Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 114: Phiên ngoại 4 : TIÊU MINH HIÊN - TẦN NHƯ


2 năm

trướctiếp

  1. Gặp lại
Tiêu Minh Hiên đã hai mươi tám tuổi rồi, cũng chuẩn bị bước sang đầu ba, vậy nên bố mẹ đối với chuyện hôn nhân đại sự của anh vô cùng sốt ruột. Ngày nào cũng hối thúc anh đi xem mắt, còn tìm người giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái ưu tú, thế nhưng cuối cùng đều bị Tiêu Minh Hiên tìm đủ loại lý do từ chối.

Anh hoàn toàn không có chút tâm tư nghĩ đến việc yêu đương, bởi vì, trong lòng anh vẫn luôn không thể quên một người – Tần Như.

Cái tên này, giống như một cái gai đâm sâu trong đáy lòng anh.

Tiêu Minh Hiên lại lần nữa từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, anh lại lần nữa mơ thấy Tần Như.

Có thể là vì giấc mơ tối qua thực sự quá chân thực, đến hiện tại anh vẫn chưa thể quên được sự đau khổ do từng cơn co rút của tim gan.

Cảnh tượng trong mơ đêm qua quá chân thực, anh tựa như trở về khoảng thời gian đại học, vào buổi toán cao cấp đầu tiên sau khi nhập học, ngồi bên cạnh anh là một cô gái tóc ngắn đeo kính, vẻ mặt của cô nghiêm túc và tập trung, vừa nghe giảng vừa ghi chú trên sách.

Lần đầu chú ý đến cô, anh nhận thấy cô rất đẹp, khí chất cũng đặc biệt, chỉ là quá lạnh lùng. Lúc ở lớp cô chỉ quan tâm đến việc nghe giảng, tan học cũng rất ít nói chuyện với bạn học. Sau này anh nghe ngóng được, mới biết cô tên là Tần Như, là học bá nhờ đạt được giải trong cuộc thi toán học toàn quốc mà được tuyển thẳng vào đại học.

Cô quá ưu tú, mỗi môn học đều đứng đầu, thân hình cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, do đó có không ít chàng trai thầm mến cô, chỉ là không ai dám theo đuổi cô thực sự, luôn cảm thấy sẽ bị cô xem thường. Nhưng da mặt Tiêu Minh Hiên lại cực kỳ dày, lá gan lại lớn thế là quyết định thử hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này, mỗi ngày đều chạy đi bám dính lấy Tần Như — ví như sáng sớm đã đạp xe đứng đợi dưới ký túc xá của cô, tan học lại cùng cô đi thư viện tự học, mỗi tối nhắn tin chúc ngủ ngon, hỏi han ân cần, săn sóc mọi bề,….

Tuy rằng phần lớn thời gian Tần Như đều làm lơ anh, nhưng Tiêu Minh Hiên vẫn như cũ bám dính không rời, bởi vì anh tin rằng, Tần Như cho dù là một tảng băng thì anh cũng có thể làm cô tan chảy.

Cứ thế anh kiên trì được cả một học kỳ, vào kỳ nghỉ Tần Như không về nhà mà ở lại làm thêm ngoài giờ, Tiêu Minh Hiên vô cùng tích cực đưa đón cô từ trường đến quán cà phê làm việc. Mùa đông tại Thượng Hải vô cùng lạnh, có một lần trời đổ mưa, Tần Như lại quên đem theo ô, Tiêu Minh Hiên không nói lời nào trực tiếp cởi áo khoác dày cho cô mặc, anh tiễn cô về ký túc xá, bản thân lại bởi vì dầm mưa mà phát sốt.

Ngày kế, Tần Như mua thuốc giải cảm đến ký túc xá thăm anh, lúc đó anh mơ hồ lôi kéo tay Tần Như rồi hôn lên đó.

Anh vẫn nhớ rõ Tần Như khi đó cả người đều căng cứng, hai tay cố gắng đẩy anh ra. Tiêu Minh Hiên lúc đầu là do sốt nặng nên mọi thứ đều mơ hồ, cũng không biết bản thân đang làm gì, nhưng anh vẫn phát giác được động tác phản kháng của người con người trong lòng, sau đó anh cũng từ từ tỉnh táo lại.

Trong lúc suy xét giữa việc “buông cô ra” và “không làm thì thôi, làm thì làm cho tới”, cuối cùng anh đưa ra lựa chọn thứ hai, trực tiếp ôm chặt lấy Tần Như không biết xấu hổ mà lên tiếng: “Nụ hôn đầu của tôi cũng dành cho em rồi, theo đuổi em lâu như vậy, em có thể đồng ý làm bạn gái của tôi được không?”

Mặt Tần Như đỏ ửng, tay nắm chặt lại tính đánh anh, Tiêu Minh Hiên lập tức bắt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Không được ức hiếp người bệnh, tôi là vì em mới bị bệnh đấy, em nhẫn tâm sao?”

Tần Như không còn cách nào chỉ có thể thu tay lại, lạnh lùng đáp: “Bệnh như vậy còn không chịu ngồi yên, uống thuốc nhanh rồi đi ngủ.”

Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Vậy em cần phải đồng ý làm bạn gái tôi mới được, chỉ có bạn gái mới có thể quản tôi khi nào uống thuốc khi nào không. Nếu em không đồng ý, hôm nay tôi sẽ không uống thuốc.”

Tần Như bị cái người mặt dày này làm cho kinh ngạc, không khỏi chau mày đáp: “Thân thể là của anh, thích làm gì thì làm.”

Cô xoay người tính rời đi, Tiêu Minh Hiên lập tức ôm đầu than đau: “Tôi sốt gần 40 độ đấy, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?” Anh nói rồi lại đưa nhiệt kế cho cô xem, khi Tần Như nhìn thấy con số 39.5 độ trên bề mặt nhiệt kế, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm bỏ đi, thế là đi tới rớt nước ấm cho anh uống thuốc.

(Trans: Thanh niên sốt gần 40 độ nhưng chưa bị điên??? Còn không đi bệnh viện???)

Tiêu Minh Hiên nằm trên giường mỉm cười nhìn cô, bởi vì bị cảm nên giọng anh lúc này có chút khan, nhưng lại mang lại cảm giác cực kỳ dịu dàng, anh từng câu từng chữ nói: “Tiểu Như, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi, trong lòng anh luôn có loại cảm giác, em chính là một nửa còn lại mà anh luôn tìm kiếm. Làm bạn gái anh đi, sau này anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Tay của Tần Như bị anh nắm lấy, cô muốn rút ra, thế nhưng anh lại nắm chặt hơn, Tần Như bất đắc dĩ nhìn anh nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Tiêu Minh Hiên nghiêm túc: “Vậy ngày mai anh sẽ đi tỏ tình lần nữa.”

Tần Như cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ cười ra tiếng. Tiêu Minh Hiên lần đầu thấy cô cười, nhất thời ngẩn ra, Tần Như khẽ khụ một tiếng, đáp: “Chưa thấy người nào không biết xấu hổ như anh.”

Tiêu Minh Hiên ra vẻ chính trực đáp: “Chỉ có người không biết xấu hổ như anh mới có thể theo đuổi được em.”

Tần Như ngoài miệng không có đáp ứng làm bạn gái anh, nhưng cũng không có ý tứ phản đối, còn cho anh nắm tay mình. Tiêu Minh Hiên biết với tính cách lạnh nhạt của cô, không phản đối chính là đồng ý, anh lập tức kích động ôm lấy cô, ôm lên trán cô một cái, mỉm cười đáp: “Đóng dấu xác nhận.”

Sau khi hai người ở bên nhau, Tiêu Minh Hiên lập tức “tuyên cáo thiên hạ” trên vòng bạn bè, có thể theo đuổi được người con gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa như vậy đối với Tiêu Minh Hiên mà nói rất có cảm giác thành tựu. Đặc biệt là lúc anh nhận được ánh mắt hâm mộ đố kỵ từ những bạn học nam khác, khỏi phải nói trong lòng Tiêu Minh Hiên có bao nhiêu đắc ý.

Tiêu Minh Hiên đối xử với Tần Như cũng vô cùng săn sóc, hai người có thể xem là đôi thần tiên quyến lữ khiến các bạn học ngưỡng mộ.

Mọi người đều cho rằng tương lai hai người họ sẽ kết hôn, đến cả bạn cùng phòng còn đùa giỡn nói là đã sớm chuẩn bị tiền mừng rồi, nhưng không ngờ rằng, năm tư đại học, tình cảm của hai người rốt cuộc xuất hiện vết rạn.

Vốn dĩ, Tiêu Minh Hiên và Tần Như đã thương lượng với nhau sẽ cùng tham gia thi nghiên cứu sinh, nhưng lúc đó Tiêu Minh Hiên đột nhiên cùng vài anh em tốt tham gia cuộc thi Esport cấp thành phố, hơn nữa còn giành được giải quán quân, nhận được sự quan tâm của câu lạc bộ Thiên Hoàn. Ông chủ của Thiên Hoàn trực tiếp đến tìm Tiêu Minh Hiên, nói muốn ký hợp đồng với chiến đội của bọn họ, để bọn họ với thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp tiến vào thi đấu KPL, hơn nữa còn đưa ra chế độ lương thưởng không tệ.

Có thể nhận được sự công nhận từ một câu lạc bộ chuyên nghiệp, đối với mấy cậu nhóc sinh viên mà nói đã có thể xem như chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống.

Tiêu Minh Hiên không chút do dự đáp ứng lời mời của Thiên Hoàn, ký kết xong hợp đồng, hơn nữa còn ước định với đồng đội sẽ lấy được quán quân của KPL.

Khoảng thời gian đó anh thực sự bận vô cùng, trước đây mỗi tối anh đều sẽ gửi tin chúc ngủ ngon với Tần Như, nhưng từ lúc bắt đầu tiến vào giải đấu cấp tỉnh, anh đã rất ít liên lạc với Tần Như. Anh đã nghĩ, đợi đến ngày bản thân giành được cúp quán quân, đến lúc đó anh sẽ mời Tần Như ăn một bữa thật lớn, dùng tiền thắng giải mua cho cô một chiếc nhẫn, nói với cô, bạn trai cô chính là tuyển thủ game lợi hại nhất.

Tuy nhiên, anh đã quên mất một chuyện rất quan trọng — Tần Như không hề hiểu gì về game, càng không hiểu tuyển thủ game là như thế nào.

Trong quan niệm của cô, hai người nên cùng nhau tham gia nghiên cứu, đợi hoàn tất quá trình nghiên cứu và tốt nghiệp thì sẽ tìm một công việc ổn định, cô không hề quan tâm việc làm tuyển thủ sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích. Hơn nữa, trong nửa năm nay, Tiêu Minh Hiên vì chơi game đã trở nên ít quan tâm cô hơn, rất nhiều lúc cô có việc tìm anh, gọi điện đều bị anh trực tiếp cúp máy, bởi vì anh đang bận đấu rank, không tiện gọi điện thoại.

Tần Như từ từ trở nên tuyệt vọng với anh, cũng không còn chủ động tìm anh nữa.

Ngày tốt nghiệp hôm đó, Tiêu Minh Hiên trở lại trường học, vốn muốn hẹn Tần Như ăn một bữa, thế nhưng lúc lấy điện thoại ra, lại nhận được một tin nhắn dài đằng đẵng mà cô để lại: “Lúc đầu quyết định ở bên nhau, em có thể cảm nhận được anh thích em, nhưng hiện tại, đối với anh mà nói có em cũng được không có cũng chẳng sao, chúng ta cả tháng nay không hề có một cuộc điện thoại nào, không có em bên cạnh, anh vẫn sống rất tốt. Anh có ước mơ của anh, em cũng có tâm nguyện cần phải thực hiện, nếu con đường chúng ta chọn đã không giống nhau, thì không nên miễn cưỡng ở cạnh nhau để rồi biến thành trở ngại của đối phương. Chia tay đi, không cần gặp lại.”

Anh đọc lại đoạn tin nhắn này vài lần, lúc này mới ngỡ ra, bản thân thực sự trong khoảng thời gian dài không liên lạc với cô, thậm chí không biết trong khoảng thời gian này cô đã làm những gì. Tiêu Minh Hiên hối hận vô cùng, anh điên cuồng gọi điện thoại cho Tần Như, lại chỉ nhận được thông báo của hệ thống — Tần Như làm việc trước nay vô cùng dứt khoát lưu loát, tất cả phương thức liên hệ đã bị cô cho vào danh sách đen. Sau này, anh bất đắc dĩ đi tìm bạn thân của cô hỏi thăm, mới biết được Tần Như đã được vào danh sách đi nghiên cứu của trường, một thân một mình đi tới Bắc Kinh. Thân là bạn trai, anh đến chuyện quan trọng như vậy cũng không biết, có thể thấy được khoảng thời gian này, anh hoàn toàn không có một chút quan tâm nào với cô cả.

Khó trách Tần Như lại đối với anh triệt để tuyệt vọng, cuối cùng quyết định rời bỏ anh.

Tiêu Minh Hiên lòng đau như cắt, luôn cảm thấy cơ thể giống như bị lấy đi cái gì trở nên trống rỗng.

Anh như một người không hồn đi quanh khuôn viên trường, khóe mắt từng trận chua xót — bởi vì anh biết, anh đã hoàn toàn đánh mất Tần Như rồi.

Giấc mơ tối qua như chiếu lại những cảnh tượng thời đại học đó, Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn mình trong gương, anh của hiện tại đã không còn dáng vẻ của cậu thanh niên đó, vượt qua mấy mùa giải trong giới game, sau khi rời đội anh lại tiến vào thương trường mài dũa, hiện tại cả người anh đều toát ra vẻ ổn trọng, thành thục hơn nhiều.

Anh của năm đó trong ấn tượng của Tần Như chắc là một thằng nhóc ất ơ, ngoài miệng thì lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng lại khiến cô thất vọng lạnh lòng. Nếu như là anh của hiện tại, anh nhất định sẽ không làm ra cái việc “vì chơi game là bỏ bê bạn gái” ngu ngốc như vậy, anh cũng nhất định có đủ năng lực để mang lại hạnh phúc cho cô.

Nhưng đáng tiếc là, lúc anh gặp Tần Như lại là lúc anh chưa đủ chín chắn, bỏ lỡ cô, trở thành điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời anh.

Tiêu Minh Hiên hít sâu một hơi, dùng nước lạnh rửa mặt, để bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lúc ra khỏi phòng đi tới nhà ăn, trên bàn đã bày xong bữa trưa, Tiêu Minh Hiên mỉm cười đi tới bên cạnh Thời Việt và Phù Âm đang cùng nhau dùng bữa, tùy tiện hỏi Phù Âm: “Tiểu Âm, em đã xem hết mấy cái lý lịch chưa? Có cái nào thực sự vừa ý với em không?”

Quá trình thành lập chiến đội AIM có thể xem như vô cùng thuận lợi, cũng đã từ đấu liên cấp tiến vào KPL đúng như ý nguyện, trước khi chính thức tiến vào giải đấu chính thức, Tiêu Minh Hiên muốn bổ sung nhân thủ cho chiến đội, cũng đã công bố tuyển dụng ở trên weibo chính thức, ngoài những chức như tài vụ, quản lý, trợ lý ra, anh cũng tuyển thêm vài lính mới để lập thành huấn luyện doanh.

Hôm nay đúng lúc sắp xếp lịch phỏng vấn, anh muốn tuyển một quản lý nữ, điều này là vì Phù Âm mà cân nhắc, dù sao chiến đội chỉ có mình cô là nữ, sẽ có rất nhiều phương diện bất tiện, nếu như có quản lý nữ thì cũng dễ dàng tâm sự với cô.

Phù Âm đáp: “Em mới chỉ xem được một nửa, cụ thể còn cần xem buổi phỏng vấn chiều nay, hi vọng tìm được người có tính cách tốt.”

Tiêu Minh Hiên mỉm cười đáp: “Đó là đương nhiên, quản lý bắt buộc phải hòa đồng, bởi người này chính là tổng quản hậu kỳ quan trọng nhất của chiến đội chúng ta mà.”

Ba người dùng xong bữa trưa liề đi đến phòng họp, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều nay.

Quá trình phỏng vấn diễn ra khá thuận lợi, người mới cho chức tài vụ và lính mới của huấn luyện doanh đều đã được chọn ra, nhưng người đăng ký cho chức quản lý lại rất nhiều, hơn nữa đều là đủ loại gái đẹp, ba người xem lý lịch đều hoa hết cả mắt, thực sự không biết nên chọn ai. Đột nhiên có một cô gái mặc tây trang tiến vào, cô ngồi xuống vị trí người ứng tuyển, lịch sự mà giới thiệu: “Chào buổi chiều ba vị, tôi tên Tần Như, là tiến sĩ ngành đại số học.”

Thanh âm vừa dứt, khuôn mặt Phù Âm lập tức lộ ra vẻ khâm phục.

Tiến sĩ ngành đại số học, thực sự hiếm có khó tìm.

Mà lúc cô vừa mới lên tiếng, sóng lưng của Tiêu Minh Hiên sớm đã căng cứng như tượng thạch.

Là Tần Như. Ngũ quan của cô vẫn tinh xảo như trước, cô đeo cặp kính vành bạc, để một mái tóc ngắn linh hoạt, cả người mặc một bộ tây trang nữ vừa thân, phối hợp với cao gót, trông cô vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn là dáng vẻ của người dẫn đầu.

Tuổi tác không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt cô, dù đã gần ba mươi nhưng cô vẫn rất trẻ như thế, chỉ là so với năm đó có nhiều hơn hương vị của người phụ nữ.

Tiêu Minh Hiên ngẩn ngơ nhìn cô, còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Cho đến khi Thời Việt hắng giọng, khẽ chọt eo anh, thấp giọng nói: “Sư phụ?”

Tiêu Minh Hiên hồi thần, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, hỏi: “Vì sao lại chọn chiến đội của chúng tôi?”

Tần Như bình tĩnh nhìn anh đáp: “Bởi vì tôi tin rằng các anh có thể giành được quán quân, tôi lại muốn trở thành một thành viên trong đội quán quân. Ngoại trừ vai trò như người quản lý, tôi còn có thể kiêm luôn vị trí chuyên viên phân tích số liệu cho chiến đội các anh.” Cô có sự chuẩn bị vô cùng chu toàn, nói xong lập tức đưa ra một bảng phân tích số liệu, trên đó có báo cáo phân tích số liệu chi tiết của tất cả thành viên trong trận dự tuyển.

Phù Âm lập tức nhìn Tiêu Minh Hiên, cả mặt hiện vẻ “em thích chị ấy, em muốn chị ấy”.

Tiêu Minh Hiên liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý, thẳng thừng ghi tên Tần Như vào vị trí, hơn nữa còn nói cô chuẩn bị đồ đạc chuyển tới căn cứ báo cáo.

Tần Như xoay người rời đi, Tiêu Minh Hiên lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong lòng vô cùng phức tạp.

Anh không nghĩ đến sẽ còn gặp lại cô.

Với tính cách kiêu ngạo của cô, lúc đầu nếu đã quyết định chia tay vậy thì chính là không còn một chút quan hệ nào. Rất nhiều người nói, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn, nhưng nếu như thực sự đã từng yêu, sau khi chia tay khó có thể mà nhắc lại người này, bởi vì, mỗi lần nhắc đến trong lòng đều sẽ rất đau, căn bản không thể nào thản nhiên làm bạn với đối phương.

Tần Như với tư cách quản lý đội gia nhập chiến đội AIM, điều này khiến Tiêu Minh Hiên mừng rỡ như điên, không cần biết lý do của cô đến chiến đội có phải là vì “muốn trở thành một thành viên của đội quán quân” hay không, chí ít, cô đã xuất hiện.

Một người từng mất đi lại lần nữa quay lại xuất hiện trước mặt mình, có thể nói đây chính là cơ hội thứ hai mà thượng đế ban tặng cho anh.

Tiêu Minh Hiên dùng sức nắm chặt tay, trong lòng nghĩ: Lần này, anh sẽ không để mất cô nữa.
  1. Giấc mộng quán quân
Hôm Tần Như chuyển vào căn cứ, Tiêu Minh Hiên chủ động đến phòng cô, dùng hết dũng khí hỏi: “Em đến chiến đội AIM, là vì anh sao?”

Đáp án mà anh nhận được đúng là giống như dự đoán, cô rất bình tĩnh nói: “Không phải.”

Cô tham gia chiến đội AIM, lý do lớn nhất là bởi vì Phù Âm. Sau khi cô xem biểu hiện của chiến đội tại trận dự tuyển, cô cực kỳ thưởng thức vị tuyển thủ nữ tên Phù Âm này, lại thêm việc sau khi tiến hành phân tích số liệu của chiến đội AIM, cô cho rằng, chiến đội này hoàn toàn có tiềm lực trở thành quán quân, vậy nên mới quyết định ứng tuyển làm quản lý của họ.

Cô thậm chí còn không biết huấn luyện viên của chiến đội AIM chính là Tiêu Minh Hiên.

Hóa ra đây chỉ là một sự trùng hợp.

Tần Như hiển nhiên không hề muốn nghĩ lại chuyện trước kia, Tiêu Minh Hiên cũng rất thông minh không nhắc lại. Bắt đầu từ hôm đó trở đi, Tần Như đã trở thành quản lý của AIM kiêm chuyên viên phân tích số liệu. Trước mỗi trận đấu cô đều sẽ cung cấp số liệu chi tiết của đối thủ, và sau trận đấu, cô cũng sẽ đưa ra phân tích số liệu biểu hiện trong trận của từng đội viên, tạo thành bảng biểu, giao lại cho Tiêu Minh Hiên.

Bảng biểu do Tần Như làm luôn rất rõ ràng chi tiết, có thể khiến bất kỳ ai nhìn vào đều nhận ra được sự tiến bộ và thiếu sót của toàn đội, thực sự vô cùng có ích cho Tiêu Minh Hiên. Thế nhưng mỗi lần anh muốn tìm cơ hội cảm ơn cô, Tần Như đều rất bình tĩnh đáp: “Đây là việc tôi nên làm, huấn luyện viên không cần khách khí.”

Giữa bọn họ tựa như chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường, vì một mục tiêu mà cùng nhau cố gắng.

Trừ những điều này ra, hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm cá nhân nào.

Mọi thành viên trong AIM cùng nhau hợp sức với tư cách quán quân khu Đông tiến vào trận lập hậu, một đường gian khó, cuối cùng đánh bại Long Tộc giành lấy giải quán quân của KPL mùa thu.

Vào khoảnh khắc nâng cúp trên sân khấu, Tiêu Minh Hiên thậm chí thiếu chút nữa đã xúc động đến chảy nước mắt.

Năm đó anh vì theo đuổi giải quán quân này mà lơ là người anh yêu nhất, vào ngày sinh nhật Tần Như anh đã cho cô leo cây, cả một tháng không thèm liên lạc với cô, đem toàn bộ tinh thần tập trung vào việc huấn luyện, nhưng cuối cùng, anh lại chẳng thể giành được giải quán quân, cũng mất đi cô.

Hiện tại, tâm nguyện thời niên thiếu đã thành hiện thực, nhưng người đã rời đi, anh còn có thể giữ lại chứ?

Buổi tối hôm đó, Tiêu Minh Hiên chủ động làm chủ mời cả đội ra ngoài ăn tiệc, hơn nữa còn cho phép chơi thâu đêm. Không khí trong phòng bao karaoke vô cùng náo nhiệt, các đội viên chơi trò nói thật và mạo hiểm, lúc đến lượt Tiêu Minh Hiên, anh xoay bảng, tấm bảng xoay một hồi kim chỉ dừng vào chỗ “Nói thật”.

Phù Âm lập tức giơ tay hỏi: “Minh thần có người mình thích rồi chứ?”

Con bé này rất nhạy cảm, lại thêm biết được một số tin tức từ phía Thời Việt, tô hiển nhiên đã nhìn ra quan hệ giữa Tiêu Minh Hiên và Tần Như.

Tiêu Minh Hiên mỉm cười: “Có.”

Đáp án vừa nói ra, cả phòng nháy mắt vang lên tiếng reo hò, Diệp Phong rất nhanh giơ tay hỏi tiếp: “Người huấn luyện viên thích là ai? Là người tụi em quen sao?”

Ánh mắt Tiêu Minh Hiên nhìn về phía Tần Như, cô đang ngồi trong góc uống rượu, thần sắc bình tĩnh không qua tâm, giống như tất cả chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với cô cả. Còn nhớ thời đại học, có một lần tại tiệc sinh nhật của Tần Như, anh làm chủ gọi tất cả bạn học cùng đi hát karaoke, cũng chơi trò nói thật và mạo hiểm, anh bị trúng mạo hiểm, bạn học liền cùng nhau hò reo, bắt anh tìm một cô gái để hôn, anh liền ở trước mặt mọi người trực tiếp ôm lấy Tần Như, mạnh mẽ hôn cô. 

Tiếng reo hò lúc đó tựa như vẫn còn vang lên bên tai, Tần Như khi đó, trên mặt cố ý tỏ vẻ bình tĩnh, thế nhưng đôi tai đỏ chói đang bán đứng cô, sau đó cô liền mượn cớ đi vệ sinh, Tiêu Minh Hiên đi theo sau lưng cô, mỉm cười nói: “Đừng có ngại thế chứ, mọi người đều biết anh là bạn trai em mà, anh hôn em, là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, lẽ nào em muốn anh ở trước mặt em hôn người khác?”

Tần Như bình tĩnh đáp: “Em không thích phòng karaoke, và trò chơi mạo hiểm nói thật này thực sự quá vô nghĩa.”

Tiêu Minh Hiên đáp: “Nhưng cũng có lúc, mọi người dựa vào trò chơi này mới có thể cổ vũ bản thân nói ra điều mình muốn. Lúc nãy mọi người ở đó đều không có ác ý, em đừng để trong lòng. Nếu như em không thích náo nhiệt, anh cùng em đi dạo một lúc nhé?”

Trên con đường về đêm, hai người tay trong tay dạo bộ, lúc đó anh vẫn cho rằng họ có thể như thế này cả đời.

Hiện tại, cảnh tượng quen thuộc, vẫn là trò chơi mạo hiểm nói thật quen thuộc, Tiêu Minh Hiên lại không biết nên nói gì cho phải.

Anh vẫn còn thích cô, cũng chưa từng nghĩ từ bỏ cô, nhưng anh biết Tần Như lại hoàn toàn không có ý muốn nhắc lại chuyện cũ, thái độ của cô đối với anh so với năm đó còn lạnh nhạt hơn. Nếu như anh đột nhiên nói người anh thích là Tần Như, chắc chắn các đội viên sẽ không tha cho cô nhỉ?

Tiêu Minh Hiên hít sâu một hơi, nở nụ cười mỉm nói: “Diệp Phong cậu đừng có nhiều chuyện như vậy, câu hỏi này tôi từ chối trả lời.”

Lúc này đừng nói là Diệp Phong, đến cả Lục Thanh Vũ cũng chạy đến “góp vui”: “Người anh thích là người tụi em quen biết hay không, câu này rất khó trả lời sao? Vậy chắc chắn là người bọn em quen rồi, nếu người anh thích không phải người trong giới, anh rõ ràng có thể trực tiếp nói ra mà.”

Thời Nhan ở bên cạnh cũng dùng sức gật đầu: “Sư phụ nói rất có đạo lý nha! Minh thần nhanh nói là ai đi? Nữ MC sao? Hay là chị gái streamer nào đó?”

Tiêu Minh Hiên dứt khoát uống một ly rượu, đáp: “Anh tự phạt một ly, mấy đứa tha anh lần này nhé.”

Bình thường hiếm khi có cơ hội bắt nạt huấn luyện viên, hôm nay cơ hội dâng tới tận miệng, mọi người đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho anh, dưới sự oanh tạc của mọi người, Tiêu Minh Hiên một hơi uống sạch năm cốc rượu, lúc này mới xem như thoát thân ra được.

Tiếp sau đó, đến lượt của Tần Như, cô xoay bản rút trúng cũng là nói thật.

Diệp Phong vô tâm vô phế lập tức giơ tay hỏi: “Chị Như có người mình thích chưa?”

Tần Như rất bình tĩnh đáp lại: “Chưa có.”

Cô bình thường ở trong đội cũng không thích đùa giỡn, luôn là dáng vẻ lạnh lùng cao lãnh, các đội viên khác cũng không dám đùa giỡn quá đáng, rất nhanh đã để cô qua thử thách. Ánh mắt của Thời Việt liếc nhìn Tiêu Minh Hiên, tựa như muốn nói “sư phụ cần cố gắng thêm nữa”, Tiêu Minh Hiên đáp lại bằng nụ cười khổ.

Năm đó anh theo đuổi Tần Như, mất cả một học kỳ, còn phải mượn cớ bệnh nặng mặt dày bám lấy thì cô mới đáp ứng.

Hiện tại, Tần Như đã bị anh làm tổn thương một lần, chắc chắn sẽ không dễ dàng như năm đó, cho dù có dùng chiêu mặt dày bám lấy cũng chẳng có tác dụng, Tiêu Minh hiên cũng không biết bản thân có thể kéo cô trở về bên mình lần nữa hay không, anh chỉ biết là anh cần phải cố gắng hết sức.

Sau khi tiệc mừng công kết thúc, Tiêu Minh Hiên cho cả đội bắt đầu kỳ nghỉ chính thức.

Phần lớn các đội viên đều trở về nhà, nhà của Tần Như ở phía Bắc, chỉ có chuyến bay lúc mười hai giờ đêm. Tiêu Minh Hiên không an tâm, tự mình lái xe đưa cô đến sân bay, Tần Như dự tính sẽ bắt xe cuối cùng cũng không thoát được tính toán của anh, hơn nữa lại thêm Phù Âm ở bên cạnh khuyên cô: “Chị để huấn luyện viên tiễn đi, dù sao anh ấy cũng đang rảnh mà”, Tần Như không thể từ chối được, chỉ có thể ngồi lên xe của anh.

Xe của anh là chiếc Audi màu đen*, Tần Như biết chiếc xe này có mức giá hơn cả triệu tệ (1 triệu ndt = 3.513.703.118 vnd), nhưng cô không có nói gì cả, đi tới cửa sau tính ngồi hàng sau xe, thế nhưng, Tiêu Minh Hiên lại giành trước một bước chủ động mở cửa ghế phụ lái cho cô, ôn nhu lên tiếng: “Em ngồi đây nhé.” 

* 奔驰E系轿车: nguyên tác là xe này, mị đã dò trên bác google nó là Audi thì phải, mị không rành mấy này lắm.

Tần Như ngẩng đầu nhìn về phía anh, đối diện với ánh mắt mang ý cười của anh, anh nói tiếp: “Như vậy dễ nói chuyện hơn.”

Tần Như gật đầu, nghiêng người ngồi vào ghế phụ lái, Tiêu Minh Hiên giúp cô thắt dây an toàn rồi mới trở về ngồi vào vị trí lái, lúc khởi động xe anh còn mở cả radio, là một bài đệm piano rất êm tai — là khúc piano mà Tần Như từng rất thích nghe.

Giai điệu quen thuộc khiến khuôn mặt Tần Như khẽ thay đổi, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, xem như không có gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm chủ đề rồi lên tiếng: “Đây là xe anh tự mua sao?”

Tiêu Minh Hiên giải thích: “Mấy năm trước làm ăn kiếm được chút tiền, sinh nhật năm ngoái tự mua một chiếc làm quà tặng bản thân, anh bình thường cũng rất ít lái, vẫn luôn để trong nhà xe, vị trí phụ lái này, em xem như là người đầu tiên ngồi đấy.”

Tần Như không hiểu ý trong lời nói của anh, thế nên cô vẫn giữ vẻ trầm mặc.

Tiêu Minh Hiên quay đầu sang nhìn cô, thấp giọng nói: “Tiểu Như, lúc chơi trò nói thật mạo hiểm trong phòng karaoke, anh nói anh có người mình thích rồi, em có muốn biết là ai không?”

Tần Như nhàn nhạt đáp lại: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?”

Tiêu Minh Hiên nhìn cô, ánh mắt không kiềm chế mà toát ra sự ôn nhu: “Sao có thể không liên quan đến em được? Người anh thích, chính là em.”

Tần Như: “…………”

Cô không ngờ Tiêu Minh Hiên lại nói ra lời này. Hai người vốn đã chia tay nhiều năm như vậy, anh ta sớm nên quên cô rồi mới phải? Dù sao anh ta cũng vì chơi game mà đến cả sinh nhật bạn gái cũng cho để người ta leo cây, cô nhận được lời mời tham gia nghiên cứu sinh muốn mời anh ta đi ăn một bữa cũng không tìm được người, trong thế giới của anh ta chỉ có thi đấu, quán quân, làm gì có bạn gái chứ? Người đó quan trọng sao?

Chuyện đã đến như vậy, anh ta hiện tại còn nói thích cô, Tần Như chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngón tay đặt bên người khẽ nắm lại, Tần Như quay đầu nhìn về Tiêu Minh Hiên, bình tĩnh đáp lại: “Hiện tại nói những việc này, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Mặt của Tiêu Minh Hiên thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, khẽ đưa tay lên xoa mũi đáp: “Xin lỗi, anh vẫn luôn thiếu em một câu xin lỗi, năm đó là anh không hiểu chuyện, luôn tự cho là đúng, ngó lơ cảm xúc của em. Nhưng mà, lời anh nói hôm nay đều là thật lòng, mấy năm nay anh chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai, bởi vì trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ em, cũng không thể quên được em.”

Tần Như khẽ cười ra tiếng: “Nhân cách tình thánh không hợp với anh đâu, chuyện đã qua, đừng nên nhắc lại nữa. Tôi đã quên rồi.”

Tiêu Minh Hiên nghiêm túc nhìn cô: “Vậy em vì sao lại đột nhiên đến chiến đội của anh làm quản lý? Còn trở thành chuyên gia phân tích số liệu game nữa? Anh nhớ rõ trước đây em vô cùng ghét con trai chơi game, những điều này, lẽ nào một chút nguyên nhân cũng không phải từ anh mà ra?”

Tần Như bình thản đáp: “Đúng là một phần nguyên nhân là đến từ anh. Con trai các anh chơi game đến mức quên cả bạn gái, tôi cũng muốn biết game rốt cuộc có sức thu hút tới mức nào, để các anh trầm mê đến thế, vậy nên tôi mới quyết định tìm hiểu về game. Sau đó tôi dần có sự thay đổi quan niệm đối với tuyển thủ game, tôi đã xem trận đấu của chiến đội Mục Tiêu, biết được nữ tuyển thủ Phù Âm, tôi rất tán thưởng thái độ nghiêm túc và tự tin của cô bé, lại nghe nói chiến đội đang tuyển quản lý, tôi liền thử xem sao. Lúc đó tôi không hề biết anh chính là huấn luyện viên tại đây. Có thể nói, tôi vì anh mà tiếp cận giới game, nhưng tôi tới chiến đội Mục Tiêu làm quản lý, là bởi vì Phù Âm, không có chút quan hệ nào với anh cả.”

Tiêu Minh Hiên nghe cô đáp lại một cách bình tĩnh như vậy, không khỏi cười khổ: “Nhưng em không cảm thấy rằng, chúng ta có thể gặp lại nhau như vậy, phải chăng là vì vẫn chưa hết duyên?”

Tần Như đáp: “Tôi không tin duyên phận, tôi chỉ biết rằng, anh và tôi hữu duyên vô phận.”

Tiêu Minh Hiên khẽ thở dài, mềm giọng đáp: “Không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Anh biết năm đó anh chưa đủ chín chắn, nhưng hiện tại anh không giống như vậy, anh có đủ năng lực bảo vệ em, không để em gặp bất kỳ ủy khuất nào.”

Tần Như khẽ mỉm cười, đáp: “Đáng tiếc, tôi không muốn phạm phải cùng một sai lầm lần thứ hai.”

Tiêu Minh Hiên nhìn thấy thần sắc kiên định của cô, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Khi bị ai đó làm tổn thương, hoàn toàn thất vọng với ai đó, và khi người đó lần nữa xuất hiện cầu xin sự tha thứ, phần lớn đều sẽ không chút động lòng mà từ chối, giống như việc bị rắn cắn trong rừng, bạn chắc chắn sẽ không muốn đi qua khu rừng đó lần nữa.

Lời từ chối của Tần Như đều nằm trong dự liệu, nhưng Tiêu Minh Hiên không hề muốn bỏ cuộc. Chỉ là muốn kéo lại đoạn tình cảm này không dễ chút nào, anh không thể tiến công quá nhanh. Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Hiên bèn không nói nhiều nữa, một đường yên tĩnh đưa Tần Như đến sân bay.

Lúc tiễn cô đến cổng kiểm tra an ninh, mắt thấy cô sắp tiến vào dòng người đông đúc kia, Tiêu Minh Hiên đột nhiên cúi xuống bên tai cô thì thầm: “Tiểu Như, anh yêu em, lời này là thật lòng. Không cần biết em nghĩ ra sao về anh, anh sẽ không bỏ cuộc.”

Sống lưng của Tần Như nháy mắt cứng ngắc, lúc quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt của Tiêu Minh Hiên. Trong mắt người đàn ông mang theo ý cười, còn có sự ôn nhu khó mà giấu được, anh nhìn cô chăm chú như vậy, tựa như thế giới của anh chỉ có một mình cô.

Người xung quanh cứ tấp nập tới lui, tiếng ồn bên tai cứ thể trở nên mờ nhạt, bên tai chỉ còn vang vọng câu nói vừa rồi anh phát ra: Anh yêu em.

Trước đây, Tiêu Minh Hiên mỗi lần bày tỏ tình cảm chỉ nói “Tiểu Như anh rất thích em”, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói “Anh yêu em”.

Thích và yêu không giống nhau, thích một người có thể sẽ không cùng đối phương đi đến cuối cùng, đặc biệt là yêu đương tuổi thanh xuân, rất nhiều người không hề lấy việc kết hôn làm mục đích để bắt đầu mối quan hệ, chỉ là cảm thấy có hảo cảm với đối phương nên quyết định ở bên nhau thử xem. Nhưng mà, yêu một người, sẽ dùng tất cả sự nỗ lực của bản thân để khiến đối phương hạnh phúc.

Anh thực sự yêu cô sao? Cô có thể khiến trái tim đã sớm chết lặng của mình lần nữa rạo rực vì anh chứ?

Lúc đầu quyết định đồng ý ở bên anh, chỉ là vì bị cảm động bởi sự nhiệt tình và cố chấp của anh, hai người hẹn hò được 4 năm, cuối cùng cô lại bị anh làm cho thất vọng mà lặng lẽ rời đi. Một mình xách theo hành lý rời khỏi trường học vào ngày mưa vô cùng lớn, cô không che ô, nước chảy trên mặt cũng không biết là nước mưa hay nước mắt, cô từng thích anh như vậy, từng nguyện ý vì anh ở lại Thượng Hải, thế nhưng cuối cùng chỉ đổi lại từng lần bị bỏ rơi và làm ngơ.

Tần Như khẽ nhắm mắt, cường ngạnh nhịn lại cảm giác chua xót nơi khóe mắt, không nói bất kỳ lời nào mà trực tiếp xoay người đi về phía cổng an ninh.

Cô không biết rằng, Tiêu Minh Hiên vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cô, trong ánh mắt ấm áp dần hiện lên sự kiên định.

Người con gái anh yêu, nhiều năm thả hồn theo giấc mơ, cuối cùng lại không thể quên được cô, nếu ông trời đã đưa cô trở lại bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay lần nữa.
  1. Nhẫn cầu hôn
Cả một kỳ nghỉ, Tần Như luôn bị người nhà hối thúc kết hôn, cô đã 30 tuổi rồi, lại là một nữ tiến sĩ hiếm có khó tìm, hơn nữa tính cách của cô lại cực kỳ lạnh nhạt, bố mẹ cô vì thế mà rầu tới mức bạc cả đầu, luôn cảm thấy con gái mình gả không được.

(Trans: Ở đây mình nói một chút, mình thực sự không ủng hộ việc chỉ vì đến tuổi mà bắt lấy chồng….)

Tần Như ngược lại chẳng bận tâm chút nào, cô nếu như không kết hôn thì cả đời độc thân cũng được. Nếu như đã muốn kết hôn, cũng phải kết hôn với người cô thích. Thời đại học cô đúng là rất thích Tiêu Minh Hiên, nhưng cái loại cảm xúc đó đã sớm phai nhạt rồi, những năm gần đây cô luôn chuyên tâm vào việc học, lại không có người đàn ông nào đủ để lọt vào tầm mắt cô. Cô đối với việc kết hôn không hề có chút lòng tin nào, luôn cảm thấy đàn ông đều là cái dạng lúc theo đuổi thì lời ngon tiếng ngọt, ở bên nhau rồi thì ngó lơ không thèm đếm xỉa.

Chỉ là, bố mẹ thực sự rất bận tâm đến chuyện kết hôn của cô, bố cô lại có bệnh cao huyết áp, cô không dám khiến ông tức giận, bị hối thúc mãi cô bèn tìm lời biện minh: “Thực ra có một người đàn ông không tệ đang theo đuổi con, con cảm thấy anh ta rất được, nhưng chuyện hôn nhân đại sự không nên gấp gáp, con muốn chậm rãi tiếp xúc xem sao, bọn con hiện đang hẹn hò.”

Cái lý do này có thể khiến bố mẹ cô tạm thời yên tâm hơn, không hối cô đi xem mắt nữa.

Sau khi mùa giải mới bắt đầu, Tần Như trở về căn cứ ở Thượng Hải, Tiêu Minh Hiên ngoài mặt vẫn duy trì mối quan hệ đồng đội như thường, nhưng lại âm thầm quan tâm chăm sóc cô. Mỗi buổi tối, anh luôn sẽ đưa đến phòng cô một ly sữa ấm, có lúc sẽ tự mình mang lên, có lúc thì nhờ Phù Âm, bởi vì cô có thói quen uống sữa buổi tối, anh vẫn luôn nhớ rõ. Cô bình thường không ăn quà vặt, nhưng bên người luôn chuẩn bị sẵn một hủ mơ chua, mỗi lần ăn gần hết, Tiêu Minh Hiên luôn chủ động đi mua cho cô, giống như hồi còn ở đại học vậy.

Có một lần chiến đội mở cuộc họp vào buổi sáng, Tần Như vắng mặt, lý do là cơ thể không khỏe, các đội viên rất quan tâm cô nên vừa họp xong liền đến thăm. Tiêu Minh Hiên là người cuối cùng bước vào phòng, trên tay bưng một chén nước nhìn rất giống thuốc đông y, mọi người còn cho rằng huấn luyện viên mang thuốc cho chị Như, nhưng Tần Như vừa nhìn liền biết, đây là trà nóng nấu bằng đường đỏ cùng gừng sống.

Phù Âm rất nhanh trí chạy về phòng huấn luyện, trả lại không gian riêng tư cho hai người. Tiêu Minh Hiên ngồi bên giường, bưng chén nước đưa tới bên miệng cô, nhẹ giọng nói: “Uống một chút nhé, như vậy cơ thể sẽ thoải mái hơn một chút.”

Cô mỗi lần đến kỳ sinh lý đều sẽ đau cực kỳ, uống trà nóng sẽ giúp cô đỡ hơn rất nhiều, không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Tần Như ngượng ngập uống hết nước đường, Tiêu Minh Hiên liền giúp cô đắp lại chăn, rồi nói: “Hôm nay em nằm trên giường nghỉ ngơi đi, chuyện của chiến đội có anh lo rồi.”

Nhìn dáng vẻ ôn nhu của anh, trong lòng Tần Như đột nhiên có chút không xác định.

Lẽ nào anh nói yêu cô, là thật sao? Nếu không, sao đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ rõ những thói quen nhỏ của cô?

Thành tích của chiến đội AIM ở mùa giải mới vẫn rất tốt, Tần Như vẫn nghiêm túc làm tốt công tác phân tích và quản lý đội, nhưng cô không nghĩ rằng, trong thời gian mùa giải diễn ra, bố mẹ cô đột nhiên đến căn cứ thăm ban, lấy lý do là không yên tâm con gái, các đội viên đối với bố mẹ chị Như vô cùng nhiệt tình, còn giữ họ lại ăn bữa tối.

Sau khi dùng cơm xong, mẹ Tần Như khẽ kéo tay Phù Âm hỏi: “Tiểu Như nhà dì nói, có một người đàn ông đang theo đuổi con bé, là thật sao con?”

Phù Âm không biết đáp thế nào, chỉ có thể qua loa đáp lại: “Chị Như rất ít tâm sự chuyện riêng với bọn con, con cũng không rõ nữa ạ.”

Bố mẹ lần này đến Thượng Hải, ngoài mặt là đến thăm con gái, nhưng thực ra là không yên tâm cô, muốn tận mắt nhìn thấy người đàn ông “cảm thấy không tệ, cần chậm rãi tìm hiểu” mà cô đã nói, dù sao con gái cũng đã 30 tuổi rồi, nếu cứ tiếp tục chậm rãi tìm hiểu, thời gian không thể đợi người.

Tần Như biết ý của bố mẹ, nháy mắt cảm thấy đau đầu vô cùng.

Trong kỳ nghỉ cô vì không muốn bố mẹ lo lắng, mới tìm bừa một cái cớ nói bản thân đã có đối tượng hẹn hò, kết quả bố mẹ hiện tại tự đến kiểm chứng, cô thực sự tiến thoái lưỡng nan, đi đâu để tìm người giả làm bạn trai đây?

Đang lúc phát rầu, cửa phòng đột nhiên bị Tiêu Minh Hiên đẩy ra, trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười mỉm, ánh mắt ấm áp nhìn cô: “Em không cần rầu rĩ như vậy, người có thể giả làm bạn trai ở ngay trước mặt em đây, anh có thể phối hợp diễn cùng em, để bố mẹ em không hối em nữa.”

Tần Như ngẩn ra: “Anh làm sao biết được?”

Tiêu Minh Hiên đáp: “Dì vừa tìm anh hỏi han, nói Tiểu Như rốt cuộc có bạn trai chưa, anh vừa nghe liền đoán ra ngay. Thực ra anh cũng giống em, mỗi lần về nhà đều bị bố mẹ hối thúc đi xem mắt, anh cũng nói với họ, anh đã có người mình thích rồi, lúc đó mới xem như qua được ải. Điểm này, xem như chúng ta đồng bệnh tương liên đi.”

Dù sao tuổi tác của hai người cũng không còn nhỏ, bố mẹ lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Tần Như vẫn còn đang do dự, Tiêu Minh Hiên nói tiếp: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là diễn kịch trước mặt người lớn thôi, anh sẽ không ép em làm bạn gái anh đâu, chúng ta chỉ là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, em có thể chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào.”

Dù sao bố mẹ cũng chỉ ở Thượng Hải 3 ngày, thực sự không thể khiến bố cô tức giận mà tăng huyết áp được. Tần Như bèn tạm thời đáp ứng để Tiêu Minh Hiên cùng mình diễn xong vở kịch này, ngày hôm sau, Tiêu Minh Hiên dẫn theo Tần Như cùng bố mẹ cô đi ăn, mỉm cười giới thiệu bản thân là bạn trai của Tần Như.

Mẹ Tần Như hiển nhiên là rất thích anh, Tiêu Minh Hiên còn tự mình lái xe dẫn hai vợ chồng già tham quan mấy địa điểm nổi danh tại Thượng Hải, còn cực kỳ ôn nhu săn sóc Tần Như. Dáng vẻ hai người cũng rất ngọt ngào, lúc dạo phố, Tiêu Minh Hiên còn chủ động nắm tay cô.

Bị ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy, trong lòng Tần Như cảm thấy kỳ lạ, nhưng bởi vì bố mẹ còn ở đó, vì để hoàn tất vở kịch này, cô chỉ có thể nắm lại tay của Tiêu Minh Hiên, giả vờ rằng tình cảm của hai người rất tốt.

Ba ngày trôi qua mà như cả năm, xem như giấu được bố mẹ cho đến ngày họ trở về, Tiêu Minh Hiên và Tần Như cùng nhau tiễn hai người ra sân bay.

Mẹ Tần Như không ngừng dặn dò hai người cần quan tâm nhau, cần phải trân trọng đoạn tình cảm này, còn khen Tiêu Minh Hiên là người đàn ông tốt, khuyên con gái đừng bỏ lỡ. Tần Như ngoài mặt đáp ứng, đợi bố mẹ tiến vào cổng an ninh, cô mới xem như an tâm.

Phát giác bản thân vẫn còn nắm tay Tiêu Minh Hiên, Tần Như lập tức rút tay về, lên tiếng: “Cảm ơn, thời gian chắc là bố mẹ tôi sẽ không hối thúc tôi nữa.”

Tiêu Minh Hiên mỉm cười, đáp lại: “Không cần khách khí, em biết mà, thực ra anh có lòng riêng, muốn kịch giả tình thật, thực sự trở thành bạn trai của em.”

Anh cũng quá thẳng thắn rồi, nhưng anh nói như vậy, Tần Như ngược lại không thể ghét anh được.

Cũng may là Tiêu Minh Hiên thực sự rất săn sóc không có ở trước mặt các đội viên làm ra bất kỳ động tác thân mật nào, họ chỉ diễn kịch sau khi rời khỏi căn cứ, ở trước mặt bố mẹ Tần Như, vậy nên, ngoài Thời Việt và Phù Âm ra, tất cả các đội viên còn lại hoàn toàn không biết quan hệ của hai người, Tần Như ở trong đội cũng không cần quá ngượng ngùng.

Thời gian cứ thế trôi qua, chiến đội AIM lần nữa giành được cúp quán quân.

Sau đó Thời Việt và Phù Âm cùng nhau tuyên bố rời đội, hai người tiếp tục hoàn thành việc học.

Tần Như vốn cũng muốn rời đi, cô tới đội là vì rất thưởng thức tài năng của Phù Âm, nếu Phù Âm đã rời đội, cô cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại. Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ không nỡ của nhóm người mới trong huấn luyện doanh, lại thêm Thanh Vũ, Diệp Phong và Tiểu Nguyên cùng nhau khuyên cô, Tần Như cuối cùng vẫn mềm lòng ở lại.

Có thể nguyên nhân một phần xuất phát từ Tiêu Minh Hiên.

Bởi vì, khi cô đưa ra yêu cầu từ chức, anh rất nghiêm túc nói: “Anh không muốn miễn cưỡng giữ em lại, nhưng anh thực sự hi vọng có thể giữ em ở lại, không phải vì anh, mà là vì toàn thể câu lạc bộ game AIM này, vì những tuyển thủ nghiêm túc nỗ lực kia. Bọn họ đều rất kính trọng em, thiếu nhà phân tích số liệu như em, chiến đội của bọn anh xem như mất đi cánh tay đắc lực rồi.”

Nói theo khía cạnh chiến đội, Tần Như chính là cánh tay đắc lực của đội ngũ. Còn xét về mặt tình cảm, Tần Như là người con gái anh yêu sâu đậm. Cả việc công lẫn việc tư, anh đều không muốn cô rời đi.

Tần Như suy nghĩ kỹ lưỡng sau một đêm, cuối cùng thu hồi thư từ chức của mình.

Lúc đầu cô không hiểu được tâm lý của tuyển thủ game, luôn cảm thấy chơi game không thể xem là nghề nghiệp, nhưng sau khi tiếp xúc với giới game thủ, đảm nhận vai trò quản lý chiến đội AIM, cô thực sự càng lúc càng khâm phục những người trẻ tuổi này, vì cái gọi là giấc mộng quán quân, có thể giao ra cả những năm tháng tươi đẹp nhất, ai cũng không biết cuối cùng bản thân có thể nhận được thành tích gì, nhưng mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, nỗ lực, thắng trận đấu sẽ kích động ôm lấy đồng đội, hô to chúng ta thật giỏi, thua trận thì cố nhịn không rơi nước mắt, trở về căn cứ nghiêm túc xem lại video nghiên cứu sai lầm. Tuổi bọn họ còn trẻ, nhưng lại chịu đựng áp lực tâm lý vô cùng lớn, mỗi bước đi đều rất gian nan, rất kiên định.

Cô đã hiểu hơn một chút vì sao Tiêu Minh Hiên lúc đầu lại chọn lựa trở thành tuyển thủ game rồi, đây đúng thực là một sân khấu nhiệt huyết.

Mà cô cũng từ một người chia tay bạn trai vì lý do chơi game, cũng trở thành nhà phân tích số liệu game chuyên nghiệp.

Lúc đầu quyết định chia tay, thực ra cô cũng có chút kích động, cô không hề cho Tiêu Minh Hiên bất kỳ cơ hội giải thích nào, luôn cho rằng anh không để ý đến cô, kéo tất cả liên hệ của anh vào danh sách đen, một thân một mình đi đến Bắc Kinh. Nhưng nếu như không để ý, vì sao anh đến hiện tại vẫn nhớ rõ những thói quen nhỏ của cô chứ?

Tần Như ở lại, mọi người đều rất vui vẻ. Đặc biệt là Tiêu Minh Hiên, kích động đến mức làm chủ đãi cả đội ăn tiệc lớn.

Trên bàn tiệc, tâm tình Tiêu Minh Hiên rất tốt uống hết mấy chai bia.

Tửu lượng của anh không tốt, cứ thế mà uống say, phải nhờ Diệp Phong cõng về căn cứ. Tần Như vẫn nhớ anh trước kia cũng từng uống say, khó chịu đến mức ôm đầu lăn vòng, Tần Như vẫn không yên tâm, thế là nấu một chén canh giải rượu mang sang.

Lúc đó Diệp Phong, Lục Thanh Vũ, Lưu Tư Nguyên đều đang ở ký túc, còn có vài cậu nhóc bên huấn luyện doanh. Chị Như đưa canh tới, mọi người đều tự giác rời khỏi vị trí. Kết quả, Tần Như vừa đưa chén canh tới bên miệng anh, Tiêu Minh Hiên đột nhiên bắt lấy tay cô, từng câu từng chữ nói: “Tiểu Như, em chịu ở lại, anh thực sự rất vui, rất rất vui….”

Tần Như phát giác không đúng, vội vàng đứng dậy rời đi, thế nhưng, Tiêu Minh Hiên đột nhiên dùng lực kéo cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.

Người xung quanh lập tức ngẩn ra, Lưu Tư Nguyên hoàn toàn trưng ra bộ mặt ngơ ngác “Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang xem gì thế này”, Diệp Phong bên này thì kích động như khám phá được vùng đất mới, hận không thể lấy điện thoại ra ghi hình lại, Lục Thanh Vũ cười cười sờ mũi, dùng người che lại cảnh tượng trước mặt tụi nhỏ: “Phi lễ chớ nhìn! Nhanh ra ngoài đi.”

Tần Như dùng sức tránh né, nhưng người say rượu sức lực vô cùng lớn, căn bản tránh không được, Tiêu Minh Hiên sau khi hôn đã đời xong rồi, còn ôn nhu ôm lấy cô nói: “Anh yêu em, Tiểu Như, anh muốn em có thể ở bên cạnh cả đời này.”

Tần Như ngại ngùng quay đầu lại muốn giải thích với mọi người, lại phát hiện….

Đám nhóc tuyển thủ game, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã chạy mất dạng, tốc độ chân có thể sánh ngang với tốc độ tay!

Cô thực sự muốn vả cho Tiêu Minh Hiên một cái, nhưng lúc sau lại phát hiện, tên khốn này đã ngủ say mất tiêu rồi, còn rất vui vẻ mà ngáy thêm vài tiếng?

Tần Như đen mặt trở về ký túc, hận không thể thu thập hành lý nhanh chóng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Hiên vừa thức dậy thì thấy không khí cả đội có gì đó không đúng, tất cả đội viên đều nhìn anh với con mắt ám muội, Lục Thanh Vũ còn trưng ra cái nụ cười hồ lý, Diệp Phong thì trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Huấn luyện viên, hóa ra người anh thích là chị Như! Khó trách lần nói thật mạo hiểm đó anh không dám trả lời. Nhưng mà sau khi anh say thực sự quá gan rồi, thế mà dám hôn chị ấy trước mặt mọi người, chị Như không có đấm anh cái nào sao?”

Não Tiêu Minh Hiên “Ầm” một tiếng, trong lòng thốt lên: Tiêu đời!

Anh uống say như chết, làm sao biết được bản thân lại tự tìm được chết theo cách này.

Tiêu Minh Hiên vội vàng trở về ký túc lấy đồ rồi chạy thẳng lên tầng 3, Tần Như vốn cho rằng anh đến xin lỗi, còn lạnh mặt nói: “Không cần xin lỗi, tôi biết anh uống say ý thức không rõ ràng, nhưng mà, anh ở trước mặt toàn đội làm chuyện như vậy, tôi sau này rất khó có thể tiếp tục ở lại đây, tôi cảm thấy mình vẫn nên từ chức thì hơn.”

Cô đã thu dọn xong hành lý, Tiêu Minh Hiên vội vàng cản cô lại, đưa đến trước mặt cô một chiếc hộp tinh xảo.

Tần Như ngẩn ra: “Làm gì?”

Tiêu Minh Hiên thấp giọng nói: “Anh không phải đến xin lỗi, anh chỉ muốn đưa cái này cho em, em mở ra trước đi.”

Tần Như mở chiếc hộp ra, phát hiện bên trong chính là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Cô theo phản xạ trả lại cho anh, nhưng Tiêu Minh Hiên nắm chặt tay cô, đặt chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay cô, anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Tiểu Như, chiếc nhẫn này là 5 năm trước anh mua, lúc đó anh cùng vài người anh em tham gia trận đấu thành phố, lấy được giải quán quân. Thời gian đó anh luôn liều mạng huấn luyện, chuẩn bị cho giải đấu, chính là vì muốn lấy tiền thưởng quán quân giải thành phố, mua cho em một chiếc nhẫn kim cương.”

Ánh mắt Tiêu Minh Hiên không thể nào ấm áp hơn nữa, giống như đang nhớ lại chuyện năm đó: “Anh thực ra sớm đã nghĩ đến chuyện ở bên em thật lâu thật lâu, cũng muốn sau khi tốt nghiệp lập tức cầu hôn em, nhưng lúc đó anh vẫn còn là sinh viên, không có thu nhập cá nhân, nếu dùng tiền bố mẹ mua nhẫn cho em thì sẽ khiến anh cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh đem toàn bộ số tiền làm thêm trong 4 năm đại học, còn có tiền thưởng giải thành phố gộp lại, mua cho em một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp, đáng tiếc lúc trở về trường em đã rời đi.”

Tiêu Minh Hiên nghĩ đến lúc nhận được tin nhắn chia tay kia, còn có dáng vẻ điên cuồng của anh chạy quanh sân trường tìm bóng dáng cô, nhịn không được thở ra, thấp giọng nói tiếp: “Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ, lại không nghĩ rằng bản thân bỏ qua cảm xúc của em. Thực sự lúc đó áp lực của anh rất lớn, những người anh em trong đội xem anh như đội trưởng, anh cần phải vì họ mà đảm đương trách nhiệm. Nhưng không cần biết là lý do gì, không nhận điện thoại của em, quên sinh nhật của em, khiến em hiểu lầm là anh không quan tâm em, đây đều là lỗi của anh. Chiếc nhẫn này anh luôn giữ bên người, bởi vì, người con gái anh muốn xỏ chiếc nhẫn này vào tay, chỉ có một mình em.”

Tần Như nhìn chiếc nhẫn năm năm trước đã mua, nghe lời giải thích từ anh, khóe mắt đột nhiên cảm thấy chua xót.

Năm đó, không chỉ mình anh không đủ chín chắn, cô thực ra cũng như vậy, rời đi kiên quyết như vậy, không cho anh bất cứ cơ hội giải thích nào, thậm chí triệt để biến mất trong thế giới của anh. Cô cho rằng anh không yêu cô, lại không biết rằng, anh sớm đã chuẩn bị chiếc nhẫn này vì cô.

Hai người không chín chắn, khiến cho một đoạn tình cảm vẽ ra một kết cục không hề viên mãn.

Nếu như lúc đầu cô không quá cao ngạo, mà anh không quá vô tâm, làm lơ cảm xúc của cô, bọn họ cũng không tới mức xa cách năm năm.

Tần Như không biết nên nói gì, Tiêu Mình Hiên thấy cô có chút xúc động, lập tức quỳ một gối trước mặt cô, khẽ nắm lấy tay cô: “Tiểu Như, anh lúc trẻ đúng là rất không đáng tin, nhưng anh thực sự nghiêm túc với em, nhiều năm như vậy anh chỉ yêu một mình em, hơn nữa hiện tại, anh hoàn toàn có năng lực mang hạnh phúc đến cho em, em nguyện ý cho anh một cơ hội chứ, để anh chứng minh tâm ý của mình?”

Đối diện với anh mắt nghiêm túc của anh, nghe được thanh âm ấm áp của anh, Tần Như lại lần nữa cảm nhận được cảm giác tim đập hỗn loạn.

Loại cảm giác này, giống như lần đầu tiên anh sốt cao hôn cô vậy, trái tim thình thịch đập vang, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô bắt buộc phải thừa nhận, cô cũng không cách nào quên được anh, nếu không cô cũng sẽ nghiêm túc nghiên cứu về game mà anh chơi.

Gương vỡ có thể lành lại sao?

Tần Như không xác định được, nhưng cô biết, ngoài Tiêu Minh Hiên ra, những người đàn ông khác thực sự không thể cho cô cảm giác động lòng này.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tần Như mới giả vờ bình tĩnh nói: “Anh như vậy là xem như cầu hôn sao? Nếu như tôi từ chối thì sao?”

Tiêu Minh Hiên mỉm cười đáp lại: “Dù sao anh đã nhận định em rồi, nếu như em từ chối, ngày mai anh sẽ tới cầu hôn lần nữa.”

Tần Như: “……….”

Ký ức thời đại học đột nhiên quay lại,  anh lần đầu tỏ tình với cô, cô hỏi: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Anh mặt dày đáp lại: “Vậy anh ngày mai sẽ tiếp tục tỏ tình lần nữa.”

Hiện tại vẫn là câu trả lời này.

Khóe miệng Tần Như nhịn không được khẽ nâng lên, đáp lại: “Anh đã 30 tuổi rồi đấy, không biết xấu hổ gì cả.”

Huấn luyện viên phóng khoáng, ôn nhu trong mắt các đội viên, Minh thần truyền kỳ trong mắt các fan, thực ra là một tên mặt dày siêu cấp.

Tuy là lời nói đùa, nhưng thực ra câu nói đó mang đầy ý tứ, ý chính là anh đã chọn cô rồi, không phải cô thì không được sao?

Tần Như khẽ than trong lòng, đáp lại: “Nhẫn em có thể nhận, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu từ việc hẹn hò, chúng ta của hiện tại không còn giống như trước đây, có thể ở bên nhau hay không cần dùng thời gian để chứng minh.”

Tiêu Minh Hiên vui mừng quá đỗi, lập tức đứng dậy, dùng sức ôm cô vào trong lòng, ôn nhu đáp: “Yên tâm, lần này anh tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng.”

Người con gái anh yêu thương nhất, bởi vì trước đây không hiểu chuyện mà đánh mất em, anh làm sao có thể để chuyện ngu ngốc đó xảy ra lần thứ hai?

[Toàn văn hoàn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp