy cổ áo chùng của Harry trước khi đưa tay lên sau đầu cậu, luồn tay qua từng lọn tóc cậu, cảm nhận chúng trượt qua những kẽ tay, khác với vẻ ngoài nổi loạn, tóc của cậu thực sự rất mềm. Khiến anh yêu thích không buông. Nụ hôn thêm sâu, thêm một tiếng rên rỉ thoát ra, lần này lại là Harry sao, có lẽ là không, lần này hẳn là đến lượt Draco rồi.

Tại sao cái cảm giác cực khoáivẫn không đủ lại có thể tồn tại song song với nhau nhỉ? Draco thắc mắc. Làm thế nào đây, khi anh cảm thấy dường như mình đã chết, rồi lại đồng thời cảm thấy anh chưa từng được "sống" như lúc này?

Cuối cùng thì hai người cũng chịu tách nhau ra, Harry mệt mỏi tựa đầu vào vai Draco lấy lại hơi. "Nó tuyệt vời hơn em tưởng nhiều lắm luôn."

"Em đúng là một phiền não láu cá khi cố gắng khiến anh ghen tị cũng như khiến anh lo lắng xoay vòng vòng nguyên một buổi tối."- Draco thốt ra. "Đúng là Slytherin không hợp với với em mà."

(Giải thích chút cho những ai không hiểu: Ý anh Dra là Har khiến ảnh lo lắng nguyên buổi tối, còn Dra lại là một Sytherin.)

"Em biết chứ" Cậu đặt tay lên vai Draco, dịu dàng vuốt ve trấn an anh. "Em chỉ là không biết nên làm gì..."

"Em nên nhớ rằng không nên chọc tôi theo kiểu này lần nào nữa đấy, Potter" –Draco đe dọa.

"Không dám nữa đâu.", cậu đáp, cố gắng nhịn cười. "nhưng anh..." – cậu úp mở nói.

"Anh làm sao?"

"Anh đã hứa là sẽ chỉ nhảy với em, chỉ mình em."- Harry nói, hít một hơi thật sâu như muốn lấy hơi. "Em không muốn anh chạm vào bất kì ai ngoài em. Anh không được phép. Em không thích."

"Hửm, em không nên bắt buộc tôi như thế chứ" – Draco nói, giọng đầy thích thú. Lạ làm sao anh không hề cảm thấy khó chịu trước tính chiếm hữu này của em ấy, mà ngược lại, vô cùng vui vẻ. Nếu có gì muốn nói thì, Harry càng thể hiện sự chiếm hữu với anh, anh lại càng vui. Tất cả những gì Draco muốn làm bây giờ là kéo cậu về phòng, khóa lại, và ở cùng nhau cho đến khi học kì tiếp theo bắt đầu.

"Em không phải đang thỏa thuận với anh, Dray", Harry nhẹ nhàng nói trước khi mổ lên môi Draco một phát, tặng anh một nụ hôn khẽ nhưng cũng không kém phần ngọt ngào. Thấy không? Trái tim hồng phấn bay bay kìa. Thấy gì đang bay đến chỗ chúng ta không? Cẩu lương miễn phí chất lượng cao bảo hành trọn đời đấy. "Em chỉ cho anh biết suy nghĩ của em thôi."

"Anh nghĩ mình có thể sống cùng nó đấy." Draco nói "Hơn nữa, anh cũng sẽ cho em biết anh đang nghĩ gì." Anh nghiêng người đè lên Harry, cọ cọ vào người cậu, ám chỉ cho cậu biết anh đang muốn gì.

"Hở??" Harry ngơ người ra, mở to mắt trân trối nhìn tên bạn trai vừa lên chức của mình. Rồi đáp: "Em thích rồi đấy."

"Tối nay?" Draco thận trọng hỏi.

"Bất kì lúc nào,"- Harry đáp.

END.

Dã: gần 4000 chữ. Tôi làm xong trong 1 buổi tối các bác ạ. Tôi thấy tôi giỏi vl. Tự nhiên bắt gặp truyện cute quá nên tui lỡ dại đâm đầu,

Đang nghĩ nên thử một bộ dark dark tý không. Hồng phấn nhiều sâu răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play