Vụ Án Cuối Cùng

Chương 50


2 năm

trướctiếp


Vụ án cuối cùng

|Tác giả: Trường Sinh Thiên Diệp|

|Biên tập: Vân Phong|

|Thể loại: đam mỹ, phá án, trinh thám, nhẹ nhàng,... |

| Bốn cánh tay ở khu mai táng 13|

Tạ Kỷ Bạch cảm giác có người đang lay cậu, mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Đường Tín đứng bên cạnh mình.

Đường Tín nói: "Ngại quá đã muộn thế này rồi, cám ơn cậu đã chờ tôi, hiện tại chúng ta có thể đi về rồi."

Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, mơ màng chốc lát, mới phát hiện mình trong lúc chờ hắn đã ngủ quên mất.

Cậu nhìn đồng hồ, quả thực đã rất muộn, chủ yếu nhất là Tạ Kỷ Bạch đói bụng muốn chết, cảm giác đói tới mức không còn sức lực.

Tạ Kỷ Bạch đứng lên, nói: "Mau đi thôi."

Hai người tắt đèn rời khỏi cục, Đường Tín vừa đi vừa hỏi: "Đêm nay muốn ăn cái gì? Lúc này siêu thị đều không mở cửa, nhưng may mắn trong nhà còn rất nhiều thứ."

"Tùy tiện ăn cái gì đi, ngày mai còn có kỳ kiểm tra, phải tới cục sớm." Tạ Kỷ Bạch nói.

Lúc về đến nhà, Tạ Kỷ Bạch đi tắm, Đường Tín thay quần áo rồi bắt đầu làm bữa cơm tối đơn giản.

Tạ Kỷ Bạch cảm giác mình rất mệt mỏi, không muốn đứng, liền cởi quần áo ra ngồi trong bồn tắm đánh răng, đem ba chiếc cốc súc miệng của cậu đều bầy trên thành bồn tắm.

"Hiz —— "

Tạ Kỷ Bạch nhịn không được hít một hơi lạnh, cảm giác môi vừa súc miệng liền phát đau, không nhịn được đưa tay sờ sờ bờ môi của mình.

Cậu soi gương, bờ môi hình như có chút sưng, thảo nào mà vừa súc miệng đã thấy sót, nhưng mà nhìn qua cũng không nặng lắm.

Tạ Kỷ Bạch cũng không để ý lắm, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ quái, cậu cũng không ăn cái gì cay nóng, sao lại bị đau môi chứ? Mùa hè cũng không khô ráo, bờ môi cũng không bị nứt.

Nói tóm lại, Tạ Kỷ Bạch nghĩ mãi không ra.

Đường Tín nhìn đồng hồ, tính toán Tạ Kỷ Bạch sắp đi ra, liền đem cơm tối bưng đến bàn, hai món mặn một canh rất đơn giản.

Tạ Kỷ Bạch vừa mở ra cửa phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm, dạ dày rỗng tuếch của cậu lập tức kêu lớn.

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Kiểm tra thi thể thế nào?"

Đường Tín nói: "Không sai biệt lắm so với suy đoán của tôi, Khấu Hâm hẳn là bị dọa, sợ hãi lo lắng quá độ dẫn đến đột tử. Mà con dao gọt trái cây kia có DNA của Hà Phái Hưng, bạn gái Khấu Hâm hẳn là không nói dối."

Tạ Kỷ Bạch nói: "Con số 27 này rốt cuộc đại biểu cái gì? Vì sao Khấu Hâm nhìn thấy con số này sẽ có phản ứng lớn như vậy."

Đường Tín lắc đầu.

Tạ Kỷ Bạch nghĩ mãi không ra, liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Cậu ăn được một nửa, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch đụng vào nhau, Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế?"

"Có sao?"

Đường Tín phản ứng thật sự là bình thản, không hề xấu hổ khi bị nắm thóp, ánh mắt của hắn có chút lưu luyến không thôi rời đi đôi môi Tạ Kỷ Bạch, nói: "Có thể là do tôi hôm nay quá mệt mỏi, đang ngẩn người."

Rất nhanh cơm tối liền kết thúc, Tạ Kỷ Bạch giúp Đường Tín dọn dẹp bát đũa. Xét thấy trước đó lúc Tạ Kỷ Bạch rửa chén thiếu chút nữa đem chén đũa đều đập nát, Đường Tín vẫn kiên trì tự mình làm cơm tự mình rửa bát.

Tạ Kỷ Bạch quay người chuẩn bị ra ngoài, Đường Tín bỗng nhiên đi tới, nói: "Tiểu Bạch, trên môi cậu dính hạt cơm."

Tạ Kỷ Bạch sững sờ, phòng bếp không có gương, cậu đành phải đưa thay sờ sờ bờ môi của mình, nhưng mà không sờ thấy gì, nhịn không được lại duỗi ra đầu lười liếm liếm khóe miệng của mình, nhưng cũng chẳng có gì cả.

Trong lúc cậu đang rầu rĩ, bỗng nhiên cảm giác bóng râm bao trùm, Đường Tín tới kế bên cậu, đưa tay dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ khóe miệng hắn một chút.

Thân thể Tạ Kỷ Bạch run lên một cái, cảm giác trên môi như bị điện giật.

Chưa đến một dây đồng hồ, ngón tay của Đường Tín đã rời đi môi của cậu, Tạ Kỷ Bạch cũng không kịp lui lại.

Đường Tín nói: "Được rồi, tôi phải đi rửa chén."

Thái độ Đường Tín rất tự nhiên, Tạ Kỷ Bạch cũng liền không nói gì thêm, đáp ứng quay người rời đi.

Đường Tín nhìn bóng lưng của cậu, không nhịn được cười. Lúc vừa nhìn thấy động tác liếm môi của Tạ Kỷ Bạch, Đường Tín thiếu chút không nhịn được, liền muốn cúi đầu ngậm lấy chiếc lưỡi mê người của Tạ Kỷ Bạch.

Lúc Đường Tín rửa xong bát đĩa, cửa phòng Tạ Kỷ Bạch đã đóng lại, đoán chừng là đã đi ngủ.

Đường Tín không tiếp tục quấy rầy cậu, tắt đèn phòng khách, đi tắm rửa sau đó về phòng ngủ.

Tạ Kỷ Bạch nằm trên giường, bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Nhưng mà một đêm này, cậu ngủ không được ngon giấc.

Cậu mơ hồ nhớ trong giấc mộng, khác với những cơn ác mộng lúc trước, có chút ái muội nói không rõ. Ở trong mơ, cậu cùng một người khác đang triền miên, người kia đưa tay nhẹ nhàng sờ lấy môi của cậu, sau đó cúi đầu xuống hôn.

Chỉ là hết thảy đều quá mơ hồ, tựa như một trận sương mù, bị gió thổi tan rất nhanh.

Tạ Kỷ Bạch cảm giác thân thể hơi nóng, cảm giác rục rịch trong cơ thể, nhịn không được mở to mắt, phát hiện trời bên ngoài đã sáng lên, nhưng mà thời gian còn sớm, mới năm giờ rưỡi.

Cậu ngồi dậy, phát hiện phía dưới của mình có chút phản ứng, phản ứng vào sáng sớm là rất bình thường.

Tạ Kỷ Bạch đi xuống khỏi giường, mở cửa đi vào buồng tắm.

Phòng Đường Tín còn đóng kín cửa, hiển nhiên là còn chưa tỉnh.

Tạ Kỷ Bạch cố ý nhìn thoáng qua, sau đó lúc này mới tiến vào buồng tắm.

Mặc dù Đường Tín nấu cơm rất ngon, dọn dẹp phòng ở cũng khiến Tạ Kỷ Bạch hài lòng, hai người ở cùng một chỗ cũng không có phiền phức gì lớn. Nhưng mà lúc này, Tạ Kỷ Bạch đã cảm thấy có chút lúng túng.

Tạ Kỷ Bạch tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại, lấy bao tay trong tủ ra. Sau khi Đường Tín vào ở, cậu liền đem găng tay nhét vào trong ngăn tủ, tránh lại để cho Đường Tín nhìn thấy.

Lúc này hộp găng tay đã có thể thấy ánh sáng mặt trời, muốn cậu sử dụng.

Đường Tín đoán không sai, hộp găng tay này là Tạ Kỷ Bạch dùng đến giải quyết vấn đề sinh lý. Tạ Kỷ Bạch có bệnh sạch sẽ, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, cũng cần phải giải quyết. Nhưng bình thường cậu đều dùng tay phải đã được đeo găng cẩn thận để giải quyết vấn đề.

"Hô..."

Tạ Kỷ Bạch thở thở ra một hơi, kỳ thật cậu cũng không phải là thường xuyên làm chuyện này, động tác nhìn không quá thuần thục, mà lại có chút ngây ngô, cũng không thấy biểu lộ ra cảm giác dễ chịu, tay phải có chút tê.

Ngay lúc Tạ Kỷ Bạch xoắn xuýt, liền nghe được "két" một tiếng.

Bên ngoài có người đang vặn chốt cửa phòng tắm.

Người này chắc chắn là Đường Tín, dù sao trong nhà chỉ có hai người Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín mà thôi.

Cũng may...

Tạ Kỷ Bạch có chút căng thẳng thần kinh, nghĩ đến cũng may lúc đi vào mình đã khóa cửa rồi, nếu không bị Đường Tín bắt gặp thì quá lúng túng.

Sau đó, lại nghe "két" một tiếng...

Cửa mở.

Tạ Kỷ Bạch sững sờ, dọa đến toàn thân đều cứng ngắc lại, cậu chắc chắn rằng khi vào đã khóa cửa rồi, nhưng mà không biết vì sao, Đường Tín vẫn mở được cửa, đứng ở trước cửa phòng tắm, cách cậu chỉ có năm sáu bước.

Đường Tín theo bản năng đi tới, nhưng vừa đi một bước thì dừng lại, bộ dáng giống như không kịp phản ứng, nhìn động tác quái dị của Tạ Kỷ Bạch.

Tạ Kỷ Bạch lúc này có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt Đường Tín, lại vô cùng mê người.

Tạ Kỷ Bạch mặc áo choàng tắm, dây lưng áo choàng tắm không có cởi hẳn ra, nhưng quần bên trong đã cởi. Cậu ngồi an vị trên thành bồn tắm, hai chân hơi tách ra, tay phải giơ lên găng, vẫn còn đang giao lưu tình cảm...

Mà Đường Tín, nửa người trên không mặc gì, lộ ra cơ bắp, tóc có chút loạn, bộ dáng hẳn là vừa mới rời giường.

Đường Tín ánh mắt trắng trợn nhanh chóng dạo qua một vòng ở chỗ đùi của Tạ Kỷ Bạch, cảm giác bối rối hoàn toàn không còn, mà lại thân thể có xu hướng nhanh chóng hưng phấn lên.

"Tiểu Bạch, cần tôi hỗ trợ không? Nhìn cậu không được dễ chịu cho lắm."

Đường Tín mặc dù biết Tạ Kỷ Bạch có thể sẽ tức giận, nhưng vẫn không nhịn được thốt ra.

Lúc Tạ Kỷ Bạch kịp phản ứng lại, nhanh chóng rút tay ra, chỉnh sửa lại áo choàng tắm, che khuất bộ phận nhạy cảm, cắn răng nói: "Ra ngoài."

"Tôi không cố ý." Đường Tín vô tội nói.

Đường Tín xoay người, đi ra ngoài, nhưng mà lúc ra cửa, còn nhìn sang, chiếc quần lót của Tạ Kỷ Bạch đang móc trên giá, màu trắng thuần, nhìn rất đáng yêu.

Đường Tín đi ra ngoài, đóng cửa cho cậu, cách cánh cửa nói vọng vào: "Tiểu Bạch cậu tiếp tục."

Tạ Kỷ Bạch bị dọa đến chẳng còn cảm giác gì nữa, nhưng là cậu có chút không muốn ra ngoài.

Tạ Kỷ Bạch ngây người trong phòng tắm thật lâu, lâu đến mức nếu không đi ra sẽ muộn giờ làm.

Vừa rồi lúc Đường Tín tiến vào, Tạ Kỷ Bạch triệt để ngây ngẩn cả người, ngoại trừ kinh hãi, lại còn có một loại cảm giác kỳ quái khiến Tạ Kỷ Bạch càng ảo não.

Trong buồng tắm không có đồng hồ. Hôm nay là ngày có bài kiểm tra thường lệ, dù thế nào cũng không thể muộn được, nhất là Tạ Kỷ Bạch vẫn là người chưa từng đến trễ.

Cuối cùng, cậu mới bất đắc dĩ chỉnh đốn quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Đường Tín làm xong điểm tâm đơn giản, đang cười rất lịch thiệp nhìn cậu.

Đường Tín nói: "Tiểu Bạch, vừa rồi tôi không cố ý, tôi còn tưởng rằng cậu chưa rời giường, bình thường thời gian này, cậu vẫn còn đang ngủ. Kỳ thật tôi đề nghị lần sau cậu vào buồng tắm nên khóa cửa lại."

Tạ Kỷ Bạch không hề muốn nhắc lại về vấn đề này, nhưng cậu nhất định phải làm sáng tỏ, không thì Đường Tín sẽ cho là cậu có sở thích bại lộ, hoặc là sở thích kỳ quái nào đó, nói: "Tôi có khóa cửa."

Đường Tín nói: "Vậy xem ra cần phải thay khóa cửa mới rồi."

Tạ Kỷ Bạch xanh mặt cắm đầu ăn điểm tâm, lúng túng muốn chết.

Đường Tín bộ dáng như thể không quan tâm, nói: "Hôm nay có buổi kiểm tra theo thông lệ, Tiểu Bạch cậu phải điều chỉnh tốt tâm lý của mình."

Tâm lý hỏng bét!

Tạ Kỷ Bạch trong lòng lặng lẽ chửi.

Cậu sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên xấu hổ như vậy.

Đường Tín còn nói: "Chớ khẩn trương, cậu yên tâm, đây là bí mật giữa chúng ta, tôi sẽ không nói cho những người khác."

Đường Tín trong giọng nói nghe có chút vui vẻ?

Nghe còn có chút kỳ quái?

Còn có chút mập mờ?

Không biết vì cái gì, Tạ Kỷ Bạch có mong muốn cầm chiếc đĩa lên ném vào mặt Đường Tín...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp