Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 30: Lời Mời


2 năm

trướctiếp

Thứ sáu Tấn Viễn đi làm, sắc mặt lại khôi phục như trước kia mặt không chút huyết sắc, tái nhợt dọa người. Người vốn đã trắng như tuyết, tái nhợt xuống, cả người nhìn qua tựa như một cái túi da không có sinh khí.

Điều này làm cho Hà Lạc trong khoảng thời gian này đã quen với nhan sắc hồng hào của Tấn Viễn cực độ không quen, thừa dịp nghỉ trưa hỏi Tấn Viễn: "Đoạn thời gian trước không phải rất tốt sao, mấy ngày nay làm sao lại khôi phục bộ dáng này?”

"Khả năng trị giá đường huyết thấp," Tấn Viễn đổ bột glucose vào cốc, "Tôi uống nhiều glucose hơn là được.”

Hà Lạc thấy Tấn Viễn lại uống glucose, nhíu nhíu mày hỏi: "Sao không uống cái mà cậu uống lúc trước, tôi cảm giác cậu uống cái kia rất tốt, lúc cậu uống cái kia, khí sắc tốt kia hoàn toàn nhìn không ra cậu có hạ đường huyết.”

"Sắp không còn nữa." Động tác Tấn Viễn dừng một chút, nhẹ giọng nói, "Phải tiết kiệm một chút. ”

"Đồ tốt như vậy sao lại không có." Hà Lạc giật mình, "Có phải quá đắt hay không, như vậy hai tháng này tôi cũng tích góp được một ít, tôi mua cho cậu một chút. ”

"Cậu cũng đừng giày vò chút tiền kia của cậu nữa." Tấn Viễn tái nhợt lắc đầu, "Là nhà xưởng ngừng sản xuất, mua không được.”

Hà Lạc có chút bối rối: "Sao lại ngừng sản xuất?"

Tấn Viễn cười cười: "Có thể đột nhiên không muốn bán nữa.”

Hà Lạc Lạc hơi ảo não: "Nếu nhà tôi vẫn như trước, cậu nói cho tôi biết xưởng sản xuất kia, chúng ta trực tiếp mua lại thì không cần phiền phức như vậy.”

"Được rồi," Tấn Viễn đột nhiên bị hắn chọc cười, "Lại không chết được, làm như tôi giống như không có nó liền sống không được.”

Hà Lạc gãi gãi đầu: "Tôi không phải lo lắng cho cậu sao. ”

Tấn Viễn uống một ngụm glucose, không thèm để ý chút nào: "Lo lắng cái gì, trước kia tôi không phải cũng sống rất tốt sao.”

"Cậu còn không biết a." Hà Lạc nhìn Tấn Viễn như vậy liền biết anh lại không xem hòm thư, "Hôm nay cấp trên vừa mới gửi mail, bộ phận sản phẩm từ nước ngoài giới thiệu một hạng mục hoàn toàn mới, từ thứ hai tuần sau, bộ phận công trình của chúng ta phải toàn diện phối hợp với hạng mục mới này.”

"Vừa vặn lần trước chúng ta đi thành phố A đàm phán dự án kia cũng phải chính thức khởi động." Hà Lạc nói xong không khỏi lo lắng nhìn Tấn Viễn, "Hai hạng mục cùng tiến hành, công việc cường độ cao như vậy, cậu có chịu nổi không?”

Tấn Viễn nhíu mày: "Hẳn là có thể. ”

Lời nói thì thoải mái vậy, nhưng đến buổi chiều đang làm, Tấn Viễn vốn đang yên đang lành đột nhiên tim đập nhanh, mồ hôi sau lưng từng tầng từng tầng, cảm giác buồn nôn lần lượt đến, bàn tay cầm chuột không khống chế được bắt đầu run lên, uống glucose cùng ăn kẹo cũng hoàn toàn áp chế không được.

Anh phản ứng nhanh chóng đưa điện thoại cho Hà Lạc: "Gọi xe cho tôi, tôi sẽ đến bệnh viện một chuyến.”

Hà Lạc lập tức gọi xe cho Tấn Viễn: "Tôi đi cùng cậu. ”

"Không cần," Tấn Viễn từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc kích tố cấp tốc trị hạ đường huyết, tay run rẩy nhanh chóng lấy mấy viên, nuốt vào miệng, "Tôi tự mình đi là được, toàn bộ công việc của cậu rất quan trọng.”

"Vậy làm sao được, cậu như vậy làm sao tôi yên tâm." Hà Lạc không đáp ứng, "Điểm chuyên cần của tôi có quan trọng so với mạng cậu sao, bình thường cậu rất thông minh mà, sao vào thời điểm mấu chốt nặng nhẹ còn không phân biệt được.”

Hà Lạc không nghe Tấn Viễn nói, trực tiếp đỡ anh đi ra ngoài công ty. Hắn biết Tấn Viễn cùng người khác không giống nhau, hạ đường huyết của người khác là đột nhiên tạo thành và có khả năng chữa khỏi, mà Tấn Viễn hạ đường huyết thì khắc ở gien, từ khi sinh ra liền mang theo, không cách nào chữa khỏi, nếu để cho anh một mình đi trên đường ngất đi, hoặc là hôn mê ở đâu đó, đều có thể tạo thành tử vong, loại thời điểm này hắn làm sao có thể để cho Tấn Viễn một mình đi bệnh viện.

Bởi vì bệnh phát sinh đột ngột, trên người Tấn Viễn không có mang theo thẻ bệnh, Hà Lạc nửa đường lại gọi điện thoại cho Tấn Tĩnh, bảo cô mang thẻ bệnh của Tấn Viễn tới.

Lúc Tấn Tĩnh cấp tốc chạy tới, Tấn Viễn đang ở trong phòng cấp cứu lấy máu tĩnh mạch kiểm tra đường huyết.

Tấn Tĩnh vừa nhìn thấy Tấn Viễn khó chịu đến nhắm mắt lại ngay cả lời cũng không muốn nói, giống như một con búp bê sứ không có khí lực, yếu ớt vừa chạm liền vỡ vụn, gấp đến mức trực tiếp hỏi Hà Lạc nói: "Tình huống thế nào?”

Hà Lạc cũng rất sốt ruột: "Báo cáo khám bệnh còn chưa có, bác sĩ đi lấy dung dịch glucose đến tiêm.”

"Ừm," Tấn Tĩnh sau khi biết được tình huống, nhìn Tấn Viễn nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Viễn, còn chịu được không?”

"Cũng được," Tấn Viễn suy yếu nửa mở mắt ra, thành thật nói, "Chính là uống thuốc kích tố hiện tại có chút khó chịu, buồn nôn, muốn nôn.”

"Nhẫn nhịn, nhịn là tốt rồi." Tấn Tĩnh vỗ vỗ lưng Tấn Viễn, ánh mắt có chút đỏ, "Chờ đợi khá hơn một chút, tỷ tỷ mang em đi ăn một bữa cơm lớn.”

"Ừ" Tấn Viễn khẽ gật đầu, "Em muốn ăn táo.”

"Được," Tấn Tĩnh đáp lại, "Đợi lát nữa mua cho em. ”

Lúc này bác sĩ cầm dung dịch glucose tới tiêm cho Tấn Viễn, vừa lúc cũng lấy báo cáo đường huyết của Tấn Viễn tới: "Giá trị đường huyết thấp nghiêm trọng, rất nguy hiểm a, thấp hơn một chút rất có thể sẽ tùy thời sinh ra hôn mê, thần trí không rõ, thậm chí tử vong, bình thường phải chú ý ăn uống cùng nghỉ ngơi nhiều hơn, trên người chuẩn bị một ít thức ăn hoặc đường có hàm lượng calo cao, để đề phòng bất cứ lúc nào, bằng không hạ đường huyết lâu dài đối với các bộ phận trên người đều rất nguy hiểm.”

Tấn Tĩnh đưa thẻ bệnh của Tấn Viễn qua: "Nó là hạ đường huyết do chuyển hóa enzyme bẩm sinh bất thường, ngài nói những thứ này bình thường chúng tôi đều có phòng ngừa, hôm nay tình huống này cũng là tình huống bất ngờ.”

Bác sĩ cầm thẻ bệnh đi quẹt thẻ nhìn hồ sơ bệnh án, lại bảo Tấn Tĩnh cùng Hà Lạc mang theo Tấn Viễn đi làm xét nghiệm, lăn qua lăn lại một trận lớn, báo cáo kiểm tra lần lượt xếp chồng lên nhau, cuối cùng không phát hiện dị thường nào ở trên người Tấn Viễn, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Lạc Lạc, phải phiền em giúp tỷ tỷ chăm sóc nó một chút," Tấn Tĩnh nhìn Tấn Viễn lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, kéo Hà Lạc sang một bên, nhỏ giọng nói, "Chị đi mua táo cho nó.”

Hà Lạc gật đầu đáp: "Được.”

Lúc Tấn Tĩnh trở về, Tấn Viễn đã thoải mái hơn một chút, trên người không còn suy nhược, đang tựa vào giường bệnh nói chuyện với Hà Lạc.

Tấn Tĩnh tiến lên hỏi: "Thế nào rồi. ”

Tấn Viễn nói chuyện cũng có khí lực: "Tốt hơn nhiều rồi. ”

"Vậy thì tốt rồi." Tấn Tĩnh đưa quả táo đã mua và rửa cho anh, "Nhanh khỏe lại. ”

"Khoẻ ngay thôi." Tấn Viễn tiếp nhận quả táo cắn một cái, liếc mắt nhìn bình thuốc không còn bao nhiêu, nói với Tấn Tĩnh: "Đến giờ cơm rồi, chị, bọn chị đi ăn cơm trước, bây giờ em tốt hơn nhiều, tự mình có thể giải quyết được.”

Tấn Tĩnh lập tức nói: "Chị không đói. ”

"Chị không đói, Hà Lạc đói." Tấn Viễn nhìn cô, "Còn có bây giờ chị không ăn cơm, đợi lát nữa là giờ cơm, chị muốn ba mẹ gọi điện thoại cho chị sao? ”

"Bọn họ gọi điện thoại tới, tình huống này của em khẳng định không giấu được, ngược lại lại lo lắng sợ hãi chạy tới."

Tấn Tĩnh nghĩ đến ba mẹ đã vất vả cả đời vì bọn họ, rũ mắt xuống, thỏa hiệp nói: "Được rồi, chị dẫn Lạc Lạc đi ăn cơm trước, chỗ này của em có tình huống gì, tùy thời gọi điện thoại cho chị.”

Tấn Tĩnh vừa đi, Tấn Viễn lập tức buông táo xuống cúi người nôn khan vài cái, tác dụng phụ của thuốc kích tố quá lớn, mỗi lần dùng đều khó chịu mấy ngày, bình thường anh đều có thể không uống liền không uống, uống sẽ giống như bây giờ, ăn cái gì cũng muốn nôn.

Tấn Viễn một bên nhịn buồn nôn, một bên thong thả gặm táo, điện thoại di động đặt ở một bên lúc này lại đột nhiên vang lên tin tức lóe lên sau mấy ngày.

Tấn Viễn ngẩn người, điện thoại di động của anh đã yên lặng mấy ngày, đã thật lâu không có náo nhiệt như vậy, hiện tại thoáng cái nhận được nhiều tin nhắn như vậy lóe lên, nhất thời còn có chút không thích ứng.

Tấn Viễn dùng miệng giữ táo, đưa tay với lấy điện thoại, nhìn tin nhắn bên trong, có chút kinh ngạc, người đã lạnh nhạt anh mấy ngày lại đột nhiên nhiệt tình trở về.

Giang Hạc: Viện Viện, có ở đó không?

Giang Hạc: [Chọc chọc cô]

Giang Hạc: [Mèo cọ cọ]

“......”

Tấn Viễn suy nghĩ một chút, thong thả trả lời tin nhắn.

Yuan: Làm gì vậy?

Giang Hạc: Vẫn còn làm việc à?

Yuan: Ừ.

Giang Hạc: Khi nào thì tan tầm, hôm nay tôi có thể đến công ty của cô đón cô tan tầm không?

Tấn Viễn cắn táo nhíu nhíu mày, nhìn tin tức đột nhiên yêu cầu gặp mặt này, có chút mơ hồ, không phải đều đã xử lý lãnh đạm sao, như thế nào lại đột nhiên trở về?

Yuan:???

Yuan: Có chuyện gì vậy?

Giang Hạc: Quả thật có chút việc.

Giang Hạc: Muốn tìm cô nói rõ ràng trước mặt.

Mi mắt Tấn Viễn rũ xuống.

Yuan: Vậy sao...

Yuan: Nói luôn trên WeChat đi.

Yuan: Tối nay tôi phải tăng ca.

Giang Hạc: Không sao đâu.

Giang Hạc: Tôi có thể đợi cô tan tầm.

Lực đạo Tấn Viễn cắn táo tăng lên một chút.

Yuan: Quá muộn.

Yuan: Đừng chờ.

Yuan: Nói trên WeChat.

Yuan: Tôi đi làm rất bận rộn.

Giang Hạc: Vậy sao...

Giang Hạc: Nói trên WeChat cũng được.

Giang Hạc: Chính là cảm giác có chút không tôn trọng cô.

Tấn Viễn khẽ mím môi một cái.

Yuan: Không.

Yuan: Có chuyện mà lòng vòng quanh co mới là thiếu tôn trọng.

Yuan: Nói thẳng ra.

Tấn Viễn đại khái đoán được cậu muốn nói cái gì đó trước mặt, anh hiện tại cảm thấy có thứ này trên mạng thật tốt, có thể không cần đi đối mặt với một ít thứ anh không muốn đối mặt, cũng có thể đem tất cả cảm xúc đều che dấu, tận lực làm ra tự nhiên hào phóng, toàn thân trở lui, không cho mình cùng đối phương đều gia tăng phiền toái.

Giang Hạc: Ừm...

Giang Hạc: Mặc dù cảm thấy ở đây nói với cô vẫn cảm thấy có chút không công bằng với cô, nhưng bây giờ tôi vẫn muốn nói cho cô nghe.

Giang Hạc: Viện Viện, từ ngày chúng ta gặp mặt, tôi đã cảm thấy cô là một cô gái rất đặc biệt, cá tính rất rõ ràng, toàn thân tràn ngập hơi thở duyên dáng, khách quan mà nói, tôi có thể hơi nặng nề rập khuôn, thậm chí truyền thống đến mức không tiếp xúc với bất cứ điều gì mới mẻ.

Tấn Viễn nắm chặt quả táo trong tay không khỏi khẩn trương.

Giang Hạc: Nhưng mà, tôi vẫn muốn nói với cô, tôi thích cô, thích sự đặc biệt của cô, thích cá tính rõ ràng của cô, thích những hơi thở duyên dáng mà tôi chưa từng có trong ba mươi năm qua, có lẽ tôi quá mức tuân thủ, cho nên sự xuất hiện của cô giống như một tia sáng mang theo hấp dẫn trí mạng, lập tức hấp dẫn tôi, khiến tôi lâm vào tình trạng không thể tự kiềm chế.

Giang Hạc: Ngày đó sau khi tạm biệt với cô, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng làm rất nhiều, cho đến hôm nay tôi mới có chuẩn bị để nói với cô.

Giang Hạc: Viện Viện, tôi rất biết ơn có thể gặp cô trong biển người mênh mông, cuộc sống của con người có thể gặp rất nhiều người rung động, nhưng trái tim tôi bắt đầu đập từ khi gặp cô, và nó dường như bị đình trệ mãi mãi ở chỗ cô, sẽ không bao giờ đập lên vì ai nữa.

Giang Hạc: Tôi rất vui vì mình sẽ có phản ứng như vậy, bởi vì đại bộ phận mọi người đều là chín bỏ làm mười đến với nhau, mà tôi đối với cô thì không, tôi thật lòng thích cô, muốn ở bên cô mới có thể như vậy. Loại cảm giác này giống như, cả đời này tôi đều chờ cô, mà hôm nay tôi rốt cục chờ được cảm giác kinh hỉ của cô.

Giang Hạc: Cho nên, Viện Viện, bây giờ tôi có thể chính thức mời cô làm bạn gái của tôi không?

--------

29/8/2021

#NTT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp