Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 3


2 năm

trướctiếp

Khách sạn* trang hoàng xa hoa mười phần, loại này xa hoa thậm chí thể hiện ở hai bên hành lang đặt đồ trang trí bằng ngọc, trên cửa còn khắc các loại hoa văn hình rồng vàng sẫm khác nhau.

*Theo bản raw thì là từ này: 微光= lung linh, tui thấy kì kì nên để khách sạn thui

Ánh mắt Cảnh Dật dừng lại trên đồ trang trí với mấy cánh cửa.

Trong tiềm thức của cậu, đồ vật có hình rồng là chỉ đế vương mới được dùng. Trên đời này ngoại trừ hoàng cung, sẽ không có bất cứ đồ vật hay nơi nào dám sử dụng hoa văn hình rồng.

Nơi này, rốt cuộc là chỗ nào? Vị Trương tổng đã hẹn kia là ai? Hậu duệ của hoàng thân quý tộc?

Đáy lòng Cảnh Dật dâng lên sự nghi hoặc nhàn nhạt.

Có lẽ tới rồi, Triệu Kiệt dừng bước.

Cảnh Dật cũng dừng lại, thấy Triệu Kiệt ấn cái nút cạnh cửa phòng.

Vẫn là cửa tự động à?

Cảnh Dật có chút chờ mong.

Nhưng rất nhanh cậu lại thất vọng rồi, bởi vì cửa mở ra từ bên trong.

Người mở cửa thân hình mập mạp, giữa đôi mày mang theo tà khí.

Ánh mắt Cảnh Dật đột nhiên ngưng trọng hẳn lên.

Trong phòng, lão tổng tươi cười đầy mặt nhìn chằm chằm Cảnh Dật, trực tiếp làm lơ Triệu Kiệt: "Tiểu Dật, nào nào nào, mau vào đây mau vào đây, tôi gọi người chuẩn bị rượu vang đỏ tốt nhất rồi, chỉ chờ em tới là uống."

Không đợi Cảnh Dật đáp lời, Trương Cường ra hiệu cho Triệu Kiệt, ý bảo Triệu Kiệt nhanh đi đi.

Triệu Kiệt cũng hiểu chuyện, trước khi rời đi không quên cúi người dặn dò Cảnh Dật: " Biểu hiện cho tốt, đừng quên hợp đồng. Nếu Trương tổng không hài lòng, cậu đừng mong làm diễn viên nữa."

Cảnh Dật nghiêm túc lý giải ẩn ý trong lời Triệu Kiệt nói, lại nhìn người đàn ông gọi là Trương tổng, gật nhẹ: "Bần tăng đã biết, sẽ khiến vị thí chủ này hài lòng."

Xem tướng mạo vị Trương tổng này, ngày chết không còn xa.

Cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, tuy Cảnh Dật không biết ban đầu "Cảnh Dật" hẹn cái gì với vị Trương tổng này, nhưng hiện tại nếu từ hắn tới thực hiện ước định, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Triệu Kiệt nghe xong, rốt cuộc cũng nhìn thấy nụ cười đầu tiên của Cảnh Dật, vui sướng nhẹ nhàng sải bước rời đi.

Tên vướng đường đi rồi, Trương Cường xoa xoa tay, nghiêng người: "Hắc hắc, cuối cùng chỉ còn lại thế giới riêng của hai ta. Tới, Tiểu Dật, mau vào đây."

"Thí chủ không cần khách khí như thế." Cảnh Dật chắp tay trước ngực hành lễ, thong thả bước vào phòng.

"Tiểu Dật của chúng ta còn đang diễn kịch sao? Cosplay nhân vật? Ta thích!" Trương Cường vừa nói vừa đóng cửa, ấn nút khóa xin đừng quấy rầy.

Căn phòng rộng rãi tối tăm một mảnh, chỉ có ánh sáng của ngọn nến trên bàn ăn. Ánh nến lay động, bóng phản chiếu đồ vật cũng biến hóa theo.

Cảnh Dật nhìn cách bài trí xong phòng trong, chắp tay rũ mắt niệm phật hiệu.

"A di đà phật." Đến nến trắng cũng chuẩn bị, xem ra người này đã sớm biết cơ thể không được bao lâu nữa.

"Tiểu Dật em nói gì vậy?"

Trương Cường duỗi tay muốn ôm lấy bả vai Cảnh Dật, lúc duỗi tay ra lại vội vàng đổi thành ôm eo. Không còn cách nào khác, gã quá lùn, Cảnh Dật lại quá cao, căn bản ôm không đến.

Chỉ là, bàn tay đi xuống trực tiếp ôm lấy hông.

Nhìn lại, Cảnh Dật đã bình tĩnh đi đến gian phòng xép xa hoa bên trong.

Trương Cường càng hưng phấn!

Tiểu minh tinh còn rất hiểu chuyện, đến trình tự ăn bữa tối dưới ánh nến cũng bỏ bớt cho gã, muốn trực tiếp vào chủ đề chính!

Trương Cường nghĩ mà hai mắt tỏa sáng, hai ba bước đuổi kịp Cảnh Dật, ra vẻ săn sóc hỏi: "Tiểu Dật, sao em không tắm rửa thả lỏng một cái trước? Lát nữa ca ca hứng lên, sẽ làm đau em, em đừng nóng giận nha."

"Bần tăng không tức giận." Tiếng Cảnh Dật lộ ra tia đạm nhiên, cậu đứng cạnh mép giường xoay người lại, làm tư thế mời, "Thí chủ thỉnh nằm xuống, đưa tay ra."

Trương Cường nhìn Cảnh Dật trong sáng thuần khiết, cười đê tiện, nằm lên giường theo như Cảnh Dật yêu cầu, vươn tay ra nói: "Tiểu Dật tháo mũ xuống được rồi."

Thật ra Cảnh Dật cũng không có thói quen đội mũ.

Cậu tháo mũ, đặt trên tủ đầu giường.

Trương Cường trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc cảm thán bề ngoài ưu tú của Cảnh Dật. Trước kia Cảnh Dật để tóc ngắn gã đã thấy rất có hương vị, đặc biệt là khi không hoá trang bàn điều kiện với gã.

Hiện tại cạo trọc đầu, lại như cố tình sắm vai hòa thượng, cái loại hương vị không nên lời này, gã rốt cuộc cũng tìm được từ để hình dung.

Cấm dục hệ! Tuyệt đối là cấm dục hệ!

Trương Cường nhìn chằm chằm Cảnh Dật đầu suy nghĩ bậy bạ, căn bản không chú ý tới Cảnh Dật đã đặt tay trên cổ tay gã.

Vừa đặt tay lên mạch, Cảnh Dật lập tức nhíu mày. Cậu chậm rãi đến bên kia giường, trầm giọng nói: "Thỉnh đưa tay phải ra."

Trương Cường bị thanh âm Cảnh Dật lay tỉnh từ mớ ảo tưởng, liếc mắt kỳ quái hỏi Cảnh Dật: "Tiểu Dật, em đây là đang làm gì?"

"Bần tăng bắt mạch cho thí chủ, thỉnh thí chủ đưa tay phải." Cảnh Dật lặp lại lần nữa.

"Bắt mạch? Đóng vai bác sĩ?" Mặt Trương Cường đỏ lên, "Đừng đùa, ca ca vừa uống thuốc xong, chờ không kịp!"

Cảnh Dật cũng phát hiện vẻ mặt Trương Cường thay đổi, cậu nghiêng người tránh tay Trương Cường, mặt mang theo vài tia thương xót.

Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, Trương tổng cũng không biết tình trạng thân thể, cho nên mới ăn thu thạch*. Phương trượng từng dạy, không việc nào tốt hơn biết sai chịu sửa. Phương trượng cũng nói, nếu cứu người không muốn phối hợp, có thể dùng một số thủ đoạn.

*Thuốc trợ hứng á, chắc ai cũng biết cái này rồi.

"Thí chủ, đắc tội!"

Cảnh Dật lại tránh tay Trương Cường, hai ngón tay phải khép lại, đâm thẳng vào huyệt đạo của Trương Cường.

Người đàn ông mập mạp tức khắc trợn to đôi mắt, người lung lay, ngã lên giường.

Trong phòng khách sạn mờ ánh sáng.

Nam nhân tóc đen ngồi trên ghế, thần sắc đạm mạc. Anh vẫn đội mũ, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách mang theo cảm xúc lắng đọng của thời gian.

Giám đốc khách sạn thấp thỏm, không biết tại sao đại lão ảnh đế nhà mình đột nhiên tập kích.

Ông ta báo cáo công tác xong, thật cẩn thận hỏi: "Không biết ngài có vừa lòng thành tích tháng này không?"

Lục Ngự Chi: "Người thuê phòng thượng hạng 3608 làm gì bên trong, giám đốc Hồ biết không?"

Phòng thượng hạng 3608?

Giám đốc Hồ điên cuồng hồi tưởng, mãi mới nhớ ra người thuê phòng là lão tổng Kiến Trúc Cường Thịnh-Trương Cường. Làm kiến trúc, tài đại khí thô, trực tiếp đưa 5 năm tiền phòng, thăng cấp vip, được hưởng đặc quyền ưu tiên dùng phòng thượng hạng 3608 ở các thành phố.

Đơn hàng lớn như vậy, đương nhiên đã qua tay ông ta, đã 5 tháng...... Có vấn đề gì đặc biệt sao?

Trán giám đốc Hồ nhỏ mấy giọt mồ hôi lạnh.

Tác phong làm việc của ông chủ ông ta biết rõ, trong mắt trước nay không chứa được hạt cát. Cẩn thận nghĩ, vẫn nên hỏi người phụ trách.

"Ông chủ ngài nghỉ ngơi trước, tôi đi hỏi một chút."

Làm cái ngành khách sạn này sợ cái gì? Sợ có người chơi thuốc, giao dịch ngầm trong phòng. Tuy khách hàng làm gì cũng không liên quan đến khách sạn, nhưng mấy chuyện này tuồn ra ngoài vẫn tạo ảnh hưởng trái chiều cho khách sạn.

Giám đốc Hồ tra được tin, lau mồ hôi về văn phòng, cúi đầu tiếng cực nhỏ báo cáo: "Ông, ông chủ...... Trách tôi quản không nghiêm, các bộ phận đã xác minh nói, có một đám người đi vào, thời gian rời khỏi cũng khác nhau, tất cả đều là đàn ông, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện đó."

Không nghe tiếng ông chủ, giám đốc Hồ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, vâng vâng dạ dạ: "Vừa lúc đội cứu hoả thông báo phải diễn tập phòng cháy tại khách sạn chúng ta, tôi lập tức liên hệ họ, diễn tập ở phòng 3608, nếu khách hàng phòng 3608 tức giận, tôi sẽ bồi thường cho hắn, nhất định khiến hắn rời khỏi phòng...... Tuyệt đối......"

Khi nói chuyện, bộ đàm bên hông giám đốc Hồ vang lên, bên trong truyền ra tiếng quản lý phòng điều khiển.

"Giám đốc, vừa rồi bảo an báo lại, phòng thượng hạng 3608 có một vị khách đi ra, tìm người mượn ngân châm."

Giám đốc Hồ cạn lời.

Mấy người này còn chơi ngân châm?!

Ông ta một bên xem xét thái độ ông chủ, một bên nghe điện thoại.

Khách sạn Linh Lung vị trí địa lý cực tốt, chỉ cách cục phòng cháy chữa một con phố.

Năm phút sau, cảnh báo phòng cháy chói tai vang quanh khách sạn.

Tiếng mỹ nữ ôn nhu bắt đầu loa khắp khách sạn, giải thích đây là diễn tập phòng cháy, cam đoan sau khi diễn tập sẽ phục vụ Vip cho khách hàng.

Bảo an đứng ở lối thoát hiểm, sơ tán đám người. Mấy cảnh sát mặc đồ phòng hộ đi qua cửa thoát hiểm, đến trước cửa phòng 3608.

Diễn tập phòng cháy, nếu trong phòng bị cháy, lửa chưa lan rộng, nhưng dưới tình huống cửa phòng đã biến dạng, cần dùng công cụ phá cửa, nhìn tình hình tiến hành dập lửa.

Giờ này phút này, mấy cảnh sát vất vả tới phòng 3608, nhìn chằm chằm khoá điện tử bị đập hỏng một cách bạo lực, trực tiếp ngây người.

Bọn họ lấy lại tinh thần đẩy cửa phòng ra, phun nước từ bình chữa cháy, xem xét tình huống phòng.

Trên giường đôi, một tên mập mạp đang nằm hai mắt nhắm nghiền. Trên eo tên mập mạp đặt khăn lông, ngực và bụng cắm rất nhiều kim châm, trên châm còn toả nhiệt khí.

Hiện trường giết người? Cái này không thuộc phạm vi quản lí của bọn họ mà!

Đội lính cứu hoả đồng loạt nhìn về phía thanh niên (1) bên mép giường.

Thanh niên lớn lên không tồi, nhưng lại cạo trọc đầu. Lúc này, cậu đang cúi đầu chắp tay hành lễ: "A di đà phật, chư vị đột nhiên xông vào, có việc gì gấp sao?"

Hung thủ xem phim truyền hình nhiều quá à? Chẳng lẽ cái loại biến thái này thích hoá trang hòa thượng?

Đội lính cứu hoả bước lên phía trước.

Tiết An nhận được điện thoại của Cảnh Dật, dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ lao đến, ngu cả người.

"Tôi nói này Cảnh Dật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hắn dùng thanh âm nhỏ nhất dò hỏi nghệ sĩ nhà mình, "Là...... Mấy ngươi cái kia, bị cảnh sát phát hiện?"

Không đúng!

Theo như tin bát quái hắn nghe được từ người trong giới, cái loại chuyện thuộc phương diện này, mọi người đều xử lí sạch sẽ. Chẳng sợ có hợp đồng hay gì, cũng không phải chuyện đứng đắn, không đưa ra trước pháp luật được.

Cảnh Dật quy quy củ củ ngồi trên ghế, chị gái mặc chế phục cảnh sát đưa cho cậu cốc nước.

"Khiến thí chủ bị liên luỵ." Cảnh Dật cảm ơn nữ cảnh sát, uống ngụm nước rồi nhìn Tiết An, "Ừm."

"Vậy sao cậu lại ở ngoài đây, mà không ở trong đó?" Tiết An chỉ chỉ phòng giam phía sau.

Cảnh Dật ồ một cái, ngây thơ nói: "Bần tăng đang châm cứu cho vị thí chủ kia, hắn chưa tỉnh lại có người xông vào, sau đó bần tăng bị đưa tới nơi này."

"Sau đó thế nào?"

"Ừm...... Ban đầu bần tăng muốn đi cửa sau, nhưng không biết vì sao, lại khiến bần tăng ra ngoài. Bần tăng không biết đường, mới gọi điện thoại cho ngài."

Tiết An: "......"

Không hiểu, người bình thường tới giải thích coi cậu ta đang nói gì đi?

Tiết An nhìn chị cảnh sát cười tủm tỉm bên cạnh, thò lại gần bộ khởi gần như, hỏi ngọn nguồn sự việc.

Không nghĩ tới, chị gái nhỏ cũng không rõ chuyện đã xảy ra, chỉ nói sau khi Cảnh Dật bị bắt đến đây, lập tức có lệnh nói là hiểu lầm, bảo bọn họ thả người, hơn nữa cũng không phải lưu hồ sơ gây án.

Chị gái nói xong, Tiết An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cảnh Dật đã đen lắm rồi, trăm triệu lần không thể có án tiền sự.

Trong văn phòng, Lục Ngự Chi nhíu mày.

"Cảnh Dật, châm cứu cho Trương Cường......?"

Chẳng lẽ là hiểu lầm? Hình như người đóng nam chính 《 Dụ Tăng 》 là cậu ta.

"Đúng, tiểu minh tinh kia tên Cảnh Dật, tự châm cứu cho Trương Cường. Trương Cường tỉnh lại nói trên người không hề có cảm giác không khỏe, kiểm tra toàn thân ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói huyết áp hắn bình thường, CT não bình thường, chứng xuất tinh sớm trước kia cũng khỏi."

Nói một hồi, giám đốc Hồ lập tức nói: "Đã xử lí xong, nói là diễn tập phòng cháy chữa cháy ngoài ý muốn. Đến cục cảnh sát là do đội cứu hỏa đi ngang qua mang đến, không gây ra chuyện gì lớn. Lát nữa tôi đến bệnh viện hủy hợp đồng với Trương Cường?"

"Được."

Lục Ngự Chi đáp ngắn gọn, đội mũ với khẩu trang, đứng dậy bước chân dài rời đi.

Giám đốc Hồ nhìn người đàn ông, chân thành: "Ông chủ đi thong thả, chúc phim mới của ông chủ đại bạo."

Cho dù chỉ là nhà đầu tư cộng thêm khách mời, ông ta cũng sẽ nhiệt tình thả rắm cầu vồng cho ông chủ. Bởi vì trên trời dưới đất, ông chủ ảnh đế nhà lão là soái nhất!

(1) Thấy đàn ông nghe già quá nên tui để thanh niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp