Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 90


2 năm

trướctiếp

Đây là một màn thế giới động vật kinh điển.

Trời xanh mây trắng, rừng rậm nguyên thủy, cỏ cây phồn thịnh. Những con vật nguyên thủy to lớn hùng vĩ tắm gội dưới ánh mặt trời, hoặc lười biếng nằm ở bờ sông, hoặc vung vẩy cái đuôi, chầm chậm tản bộ. Nơi nơi là hương thơm cỏ cây, trong rừng rậm rậm rạp, sương khói bao phủ, bóng cây khắp nơi.

Năm tháng tĩnh lặng từ từ trôi qua, một con công lộc, đang cùng một con mẫu lộc, giao cấu ở trong rừng.

Tiểu Lộc hốt hoảng cảm thấy như mình đang xem “thế giới động vật”. Nhưng mà thần thức của nàng quá đau, loáng thoáng, mồ hôi dày đặc quanh thân, vô cùng mỏi mệt, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Căn nhà này được lập kết giới, bên trong và bên ngoài đã là hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Khi tu sĩ song tu muốn trút xuống nguyên thần, tự nhiên sợ người giở trò vào lúc này, làm hỏng việc tu hành. Lạc Dã nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt, nhưng mà cho dù bày kết giới, trong kết giới mơ hồ phát ra nguyên thần chi lực, cũng làm đám người Từ Vọng Phong ở ngoài phòng hai mặt nhìn nhau.

Nhóm những đệ tử khác đi tra xem có còn sót Thiên Ma ở nơi này không, lại đi trấn an các thôn dân chính mắt nhìn thấy đại chiến Thiên Ma bị dọa cho choáng váng, mà Từ Vọng Phong thì lại ngồi trên bậc thang đối diện căn nhà mà Lạc Dã ôm Tiểu Lộc đi vào, sắc mặt cổ quái, thở ngắn than dài.

Linh thú bị thương, đối với tu sĩ yêu quý linh thú mà nói, tự nhiên là đau như cắt thịt. Từ Vọng Phong lý giải.

Nhưng mà yêu quý đến lấy thân hợp đạo, vì chữa khỏi linh thú của mình, chạy tới song tu cùng linh thú, Lạc Dã là người đầu tiên Từ Vọng Phong nhìn thấy.

Hắn đã kinh ngạc lại bội phục.

Lại không biết Lạc Dã tính toán song tu cùng một con linh thú như thế nào?

Người thú? Thú thú? Hay là thú nhân?

Mặc kệ là loại nào, khẩu vị của Lạc Dã, không thể nói không nặng. Cực kỳ khiêu chiến hiểu biết của Từ Vọng Phong.

Từ Vọng Phong nhìn chằm chằm phiến cửa kia đã lâu, trong đó mơ hồ truyền đến nguyên thần chi lực tiết ra ngoài, cho hắn biết Lạc Dã không lừa hắn, thần hồn suy nhược của Tiểu Lộc đường như đang khôi phục… Nhưng mà này cũng thuyết minh, Lạc Dã thật sự tự thể nghiệm!

Từ Vọng Phong hoài nghi chính mình.

Bị chịu đả kích.

Hắn lẩm bẩm tự nói: “Hay là ta rõ ràng là cao đồ danh sư*, thực lực lại không thể so với Lạc huynh, là  bởi vì hạn cuối của ta không thấp bằng hắn?”

(*cao đồ danh sư hay danh sư xuất cao đồ, đồ đệ tài giỏi được dạy dỗ từ tay sư phụ danh tiếng)

“Này, này… Quả thật là cam bái hạ phong* mà.”

(*cam bái hạ phong: tình nguyện chịu thua)

Kỳ thật đồng hành một đường, đều là nhân tài kiệt xuất đồng lứa, Từ Vọng Phong tự nhiên sẽ như có như không tâm tư so sánh với Lạc Dã xem ai mạnh hơn. Cái này không ảnh hưởng đại cục, nhưng dù sao cũng không thể làm người không thèm để ý. Chỉ cần thêm thời gian, Từ Vọng Phong nếu không đột phá được cánh cửa lớn này, nói không chừng tu vi sẽ bị dừng ở giai đoạn nào đó không cách nào tiến thêm một bước.

Nhưng mà hôm nay, cái tâm ma này, lặng yên không một tiếng động được giải trừ.

Từ Vọng Phong bội phục không thôi, cam bái hạ phong Lạc Dã.

Nếu hạn cuối của Lạc Dã thấp như thế, khẩu vị nặng như thế… Hắn xác thật là không so nổi.

Thua thì thua đi.

Thà rằng thua bởi người như vậy, Từ Vọng Phong cũng không muốn chìm đắm vào cùng loại hạn cuối của Lạc Dã.



Lạc Dã mặt vô biểu tình.

Thần kinh hắn xác thật là rất cứng.

Vì cứu Tiểu Lộc, hắn cũng chỉ hóa thân thành công lộc, này có là gì đâu? Bị đè, vẫn là Tiểu Lộc. Trốn không thoát lòng bàn tay hắn, vẫn là nó.

Hơn nữa dần dần, cảm giác được thần hồn giống như khô cạn trong cơ thể nó một lần nữa sống dậy, bắt đầu ào ạt lưu động, mồ hôi trên trán Lạc Dã rơi xuống, trên mặt hiện lên một tia cười. Cuối cùng cũng không phụ tâm tư của hắn.

Đang ở trong rừng rậm ảo giác, công lộc cúi xuống nhìn chỉ Tiểu Lộc đang nằm trên mặt đất, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Hắn cúi đầu, liếm lỗ tai Tiểu Lộc, cười như không cười: “Ngươi được lợi.”

Tu vi của hắn vốn đã cao hơn nó, hơn nữa trước kia chưa từng tiết ra nguyên khí, hắn không được lợi gì từ trên người chỉ Tiểu Lộc đang hơi thở thoi thóp này, nhưng mà Tiểu Lộc đạt được chỗ tốt từ hắn, lại nhiều vô cùng. Công lộc tìm tòi trên người mẫu lộc, liền nhìn ra thần hồn của nó càng ngày càng mạnh lên.

Tiểu Lộc ngửa đầu, hướng về phía hắn kêu hai tiếng “U U”, thanh âm nhỏ bé yếu ớt.

Công lộc hùng vĩ kiện mỹ, tứ chi thon dài, từ trên cao nhìn xuống. Trong mắt hắn ngậm cười, nói: “Nghỉ ngơi xong rồi, thì lại đến lần nữa đi.”

Tiếng nói vừa dứt, thần sắc hắn cứng lại, bởi nhìn thấy trên người Tiểu Lộc nổi lên ánh sáng mông lung. Công lộc lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, trong lòng cả kinh, cho rằng song tu xảy ra vấn đề gì.

Chẳng lẽ phương pháp tu sĩ trị liệu, không thích hợp với linh thú? Nhưng mà có nói thế nào thì Tiểu Lộc cũng là Yêu, khác nhau giữa Yêu tu và Nhân tu, lại không phải khác nhau giữa Nhân tộc và Ma tộc, phương pháp song tu hẳn là càng phổ biến, khắp nơi cùng vui dùng chứ?

Công lộc cẩn thận lại cảnh giác nhìn Tiểu Lộc màu trắng nằm trên mặt đất. Sau khi đoàn sương mù phát sáng biến mất, công lộc đột nhiên ngơ ngẩn, bởi nó nhìn đến nằm trên mặt đất, không hề là Tiểu Lộc quen thuộc của mình, mà là một nữ tử tóc dài trần truồng, vô cùng suy yếu nằm trên mặt đất.

Không dính một sợi tơ, chỉ dùng tóc dài bao trùm.

Đây là… Tiểu Lộc hóa thành hình người?

Công lộc niệm một chuỗi chú ngữ, chân thân Lạc Dã liền ngồi xổm quỳ gối trên mặt đất, cúi người xuống, bế lên nàng kia. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, tóc mái lướt qua thái dương, cho dù mới vừa trải qua một hồi song tu, lúc này cũng bình tĩnh đạm mạc. Nhưng mà khi hắn bế nữ tử lên, duỗi tay vuốt mở tóc dài trên mặt nữ tử, lộ ra mặt nàng.

Đôi mắt Lạc Dã co rụt, sững sờ tại chỗ: “…!”

Mặt mày kiều mỹ mang vẻ diễm lệ, khuôn mặt bởi chuyện ấy ấy mà đỏ bừng như hồng đào. Da thịt trắng hơn tuyết, cánh môi đỏ bừng. Khi nhắm mắt an tĩnh ngoan ngoãn, khi mở mắt kiêu căng tùy hứng.

Cốc Xuân Lai!

Hóa thành tro cũng sẽ không nhận nhầm Cốc Xuân Lai!

Cốc đại tiểu thư, mỗi ngày ngược đãi hắn giống như kẻ thù ở Đại Đức Tông; Cốc đại tiểu thư không có chuyện gì, liền sai sử những đệ tử khác gây phiền toái cho hắn.

Nháy mắt, vô số ý niệm dũng mãnh chảy vào đại não, Lạc Dã bỗng dưng hiểu ra rất nhiều chuyện:

Vì sao Tiểu Lộc chết sống không chịu hóa hình ở trước mặt hắn; vì sao Tiểu Lộc rõ ràng đi theo hắn rồi mới quen biết Vân Diễn Nhi, nhưng thế nào cũng phải đi theo Vân Diễn Nhi không chịu ở lại bên cạnh hắn; vì sao phương pháp tu luyện thần hồn của Cốc Xuân Lai và Tiểu Lộc đều rất lợi hại, đều có thể dễ dàng tiến vào thần thức hắn; vì sao Tiểu Lộc biết rõ các loại bí sử tiên gia, truyền thuyết điển tịch…

Nếu nàng là ái nữ Cốc Xuân Lai con một của Tông chủ Đại Đức Tông, vậy thì hết thảy đều rõ ràng.

Tiểu Lộc chính là Cốc Xuân Lai, Cốc Xuân Lai chính là Tiểu Lộc.

Bí mật mà Đại Đức Tông giấu giếm, đó là Cốc đại tiểu thư không phải Nhân tu, mà là Yêu tu. Cốc Xuân Lai không phải nhân loại, nàng có huyết mạch Yêu tộc, cũng không có cùng phương thức tu luyện của Đại Đức Tông.

Chớp mắt, sắc mặt Lạc Dã trắng bệch, giống như bị giáp mặt tát cho một cái, chật vật lại giận dữ.

Vậy mà hắn lại bị tiểu nữ tử này chơi!

Nàng ở Đại Đức Tông khi dễ hắn nhiều năm còn chưa đủ, rời khỏi Đại Đức Tông, còn tiếp tục đùa giỡn hắn? Nàng xem thường hắn, thời thời khắc khắc muốn trêu chọc hắn đến vậy?

Rốt cuộc hắn đắc tội nàng ở đâu?

Khuôn mặt Lạc Dã đỏ lên, ẩn giận hiện lên ở đáy mắt.

Trong lòng nổi lên ý giận, làm hắn khó có thể đối mặt với chính mình — vậy mà hắn lại động cảm tình với nữ nhân toàn tâm toàn ý lừa hắn này…

Đáy mắt Lạc Dã lạnh lẽo, mắt lạnh nhìn nữ nhân vô thanh vô tức bị hắn ôm vào trong ngực này, hắn nâng lên lôi điện hiện lên trong tay, dường như sẽ chụp xuống trong nháy mắt. Một chưởng này chụp xuống, có thể làm tiểu nữ tử trong lòng ngực hương tiêu ngọc vẫn, hồn phi phách tán.

Nơi này dù sao cũng không phải Đại Đức Tông!

Không phải nơi Cốc Xuân Lai có thể tác oai tác phúc còn không có người quản thúc!

Đây là trong kết giới của Lạc Dã hắn! Hiện tại là nàng rơi vào trong tay hắn, mặc dù hắn giết nàng, sau khi rời khỏi đây nói nàng chết vào tay Đại Thiên Ma, Đại Đức Tông cũng không thể chứng thực!

Trong phút chốc, ý niệm “Giết nàng”, chiếm cứ đại bộ phận tư duy của Lạc Dã. Mà ngay luc lòng bàn tay chuẩn bị chụp xuống, nữ tử trong lòng ngực nhíu mi lại, lông mi nàng nhẹ nhàng run rẩy, mở bừng mắt.

Tâm thần Lạc Dã hoảng lên, trong lòng lại càng giận. Đúng là như vậy! Đôi mắt nàng vĩnh viễn sạch sẽ thuần túy như vậy, trong vắt như nước. Chẳng sợ nàng ngày ngày gây phiền toái cho hắn, đôi mắt nàng vẫn luôn không có một tia dơ bẩn!

Cốc Xuân Lai mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy được Lạc Dã đang ôm chính mình.

Nàng thấy được bạn trai quen thuộc, trong lòng liền thả lỏng, biết cửa ải Đại Thiên Ma khó khăn nhất định đã được bạn trai vượt qua, bạn trai mới đến tìm nàng được.

Trong lúc Lộc đại tiểu thư hốt hoảng, căn bản không thấy được lôi điện trong tay Lạc Dã sắp chụp xuống, nàng chỉ nhìn đến khuôn mặt dữ dội tương tự Bồ Sĩ Trạch kia, lông mi run rẩy, nước mắt lưng tròng. Nàng lập tức cảm thấy chính mình vô cùng tủi thân, chỉ có ở cùng bạn trai mới cảm thấy an toàn.

Cốc Xuân Lai nâng cánh tay ôm lấy cổ hắn, chôn vào trong lòng ngực hắn.

Nàng nghẹn ngào oán giận: “Ngươi quá đáng ghét. Sao bây giờ người mới đến? Ta chỉ là một tiên nhị đại phế vật, ngươi bỏ rơi ta mặc kệ, chẳng lẽ ta còn có biện pháp đột phá nhân thiết* của chính mình sao?”

(*nhân thiết: hình tượng, ở đây là định hình tính cách, hình tượng của nhân vật Cốc Xuân Lai mà Lộc U đang đóng vai)

Thân thể tuổi trẻ của Lạc Dã cứng đờ.

Hắn trầm khuôn mặt.

Cốc Xuân Lai ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lệ điểm điểm. Nàng thấy khuôn mặt hắn lạnh băng  như Diêm Vương, trong lòng lại không cho là đúng. Nàng duỗi tay nâng lên mặt hắn, trong sự kinh ngạc của Lạc Dã, nàng nhìn hắn thật sâu, nhẹ giọng: “Ta rất nhớ ngươi.”

Lạc Dã ngơ ngẩn.

Khuôn mặt Cốc Xuân Lai ửng đỏ, lông mi như sương mù, nàng lớn mật lại ngượng ngùng mà nhìn hắn. Khi mặt hắn vô biểu tình, trong mắt Cốc Xuân Lai lại hiện lên một tia hoang mang, nhưng dù sao nàng cũng là nữ hài tử lớn gan. Cốc Xuân Lai nâng mặt hắn, không chút do dự dán lên môi hắn.

Lạc Dã: “…!”

Nhu nhược ướt át, hơi thở điềm mỹ.

Loại cảm giác tự nhiên cùng quyến luyến đến từ nơi sâu thẳm trong hồn phách này, làm cả người Lạc Dã như bị điện giật. Bàn tay hắn nâng lên rơi xuống, lôi điện trong lòng bàn tay ngay khi chạm đến tóc của Cốc Xuân Lai, không tiếng động tan rã. Lạc Dã ôm Cốc Xuân Lai vai, cùng nàng hơi thở triền miên.

Thần hồn của Cốc Xuân Lai dù sao cũng bị thương nghiêm trọng, chỉ thanh tỉnh được trong chốc lát, nàng liền chịu không nổi, thân mình mềm mại ngã xuống.

Lạc Dã duỗi tay ôm lấy nàng, ôm nàng trong lòng ngực chính mình.

Môi nàng dán lên cổ hắn, gân xanh trên cần cổ hắn rung động, cảm xúc kích động lại mê mang. Nhưng khi nữ hài tử nhu nhược này bị hắn ôm vào trong ngực, nụ hôn của nàng như gió xuân mưa phùn, lại dẫn tới lưu luyến đến từ nơi sâu thẳm trong hồn phách hắn… Lạc Dã lâm vào suy nghĩ sâu xa.



Lạc Dã nghĩ: Chẳng lẽ ta là chịu ngược cuồng *?

(*chịu ngược cuồng: người có xu hướng thích bị “ngược”, bị tra tấn, bị đối xử tệ bạc)

Nàng đối xử với ta như vậy, xem thường ta, ta thật vất vả lui hôn với loại nữ nhân này, hiện tại nàng chỉ hôn ta một cái, ta đã không chán ghét nàng nữa?

Ta còn rất vui vẻ?

Quả nhiên là bị ngược đến thành thói quen?



Lạc Dã không nghĩ nhiều, bởi vì thời cơ không thể chậm trễ.

Cốc Xuân Lai lại lần nữa hôn mê, lúc này đây, Lạc Dã cúi người xuống, hôn nàng. Tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng, ánh mắt phức tạp.

Hôn người so với hôn lộc, dễ dàng hơn nhiều.

Động tình cũng dễ dàng hơn nhiều.

Khi cùng nàng chạm trán, hơi thở của hai người đều ướt át như nước hoà lẫn bên nhau, cảm giác run rẩy này, khiến đôi mắt Lạc Dã đỏ đậm, trở nên sắc bén. Hắn lập tức đẩy nàng ngã trên mặt đất, tay nắm chặt yết hầu nàng, trong mắt hung ác mà cúi đầu. Tóc dài của  Cốc Xuân Lai tản ra, như tơ lụa hoa mỹ tràn ra.

Này càng bậc lửa hết thảy.

Mà từ lúc này bắt đầu, bởi vì thần hồn Cốc Xuân Lai không ổn định, tu luyện giữa hai người, liền trở nên kỳ kỳ quái quái.



Khi thì là lộc cùng lộc, khi thì là người với người, khi thì là nửa lộc nửa người.

Liên tục ba ngày, một khắc không ngừng, vì chữa thương cho thần hồn của Cốc Xuân Lai.

Sau đó, Cốc Xuân Lai đã thanh tỉnh lại, mở mắt.

Nhưng mà trường hợp đã không nằm trong sự khống chế của nàng.

Cùng hắn mười ngón đan xen, cùng hắn trán chạm trán.

Như xuân sơn dạ vũ, tơ nhện bò võng*. Mưa trong núi tích táp, rèm trướng quấn quanh cùng tơ nhện, tiếng nước nhẹ nhàng vây quanh hiện thế, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên không hỏi thế sự.

(*xuân sơn dạ vũ, tơ nhện bò võng: mưa xuân trong núi như nhảy múa, tơ nhận quấn quanh tạo mạng, ám chỉ chuyện tình yêu nam nữ thắm thiết, gắn bó)

Hồng thủy từ bầu trời trút xuống, ào ào đầm đìa, nguyện vọng của một con Tiểu Lộc, có là gì đâu?

Phân không rõ hiện thực cùng hư ảo, giống như một giấc mộng dài.



Thể xác và tinh thần Cốc Xuân Lai nóng bỏng, đột nhiên lập tức tỉnh lại từ trong mộng, nàng giật mình ngồi dậy, tay vỗ vỗ trái tim nhảy loạn của chính mình, hoài nghi chính mình vậy mà không bị lăn lộn đến chết trong cái loại mộng này.

Bồ cẩu điên rồi à!

Sao nàng lại như vậy chứ!

Nhất định là mộng!

Giọng nam bên cạnh nhẹ nhàng thấp thuần: “Đại tiểu thư tỉnh?”

Con ngươi Cốc Xuân Lai co rụt lại, nàng cơ hồ là phản ứng của bản năng, lập tức… Hóa thành thân lộc.

Nháy đôi mắt ướt dầm dề, quay đầu cứng đờ nhìn về phía bên cạnh chính mình.

Ngoài giường, Lạc Dã quần áo hoàn chỉnh, một thân võ bào đứng dựa vào tường, ôm cánh tay cúi đầu nhìn nàng. Nhìn đến nàng lập tức biến thành Tiểu Lộc, hắn cười nhạo một tiếng.

Trong khoảnh khắc Cốc Xuân Lai hiểu ra hết thảy.

Nàng lẩm bẩm: “Ngươi nghe ta giải thích…”

Lạc Dã cười ha hả.

Hắn đã đột phá điểm mấu chốt, liền thật sự cái gì cũng không để bụng. Chẳng sợ lúc này nàng hóa thân thành Tiểu Lộc, Lạc Dã cũng mặt không đổi sắc, đi về hướng nàng. Hắn đứng ở trước mặt nàng, vóc người cao dài, mà hắn cúi người, ở ngoài miệng lộc, hôn một cái.

Cốc Xuân Lai: “…!”

Người này thật sự khẩu vị quá nặng rồi!

Lạc Dã mỉm cười: “Đại tiểu thư, không vội, món nợ giữa chúng ta, tương lai còn dài.”

Cốc Xuân Lai rặn ra một tia cười.

Thấy hắn xoay người đi ra ngoài, nàng mới một lần nữa biến thành hình người.



Từ khi tỉnh lại tim Cốc Xuân Lai đã đập rất nhanh, mấy ngày nay nàng ở dưới mí mắt của Lạc Dã, bắt đầu xuất hiện bằng hình người.

Đám người Từ Vọng Phong vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng chỉ tưởng là tu vi của Lạc Dã giúp Tiểu Lộc có thể hóa hình, vẫn chưa nghĩ nhiều.

Mà Cốc Xuân Lai dưới tình huống tim đập nhanh, đến ăn đồ ăn vặt của chính mình cũng ăn không vào.

Ngày ngày lo lắng Lạc Dã sẽ giết nàng.

Nàng lo lắng hãi hùng, hiện tại cũng không dám xuất hiện ở cùng một hình ảnh với Lạc Dã.

Lạc Dã dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức nàng hoảng sợ, treo nàng*.

(*treo ở đây nghĩa là cố tình không để ý đến, khiến người ta thấy lo lắng, hoảng hốt)

Mà đang hoảng hốt như vậy, Cốc Xuân Lai thu được một đạo thần thức của Vân Diễn Nhi.

Vân Diễn Nhi nói cười vui vẻ xuất hiện trong thủy kính, nhiều ngày không gặp, nàng vẫn một thân thoải mái nhẹ nhàng như cũ, xuyên thấu qua thủy kính nhìn nàng, dường như tu vi còn càng cao hơn.

Vân Diễn Nhi cười tủm tỉm hỏi Cốc Xuân Lai: “Ủa, Tiểu Lộc, ngươi lại hóa thành hình người à? Ngươi cùng Lạc huynh trừ ma thế nào? Ta bên này Thiên Ma đã bị ta diệt trừ gần hết, muốn ta đi giúp đỡ các ngươi không?”

Cốc Xuân Lai vội vàng xin Vân Diễn Nhi giúp đỡ: “Ngươi có thể dưới tình huống không kinh động đến Lạc Dã, đưa ta đi không? Hiện tại ta bức thiết muốn cùng ngươi trở lại Ma tộc, chúng ta mau chóng đi đi!”

Vân Diễn Nhi ngẩn ra, sau đó kinh hỉ.

Vân Diễn Nhi cười nói: “Nếu là mấy tháng trước ngươi hỏi ta có thể hay không, ta không dám bảo đảm. Nhưng mà gần đây, ta mới gặp được một kỳ ngộ, có thể có tạm thời giấu được dù là pháp nhãn cấp bậc Kim Tiên. Mà giấu diếm được Lạc huynh, đương nhiên thời gian sẽ càng dài. Ta sẽ truyền bí quyết này cho ngươi, thần hồn của ngươi trở nên mạnh hơn, chỉ cần tu luyện ba ngày là có thể nắm giữ. Mà ta cũng sẽ tự đi tiếp ứng ngươi, nếu nửa đường thật sự gặp phải Lạc huynh, ta sẽ giúp ngươi che chắn.”

Cốc Xuân Lai cảm động.

Không hổ là nữ chủ.

Không hổ là nữ nhi ruột của nàng.

Vĩnh viễn đáng tin cậy như vậy!



Bí quyết Vân Diễn Nhi cho nàng hết sức hữu dụng.

Thời điểm Cốc Xuân Lai chạy đi, vẫn luôn sợ bị Lạc Dã phát hiện. Nhưng mà Lạc Dã cũng chưa phát hiện.

Nàng trốn ra hơn mười dặm, mới thả lỏng.

Nhưng mà không biết vì sao, trước sau nàng vẫn tim đập nhanh, đứng ngồi không yên, đồ ăn vặt có ngon đến đâu cũng thấy nhạt nhẽo.

Cốc Xuân Lai kiểm tra thân thể của mình, không cảm thấy nơi nào có vấn đề. Nhưng mà tim nàng vẫn đập nhanh như cũ, cái gì cũng không muốn ăn như cũ.

Cốc Xuân Lai bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ Lạc Dã bỏ bùa nàng.



Sắc mặt Lạc Dã xanh mét, không nghĩ tới Cốc Xuân Lai to gan như vậy.

Lạc Dã cáo biệt với đám người Từ Vọng Phong.

Nói là đánh mất linh thú, hắn muốn đi tìm trở về.

Từ Vọng Phong: “Nhưng mà Thiên Ma không thể trừ bỏ hoàn toàn…”

Lạc Dã: “Trên đường gặp được Thiên Ma, ta tự nhiên sẽ tru sát. Nhưng dù sao nhân số tu sĩ tru sát Thiên Ma cũng là hữu hạn, ta cảm thấy việc cấp bách, hẳn là các đại môn phái nghĩ ra biện pháp tốt hơn để diệt trừ những Thiên Ma xuyên qua Thiên kính. Bằng không chỉ chờ chúng ta tru sát, không thể giết sạch Thiên Ma được.”

Từ Vọng Phong bất đắc dĩ gật đầu, quay đầu lại thúc giục Đại tông môn, hỏi xem còn có thể sửa được Thiên kính hay không.

Thiên Ma càng ngày càng nhiều, tuy có các tu sĩ ra tay tru sát Thiên Ma, cũng sẽ không tăng lên gấp bội. Nhưng vẫn phải nghĩ ra biện pháp khác.



Lạc Dã thám thính con đường phía trước, phán đoán phương hướng tạm thời.

Sau khi đuổi theo hướng này, hắn hỏi tu sĩ qua đường: “Liệu có nhìn thấy một con lộc cái? Hoặc là một nữ nhân giống lộc?”

Tu sĩ qua đường: “…”

Tu sĩ qua đường: “Huynh đài xin nói chuyện tử tế.”

Lạc Dã trầm mặc một cái chớp mắt.

Lúc sau gian nan mở miệng: “… Ta đang tìm vị hôn thê của ta.”

Thì ra là vị hôn thê chạy trốn.

Tu sĩ qua đường rất thông cảm hắn, giúp Lạc Dã tra hỏi bốn phương, đi tìm vị hôn thê đào hôn kia.



Cốc Xuân Lai gặp mặt Vân Diễn Nhi.

Trước kia Cốc Xuân Lai cho rằng Lạc Dã lợi hại như vậy, kỳ ngộ không ngừng, tu vi không chênh lệch mấy với Vân Diễn Nhi; nhưng mà nhìn thấy Vân Diễn Nhi, mới biết mấy tháng nay Vân Diễn Nhi cũng được không ít chỗ tốt. Hiện tại tu vi của Vân Diễn Nhi, vẫn có thể vững vàng đè Lạc Dã một đầu.

Sau khi Cốc Xuân Lai đến bên cạnh Vân Diễn Nhi, rốt cuộc cảm nhận được an toàn, cũng hâm mộ thiên phú của nam hai người nữ chủ một phen.

Hai người đều là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp! Hai người này, là tuyệt phối! Nhưng mà Lạc Dã không theo đuổi Vân Diễn Nhi, lại cứ đuổi theo Cốc Xuân Lai đáng thương không bỏ.

(*tuyệt phối: tuyệt đối phù hợp)

Cốc Xuân Lai nhìn thấy Vân Diễn Nhi, nắm lấy tay Vân Diễn Nhi, chua xót đến độ muốn khóc.

Vân Diễn Nhi nhìn đến nàng, cũng thấy cả kinh: “Tiểu Lộc, ngươi trở nên tiều tụy nhiều quá. Sao sắc mặt lại trắng như vậy?”

Cốc Xuân Lai ngẩn ra một chút.

Lẽ ra Lạc Dã giúp nàng tu bổ thần hồn, tu vi của nàng tăng lên, lợi hại hơn so với trước kia. Sao sắc mặt nàng có thể trắng bệch, tiều tụy hơn nhiều?

Cốc Xuân Lai do dự một chút, hoài nghi Lạc Dã làm gì đó trong cơ thể nàng, nhưng bởi vì pháp lực của chính nàng mỏng manh, không tra xét được.

Cốc Xuân Lai liền nói cho Vân Diễn Nhi do dự của chính mình: “Tự mình rời khỏi hắn, ta xác thật tim đập gia tốc, nuốt không trôi, thường thường tâm thần hoảng hốt…”

Vân Diễn Nhi dùng linh thức đảo qua người nàng, không phát hiện Lạc Dã lưu lại thủ đoạn gì.

Vân Diễn Nhi cúi người nhìn vào mắt Cốc Xuân Lai: “Hay là ngươi yêu thầm hắn? Không thấy hắn liền hoảng hốt?”

Cốc Xuân Lai: “Không có khả năng!”

Nàng cần đến yêu thầm sao!

Nàng đã cùng hắn như vậy…

Vân Diễn Nhi nhìn chằm chằm mặt Cốc Xuân Lai đột nhiên phiếm hồng, thần sắc trốn tránh.

Vân Diễn Nhi hiểu ra: “Các ngươi song tu?”

Cốc Xuân Lai: “À…”

Nữ chủ thích trắng ra quá à.

Vân Diễn Nhi đi một vòng quanh Cốc Xuân Lai, muốn nghiên cứu xem Cốc Xuân Lai có biến hóa gì sau khi song tu. Vân Diễn Nhi tạm thời không nhìn ra cái gì, chỉ như suy tư gì mà nói: “Nếu các ngươi song tu, vậy vấn đề trên người ngươi, có một loại đáp án có thể giải thích.”

Cốc Xuân Lai tò mò: “Cái gì?”

Vân Diễn Nhi: “Ngươi mang thai.”

Cốc Xuân Lai: “Phốc —”

Nàng phun ra một miệng trà, sặc đến chính mình thở hổn hển.

Nàng trừng lớn đôi mắt: “Ta cùng với hắn song tu, mới là chuyện của 10 ngày trước thôi!”

Chẳng sợ nàng là biên kịch! Nàng cũng không cho “Kiếm Minh Thiên Sơn” thêm thắt giả thiết tìm kiếm cái lạ như vậy đâu!

10 ngày liền mang thai, nàng là heo mẹ, hay là Lạc Dã thiên phú dị bẩm, hay là nàng hoài thai là Na Tra đệ nhị?

Vân Diễn Nhi nói chuyện như thật: “Này có gì kỳ quái, ngươi là tu sĩ mà, tu sĩ luôn có thể phát hiện vấn đề trên người mình nhanh hơn so với người khác, cái này gọi là ‘cảm giác thiên nhân’. Dĩ nhiên, hiện tại ngươi ta không có cảm ứng mạnh như vậy, nhưng mà có thể cảm ứng được một chút việc nhỏ trước, cũng là bình thường.”

(*cảm giác thiên nhân: cảm giác hay trực giác của người trời)

“Nói không chừng ngươi cảm ứng được trong bụng ngươi sắp có thai nhi của hắn, liền bắt đầu tâm thần không yên trước, ăn gì cũng thấy vô vị.”

Vân Diễn Nhi lại cười hì hì: “Đương nhiên, đây là ta đoán mò, ta lại chưa từng mang thai, ta không hiểu.”

Cốc Xuân Lai: “…”



Cốc Xuân Lai nghi thần nghi quỷ.

Mờ mịt xoa xoa bụng nhỏ vô cùng bằng phẳng của chính mình.

Mang thai?

Nàng ở hiện thực còn không có… Chẳng lẽ muốn cùng Bồ cẩu nuôi hài tử ở trong một giấc mộng?

Không! Vân Diễn Nhi khẳng định đang đùa với nàng!



Cốc Xuân Lai tinh thần hoảng hốt.

Vân Diễn Nhi thấy nàng như vậy, không hề nhiều lời, cũng không quấy rầy thêm.

Khi màn đêm buông xuống, lăn qua lộn lại, Cốc Xuân Lai vẫn cảm thấy mê mang.

Khi nàng đang không ngủ được, bỗng nhiên cảm giác được bốn phương bừng sáng, ánh sáng trắng chiếu vào, mà chỉ một cái chớp mắt, nàng đã bị dịch chuyển, Cốc Xuân Lai phát hiện chính mình bị kéo đến giữa trời đêm, trước mặt chính là Lạc Dã.

Hắn đỉnh thiên lập địa, trường thân như kiếm*, khí thế càng thêm lạnh thấu xương. Một vùng đất trời này, đều nằm trong lĩnh vực của hắn.

(*đỉnh thiên lập địa, trường thân như kiếm: đầu đội trời, chân đạp đất, dáng đứng thẳng như một thanh trường kiếm)

Lạc Dã nhìn nàng, sắc mặt lãnh trầm.

Cốc Xuân Lai một hơi suyễn không lên, nâng đỡ trái tim.

Đáy mắt Lạc Dã có tơ máu đỏ rực, hắn cười một cái, mười phần tối tăm: “Trốn thoát được rất lợi hại phải không? Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay ta?”

Cốc Xuân Lai thở sâu.

Nàng ngồi quỳ trên mặt đất, khi hắn đi tới đứng ở trước mặt nàng, nàng ngửa đầu, nhìn hắn một cách nhu nhược đáng thương.

Sau đó duỗi tay túm vạt áo hắn, nhẹ nhàng kéo kéo.

Lạc Dã không dao động.

Cốc Xuân Lai suy yếu: “Lạc đại ca, ta sai rồi.”

“Nhưng mà ngươi không thể giết ta.”

Lạc Dã: “Lý do?”

Cốc Xuân Lai ôm lấy đùi hắn, lớn tiếng nói: “Bởi vì ta hoài hài tử của ngươi! Ngươi sắp làm cha, ngươi không thể giết mẫu thân của hài nhi ngươi!”

Lạc Dã: “…”

Hắn hoảng hốt.

Hắn trầm mặc hồi lâu.

Hắn nhẹ giọng: “10 ngày hoài thai? Đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?”

—————————————————-

Editor: Dạo này edit cảm thấy bí từ, chuyển ngữ cũng không thuận lắm, mọi người đọc có thấy vấn đề gì thì bảo mình với nhé. Cám ơn mọi người vẫn theo dõi truyện này mặc dù mình đăng chương mới quá thất thường T.T, cơ mà thực sự là một chương dài quá nên không ngồi một lèo được là cứ bị cắt cơn hứng đâm lười, mọi người thông cảm nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp