Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 13: Tín vật đính ước


2 năm

trướctiếp

Phong Thu Đại Đội, có chuyện đại sự xảy ra á!

Ai có thể nghĩ đến ah, mặt hàng lười biếng, miệng lưỡi trơn tru nhà Kế toán Trần đã tìm được đối tượng rồi!

Tin tức này quả thực giống như là cơn cuồng phong, nhanh chóng càn quét khắp Phong Thu Đại Đội.

Có thể nói, hôn sự nan giải nhất thôn, chính là vị này. Trần gia điều kiện tốt, nhưng không biết làm sao bản thân Trần Thanh Phong lại lười, trong công việc thì phải thúc ép đồng thời còn không biết nói chuyện, cho nên thật sự là không có nhà nào muốn cùng hắn kết thân.

Dù sao, đàn ông không biết cố gắng thì ngày sau biết sống làm sao. Phàm là gia đình đau lòng con gái thì đều không muốn ah.

Về phần nói muốn chiếm tiện nghi thì cũng không ai thèm chọn nhà hắn, con gái Trần bà tử trợ cấp nhà mẹ đẻ thì được, nhưng bà không quen nhìn con dâu cũng như vậy, cho nên con dâu nhà họ không ai được trợ cấp nhà mẹ đẻ. Về phần 100 khối tiền sính lễ lấy Tô Tiểu Mạch, đó cũng coi như là việc kinh thiên động địa rồi.

Thế nhưng mà, Trần tiểu Lục cũng không phải Trần Tiểu Ngũ, hắn cũng không phải là Trần Tiểu Ngũ vì lấy vợ mà cùng người nhà đấu tranh nha! Lại nói, Trần tiểu Ngũ tham gia quân ngũ, hàng tháng đều có tiền trợ cấp một khoảng không ít đều đưa cho Trần đại nương. Mà số tiền kia là thu nhập chủ yếu của nhà bọn họ rồi.

Tóm lại, 100 khối tiền lấy vợ của Trần tiểu Ngũ, bao nhiêu năm qua hắn cũng đã bổ khuyết lại gần hết rồi.

Cho nên Trần Tiểu Ngũ cùng Trần tiểu Lục, không thể so.

Cũng vì thế mà nhà ai cũng đều không muốn có con rể như Trần tiểu Lục. Nghe nói Trần tiểu Lục đã có đối tượng, toàn bộ nhà có con gái trong Phong Thu Đại Đội đều yên lặng thở dài một hơi.

Thế nhưng mà, trưởng bối nghĩ một kiểu, tiểu bối nghĩ một kiểu, làm sao mà giống nhau đây.

Nghe nói Trần Thanh Phong tìm được đối tượng, cô nương trong thôn mười người thì hết tám người khóc thầm rồi, trong lòng rất đau khổ ah! Trong một đống nam nhân tục tằng, suốt ngày phơi nắng làm ruộng, Trần Thanh Phong quả thực hạc giữa bầy gà.

Đây chính là người bao nhiêu tiểu cô nương âm thầm ưa thích. Cũng ít nhiều có người nghĩ đến, muốn thuyết phục cha mẹ, vậy thì có thể cùng Trần Thanh Phong cùng một chỗ.

Nhưng mà, cha mẹ là nói gì cũng không bị thuyết phục.

Trần Thanh Phong có đối tượng.

Trần Thanh Phong tìm ai!

Khương Điềm Điềm???

Khương Điềm Điềm... Là ai?

Trong lúc nhất thời, tiểu cô nương trong thôn vậy mà không nhớ ra được, đây rốt cuộc là ai! Bởi vậy có thể thấy được, Khương Điềm Điềm không có cảm giác tồn tại cỡ nào.

Bất quá cũng may, đều là người trong thôn, cũng không phải giống Thạch Đầu bỗng xuất hiện từ trong khe đá, lại càng không là thanh niên trí thức đến từ nơi khác, chưa đầy một chốc mọi người đều bừng tỉnh nhớ ra!

Nguyên lai, Khương Điềm Điềm không phải người bên ngoài.

Cô là bé gái mồ côi Khương gia ah!

Bây giờ cũng không phải vài thập niên sau, tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi được gia đình chiều chuộng. Hiện tại vẫn còn trọng nam khinh nữ đấy. Coi như là được sủng ái, thì cũng không dám chủ động gây chuyện. Huống chi, cô nương được sủng ái quá ít, đại bộ phận đều bị gia đình quản thúc tựa như chim cút.

Không dám nháo sự, nhưng lại có không ít tiểu cô nương lặng lẽ vụng trộm nhìn Khương Điềm Điềm, muốn xem xem, đến cùng là dạng người gì có thể hái được trái tim Trần Thanh Phong. Vài người có chút thân thiết với Trần Thanh Phong, càng hạ quyết tâm muốn hảo hảo nhìn xem.

Trần Thanh Phong ghét bỏ cài này xấu ghét bỏ cái kia xấu, hắn có thể tìm dạng người gì?

Cho nên, vào một ngày đẹp trời, người đến đến chuồng heo cùng đi ngang qua cửa tựa như rạ(rơm), hết một gốc rạ lại một gốc rạ.

Khương Điềm Điềm cũng không tức giận, càng không có bị người nhìn đến thẹn thùng, mỗi người đến xem, cô đều trưng khuôn mặt cười tủm tỉm, cô cũng không có chút mất hứng nào. Nhưng mà, dù do ghen ghét hay vì tò mò đến nhìn xem thì tám phần người sau khi rời đi đều có chút mê mang.

Ai có thể nghĩ đến ôi!!!!

Trần Thanh Phong vậy mà đang làm việc! Trần Thanh Phong đồng chí ở ngoài đồng làm việc còn không bằng nữ nhân, vậy mà, chủ động, làm việc.

Cái này bình thường sao?

Phải, không bình thường nha!

Một nhóm người đến nhìn lén, hắn đang giúp Khương Điềm Điềm hái rau dại; Lại một nhóm người đến nhìn lén, hắn đang giúp Khương Điềm Điềm băm thức ăn cho heo; Cái này làm cho những cô nương thích Trần Thanh Phong suýt nữa thì khóc, bằng cái gì, bằng cái gì nha! Ngươi nếu đã lười, thì vẫn nên lười tiếp đi. Tại sao đến khi gặp tiểu cô nương đẹp mắt lại hết lười! Tức giận tức giận ah!

Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong, đều không quá phù hợp thẩm mỹ thịnh hành hiện tại cô nương mặt tròn mắt to mày rậm, nam nhâm thì khuôn mặt chữ điền đầy chính trực, thế nhưng mà cho dù không phù hợp, cũng không có ai nói một câu xấu. Không phù hợp thẩm mỹ, lại không phải không tốt. Bọn họ chính là kiểu người này. Đẹp mắt làm cho người phải đố kỵ!

Nam nhân đều là đại móng heo, đều là nhan khống đấy!

Những người râu ria tới tới lui lui, Khương Điềm Điềm ghé vào tai Trần Thanh Phong nói: "Người thứ hai mươi ba."

Đương nhiên, trong số họ không phải ai cũng thầm mến Trần Thanh Phong, dù sao cũng có người tò mò mà đến. Ai cũng muốn xem cái người mù mắt bị Trần Thanh Phong mê hoặc. Không có nhìn thấu bản chất cùng miệng lưỡi trơn tru của con người này ah.

Trần Thanh Phong cầm dao phay trong tay hướng thớt gỗ hung hăng băm, quay đầu nhìn thấy một cái đầu đang ló ra xem, cười nói: "Hứa Thẩm."

Hắn cụp mắt, ngẩng đầu, dáng tươi cười càng thêm sáng lạn: "Làm phiền ngài tuyên truyền trong đội."

Hứa Thẩm: "Cái gì?"

"Hai chúng ta cũng không phải là người ngoài, xem là có thể tùy tiện xem, nhưng cũng không thể nhìn không a? Dù sao, hai chúng ta đẹp mắt như vậy. Xem chúng ta, còn không giống xem minh tinh hay sao ah?" Trần Thanh Phong duỗi ra hai ngón tay, nói: "Xem một lần, hai phân tiền, tùy tiện xem!"

Trong nháy mắt, Hứa thẩm có cảm giác mình sinh ra ảo giác rồi.

Cái này có cái gì mà đúng? Ngươi đang nói tiếng người sao? Một lần xem? Hai phân tiền?

Trần Thanh Phong nói tới đây, ngữ khí từng chút thuyết phục: "Thẩm tuyên truyền nhiều một chút nha haha, lại để cho tất cả mọi người qua đây, chúng ta không ngại. Hai phân tiền, không lo chịu thiệt, không sợ bị lừa gạt! Ngài, cái này, hai phần tiền..."

Hứa Thẩm thiếu điều muốn ngất, bà một lời khó nói hết nhìn Trần Thanh Phong, một câu cũng không nói, thoáng cái liền tháo chạy. Cũng đừng hướng bà đòi tiền, bà không nhìn, bà bỏ đi, bà không có tiền!

Đòi tiền, mơ tưởng!

Trần Thanh Phong gọi: "Hứa thẩm..."

Hứa thẩm chạy như là một làn khói, Trần Thanh Phong nhướn nhướn mày, nói: "Em có tin hay không, sẽ không còn người qua chỗ này nữa, đến một con ruồi cũng không có."

Khương Điềm Điềm từ đáy lòng cảm khái: "Em còn muốn kiếm hai phân tiền đấy."

Trần Thanh Phong cười tủm tỉm: "Thế nhưng mà anh càng muốn với em cùng một chỗ."

Bên cạnh, Vương Thẩm nghe xong bọn hắn nói, cả người liền xiêu vẹo run rẩy nổi da gà khắp người, quyết đoán cầm theo rổ, "Tôi đi kéo cỏ heo!"

Khương Điềm Điềm vui vẻ: "Thật tốt, em có thể làm ít việc lại rồi."

Trần Thanh Phong cũng cười theo, đồng dạng vui vẻ. Hắn trái phải nhìn một phát, có lén lút kéo Khương Điềm Điềm lại, trốn bên cạnh được chuồng heo.

Khương Điềm Điềm lập tức đan chéo hai tay, bày ra dáng vẻ đề phòng, mắt to đen bóng: "Anh muốn làm gì!"

Trần Thanh Phong sửng sốt một chút, sau đó lại... Đỏ mặt.

Hắn nhỏ giọng: "Anh mới không làm loạn."

Khương Điềm Điềm: "Vậy anh định làm gì thế!"

Trần Thanh Phong lại cảnh giác nhìn thoáng qua, sau đó đem đồ giấu ở túi áo trong áo, lấy ra một cái túi nhung nhỏ, cẩn thận từng li từng tí giao cho Khương Điềm Điềm, rất chân thành nói: "Điềm Điềm, cái này tặng cho em."

Con mắt hắn cong cong mang theo ý cười: "Đây là tín vật đính ước của chúng ta!"

Khương Điềm Điềm cũng không giống cô nương bình thường ngượng ngùng từ chối, ngược lại là hiếu kỳ nhận lấy. Tuy nói là cái túi nhung, nhưng đều xẹp hết rồi, nhìn hao hao giống lông chim trĩ, không lớn lắm.

Cô trực tiếp mở ra, lập tức mở to hai mắt: "Ồ?"

Bên trong túi nhung rách nát vậy mà chứa một ngọc bội xanh biếc.

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn hướng về phía Trần Thanh Phong: "???"

Trần Thanh Phong: "Đẹp mắt a."

Khương Điềm Điềm hiếm lạ cầm ngọc bội lật trái lại phải coi kỹ, để dưới ánh sáng nhìn lại nhìn. Hơn nửa ngày, cô thần thần bí bí ghé sát vào Trần Thanh Phong, hạ giọng hỏi: "Anh đi đào mộ sao?"

Trần Thanh Phong: "..."

Hắn lấy tay chọc khuôn mặt của cô mềm non nớt đấy, như là bánh bao nhỏ vậy. Trần Thanh Phong nếm qua một lần, nhớ rõ cái cảm xúc kia, ah không, Khương Điềm Điềm nhà hắn so bánh bao còn trắng và mềm hơn.

"Ah ô!" Khương Điềm Điềm làm bộ muốn cắn ngón tay hắn.

Trần Thanh Phong dáng tươi cười thanh tịnh: "Đây là nãi nãi truyền lại cho anh đó, nói là để tương lai cho anh cưới vợ."

Nói đến đây, hắn nháy mắt mấy cái, ngắm cô, cảm giác mặt có chút nóng: "Hiện tại chúng ta người yêu, anh đương nhiên là muốn tặng cho em."

Khương Điềm Điềm vuốt ngọc bội trên tay, thấp giọng: "Xúc cảm rất tốt, chắc là rất quý, anh thật sự muốn tặng cho em sao? Chẳng lẽ anh không sợ em cầm rồi chạy trốn?"

Trần Thanh Phong nhịn không được, lại tay in dấu tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Anh mới không sợ! Chúng ta là trời sinh một đôi, anh mới không có nghi ngờ em đâu!"

Khương Điềm Điềm có chút không khống chế nổi khóe miệng, điên cuồng nhếch lên.

Lời nói dễ nghe, ai cũng thích nghe nha.

Khương Điềm Điềm sờ lấy ngọc bội, nói: "Thế nhưng mà em không có có cái gì cho anh nha."

Trần Thanh Phong cởi mở vô cùng: "Có thể cùng một chỗ với em, anh rất vui, không cần dùng cái gì để thể hiện ah. Anh tặng em là bởi vì anh có nha! Nếu như anh không có, cái gì cũng không cho em được."

Dừng một chốc, hắn còn nói: "Bất quá em nên cất đi, không cần đeo, hiện tại bọn đầu trâu mặt ngựa tương đối nhiều, chớ chọc đến phiền toái!"

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Em biết nha!"

Cái này cô cũng biết nga.

"Em không phân biệt được, cái này là phỉ thúy hay ngọc ah?" Khương Điềm Điềm vuốt ve, hiếu kỳ hỏi.

Kỳ thật cái này Trần Thanh Phong cũng không rõ lắm.

Bất quá, Trần Thanh Phong ngược lại là nghe gia gia của hắn đã từng nói qua:"Hẳn là ngọc, ông nội của anh nói là ngọc bội."

Khương Điềm Điềm ah xong một tiếng, chăm chú nói: "Nhất định rất trân quý đấy."

Trần Thanh Phong: "Nghe nói rất tốt đấy, ông nội của anh thời điểm tuổi trẻ tích lũy được đấy. Miệng anh ngọt nha, cho nên ông bà nội thương anh nhất, liền tặng cái này cho anh. Cha mẹ cùng người trong nhà cũng không biết đâu."

Khương Điềm Điềm: "!!!"

Cô trừng lớn mắt: "Anh tàng tư ah!"

Trần Thanh Phong tìm một tảng đá ngồi xuống, Khương Điềm Điềm lập tức sóng vai ngồi ở bên cạnh hắn, lỗ tai giật giật, bày làm ra tư thế "Rửa tai lắng nghe".

Trần Thanh Phong: "Cũng không có gì! Kỳ thật, ông bà anh khi trẻ đã ở trong thành làm việc, đương nhiên hiểu rõ tiền bạc quan trọng như thế nào, liền tích lũy chút gia sản. Về sau giải phóng, thời gian đó tốt hơn liền đóng cửa hàng trong thành mà quay trở lại quê quán. Tất cả gia sản đã để cho cha anh, Nhị thúc, Tam thúc, cô cô đã thành gia. Năm đó, bọn họ ăn mặc tiết kiệm tích lũy, gia sản không còn thừa bao nhiêu. Lão nhân gia hai người cũng không thiếu tiền ai, cũng hiểu được phải để lại chút tiền bên người. Thế nhưng đại ca anh kết hôn, bọn họ trong lòng không yên, vụng trộm trợ cấp chút; tiếp theo là nhị ca Tam ca Tứ ca Ngũ Ca... Anh đều biết ca ca bọn họ mỗi người đều được một cái nhẫn bạc. Nãi nãi anh nói đây là của bọn họ giữ riêng, vợ cũng không được nói. Sau này tới anh, thân thể hai người họ cũng không còn tốt rồi, đã đợi không được đến lúc anh cưới vợ, nhẫn bạc cũng không còn, cho nên nãi nãi làm chủ, đem cái ngọc bội này cho anh! Nãi nãi nói, tuy nhiên ngọc bội giá trị hơn so nhẫn bạc; nhưng hiện tại đâu ai dám sài, cũng không có người nhận thức, ngược lại thì không bằng nhẫn bạc có thể đổi ra tiền. Cho nên vẫn là họ bạc đãi anh. Kỳ thật anh cũng không nghĩ rằng họ bạc đãi mình, họ là người thương anh nhất. Chỉ tiếc, bọn họ đều mất."

Khương Điềm Điềm cảm giác được hắn cô đơn, duỗi tay nắm chặt tay Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong: "!!!"

Hắn nhìn về phía tay nhỏ bé của cô, tay cô thật nhỏ cũng thật mềm ah.

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lay động, có chút ít khẩn trương.

Khương Điềm Điềm: "Đừng nghĩ chuyện buồn nữa, họ luôn hi vọng anh có thể vui vẻ mà sống."

Trần Thanh Phong bên cạnh nhìn cô, dưới ánh mặt trời, cô lại càng đẹp mắt.

Hắn nhếch miệng, trùng trùng điệp điệp ừ một tiếng.

Hắn nói: "Cái kia, cái kia... Em nhận tín vật của anh rồi, về sau, về sau gọi tên anh được không?"

Ánh mắt của hắn ngập nước, như là tiểu cẩu cẩu vô tội: "Em về sau gọi tên của anh, được không?"

Khương Điềm Điềm mềm mại cười, giòn giòn giã giã: "Tiểu Phong ca ca."

Trần Thanh Phong: "!!!"

Siêu ngọt!

Trần Thanh Phong bị một tiếng mềm mại "Tiểu Phong ca ca" của Điềm Điềm làm say mê, ngơ ngác nhìn cô, nhỏ giọng: "Lại, kêu một tiếng được không?"

Khương Điềm Điềm thò tay nhéo mặt của hắn.

"Tiểu Phong ca ca tiểu Phong ca ca tiểu Phong ca ca..."

Hai người đồng loạt nở nụ cười, vui vẻ ah!

Thiếu niên thiếu nữ đang ngọt ngào như mật, lại thấy Vương tẩu vội vàng chạy về, Khương Điềm Điềm lập tức đem ngọc bội cất đi. Cũng may, Vương tẩu tử căn bản không có lưu ý cái này, hướng về phía Trần Thanh Phong nói: "Tiểu lục, Ngũ tẩu cậu cùng em dâu cổ đánh nhau, cậu mau đi xem một chút, đừng để chịu thiệt!"

Trần Thanh Phong: "Được!"

Khương Điềm Điềm: "Em cũng đi!"

Trần Thanh Phong lặp đi lặp lại lời dặn dò: "Đợi lát nữa anh can thiệp, em đứng sang một bên, miễn cho nhóm lão nương kia làm ngộ thương!"

Điềm Điềm: "Tốt nha!"

Cảm giác, cảm thấy, nhân vật nữ chính sẽ bị thiệt đâu!

- --------------------------------------------------------------------------------------------

Xin chào m.ng, có thể QQ phải off một thời gian vì bận ôn thi tốt nghiệp nên không edit được bài...Đừng lo là mị sẽ drop nhé, tại kiểu gì mị cũng thất nghiệp đến Tết thui, tha hồ mà edit...chờ QQ nha nha nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp