Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 430: Diễn tròn vai


2 năm

trướctiếp

Trở về chung cư nhà họ Triệu, lúc mở cửa đi vào, sắc mặt mẹ Triệu cứng nhắc, nhìn Triệu Mịch Thanh đang ngồi đọc báo trên sofa, không khỏi nghi hoặc: “Không phải con nói công ty phải họp sao? Sao lại về rồi…”

Triệu Mịch Thanh nghe vậy, chầm chậm gấp báo lại, thờ ơ đáp: “Họp xong rồi, trở về ăn cơm.”

Anh nói xong thì đứng dậy, lúc nhìn ra ngoài thì bước chân khẽ ngừng lại, ánh mắt lạnh nhạt rơi lên người Lương Hạnh, giọng nói cũng lạnh lùng: “Sao em lại đến rồi?”

Lương Hạnh không nhìn anh, một lòng bế An Khê trêu đùa cô nhóc, mẹ Triệu thấy vậy, bèn ngăn lại cuộc trò chuyện, cướp lời trước: “Trở về có chút chuyện, không cần con lo.”

Lúc mẹ Triệu xách túi sữa đi vào nhà ăn, hai người mới lặng lẽ nhìn nhau, im lặng bật cười, không nói gì cũng đủ để hiểu ý nhau rồi.

Đào Mỹ Ân vừa đi đến gần nhìn thấy hết mọi thứ, không khỏi khinh thường: “Hai người diễn tròn vai phết nhỉ?”

Triệu Mịch Thanh nhìn cô ta, khẽ mím môi lại tạo thành nụ cười, không trả lời lại.

Lương Hạnh giả ngốc, bế con ngồi xuống sofa, lúc này mẹ Triệu từ nhà ăn thò đầu ra, gọi mọi người tới: “Qua ăn cơm.”

Đến bàn ăn, mẹ Triệu cố ý sắp xếp Triệu Mịch Thanh và Đào Mỹ Ân ngồi cùng nhau, Lương Hạnh bế An Khê ngồi riêng một bên, mẹ Triệu ngồi vị trí đầu bàn, híp mắt nhìn hai người bên trái, lại múc canh đưa đến trước mặt Đào Mỹ Ân: “Mỹ Ân, hôm nay cháu đi cùng bác cả một ngày, vất vả cho cháu rồi.”

Sắc mặt Đào Mỹ Ân trở nên cứng nhắc, lúc nhìn Triệu Mịch Thanh, lúc lại nhìn Lương Hạnh, cô ta không thể nào từ chối sự ân cần của mẹ Triệu, một bữa cơm chỉ ăn vài miếng đã cảm thấy như ngồi trên đống kim rồi.

Nhưng sắc mặt hai người kia lại vẫn rất lạnh nhạt và thờ ơ, Triệu Mịch Thanh thong dong từ tốn ăn cơm, không để ý đến lời mẹ Triệu nói, còn Lương Hạnh ngồi một bên bận rộn chăm sóc cho An Khê, càng không có hơi rảnh để ý chuyện khác.

Chỉ là không ai biết được, chân của người đàn ông ở dưới bàn hết lần này đến lần khác đá qua đó, khẽ tiếp túc với đôi chân nhỏ bé của người phụ nữ ngồi đối diện, mong muốn có được phản ứng gì đó từ co.

Đào Mỹ Ân cho một miếng cơm trắng vào miệng, không khỏi thấy nghi ngờ, rốt cuộc là hai người này có ý đồ gì đây.

Lương Hạnh ăn nửa bát cơm, An Khê trong lòng vẫn giày vò không chịu thôi, mẹ Triệu thấy vậy, hướng ra phía ngoài cửa nói: “Có phải đói rồi không?”

Lương Hạnh đẩy cái ghế phía dưới ra rồi đứng dậy, mẹ Triệu thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên, giơ cái đũa ra chỉ: “Că phòng trong cùng là phòng của em bé.”

Cô không đáp lại, đi thẳng về phòng, chỉ còn lại ba người ôm ba suy nghĩ khác nhau ngồi trên bàn, nhân lúc mẹ Triệu không để ý, Đào Mỹ Ân lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Đến lúc tiếng chuông điện thoại trong nhà ăn kêu lên, cô ta dùng tay huých người đàn ông bên cạnh: “Anh Thanh, có phải chuông điện thoại của anh không?”

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, đặt đũa xuống đứng dậy đi ra phòng khách, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì không khỏi bật cười, cầm điện thoại đi về phòng của em bé.

Động tác uống canh của mẹ Triệu khẽ ngừng lại, như là không yên tâm, đặt bát canh xuống muốn đuổi theo xem xem, nhưng cánh tay đặt trên bàn ăn đã bị Đào Mỹ Ân phản ứng lại rồi giữ lấy: “Bác gái, lần trước không phải bác nói muốn chiếc túi phiên bản giới hạn ở nước ngoài sao? Cháu đã nhờ bạn cháu hỏi rồi, cô ấy mới gửi vài màu tới cho cháu xem, bác chọn xem bác thích cái nào.”

Nói xong thì lấy điện thoại ra, tìm kiếm gì đó, động tác của mẹ Triệu cũng lập tức dừng lại, như có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.

Lương Hạnh đang ngồi trên sofa cho An Khê uống sữa, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức trở nên cảnh giác, cô ngẩng đầu qua nhìn, thấy bóng dáng Triệu Mịch Thanh qua khe cửa.

Cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã bước tới, nắm cằm cô rồi một nụ hôn mãnh liệt thuận thế kéo tới. Sự triền miên nóng bóng kéo dài một lúc rất lâu, cho đến khi đứa bé trong lòng người phụ nữ lên tiếng kháng nghị thì anh mới lưu luyến mà tách đôi môi cô ra.

Đáy mắt Lương Hạnh run rẩy, không khỏi nhìn về phía cửa, hô hấp không ổn định, thấp giọng trách móc: “Triệu Mịch Thanh, anh điên à? Lát nữa mẹ anh tới…”

Triệu Mịch Thanh như không để ý đến, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Hạnh, đáy mắt là sự thâm tình, anh đưa tay ra vén gọn những sợi tóc lòa xòa hai bên của cô, khàn giọng nói: “Hạnh, anh nhớ em rồi…”

Lời của Lương Hạnh vì hai chữ “nhớ em” nóng bỏng này mà đột nhiên ngừng lại, cổ họng cô thấy chua xót, nhìn anh với ánh mắt trìu mến, một lúc sau mới nói: “Em cũng vậy.”

Anh bật cười, nụ cười dịu dàng, là vẻ dịu dàng hiếm thấy từ anh.

Lương Hạnh không tự chủ được, chìm sâu vào đôi mắt dịu dàng của anh, một lúc lâu sau mới vỗ về con tim đang loạn nhịp, đuổi anh đi: “Anh mau ra ngoài đi, bị mẹ anh phát hiện, e là bà không cho em bước vào cửa nhà nữa đâu.”

Nghe thấy lời này, cảm xúc của Triệu Mịch Thanh không khỏi dâng cao lên, cúi xuống đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước trên trán cô: “Ấm ức cho em rồi.”

Trước khi ra ngoài, anh lại quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt kiên định mà cố chấp: “Hạnh, em không cần phải làm như vậy, nếu em thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể nói với anh.”

“Được.” Lương Hạnh cười nhạt, tuy nụ cười có chút nhợt nhạt nhưng đáy mắt lại là vẻ thâm tình nóng rực.

Triệu Mịch Thanh vừa trở về phòng của mình thì mẹ Triệu đã gỏ cửa, anh giả vờ như vừa cúp máy, đứng ở cửa, cả sắc mặt lẫn giọng nói đều lạnh nhạt: “Sao thế ạ?”

Mẹ Triệu mím môi cười, không nói gì, rồi lại quay người về phòng của em bé.

An Khê uống no sữa, lúc này đã ngủ rồi, Lương Hạnh ôm cô nhóc trong lòng vỗ về, thấy mẹ Triệu đi vào, cô chỉ rũ mắt xuống nhìn bàn chân đang bước vào, không hề ngẩng đầu lên.

“Đợi con bé ngủ rồi cháu sẽ đi.” Lương Hạnh khẽ lắc lư người, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Mẹ Triệu rũ mắt nhìn, từ khi đón An Khê về nhà, bà ta chưa từng thấy con bé ngủ yên ổn đến vậy, dì giúp việc trong nhà cũng đã đổi đến mấy lần, cũng chưa thể dỗ dành tốt cho con bé.

Lúc này nhìn Lương Hạnh, rồi lại nhìn đứa bé, trong lòng bà ta có vô vàn cảm xúc dâng trào.

“Ừm.” Một lúc lâu sau, bà ta thấp giọng đáp một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh, không nói lời nào.

Không lâu sau, Lương Hạnh đặt An Khê đã ngủ yên lên giường, lúc ngủ cô nhóc vô cùng ngoan ngoãn, cô lặng lẽ nhìn một lúc lâu, quay đầu lấy một con gấu nhồi bông màu xám nhạt trong chiếc túi bên cạnh ra: “Đây là thứ An Khê thích nhất, bác lấy để dỗ con bé sẽ có tác dụng.”

Nói xong, cô lại lấy laptop ra, đưa cho mẹ Triệu: “Còn có cái này, bác có hứng thú thì xem xem, ít nhiều cũng có chút tác dụng.”

Cô nói xong, cũng không đợi mẹ Triệu trả lời, đi thẳng ra ngoài.

Ra khỏi chung cư, lúc xuống dưới tầng, Lương Hạnh khẽ thở phào một hơi, cô bất giác ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà phía sau một lúc lâu, rồi thấp giọng lẩm bẩm: “An Khê, đợi mẹ thêm chút nữa…”

Trái tim của cô đột nhiên đau đớn ghê gớm, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, lúc sau dạ dày lại bắt đầu cảm thấy cồn cào, ngồi xuống lùm cỏ bên cạnh một lúc lâu.

Lúc chuẩn bị rời đi, điện thoại trong túi đột nhiên kêu lên, cô mở ra thì thấy hai tin nhắn của Liêu Thu gửi tới.

Một cái là tấm ảnh cô đi ra từ khoa sản của bệnh viện, cùng với câu hỏi không thể thấy rõ được cảm xúc cụ thể: “Giám đốc, hôm nay có ai đó đăng lên diễn đàn của công ty, cô có thai thật rồi sao?”

Lương Hạnh im lặng, nặng nề tắt điện thoại đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp